Quả nhiên!
Trước mắt loang lổ quan vách tường như sóng gợn tứ tán, lộ ra một cái tứ phương trữ vật khu.
Tại đây trong đó, một giọt màu xanh lơ bảo huyết treo ở không trung, tản ra ánh sáng chói mắt khiến người loá mắt, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ cổ quan!
“Chẳng lẽ là yêu đế tinh huyết?!” Trịnh Phi đôi mắt phượng hiện lên vẻ kinh nghi, nhìn chằm chằm giọt máu tươi kia.
Thấy Lạc Hồng Hề hưng phấn gật đầu, Trần Hạo Thiên tấm tắc lấy làm kỳ lạ:
“Hôm nay xem như mở rộng tầm mắt! Nếu không phải ngươi là Kiếm đầu, ta còn tưởng ngươi là hậu nhân của rừng trúc yêu đế!”
Vừa rồi hắn còn chưa phản ứng kịp, yêu tộc đại đế tuyệt học, một nhân loại cư nhiên có thể nhanh chóng lĩnh ngộ đến thế?!
Tới bảo vật có linh, nhưng trước mắt đế huyết khi Lạc Hồng Hề duỗi tay chạm vào thì tự động dung nhập vào thể nội nàng. Khiến người ta sinh ra một loại ảo giác: "Ta chờ chính là ngươi".
Hơn nữa ba người mới vừa vào núi đã bị hút vào nơi này, Kiếm đầu nhà mình phúc duyên thật sự quá sâu!
“Ta chính là người đứng đắn!” Lạc Hồng Hề đắc ý giơ cằm, hai người lại không biết, vừa rồi ngoài việc thu được đế huyết, nàng còn đạt được một đạo hộ thể đế văn!
Chỉ cần gặp nguy hiểm, liền có thể tự động phòng ngự.
Dù có kẻ thực lực cường đại đến nữa, nàng cũng không sợ, bởi đế văn sẽ kích phát rừng trúc yêu đế hư ảnh, giúp nàng đối địch!
『 Đồ vật tuy tốt, nhưng nếu đổi thành công tử hư ảnh bảo hộ ta thì càng hay hơn…… 』 nghĩ tới công tử, Lạc Hồng Hề không khỏi nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua được công tử trị liệu, khuôn mặt liền ửng đỏ.
Tay công tử như mang theo ma lực, mặc dù ngân châm chạm vào chỗ yếu nhược, lại không hề khiến nàng cảm thấy khó chịu như lần trước.
Ngược lại còn có chút hưng phấn, lại mang theo chút kích thích.
Chính là sau đó nàng dùng cẩm lý đỏ thẫm lau tay cho công tử thì lại có chút ngượng ngùng.
Còn bị công tử trêu chọc rằng: “Cẩm lý nhảy Long Môn, không nước sông nào nhảy được tới Long Môn.”
Cũng may nàng nhận định công tử, bằng không thật sự không còn mặt mũi gặp người.
『 Ai nha! Dừng lại dừng lại! Lại muốn khiến công tử buông xuống, làm người cũng không thể quá tham lam ngạo mạn! 』Lạc Hồng Hề vội vàng xua tan kiều diễm trong đầu.
Đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì, âm thầm nhẹ giọng hỏi:
『 Đúng rồi công tử, yêu đế để ta đi quê nhà hắn nhìn xem, ngươi thấy thế nào? 』
Khi lĩnh ngộ 【Phong Tiên Trảm Thần Quyết】, trong đó còn lưu lại một tin nhắn từ người truyền thừa.
『 Đi quê nhà yêu đế? 』Thẩm Vân nhướng mày, liền thấy giao diện trò chơi bật lên một dòng nhắc nhở:
【 Nhân vật Lạc Hồng Hề kích phát đặc thù ẩn nhiệm vụ: Tới rừng trúc quê nhà yêu đế nhìn hậu nhân, cơ duyên chưa rõ. 】
【 Nhiệm vụ hoàn thành, người chơi sẽ tùy cơ thu được một món đạo cụ phản hồi khen thưởng 】
『 Có khen thưởng? 』Thẩm Vân nhướng mày:
『 Đi một chuyến cũng tốt, xem như mở mang lịch duyệt, rèn luyện tâm tính. Có bản công tử ở đây, đừng lo. 』
Có hắn ở, Lạc Hồng Hề tuyệt không thể xảy ra chuyện, còn có thể không công nhận được nhiệm vụ khen thưởng.
『 Ân đâu! 』Lạc Hồng Hề nhoẻn miệng cười.
Nàng đối với loại nhân vật đại đế như vậy rất mực tôn kính, nay được truyền thừa, đi quê nhà nhìn hậu nhân, cũng xem như thấu hiểu di nguyện của đại đế.
Hai người trao đổi đều là việc trong nháy mắt.
Trịnh Phi Phượng cùng Trần Hạo Thiên thấy nàng vui vẻ cười, cũng liền cười theo:
“Ha ha, cho nên mới nói Kiếm đầu tư chất của ngươi thật kinh người a!”
“Chúc mừng Kiếm đầu, có được cơ duyên yêu đế!”
Hai người là thật tâm vì nàng mà vui mừng!
Lạc Hồng Hề thiên phú không cần nhiều lời, nhân phẩm thành thực lương thiện, được toàn tông môn yêu quý.
Như lần nàng sau luyện đan đại tái trở về tông, từng kéo Triệu Đan Thánh tới truyền đạo cho đệ tử Đan Phong, lại còn miễn phí luyện một viên đan dược ngôn chứa cho mỗi người.
Khi ấy, Đan Phong đệ tử cảm động đến suýt khóc.
Lại như lần hai người bọn họ học Luân Hồi Kiếm Điển.
Nếu không nhờ Lạc Hồng Hề trả giá, bọn họ làm gì có cơ hội học được loại pháp môn cao thâm như thế.
Bởi đế thuật ở Thánh địa hay Hoang cổ thế gia, đều là chỉ truyền cho thiên chi kiêu tử, bọn họ có thể học đã là đại cơ duyên.
Cũng thật đến khi học mới biết được có bao nhiêu gian nan! Cho nên bọn họ đối việc nàng lại lĩnh ngộ được một môn đế thuật cũng không hề ghen tị.
Không có cách nào, tư chất cách biệt quá lớn, không phải ai cũng là Lạc Hồng Hề.
“Vận khí thôi.” Lạc Hồng Hề thẹn thùng cười, sau đó nói:
“Trịnh sư tỷ, Trần sư huynh, ta bởi vì truyền thừa nên muốn đi một chuyến đến quê nhà yêu đế, hai người đi không?”
“Rừng trúc quê nhà yêu đế?” Hai người nhíu mày: 『 Chuyến này hung hiểm chưa rõ a, nhưng ngữ khí của Kiếm đầu xem ra không thể không đi…… 』
Lạc Hồng Hề sự quan hệ tới Thiên Diễn Kiếm Tông thịnh suy, tuyệt không thể có sơ xuất!
Trịnh Phi Phượng trầm ngâm chốc lát rồi mở miệng:
“Kiếm đầu, nếu không chúng ta về tông môn trước, để lão tổ dẫn ngươi đi?”
Lạc Hồng Hề lắc đầu: “Không được, một khi rời khỏi cổ quan này, trận pháp truyền tống liền hủy. Yêu đế làm vậy là để phòng ngừa người hữu tâm cố ý tìm tới quê nhà hắn.”
“Kiếm đầu, ý ngươi là…… chỉ ba người chúng ta đi?” Trần Hạo Thiên thử hỏi.
“Ân!” Lạc Hồng Hề gật đầu:
“Ta biết hai người lo lắng gì, yên tâm, ta có rất nhiều bảo vật, tuyệt không gặp chuyện!”
Nghe lời này, khóe mắt Trần Hạo Thiên giật giật: 『 Sư tỷ, có nên đánh ngất Kiếm đầu rồi mang về? 』
Hắn thật sự sợ chuyến này Kiếm đầu xảy ra chuyện, nếu vậy thì hắn cũng không còn mặt mũi trở về.
『 Nói thẳng ra, nếu động thủ thì nàng có thể hận chúng ta cả đời. 』Trịnh Phi Phượng cảm thấy, chớ đem chuyện tốt làm hỏng.
Đáng tiếc, hai người khuyên bảo một phen vẫn không có hiệu quả.
Lạc Hồng Hề cũng bất đắc dĩ, dù sao bọn họ lại không biết đến sự tồn tại của công tử. Nàng chỉ có thể giả bộ phát tính tình, hoặc dọa hai người rời đi, để mình đi một mình.
Trịnh Phi Phượng sao chịu để nàng đơn độc mạo hiểm, lập tức phủ quyết! Trần Hạo Thiên hiếm thấy lộ ra vẻ đứng đắn, nước miếng bắn tung toé.
Hai bên mỗi người mỗi ý, cuối cùng Lạc Hồng Hề lấy ra yêu đế hộ thể thần văn, định đem hai người ném ra khỏi cổ quan để mình đi, lúc này mới thành công ‘thuyết phục’ hai vị đồng môn.
『 Tốt xấu có yêu đế hộ thể, lại thêm Hồng Hề pháp bảo, muốn chạy trốn cũng không khó…… 』Hai người chỉ có thể như vậy tự an ủi bản thân.
“Tới tới tới, vừa lúc phân chia trốn chạy bảo vật!” Lạc Hồng Hề bàn tay trắng vung lên.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Phi Phượng và Trần Hạo Thiên, mấy chục món pháp bảo cùng phù chú chuyên về trốn chạy treo lơ lửng trên không trung.
Cửu giai làm nền, nửa thánh phẩm, thánh phẩm đều có đủ!
“Tùy tiện chọn cái các ngươi thấy vừa ý, đừng khách sáo, dùng xong ta lại xin Triệu sư tôn thêm!” Nàng có công tử nên không lo, nhưng đồng môn cần có bảo vật bảo mệnh.
『 Luyện đan sư thật giàu có a! 』
『 Cam lòng! Này còn sợ cái gì! 』Hai người sau khi thu thập tâm tình, bắt đầu dùng số pháp bảo đó sắp đặt kế hoạch đào tẩu.
Gặp chuyện trước tiên tính đường lui, đối với kiếm tu mà nói thật ra là một việc cảm thấy vô cùng thẹn!
Nhất là khi tự xưng là đệ nhất Kiếm đạo Đông Vực, sát phạt sắc bén Thiên Diễn Kiếm Tông.
Nhưng tông chủ hạ tử lệnh: gặp chuyện không quyết, mang Hồng Hề chạy!
Dù có mất mặt mũi, nhưng Kiếm đầu sau này trưởng thành rồi có thể tìm lại!
Thấy hai người bận rộn, Lạc Hồng Hề khoanh chân ngồi, nhẹ nhàng lắc thân mình, âm thầm nói nhỏ:
『 Công tử, ngươi có thể giúp ta thông báo cho tông môn một tiếng, nói ta đi quê nhà yêu đế không? 』
Nàng vừa đi, tông môn nhất định sẽ lo lắng, chi bằng sớm báo một tiếng.
【 Nạp phí nhắc nhở · Đạo cụ đưa tin: Tiêu phí 648 trò chơi tệ, mua giấy bồ câu truyền thư, để Lạc Hồng Hề gửi thư một phong về Thiên Diễn Kiếm Tông 】
【 Đặc thù · Truyền âm phù: Tiêu phí 888, nhân vật có thể ghi âm gửi tin cho tông môn. 】
【 Đặc thù · Lưu ảnh thạch: Nạp phí 2288, ghi lại cảnh tượng trước mặt nhân vật gửi về tông môn 】
【 Ấm áp nhắc nhở: Các đạo cụ trước mắt đều có chức năng tự tìm đường, không thể bị ngoại giới cắt đứt, người chơi cứ yên tâm mua sắm. 】
『 Việc nhỏ. 』
Thanh âm công tử rơi xuống, trước mắt Lạc Hồng Hề liền xuất hiện một con bồ câu giấy màu hồng nhạt.
Dưới chân nó còn kẹp lấy một viên cục đá cùng một lá phù chú.