Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1231


..............

Chạy cắt mặt khoảng chừng 700 dặm nữa, lội qua sông Đàn, rốt cuộc Ngô Hiền và Phong Thanh Dương đã đến huyện trấn Thanh An.

Tiểu trấn không lớn không nhỏ, chỉ có hơn sáu trăm nhà. Mấy chục vạn năm qua, bao nhiêu hộ gia đình trong trấn, hết thời đại này đến thế hệ khác, Phong Thanh Dương gần như đều biết cả, mỗi chục năm Tết đoan ngọ, hắn vẫn thường cải trang đi về thăm cố nhân, đi tảo mộ, thắp vài nén hương ôn lại chuyện cũ.

Đương đi vào cổng khá là khang trang, cũng không có lạc hậu gồ ghề hay xập xình như trong tưởng tượng. Lót đường bên dưới trải những phiến đá xanh rất lớn, trời mưa hẳn sẽ không đạp bùn văng khắp nơi. Những phiến đá xanh tính chất cực tốt kia in dấu chân người và xe ngựa suốt trăm ngàn năm, đã trở nên bóng loáng như gương vậy.

Khác biệt, nằm ở lòng người và tư thái người trở về, lần này trở về trong tư thái chạy nạn liền mang đến cho hắn một loại cảm xúc khác biệt hẳn.

Có chút người đi đường qua lại, nhưng nghiễm nghiên không ai biết Phong Thanh Dương là chủ nhân của tòa thành này. Mọi người thấy được, vẻn vẹn chỉ là một vị nữ tử cõng nam nhân người yêu mình trên lưng, vẻ mặt trông có vẻ sốt sắng lắm, nàng không chút nào do dự quẹo liên tục mấy con hẻm, chạy thẳng đến một tòa trường học cũ kĩ nằm ở ngõ Phước Lộc.

Diệp Mộng A chậm rãi bám theo ở sau lưng, nàng hôm nay đồng dạng là lần đầu tiên đặt chân vào tiểu trấn này, trước mặt quảng trường có một gốc cây hòe to lớn, lúc băng ngang gần tới gốc hòe liền thấy có một chiếc lá bay xuống, chỉ là nàng lại chạy nhanh tới, muốn tránh né lấy, nhưng lại phát hiện ngọn lá hòe này rung lên liên hồi, biến thành một loại lợi khí sượt qua mặt của nàng, buộc nàng phải thi triển thân thủ tránh né.

“Tiểu trấn này?”

“Kiếm khí?”

Một cơn gió lại nhẹ nhàng thổi ngược qua, lá cây cũng lướt qua sát bên tay của nàng, Diệp Mộng A chuyển gót, muốn chặn những chiếc lá này lại, nhưng lá cây bỗng xoay một vòng tròn giữa không trung, chúng cuộn tròn cuộn tròn, nhưng cũng không có tiếp tục công kích, chỉ là giữ vững lấy một thư thế thăm dò.

Để cho vị thánh nữ kiếm tiên này không thể tin chính là, lấy thủ pháp của nàng, mấy lần xoay người chuyển chỗ, cuối cùng vẫn không thể bắt lấy chiếc lá nọ, càng là bị nó bám lấy, hơn nữa, có cảm giác chúng đang cuốn Diệp Mộng A đi đến nơi nào đó, giống như là dẫn đường, giống như là hoa tiêu.

Nàng rốt cục dừng bước, nhìn quanh đi quẩn lại, sau đó thở dài một hơi.



Chỉ sợ gốc cây hòe kia... à không, chỉ sợ toàn bộ tiểu trấn này, hết thảy đã bị đặt trong đại trận kiếm vực nào đó, vạn linh đều có kiếm ý, một chiếc lá hoa hòe cũng có kiếm ý, một chiếc giày rơm của thiếu niên hai má đỏ chót bên kia đường, cái cần câu cá của ông hàng xóm lôi thôi thích kể chuyện, mái nhà cỏ, hạt thóc cọng rơm, hồ nước dệt thành từng sợi kiếm hình, ánh nắng mặt trời cũng có thể hóa thành từng tia quang tử kiếm, tất cả tất cả, thương linh không có ngoại lệ, đều là hắn kiếm thế đại trận.

Nếu có Mạc Phàm ở đây, hẳn hắn sẽ thốt lên rằng, may mắn lúc trước không đánh với Phong Thanh Dương ở tiểu trấn này.

Dạng này khủng bố lực lượng để cho Diệp Mộng A không thể không khiếp sợ. Nhưng nàng không lui bước, nàng khảng khái đi theo đám lá hòe đang dẫn mình đến một nơi nào đó.

“Đây khả năng là đường lùi của Phong Thanh Dương, những tên trên kia nếu mà bị dẫn dụ đến đây, chết là cái chắc”.

Diệp Mộng A bị dắt đi đến một tòa trường học cũ kĩ trong trấn, nói là trường học, nhưng thật ra chỉ có hai lớp học, Phong Thanh Dương và Ngô Hiền đang ngồi ở bên trong một cái, ngồi ở chỗ bục giảng lớp học thở hổn hển.

Đầu cổng có một cái bảng hiệu, khắc khâu hai câu chữ ‘Vãng Lai Đắc Chi Tâm - Triều vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường’.

Đại ý thuyết giảng cho học sĩ cách sinh tồn khi ra đời, vãn thụ nhân tâm, nông dân có thể làm ruộng giấc bình minh, nhưng tối đến, chưa biết chừng hắn chính là hoàng đế. Ý chỉ đừng bao giờ khinh thường bất kỳ ai trên đời này.

Diệp Mộng A có vẻ bị mấy chữ này làm cho thích thú, nàng suy ngẫm học thuộc lòng mấy chữ này, mãi cho đến khi ngoài đình nước giếng rút xuống, lá hòe rời cành thì nàng mới lại bước tiếp đến phòng học.

Từ phòng học âm thanh vang ra, Phong Thanh Dương nhắc nhở với Ngô Hiền: “Ngô Hiền, còn nhớ lá hòe mà ta bảo muội hãy cất kỹ không?”

Ngô Hiền đang quấn băng vải, đắp dược tề trị thương cho Phong Thanh Dương, nàng trước đó đã khóc hết nước mắt, đến giờ cũng xụi lơ, chẳng còn tâm trạng khóc nữa, chỉ nói: “Ngươi có thôi lo chuyện bao đồng đi không hả? Phải bao nhiêu lần nữa, ngươi mới chịu nghĩ cho chính mình?”

“Trên đời này làm gì có lá cây lìa cành mà vẫn tươi xanh như thế? Tiểu trấn có mấy nghìn người, mấy nghìn người lại có cơ duyên lớn như vậy, được bảo hộ đến tột cùng. Phong Thanh Dương, ta là phù thủy, ta nhìn một cái liền biết, mặc dù tòa đại trận của ngươi rất lớn, nhưng có được phần phúc ấm lá hòe này công nhận chỉ trên đầu ngón tay. Lá hòe này chính là tuyệt mệnh kiếm hồn, nói không chừng có thể trong lúc bất ngờ cứu lấy người khác một mạng. Nhưng ta phát giác được, nó cùng người có một phần nhân quả khí tức giống nhau. Nhất định sử dụng nó càng nhiều, tuổi thọ của ngươi sẽ càng giảm, thậm chí... thậm chí là...”


Ánh mắt của Phong Thanh Dương trở nên sâu lắng: “Những việc nhỏ nhặt tưởng chừng không có gì đó cũng như nước chảy đá mòn, chưa hẳn đã thua kém việc cứ ôm một bộ huyền chí địa phương kia. Ta chết thì lại có thể nào, muội yên tâm, cho dù ta có lại trọng sinh thêm bao nhiêu lần, ta vẫn sẽ...”

Nói lời nói, Phong Thanh Dương phát hiện có một chú chim sẻ đậu trên mái đình, thi thoảng lại kêu lên ríu rít, hắn cởi áo để Ngô Hiền băng bó cho mình, chính mình ngẩng đầu nhìn ra sân trước, nhìn chú chim kia với vẻ nghiêm trọng, giống như là vừa mới cảm nhận được một loại huyền cơ nào đó.

“Hắn đã gặp được người đó rồi”. Phong Thanh Dương cười tươi như hoa nói.

Hắn ở đây tự nhiên chính là đang nói tới Mạc Phàm ở trong Kiếm Đạo Trường Hà. Ngô Hiền ở một bên ngoài lắng nghe, dĩ nhiên nàng không thể hiểu được hắn nói cái gì, mặc dù vậy, cũng lười nhác đi hỏi lại, chỉ khư khư thực hiện công việc đổ dược tề trị thương cho hắn.

Chỉ thấy Phong Thanh Dương lại thở dài, ném ra một chủ đề khác, nói: “Bọ nghe tiếng xuân, phá đất chui lên. Thân là khách, lén lút âm mưu ngay dưới mí mắt của gia chủ như thế, có phải là kiêu căng quá rồi không?”

Lần này thì Ngô Hiền đã dừng lại động tác, nàng hơi sửng sốt, lo lắng thở dài: “Phong Thanh Dương?”

Phong Thanh Dương khoát tay, ý bảo việc này không liên quan gì với nàng, chỉ là ánh mắt của hắn đặt ở ngoài kia một vị nữ tử đang bước đến.

Ngô Hiền giống như bọ nghe tiếng xuân, ánh mắt vội vàng nhìn ra ngoài khung cửa sổ lớp học.

Chỉ thấy cách đó không xa có một nữ tử với lớp lụa mỏng che khuất dung nhan, dáng người hoàn mỹ, đẫy đà. Bên hông đeo hai thanh trường kiếm vỏ vàng và vỏ đen, bên cạnh nàng, hàng dài lá hòe rốt cục đình chỉ công kích, bay về phía Phong Thanh Dương đang ngồi trên bàn.

Ngô Hiền phản ứng rất bình thường, nàng bóp mạnh lấy bàn tay Phong Thanh Dương, tỏ ra tương đối khẩn trương và lo lắng.

“Thực lực nàng ta không hề tầm thường..., không giống những kẻ theo đuổi chúng ta”.

Phong Thanh Dương hiểu ý Ngô Hiền, nhưng hắn chỉ mỉm cười, cũng không thở dài hay hít sâu, hay ho khan cái gì đó để phá hư phong cảnh nữa, mặc Ngô Hiền bên cạnh ngơ ngẩn ngắm nhìn nữ tử kia.



Nữ tử giống như cũng không phát giác ánh mắt của Ngô Hiền kỳ lạ, mà một mực quan sát Phong Thanh Dương phía này, quan sát thanh Ỷ Thiên Kiếm đặt trên bàn của hắn.

Dường như nàng cảm giác được thần vận cùng kiếm quả của Phong Thanh Dương đồng dạng bị treo trên mũi Ỷ Thiên Kiếm.

“Mạc Phàm đang ở đâu? Hắn là do ngươi giết?” Diệp Mộng A trực tiếp hỏi thẳng.

Ngô Hiền lúc này mặt đã đen lại, nàng biết mình đánh sẽ đánh không lại Diệp Mộng A. Nhưng kể cả như vậy, cũng không thể để Diệp Mộng A giết chết Phong Thanh Dương.

Một lúc lâu không thấy ai trả lời.

Lúc này, Diệp Mộng A mới từ từ thả lỏng năm ngón tay đang cầm chuôi kiếm ra.

Phía xa, Phong Thanh Dương rất không quan tâm, một mực nhìn về phía Ngô Hiền trêu ghẹo: “Sau này nhìn thấy nàng ta thì nàng nhất định phải vòng sang đường khác mà đi”.

...............




Bình Luận (0)
Comment