Chủ nhân của tiếng hét không ai khác ngoài Thiên Chí. Hắn vừa từ Hoang Yêu sơn mạch trở về, việc đầu tiên hắn muốn làm là trở về gặp Hỏa gia gia và tỷ muội Triệu gia, thế nhưng khi hắn vừa đến cửa nhà Triệu gia thì đã thấy một tên trung niên cầm đao muốn gây hại cho hai tên nhóc Triệu gia khiến trong lòng hắn bùng lên một ngọn lửa giận không cách nào kiềm chế được.
Nghe thấy tiếng hét, Lý Nguyên dừng bước quay đầu lại nhìn, trong tầm mắt hắn xuất hiện ba tên nhóc chỉ tầm bảy, tám tuổi. Hắn lên tiếng:
- Các ngươi là ai? Chuyện ở đây không liên quan tới các ngươi, mau cút đi.
Thiên Chí đáp trả:
- Ngươi không cần biết ta là ai, nếu ngươi dám đụng tới hai tên nhóc đó ta sẽ không tha cho ngươi.
Đúng lúc này, Lý Minh không biết từ lúc nào đã lết tới bên cạnh cha hắn lên tiếng:
- Nhị thúc, đó chính là tên tạo chủng Thiên Chí, người mau giết hắn báo thù cho con.
Lý Nguyên lúc này mới cẩn thận quan sát Thiên Chí. Từ trên người Thiên Chí, hắn thấy được một cỗ khí tức rất quen thuộc, một cỗ khí tức của những kẻ đã từng vật lộn sinh tử với yêu thú. Trong lòng Lý Nguyên lúc này đã đánh giá Thiên Chí cao thêm vài phần, ít nhất hắn biết tên tiểu tử trước mặt lợi hại hơn đứa cháu trai bất thành khí của hắn nhiều. Hắn nói với Thiên Chí:
- Tiểu tử không tệ, ngươi mạnh hơn cháu ta nhiều. Nếu ngươi tự phế tu vi rồi quỳ xuống tạ lỗi với Minh nhi ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Nghe Lý Nguyên nói vậy, trong lòng Thiên Chí cười lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn. Thiên Chí quay sang Lý Minh, nói:
- Lý Minh, ngươi đúng là có tiền đồ a. Lần trước ngươi đánh không lại ta liền để phụ thân ngươi ra mặt, phụ thân ngươi không đánh lại liền gọi ra thêm một nhị thúc. Lần này nếu nhị thúc ngươi đánh không lại ta có phải ngươi định gọi gia gia ngươi ra mặt không?
Câu châm chọc của Thiên Chí đánh trúng vào chỗ đau trong lòng Lý Minh khiến nộ hỏa trong lòng hắn dâng lên làm cho thương thế càng nặng thêm. Ói ra một búng máu, Lý Minh gào lên:
- Thiên Chí ta muốn giết ngươi, TA MUỐN GIẾT NGƯƠI AAAAAAAAAAAAA!
Lý Nguyên thấy Lý Minh như vậy, lắc đầu chán nản, quay sang Thiên Chí quát:
- Tiểu tử ngươi cũng thật thâm độc, tiếp ta một quyền đi.
Dứt lời, Lý Nguyên xuất ra một quyền về phái Thiên Chí. Thiên Chí cũng không thèm né tránh, tung ra một quyền đáp trả.
"Oanhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh"
Cả Thiên Chí và Lý Nguyên đều lùi lại sau năm bước. Trong lòng Lý Nguyên vô cùng bất ngờ, một quyền vừa rồi tuy hắn chỉ dùng có bảy phần thực lực cũng quá đủ để một tên Thanh Đồng chiến sĩ đỉnh phong bị trọng thương, vậy mà tiểu tử trước mặt có thể đánh ngang tay với hắn, chứng tỏ tu vi của nó ít nhất cũng là Bạch Ngân Chiến Sĩ, không thua kém hắn bao nhiêu.
Thiên Chí lúc này cũng vô cùng kinh ngạc. Vốn dĩ hắn tưởng tên nhị thúc của Lý Minh dù có lợi hại cũng không hơn tên Lý trưởng thôn bao nhiêu, không ngờ tên đó lại có thể đỡ được một quyền của hắn mà không hề hấn gì. Lúc này, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Thiên Chí:
- Phát động nhiệm vụ: Đánh bại Lý Nguyên. Thành công ban thưởng một kĩ năng bất kì trong cửa hàng, nếu không sử dụng yêu thú được x2 phần thưởng.
Nghe thấy nhiệm vụ được hệ thống phát ra, trong lòng Thiên Chí càng thêm quyết tâm muốn đánh bại Lý Nguyên. Lúc này, Lý Nguyên đã lấy ra thanh đao ban nãy, hắn hướng mũi đao về phía Thiên Chí, nói:
- Tiểu tử không ngờ tuổi còn nhỏ đã lợi hại như vậy, đứa cháu này của ta đúng là không biết tốt xấu nhưng nói sao thì nó vẫn là cháu ta nên ta đành phải lấy mạng ngươi vậy.
Thiên Chí nghe Lý Nguyên nói vậy, trong lòng lập tức ngưng trọng hẳn lên, hắn biết Lý Nguyên đã muốn đánh nghiêm túc rồi. Quan sát kĩ Lý Nguyên, Thiên Chí chợt phát hiện có một luồng khí màu bạc lờ mờ đang bao quanh thanh đao của hắn. Đột nhiên âm thanh của Bạch Linh vang lên:
- Có thể dùng đấu khí cường hóa binh khí, tên mặt sẹo kia ít nhất cũng là Bạch Ngân chiến sĩ, tiểu tử ngươi cẩn thận một chút không lật thuyền trong mương đó.
Đúng lúc này, Lý Nguyên dường như đã tụ lực xong, hắn xách đao lao về phía Thiên Chí, hét lên:
- Liệt Địa đao pháp.
Thanh đao mang theo khí thế khai sơn chém về phía Thiên Chí. Thiên Chí không dám khinh thường, ngay lập tức vận yêu lực thi triển ta Thánh sư trảo đón đỡ.
"Ầmmmmmmmmm"
Một trảo của Thiên Chí đỡ được một đao của Lý Nguyên, đẩy ngược hắn lại phía sau nhưng trên tay Thiên Chí cũng xuất hiện một vết thương. Trong đầu Thiên Chí, Bạch Linh gầm lên:
- Tên ngu ngốc kia, ai bảo ngươi lấy tay không đọ với binh khí hả, ngươi có Thần Hành bộ mà sao không dùng hả?
Thiên Chí ngay lập tức tỉnh ngộ. Trên đường từ Hoang Yêu sơn mạch trở về, hắn đã sớm học được Thần Hành bộ tầng đầu tiên: Bách biến.
Lý Nguyên thấy một đao thất bại cũng không nản chí, hắn hoành đao chém thêm một nhát về phía Thiên Chí nhưng lần này Thiên Chí không ngạnh kháng mà sử dụng Thần Hành bộ né sang một bên rồi dùng Thánh sư trảo công kích khiến.
"Xoẹttttttt"
Một vết trảo dài xuất hiện trên vai Lý Nguyên khiến máu của hắn chảy ướt đẫm vai áo. Cơn đau thấu xương khiến Lý Nguyên lảo đảo thiếu chút không đứng vũng. Hắn cắn chặt răng lấy lại bình tĩnh, trong đầu thầm nghĩ:
- Tiểu tử này có tốc độ nhanh hơn ta nhiều, không thể kéo dài hơn được phải liều mạng thôi.
Lý Nguyên nhanh chóng quyết định, vung đao điên cuồng lao vào tấn công Thiên Chí. Thiên Chí thấy Lý Nguyên định liều mạng nên hoàn toàn không có ý định giao phong, chỉ thi triển Thần Hành bộ né tránh. Trận chiến lúc này biến thành một cuộc rượt đuổi, một bên liều mạng tấn công, một bên bất chấp né tránh. Nửa giờ sau, đấu khí trong cơ thể Lý Nguyên gần như cạn kiệt cộng thêm vết thương trên vai khiến hắn rơi vào trạng thái kiệt quệ nhưng Thiên Chí cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu. Thi triển Thần Hành bộ liên tục khiến hắn gần như không còn chút yêu lực nào. Lúc này, cả hai rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Đột nhiên, Bạch Linh lên tiếng nhắc nhở Thiên Chí:
- Ngươi còn ma pháp lực mà, dùng đi chứ.
Thiên Chí lập tức được khai sáng. Hắn giấu tay phải ra sau, lầm bầm niệm chú ngữ. Ngay lập tức, một quả cầu lửa xuất hiện trên tay hắn. Không chút chần chừ, Thiên Chí ném hỏa cầu về phía Lý Nguyên.
Lý Nguyên lúc này đang vô cùng mệt mỏi, đột nhiên thấy một quả cầu lửa của ma pháp sư bay về phía hắn liền giật mình trong thoáng chốc. Chính một giây giật mình này khiến Lý Nguyên không kịp né tránh hỏa cầu. Lập tức, cả người Lý Nguyên bị bao trùm trong ngọn lửa khiến hắn gào lên đau đớn. Thiên Chí không bỏ lỡ cơ hội lao tới dồn chút yêu lực cuối cùng tung ra một trảo kết liễu Lý Nguyên.
Thấy Lý Nguyên mất mạng, Lý Minh vội kéo cha hắn định chạy trốn nhưng sao Thiên Chí có thể bỏ qua cho chúng chứ. Hắn lập tức thả mèo béo ra ngoài rồi ra lệnh cho nó. Không đến năm giây cả hai cha con Lý trưởng thôn đã thành hai cái xác không hồn dưới móng của mèo béo.