. . . . .
Đừng quên Tiểu Mei cũng được Mạc Phàm bao nuôi đi thức tỉnh huyền âm hệ, nàng khi vừa thức tỉnh đã là cao giai ma pháp, thiên phú tu luyện khi đó đã bỏ xa nhân loại, mà lại đi qua mấy năm, hiện tại cũng là bán cấm chú huyền âm hệ, thiếu mỗi cơ duyên đột phá cấm chú.
Nhưng đứng ở trên lý luận nào đó, tinh thần lực Bạch Linh Chi Đế so với Hoàng Tuấn liền không phải chỉ hơn một cái cấp bậc, cho nên nàng huyền âm ma pháp, nếu không kể ma pháp cấm chú hình thù, Tiểu Mei tuyệt đối là vượt trội vị thiếu tướng Nam Bộ quá cố.
Giọng của Tiểu Mei phảng phất tựa hồ Thánh Ngữ Bình Tâm lời thức tỉnh vậy, chẳng mấy chốc dẫn lửa, chẳng mấy chốc lan truyền đến vô tận nhuệ khí cho toàn bộ Ninh Bàn Tháp tất cả các pháp sư.
Mọi người nghe thấy Thánh Ngữ Bình Tâm này, trong lòng ai nấy đều có một loại thừa nhận vô tận động lực, ý chí chiến đấu nháy mắt sục sôi không gì sánh được, thật giống như vì sẵn sàng vì Thần Nữ nguyện xông pha chiến trường chém giết đến chết không thôi.
Phải a !
Chưa có thua, trận chiến bây giờ mới là bắt đầu.
“Không phải trước đó chúng ta đều bị ức vạn hải yêu vây quanh hay sao, hoàn toàn là mục nát chờ chết, không có chút cơ hội nào chiến thắng. Kì thật lúc đó ta chỉ cầu cho Đại Tướng bên Hải Yêu mau chóng xuất trận để tử chiến. Giờ khắc này, nó đã đến rồi, vì sao phải sợ hãi?” Một cái thiếu niên cao giai pháp sư mở miệng lớn.
“Thành chủ Mục Ninh Tuyết thực lực cao siêu đến đâu chúng ta đều ngước đầu nhìn không thấy, thêm vào Thần Nữ chí cao vô thượng, thêm vào Hoa Quân Thủ đại nhân, càng có Đại Đương Gia siêu cấp vô địch, vì cái gì phải sợ Hải Yêu?” Người nói chuyện là thanh niên Vương Tiểu Quân, trên mặt hắn mang theo một nụ cười rất xán lạn, giống như bình minh sau đêm bão tố vậy.
Đã trải quá cửu tử nhất sinh, tưởng chừng chính mình không còn có hi vọng sống, Vương Tiểu Quân hơn ai hết hiểu được nhân loại ‘kỳ tích’ là loại chuyện gì. Người thiếu niên mười hai mười ba tuổi hoạt bát ngày nào, sau khi hoàn toàn được những nữ tu giả ở Parthenon Thần Miếu điều trị thành công, những năm nay đã lui về Phàm Tuyết Thành đóng góp, cũng là cao giai pháp sư rồi.
“Ha ha ha, Vương Tiểu Quân nói đúng đó, chúng ta quân sư cũng không đùa được, ai nói Hải Thần Tiên Tri là tính toán hơn quân sư của chúng ta, chẳng phải Hải Mị Yêu Hoàng Thập Uyên Chúa Tể đều suýt bị cẩu đầu lâu sao, đánh, cho Hải Yêu biết, nhân loại chúng ta không sợ bọn chúng”.
Lãnh Linh Linh có thể thiếu khuyết kinh nghiệm, nhưng giáo sư Stein hoàn toàn đầy đủ bù đắp cho nàng. Hai người bọn hắn làm sao có thể đi đánh xứ người mà không có bất luận cái gì kế sách đâu.
Chẳng qua là bọn họ vẫn một mực giấu kín lấy tất cả kế hoạch, tại trong nửa năm này, suốt thời gian tác chiến với Hải Yêu, tất cả mọi người đều là biết đến Lãnh Linh Linh mỗi lần đưa ra kế hoạch thì hoàn toàn là bất ngờ và trái ngược suy nghĩ người khác. Tất cả mọi người đều không biết nàng đến cùng còn ẩn giấu lá bài tẩy gì, thật giống như Huyền Quy Bá Hạ làm móng cho Ninh Bàn Tháp, rồi khiến người ta rùng mình khi quyết tâm đem quân tấn công căn cứ Hải Yêu, rồi trận pháp tâm linh bẫy rập Hải Mị Yêu Hoàng,... vô số thứ tất cả pháp sư ngay từ đầu đều cũng không biết. Ngay cả cao tầng lãnh đạo đều không biết đến.
Mà nói cách khác, ngược lại là bởi vì không ai biết gì hết, nên tất cả khả năng khác đều tồn tại.
Ai biết được nàng cùng lãnh đạo Phàm Tuyết Thành còn bao nhiêu cái kỳ tích ẩn giấu đâu ! ! !
Sự thật chứng minh, bọn hắn nửa năm qua chưa từng nhận thất bại, mà bây giờ thì vẫn là như thế... Chưa chắc Hải Yêu đã chiến thắng.
Toàn trường vậy mà dần dần kích động đi lên, hô hào những câu quyết chiến, quyết thắng.
Coi như trước mặt mấy chục đầu Đế Vương cấp hải yêu, bọn chúng cũng là lần đầu tiên cảm thấy có một cỗ tinh thần bị khí thế nhân loại pháp sư trùng kích nhất định.
Đầy trời cuối đất, có thể nghe được âm thanh xì xì tại tất cả pháp sư trong lòng vang lên, một dạng không khác gì nhóm lửa Chiến Binh Bất Tử cho Ninh Bàn Tháp như vậy.
Tầng thứ 201 đại sảnh sân thượng tòa tháp, Mục Ninh Tuyết, Thánh Cung Laura, Thánh hồn kỵ sĩ Artemis đều đã giương cung ra ngắm, sẵn sàng tác chiến, giống như ngọn lửa của cả một tòa thành.
Vốn là đã cao tuổi nhất nhì trong đội ngũ Phàm Tuyết Thành, Tiêu Viện Trưởng lùi về trong Ninh Bàn Tháp tầng thứ 10. Hắn đứng bên cạnh lão nhân gia Tương Hữu Thắng cùng Tào Cầm Cầm, trên ban công sảnh tháp, giọt máu tươi từ khóe miệng không ngừng chảy ra do lúc nãy giao đấu với Đế Vương.
Nhưng kể cả như vậy, Tiêu Viện Trưởng đều không có bị thụt lùi ý chí, hắn một mực giương ra ánh mắt sắt thép nhìn về phía đen kịt lít nhít Hải Yêu đang bò lên thân thể Bá Hạ, trong lòng càng kiên định hạ quyết tâm.
“Cũng không dễ gì có cơ hội báo thù cho Ma Đô...” Tiêu Viên Trưởng nheo mắt lại thở dài.
Cùng lúc đó, ở tầng thứ 51, Mục Bạch đồng dạng đã vào vị trí chiến đấu, một đôi âm dương nhãn cầu cực kỳ hung ác lóe sáng đi ra, tựa hồ tới giờ ngọ, muốn chém đầu Hải Yêu.
Lưng hắn tựa lưng với Thánh hồn Poseidon Normand, cũng là một người phán quan đại biểu cho Parthenon Thần Miếu.
Một phán quan Địa Ngục, một phán quan nhân gian, tranh mực mặc thủy, định tội hung thần.
Tất cả các vị trí khác cũng đã cố định bật lên chốt chặn. Vi Nghiễm, Bạch Hồng Phi, Đông Phương Liệt, Chu Mẫn tầng thứ 73, gọi là Hỏa Phường tầng. Còn Eileen, Tương Thiểu Nhứ, Mục Nô Kiều, Mục Nô Hân, Bạch Đình Đình, Ngải Đồ Đồ chưởng quản tầng thứ 77, bọn họ đồng dạng cũng sẽ tận lực bảo vệ lấy Ninh Bàn Tháp.
Tầng 83, cung đình thủ tịch Giang Dục hội quân với phó thủ tịch Đông Vy và Triết La, bên cạnh càng có hai cái cựu Quốc Phủ Thành Viên là Chu Húc, Lê Khải Phong. Bọn hắn nhìn nhau, cũng không nói lời nào, chỉ là một mực muốn lấy hết sức mình chiến đấu.
Tầng 90, một mình Apase chỉ huy tọa trấn.
Mà Hoa Triển Hồng, Ngải Thái Sơn, Ngải Giang Đồ lơ lửng giữa trời cao tầng thứ 113, canh gác mặt Đông, mặt Nam Ninh Bàn Tháp.
Hai mặt Tây với Bắc còn lại, này liền có Đại Thánh Tể James, có Tống Phi Dao, Thược Vũ cưỡi trên lưng Hải Đông Thanh Thần, có Du Sư Sư, Liễu Như, Bola cưỡi trên lưng Nguyệt Nga Hoàng trấn thủ.
Đã từng có những người đứng ở chiến tuyến khác như Tổ Hướng Thiên, Tổ Cát Minh, La Tống cho đến những bằng hữu quen thuộc của Phàm Tuyết Thành như Mộc Tượng đại thúc, Cố Doanh, Chung Lập, Lê Đông, dường như tất cả mọi người đều đã gạt hết thảy ân oán, rốt cuộc chỉ giữ duy nhất một cái chấp niệm, đó là bảo vệ Ninh Bàn Tháp, bảo vệ Phàm Tuyết Thành.
Vì nhân loại chiến đấu, vì gánh vác món nợ của người thân chưa có trả được.
“Ục ục ục ~~~~~~~~”
Triệu Mãn Duyên ngồi cưỡi lấy Thanh Lam Côn hướng phía trên đỉnh Ninh Bàn Tháp bay lượn.
Thanh Lam Côn quá khứ là Hải Sa cùng một ít Giao Long huyết mạch, nó tại trong hải dương ngược lại là có thể tự nhiên tới lui di chuyển, cũng biết bay, thân thể giống như một đầu Thanh Lam Hải Sa Vương vậy, mang cá hai bên phủ ra giống như cánh chim lớn, trên đầu có một cái sừng sáng loáng cực kỳ lực lưỡng.
Ngồi trên thân thể Thanh Lam Côn, có thể xem xem Triệu Mãn Duyên đeo lấy găng tay dung hợp, chung quanh hắn một khắc này hình thành vô tận ánh sáng kết giới đang âm thầm đúc dựng thành hình.
“Bong Bong Bong~”
Đúng lúc này, gió lớn như bão táp thổi đến, kim quang đột nhiên lóe lên lòe loẹt rực sáng bầu trời đêm, hình bóng Mạc Phàm một đường đánh giết trở về Ninh Bàn Tháp vô cùng kinh tâm động phách.
Mạc Phàm không có dây dưa cùng Thượng Cổ Hung Thú quá lâu, chưa đầy 15 phút, hắn đã tự mình phá bỏ gông xiềng, lập tức tả xung hữu đột đá bay quần thể lúc nhúc Hải Yêu giăng lên lưới bẫy loi nhoi cản đường.
Mọi người nhìn thấy hắn trở lại, nội tâm vì vậy mà càng thêm kích động, càng có niềm tin mãnh liệt chiến đấu, có dũng khí chống đối Thập Uyên Chúa Tể bên kia.
Mạc Phàm như cũ vân đạm phong kinh treo người giữa thiên không Ninh Bàn Tháp, đạo mạo giống như niết bàn thánh nhân, rất có dáng dấp của một vị Thần Minh thủ hộ.
Hắn đứng lơ lửng trước mặt Thanh Lam Côn cùng Triệu Mãn Duyên.
Một tức hơi thở sau, ánh mắt Mạc Phàm sắc lẹm như dao phay, bàn tay phải giương về phía trước, chỉ về phía Xích Vĩ Chương Ngư Đế, quắc quắc ngón tay.
Sau đó, hắn nói một câu mà lịch sử thế giới ma pháp kể từ đó vĩnh viễn thay đổi, bước sang một trang thời đại mới, chưa từng có tiền lệ.
“Đến đây đi”.
“Ta nói tất cả các ngươi đấy”.
Triệu Mãn Duyên đợi cho Mạc Phàm nói xong, trên miệng cười nhạt đắc ý, ném xuống tối cường phòng thủ của mình.
“All block!”
. . . .
Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?”