...............
Những tưởng hắn cảm thấy chính mình thất bại rồi, chỉ còn cách đợi yên ắng xuống, mọi chuyện chờ rời khỏi phòng đấu giá chính mình đi đến thương thảo muốn ra đề nghị mua lại.
Nào ngờ Mạc Phàm quả nhiên hôm nay vận khí không tệ. Trong khi cạnh tranh với mọi người, không ngừng ra giá, Mạc Phàm thành công dùng 1833 vạn mua được Đế cấp hồn trang.
Có thể mua được toàn thể tiến công hồn trang với giá này làm cho Mạc Phàm vô cùng đắc ý. Dù sao đối với loại hồn trang này giá trị thực tế không thể nào so với Bách Hoa Yêu Mộc Tâm kém. Mà lại, khác biệt ở chỗ, nếu quẳng ra ngoài, khẳng định sẽ có vô số người thèm nhỏ dãi.
Kết quả, hắn vậy mà chiến thắng đấu giá a !!!
1833 vạn lượng mua được Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang.
Hồn trang bao gồm cả hồn giáp và hồn trảo, thuộc về loại hình lên vừa tiến công vừa có cơ sở phòng ngự, có thể kết hợp với linh hồn yêu thú hoặc nhân loại.
Ở Siêu Duy Vị Diện, vạn vật quy về duy tâm linh hồn, vạn vật tại tâm nặn dục.
Ngoại trừ một chút đặc biệt đồ vật chế tác ra, còn lại hầu như đa số người và yêu đều có thể dùng chung được, vì nó không bị ảnh hưởng bởi kích cỡ.
Tỷ như cái này hồn trang, lúc bình thường hồn trảo hồn giáp không có hình thái cụ thể, chỉ khi nào chủ sở hữu muốn phát động móng vuốt công kích hoặc là khải giáp hộ thân, chỉ cần ý niệm vừa động là hồn trảo hồn giáp sẽ hiện ra, bao phủ móng vuốt cùng thân thể chủ nhân để tạo thành năng lượng giúp cho trảo nhận càng thêm sắc bén, phòng ngự càng thêm tăng cường.
Đây chính là lý do mà Mạc Phàm mua vốn là cho Tử Lộc, nhưng những người đấu giá ở đây đa phần đều mua cho chính mình tự mặc trên thân.
Còn lại 300 vạn lượng, Mạc Phàm đi mua tinh mạch hồn hạch, cộng thêm tăng cường linh vật bồi bổ năng lượng, hồn tinh điều huấn cho Tử Lộc, hi vọng nó sớm ngày đột phá lên được Đại Đế.
Lấy huyết thống phi thường cao của Ngọc Diệm Kỳ Lân, sau này vượt bình chướng xông hàng Quân Vương đều được, đừng nói chi một cái Đại Đế cảnh.
Rời đi khỏi sàn giao dịch ở Cổ Thành, Mạc Phàm vẫn còn mang theo tâm trạng đặc biệt hưng phấn.
Đúng là trên đời này không gì quý bằng thượng đế chiếu cố, vận may phủ đầy mình.
Trên thực tế, trong lúc đấu giá, Mạc Phàm cũng cảm giác được không khí trong phòng hơi kỳ quái, chẳng qua Mạc Phàm không có đi suy nghĩ nhiều như vậy. Dựa theo tiêu chuẩn của mình tăng giá, cuối cùng tự nhiên thu hồn trang vào tay.
Trong một gian phòng khách quý.
“Hừ, đi điều tra cho ta, cái tên nào dám tới quấy rối, chiếm dụng chỗ tốt như vậy”. Sắc mặt thành chủ Nguyệt Thiên Thanh lúc này vô cùng khó coi.
Kia vị Sở giáo trưởng, người phụ trách đấu giá hồn trang vừa rồi toàn thân giống như là chấn động vì khiếp sợ vậy, cúi thấp xuống đầu, ngẩng cũng dám ngẩng lên.
Hắn dĩ nhiên biết ai là người mua...
Bất quá, hắn bây giờ ngoại trừ thống hận cùng hối hận ra, lại còn làm gì được nữa.
“Quên đi, nữ tôn điện chủ cũng không muốn mua lắm". Một cái thị nữ bên cạnh điện chủ mở miệng ra nói.
Trong màn che buồng kín đang ăn đồ ngọt, Lạc Nhạn cũng không có nói cái gì, chậm rãi đứng lên đi ngoài. Bốn thị nữ lập tức đi theo, 12 Hàn Hải Điện hộ vệ sau đó.
Thành chủ Nguyệt Thiên Thanh mặt mày cứng ngắc, ánh mắt hung hăng nhìn lướt qua Sở giáo trưởng một cái, sau đó lộ ra phẫn quang nhìn chằm chằm hướng bên ngoài rời đi của cái tên không thức thời kia.
Nguyệt gia ở Cổ Vực có thể thuận lợi làm ăn buôn bán, chín mười phần là do Hàn Hải Điện chiếu cố.
Mà nữ tôn Lạc Nhạn lại càng là một người đặc biệt nhận được vô số kính trọng. Nghe tin Hàn Hải Điện đến Cổ thành họp, càng có tình báo điện chủ Lạc Nhạn dự định đến phòng đấu giá tham quan một chút, Nguyệt Thiên Thanh đi theo cố ý an bài phân phó chủ sự ở trụ sở giao dịch.
Ban đầu hắn thấy nàng nói cái gì đó dự định mua chút hồn trang cho thiếu chủ, thế là lấy ra vật phẩm trân quý nhất của mình đấu giá, chèn ép không cho những người khác kêu giá, để cho điện chủ mua được món đồ với giá thấp.
Đương nhiên, nếu tặng không thì sẽ mang danh lấy lòng, bị Điện chủ cho rằng hắn có tư tâm, nên chỉ đành dùng cách này.
Chuyện này Nguyệt Thiên Thanh làm ra hiển nhiên là phá vỡ giá trị chênh lệch, nhưng vì để cho Điện chủ hài lòng nên Nguyệt Thiên Thanh đành chấp nhận bỏ ra. Ai ngờ đâu nửa đường lộ ra một tên không hiểu chuyện, một mình hắn liên tục đấu giá với nữ tôn điện chủ, cuối cùng cho thêm có 333 vạn kim tệ mua luôn Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang.
Đương nhiên, giá 1833 vạn lượng vẫn là rất thấp, giá thấp như vậy mà nữ tôn điện chủ lại ngừng tăng lên tiếp, mọi người là không ai nghĩ tới. Những kẻ khác thì lại sợ bị Nguyệt gia dằn mặt mà không dám trả giá, thẳng đến chung cuộc lọt vào tay Mạc Phàm.
Về phần người trong cuộc là Mạc Phàm hiển nhiên chẳng thể nào biết được nguyên nhân trong đó, hắn còn đang nghĩ rằng hôm nay vận khí không tệ, đồng thời âm thầm may mắn ăn một bữa no say trong quán mì bên hẻm trống.
“Đại nhân, đại nhân, đã cho người theo dõi xong, thanh niên mặc y phục kiếm đạo màu đen kia hiện tại đang ăn uống ở Phu Tiều Quán”. Một tên thị vệ chạy đến nói nhỏ vào tai Nguyệt Thiên Thanh.
Ánh mắt Nguyệt Thiên Thanh lập tức liếc sang, tia lửa giận vẫn còn y nguyên không suy giảm.
“Biết thân phận hắn không?”
“Không biết, theo như tên hắn đăng ký ở phiên giao dịch gọi là Phạm Mặc, nhìn qua đoán chừng mới bước vào Vương cấp cảnh. Theo điều tra, ngày hôm nay hắn chi hết thảy 4933 vạn lượng mua sắm đồ”.
“4933 vạn lượng? Gần 5 kim nguyên bảo, mới bước vào Vương cấp cảnh hắn có thể đào đâu ra tài phú nhiều như vây?” Sở giáo trưởng một bên nghe, cũng là kinh ngạc không ngớt.
“Rất có thể là một cái phú hào được thế lực nào đó chiếu cố, cũng không loại trừ việc hắn mua đồ không phải cho hắn, mà là cho người khác”. Nguyệt Thiên Thanh nói.
“Cho người đi dạy dỗ cái tên kia, đừng cướp đoạt lại vật phẩm, chỉ cần đánh hắn một trận sống dở chết dở là được rồi. Quy củ trả thù ân oán cá nhân, đừng cướp lại đồ, nhỡ đâu là sau lưng hắn có thế lực đang chờ đợi, chúng ta lấy lại đồ liền càng phiền phức”. Nguyệt Thiên Thanh ngữ khí bổ sung càng thêm nặng nề.
Ăn một cú hớ này, Nguyệt gia tổn thất hơn 16000 vạn kim tệ -- đây mới chính là giá gốc của Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang. Cho dù hắn là Nguyệt Gia người chấp chưởng, là thành chủ của một tòa thành trung ương, vậy cũng không có hào phóng như thế để cho người khác chiếm tiện nghi mà chịu ngồi im.
Vật phẩm có thể tại không điều tra kĩ lưỡng bên dưới liền không dám đòi, nhưng ân oán cá nhân quy củ, hắn Nguyệt gia cũng cần mặt mũi nha, đánh một trận cũng sẽ khó có chuyện người nào kéo đến Cổ Vực tìm mình phiền toái.
Ở ngoài tiền trạm chuẩn bị lên xe ngựa rời đi.
“Điện chủ, hình như người của Nguyệt thành chủ đang đi tìm cái nam nhân mặc đồ kiếm đạo sĩ màu đen lúc nãy”. Thị nữ mở miệng nói ra.
“Ừ”. Lạc Nhạn chỉ là nhàn nhạt gật đầu, cũng không thèm liếc đám người kia một cái.
Chuyện như vậy, nàng khẳng định sớm đoán được.
Rời đi lên xe chạy được một lúc, Lạc Nhạn mới một tay mở rèm xe ra, từ tốn nói với một tên thị vệ: “Ngươi đi vào phiên đấu giá nói với Nguyệt thành chủ một tiếng, trong số tất cả nhân vật hắn không nên trêu chọc, Hàn Hải Thẩm Tước nên xếp vào đứng đầu, Nguyệt gia muốn yên ổn sống ở Cổ Vực hay không, lần này phụ thuộc vào hắn có hay không suy nghĩ động tác. Chỗ quen biết, này là ta nhắc nhở”.
..................
Trưởng lão Vương cấp Nguyệt Tư Thiều Quang mang theo một đám chủ cấp đông đảo bước nhanh về quán mì nơi Mạc Phàm đang ăn.
“Chuyện gì?” Mạc Phàm trợn mắt nhìn lại, không hiểu tại sao có một đám người tới kéo ghế tụ tập trước mặt.
Một đám qua lại nhìn nhau mấy hồi, nhớ lại mấy lời ‘dạy hắn một bài học’ vừa nãy mà thành chủ giao phó, dạng này động cơ gây án có chút miễn cưỡng kì quặc, nhất thời không biết nên nói làm sao.
Cuối cùng, Nguyệt Tư Thiều Quang vẫn là mở miệng nói: “Tới đánh ngươi”.
Mạc Phàm: “? ? ?”
Vì cái gì ?
Vô duyên vô cớ đánh người ?
Lão tử ăn mì cũng có tội !?
Phải không, trời đánh còn tránh bữa ăn, các ngươi thật muốn đến đây kiểm tra tuổi thọ sao?
..............