Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1107

.............

“Điện tôn bảo rằng Trùng Quốc sẽ kéo dài khoảng hơn ba tháng, không đủ một trăm ngày thì chúng nó sẽ không chịu chui về hang ổ đâu. Rất có thể toàn bộ phương bắc Cổ Vực sẽ chịu ảnh hưởng trong suốt thời gian này”. Vẻ mặt Nhàn Nhàn nói cực kỳ bình tĩnh, giống như một việc thản nhiên vậy.

“Lâu như vậy?” Mạc Phàm vô cùng kinh ngạc.

“Chủ Thượng, không có gì bất ngờ. Đây là bàn cờ giữa các thế lực dàn xếp, Lạc Nhạn tính toán kéo dài trùng quốc vây công cũng là một hậu chiêu bảo đảm đề phòng vạn nhất nếu ngài thất bại. Ý ta nói là vạn nhất. Thử nghĩ mà xem, nếu ngài thất bại, trùng quốc tấn công không kéo dài thì chuyện gì sẽ xảy ra? Có phải rất nhanh sẽ đá động Đường Bá Hổ, để hắn thoát ly khỏi nơi này chạy về, báo cáo lại Điền gia và Nhật Minh Giáo không? Lúc đó sự việc càng thảm”. Chính hồn tham mưu Lãnh Liệp Vương nói.

Lão nói xong, lại nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Muốn giết một vị đứng thứ hai trong thiên hạ Điền gia tuyệt đối không chỉ có ám sát xong là xong đơn giản như vậy. Các thế lực không ngu ngốc, manh mối không có, nhưng có thể từ động cơ và thời gian để nhắm chừng xem xét ai là hung thủ”.

“Nhưng nếu nữ nhân kia kéo dài trùng quốc vây khốn Hàn Hải Đô Thành tận 100 ngày hơn, vậy thì khác biệt rồi, số lượng giả thuyết về cái chết của Đường Bá Hổ sẽ nhiều hơn, hiện tại nghi can lớn nhất sau Trùng Tộc liền rơi vào đầu của Thu Ly và Phong Thanh Dương, thậm chí, không loại trừ một người nào đó đến sau nữa... nói chung là rất nhiều âm mưu”.

“Đường Bá Hổ cũng không phải chỉ có Hàn Hải Điện muốn giết. Luận điểm này rất đúng. Càng kéo dài thời gian chúng ta bị vây nhốt trong đây, càng sẽ giảm bớt một tia hoài nghi lên Hàn Hải Điện”. Mạc Phàm gật đầu đồng ý, cảm thấy thuyết pháp này của Lãnh Liệp Vương không sai vào đâu được.

Nhưng đồng thời từ đó suy ra, hắn phát giác được Hàn Hải Điện và triều đình Thanh Vũ đều có vẻ rất kiêng dè Nhật Minh Giáo. Không phải vậy thì vừa mới thám thính được một chút nghi ngờ Đường Bá Hổ, không cần thiết bày trận công phu như này.

Đừng nhìn triều đình từ đầu đến cuối đứng ngoài không có quan hệ gì. Từ lúc vào trong thạch thất, Mạc Phàm nhìn thấy rất nhiều bộ hạ Điền gia hỏi Hàn Hải Điện thành viên về Đường Bá Hổ, nhưng triều đình từ đầu chí cuối đều đứng ở phía Hàn Hải Điện bên này, xác định chiến tuyến chung một xuồng xong xuôi.

Đi ra đến bên ngoài, Mạc Phàm nhìn thấy Ngô Hiền đã không thể chịu đựng thêm được nữa, vùng vẫy với đám Hàn Hải Điện bộ hạ thủ vệ.

“Ta không thể đợi lâu như vậy, bây giờ Hắc Trùng sẽ giảm bớt rất nhiều, ta muốn ra ngoài”. Ngô Hiền lo lắng nói, ánh mắt nàng vừa khéo nói ra câu đó, thấy Mạc Phàm đi ra, thế là liền rơi vào người Mạc Phàm như muốn nói cái gì đó, nhưng lại không lập tức mở miệng.

Mạc Phàm tuổi đời thấp, nhưng tuổi trải đời, kinh nghiệm chiến đấu, bị lừa lọc qua so với bất kỳ ai trong đây muốn càng nhiều. Hắn vừa nhìn là hiểu ngay vấn đề, chậm rãi đi tới trước mặt Ngô Hiền lên tiếng trấn an: “Đi thôi, lần này ta cùng ngươi lại đi đi, ta cũng không muốn tiếp tục sống trong hầm oi bức này thêm”.

Ngô Hiền quả thật dự định muốn tự mình rời khỏi nơi này, sau đó chạy về phía bắc tìm kiếm ca ca. Nàng bây giờ trú trong thạch thất cũng không thể an tâm, trước đó nàng dựa vào thân phận thiếu chủ muốn sai khiến bộ hạ đi, nhưng hết thảy đều bị cha nàng Ngô Việt Hùng cản lại.

Mạc Phàm đương nhiên hiểu, cha nàng cùng điện tôn Lạc Nhạn một sào cá mè, tự nhiên sẽ không trong thời gian này muốn để thành viên Hàn Hải Điện đi ra ngoài chịu chết oan, lực công kích của trùng tộc là có thể tưởng tượng được.

Mà một mình Ngô Hiền đi lại trong khu vực bọn chúng hoạt động lại càng nguy hiểm hơn nữa.

Vì thế bây giờ Mạc Phàm nói hắn muốn đi, lập tức làm cho Ngô Hiền khôi phục tinh thần, trên mặt hiện lên nụ cười cảm kích.


Ra đến bên ngoài, Mạc Phàm nhận được tín hiệu từ trong khối đá Jeremerevite, Tử Lộc đã tỉnh giấc.

Nó ngủ sâu ôn dưỡng một đoạn dài thời gian khoảng gần 2 tháng, rốt cuộc tiến hóa đến giai đoạn thành thục kỳ, thực lực bạo phóng.

“Hí hi ii ~~~~~~~~~~~~”

Triệu hoán Tử Lộc ra, về mặt thân thể như cũ không có cái gì khác biệt so với trước đây, vẫn như thế một thân Thần Thụy Tường Thú, chỉ có tiên khí khí chất thì càng lúc càng tràn ngập, nhìn vào có vô thượng thiện cảm rất dễ gần.

Ngô Hiền bị vẻ đẹp của Tử Lộc làm cho hấp dẫn, không nhịn được đến vuốt ve đầu nó. Nhưng đáng buồn chính là, Tử Lộc mới thăng cấp nên lãnh đạm cao ngạo, ngoại trừ chủ nhân ra, không cho phép có nhân loại khác chạm vào người mình.

Nhìn một hành động xa lánh tránh né nữ nhân này của Tử Lộc, Mạc Phàm liền cười khổ, có chút ngại ngùng, mà Ngô Hiền thì hơi đỏ mặt xấu hổ.

Ngọc Diệm Kỳ Lân lên Đại Đế cảnh trở thành Ngọc Diệm Tiên Lân.

Huyết mạch cao, tích lũy năng lượng dư thừa, tài nguyên sung túc, ngọc giản điều huấn đúng hướng, thêm vào phù hợp giai đoạn trưởng thành chính là đột phá khủng khiếp điểm. Tử Lộc không làm thì thôi, một khi đã làm thì làm phát liền để người ta rùng mình.

Tích lũy ngàn năm Đỉnh Vị chính thống Đế Vương, ngủ một giấc một tháng rưỡi, lặng lẽ thức dậy bung lụa bành trướng lên đến Thượng Vị Đại Đế, thậm chí muốn tiệm cận Đỉnh Vị Đại Đế a...

Đi một lúc nhảy vọt 5 cái cảnh giới, một chữ ‘hack’ cũng tuyệt đối không thể diễn tả được.

Mạc Phàm là cảm giác được, cho nó ổn định luyện tập một thời gian, xác thực có thể tiến vào phạm vị Đỉnh Vị Đại Đế.

“Lộc, giết nó!" Mạc Phàm nhảy lên trên lưng Ngọc Diệm Tiên Lân, lập tức hạ lệnh công kích.

Ngọc Diệm Tiên Lân ngẩng cao đầu lên, con mắt lóe ra thủy điện, nhìn thì thấy đứng yên một chỗ, nhưng kì thật, nó đang chạy cực nhanh tại chỗ, mượn dao động năng lượng từ cơ thể phóng ra, lại bắn tới một đạo vô phương tránh né Thâm Hải Tích Lôi tới hàng trăm con Hắc Trùng ở phía xa xa bầu trời.

“Ầm ~~~”

Hải Lôi lập tức nổ tung trên người đám Hắc Trùng, cánh đen nát bấy, máu thịt tung bay đầy trời.


“Các ngươi lên đi, cùng ta trực tiếp nhảy xuống, từ phía sau tòa thành chạy về phía bắc”. Mạc Phàm nói với hai người kia.

Tử Lộc tống ba người, Mạc Phàm ngồi trước, Ngô Hiền và Nhàn Nhàn sau lưng, nó trực tiếp trên vách đá ngàn trượng nhảy xuống.

Mở ra Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang, tốc độ của Tử Lộc có thể tiến hành đạp không một đoạn cực dài, những vách đá lởm chởm nham thạch đối với nó không tính là khó khăn quá lớn.

Nhìn thấy một tia chớp tím xanh liên tục giậm nhảy xuống vô số núi đá cheo leo trên sườn dốc, nó di chuyển bằng tốc độ khiến cho Trùng Tộc chỉ có bó tay kêu o ó, không cách nào đuổi kịp được.

Vẻn vẹn mấy vòng ánh mắt, hoàn toàn cắt đuôi biến mất nơi xa xa phương trời.

Mạc Phàm rất hài lòng về Tử Lộc, xoa xoa cặp sừng Tuần Lộc của nó, khen ngợi nói: “Ngươi rất tốt a, tiến bộ này rất tốt. Chẳng bù với ngày xưa đại ca ngươi lão lang, ăn cho lắm vô tích sự, nhất quyết không chịu đột phá”.

“Hí hí i i ~~~~~~~~~~~”

Tử Lộc vẻ mặt đắc chí gáy đáp lại, phảng phất như muốn nói rằng:

'Hiển nhiên a, bản tọa chính là vô thượng Thần tuyển chi thú, là thế gian thiên sứ chi thú, đột phá vốn là chuyện nằm ngủ cũng sẽ tăng, không cần lòng vòng'.

.................
.................

“Rú u u u u ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”

Cái kia chân trời núi cao ở Nam Cực băng địa, dày đặc tiếng rít nổ ra...

Thập Uyên Chúa Tể Ngục Nhung Tiên Lang hướng trời cao tru ngâm lên một tiếng, cảm giác mơ hồ giống như mình lại bị cái đồ không đáng tin cậy chủ nhân chê bai sau lưng nữa.

Vâng, là Thập Uyên Chúa Tể Ngục Nhung Tiên Lang...

Đúng vậy, chính nó đó, không nghe lầm đâu.



Không phải Mục Ninh Tuyết, lão lang mới chính là Nam Cực Thập Uyên Chúa Tể. Cái này không phải do Nhật Ánh, mà là do đích thân Nam Cực Đế Hoàng Ymir an bài.

Không phải cái gì đặc biệt to lớn giúp đỡ, mặc kệ vụ việc Cổ Nguyệt Đế thế nào, nhưng hiện tại tam cực thế chân vạc nóc nhà vẫn cần phải duy trì, Ymir giúp Mạc Phàm bảo hộ lão lang khỏi Leviathan cũng không tính là xuất phát từ tấm lòng tốt, ngược lại, phần lớn là có ý đồ riêng của mình.

Mục Ninh Tuyết có đầu óc, có chính kiến riêng rất khó sai khiến, để nàng làm Thập Uyên Chúa Tể, Ymir không cảm giác mình có lợi lộc gì, nhưng nếu là lão lang thì câu chuyện liền dễ đàm phán hơn.

Bố thí cho nó một khúc xương, nó chính là chó gác cổng.

Lão lang gây sự với Hải Mộ Đế Leviathan trước đó, Leviathan vậy mà thù dai không bỏ, bây giờ rất cần tốt một người bảo hộ cho lão lang, cuối cùng lão lang chỉ có thể ở lại Nam Cực lục địa, được Ymir đào tạo, bố cục trở thành Thập Uyên Chúa Tể thay thế Vĩnh Dạ Ma Kiếm.

Mặt khác, lão lang có thể trở thành tay sai trung gian đắc lực cho Ymir, Ymir lợi dụng lão lang để vừa hưởng nhân loại cao tầng nhận được thỏa hiệp chỗ tốt, vừa bởi vì tính cách hiếu chiến của lão làng mà tiến hành tranh đoạt địa bàn với Hải Yêu vây quanh.

Về phần lão lang đương nhiên cũng không thể phủ nhận không có điểm thu lợi. Huyết mạch nó vốn không cao, vốn là cản trở rất lớn để đột phá một bước nữa. Nhưng tại màn giao dịch này thì huyết mạch cản trở đã không còn vấn đề gì, huyết mạch có thể không tăng, có thể bị hạn chế, nhưng lực lượng cá nhân vẫn có thể tăng dựa vào thiên đạo.

Nhận được vị diện Chúa Tể Thần Quyền, nhận được Thiên Sát Cô Tinh của Ymir chiếu cố chúc phúc, Thương Văn U Lang trở thành Nam Đế Tiên Lang, phóng đại thực lực đến đỉnh vị Đại Đế.

Lên đồ mặc giáp thời điểm, nó chính là có ít nhất tiệm cận Thượng Vị Quân Vương lực lượng.

Phải biết, giáp của lão lang vừa được Giroud cô đọng thêm vào đỉnh vị quân vương khối tượng Nữ Thần Tự Do, gọi là một cái Siêu Thần Trang xịn nhất thế giới ma pháp cũng không có gì quá.

...............






Bình Luận (0)
Comment