Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

Chương 40

112.

Không chỉ có mỗi Lục Chiêu Minh mà ngay cả Trương Tiểu Nguyên cũng cảm thấy nhận thức của chính mình về giang hồ có chút sụp đổ.

Y vốn tưởng rằng quan hệ trên giang hồ này tuy rằng hơi hỗn loạn một tẹo, kỳ quái một tẹo, nhưng ít nhất đại gia mặt ngoài đều rất đứng đắn, chính trực .

Nhưng vì cái gì trên giang hồ thế nhưng lại lưu truyền thứ đồ vật kỳ quái kia, hơn nữa con người bình thường trông vô cùng đứng đắn - Bùi Quân Tắc tại sao cũng chui vào ổ của đống giang hồ bát quái này vậy?!

Trương Tiểu Nguyên sâu sắc thở dài.

Hắn quay đầu lại xem Lục Chiêu Minh, liền thấy Lục Chiêu Minh nâng mắt, gằn từng chữ một hỏi bọn y: "Này mặt trên viết, không phải sự thật đi?"

Không kể đến chuyện Triệu Thừa Dương , Bộc Dương Tĩnh cùng Tiêu Mặc Bạch chính hắn tận mắt nhìn thấy, cùng những gì trong tập sách này viết có chút không giống nhau.

Bùi Quân Tắc đáp: "Tám chín phần mười."

Lục Chiêu Minh: "......"

Bùi Quân Tắc ho khan một tiếng, nói: "Vị Thảo công tử kia văn phong...... Có lẽ sẽ hơi có chút bất công, hắn thật thích khuếch đại sự thật, hắn viết nội dung, có thể xem qua lấy hơi, không cần quá mức coi là sự thật."

Lược đi khoản yêu thích, nói cách khác, trong đó vẫn có một bộ phận là sự thật.

Lục Chiêu Minh không khỏi lần thứ hai lâm vào trầm mặc.

"Lục thiếu hiệp nếu là đối với sự tình này nảy sinh tò mò, có thể đem thứ này mang về chậm rãi xem." Bùi Quân Tắc không biết hắn vì sao như thế, hơn nữa còn nhiệt tình giới thiệu cho Lục Chiêu Minh, "Chỗ ta còn vài phần Giang Hồ Bí Văn kỳ trước, sau khi trở về, ta sẽ sai người đưa sang cho hai người."

Vẫn là đừng đi.

Trương Tiểu Nguyên khẩn trương nói không nên.

Đại sư huynh bất quá mới chỉ nhìn một phần thôi liền đã bị dọa thành như vậy, nếu là lại cho hắn xem thêm mấy phần...... Về sau đại sư huynh còn có thể nguyên vẹn bình thường sao?

Lục Chiêu Minh không lên tiếng đem tập sách Giang Hồ Bí Văn kia thu vào trong lồng ngực, nghiêm túc cùng Bùi Quân Tắc gật đầu, nói: "Đa tạ Bùi huynh."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Bùi Quân Tắc hơi hơi mỉm cười: "Không cần khách khí, chúng ta đã là giang hồ đồng đạo, kia tự nhiên là muốn tương trợ lẫn nhau."

Bọn họ đã đi tới trước Võ Lâm Minh, Bùi Quân Tắc lúc này hạ giọng, nhỏ tiếng cùng bọn họ nói: "Vật này được bán ở trong nội thành Túy Tiên Các, Lục thiếu hiệp nếu cảm thấy hứng thú, có thể ghé qua nhìn một cái, chỉ cần cùng chưởng quầy nói tên Bùi mỗ, bọn họ liền sẽ minh bạch."

Trương Tiểu Nguyên bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.

Vì cái gì Bùi Quân Tắc thoạt nhìn...... Giống như là cao giọng giới thiệu nhà mình có rau cải tươi ngươi mau qua nhìn thử đi, tiện thể mua mấy bó về ăn, bao sạch bao ngon, vậy?

Trước sẽ đem rau cải nhà mình cho ngươi nếm thử, đợi thời điểm ngươi cảm thấy mùi vị quả thực không tồi, tiếp theo hắn sẽ nói cho ngươi nghe giá rau tiện nghi thực sự, quá rẻ quá hời, ngươi cần phải mua liền mấy bó đem về chậm rãi nếm thử.

Quả thực không hề có sai biệt luôn!

Y nhìn Bùi Quân Tắc tâm tình rất tốt bước vào Võ Lâm Minh, trong lòng đã sáng tỏ.

Nói cái gì người giang hồ cùng sở thích phải tương trợ lẫn nhau, đi mua Giang Hồ Bí Văn còn muốn báo tên của hắn.

Sợ không phải bọn họ đi mua mấy tập Giang Hồ Bí Văn, mà là đi giúp Bùi Quân Tắc kiếm thêm mấy văn tiền đi!

......

Trương Tiểu Nguyên đi theo Lục Chiêu Minh trở về tiểu viện, Tưởng Tiệm Vũ thấy bọn họ trở về, cùng hai người chào hỏi, nhưng Lục Chiêu Minh trầm tư không nói, không hé răng gì cả cứ vậy mà vào phòng, Tưởng Tiệm Vũ cảm thấy rất kỳ quái, không khỏi nhướng mày hỏi Trương Tiểu Nguyên: "Đại sư huynh làm sao vậy?"

Trương Tiểu Nguyên đáp: "Biết quá nhiều thứ, yêu cầu thời gian để tiêu hóa."

Tưởng Tiệm Vũ: "A?"

Trương Tiểu Nguyên: "Nhị sư huynh, trong phòng ngươi có giấy và bút lông không?"

Tưởng Tiệm Vũ gật đầu: "Hẳn là có đi, làm sao vậy?"

"Cho đệ mượn dùng một chút!" Trương Tiểu Nguyên thuận miệng bịa chuyện nói, "Đệ muốn viết một phong thư gửi về nhà."

Từ khi rời xa gia đình, y cứ cách mấy ngày sẽ viết thư gửi về, Tưởng Tiệm Vũ bọn họ đều biết việc này cho nên cũng không nghĩ gì nhiều, đem giấy và bút lông mới tìm ra tới đưa cho Trương Tiểu Nguyên, còn không quên khen y một câu, nói: "Ngươi thật đúng thật là nhớ mong gia đình"

Trương Tiểu Nguyên chột dạ.

Y ôm theo giấy và bút lông trở về phòng , thấy Lục Chiêu Minh còn đang ở bàn tròn lật xem quyển Giang Hồ Bí Văn mà Bùi Quân Tắc đưa, y liền ngồi vào một cái bàn khác, còn cố ý cùng Lục Chiêu Minh nói: "Đại sư huynh, đệ muốn viết thư gửi về nhà!"

Lục Chiêu Minh giống như không nghe thấy, căn bản không có để ý tới y.

Trương Tiểu Nguyên lúc này mới trải giấy ra, nghiêm túc tự hỏi chính mình nên bắt đầu viết từ sự tình gì.

Triều đình liền thôi đi, y vẫn còn muốn sống thêm mấy chục năm nữa, Trương Tiểu Nguyên cũng không dám giống như tên Thảo công tử gì kia, trực tiếp múa bút từ trên người hoàng đế cùng Bộc Dương Tĩnh. Mà sự tình trên giang hồ ...... Y tốt nhất nên tránh xa những người quyền thế cực lớn, đức cao vọng trọng, người sống một đời không dễ dàng, y cần phải quý trọng mạng sống của mình.

Nhưng tin tức gì vừa sẽ không đắc tội người khác, vừa có thể làm người ta cảm thấy thú vị đây?

Trương Tiểu Nguyên sầu não suy tư.

Y suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định, trước tiên sẽ xuống tay từ trên người Hoa Lưu Tước.

Nói như thế nào hắn cũng từng xưng danh giang hồ  "Hái hoa đạo tặc", hiện giờ oan khuất đã rõ, còn bái nhập sư môn bọn họ, từ đây thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, còn có thể nhân tiện tuyên dương một vòng sư môn, không chừng liền có người hâm mộ danh tiếng mà đến bái phỏng.

Thật là kế sách vẹn toàn, một công đôi việc!

Trương Tiểu Nguyên hạ quyết tâm, cúi đầu múa bút thành văn, viết từ việc hái hoa tặc Hoa Lưu Tước bi thảm gãy chân tới chuyện hắn được minh oan rửa tội, chuyện cũ chuyện mới đều đầy đủ.

Những câu chuyện trong Giang Hồ Bí Văn phần lớn không quá dài, Trương Tiểu Nguyên viết đến bay nhanh, thuận tiện còn tuyên truyền cho sự nghiệp làm Bách Hiểu Sinh trong tương lai của chính mình, nhưng tới hồi phải ghi bút danh, y lại bắt đầu do dự —— bút danh cũng không thể để tên thật đi? Mỗi người đều dùng một cách gọi khác, y cũng nên lấy cho mình một cái tên giả.

Y cắn cắn đầu bút nghiêm túc suy tư, rồi sau đó ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy đại sư huynh còn đang chăm chú đọc Giang Hồ Bí Văn.

Có rồi.

Trương Tiểu Nguyên cúi đầu, nghiêm túc viết xuống bút danh trong Giang Hồ Bí Văn mà về sau sẽ gắn bó với y trong suốt một thời gian dài.

"Hạng người vô danh"

113.

Ngày hôm sau của Đại Hội Võ Lâm , Lục Chiêu Minh cứ theo lẽ thường nhẹ nhàng đem tất cả mọi người đá hạ đài, rồi sau đó dưới vô số ánh mắt hoặc kính sợ hoặc ngưỡng mộ bước xuống võ đài, giữ chặt tay Trương Tiểu Nguyên, cùng y nói: "Bồi ta đi cái địa phương kia."

Trương Tiểu Nguyên đương nhiên biết Lục Chiêu Minh muốn đi chỗ nào.

Thật không dám giấu giếm, y sáng sớm liền đem thư gửi Giang Hồ Bí Văn mang ở trên người, chỉ chờ Lục Chiêu Minh tới kêu y một tiếng cả hai sẽ xuất phát.

Tưởng Tiệm Vũ hiển nhiên cảm thấy cực kỳ kỳ quái.

Ngày hôm qua hai người mới vừa cùng nhau dạo xong phố trở về xong, như thế nào hôm nay lại tay cầm tay tiếp tục đi ra ngoài.

Hắn đứng ở tại chỗ xem hai người vội vã rời đi, không khỏi khẽ nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đại sư huynh cùng Tiểu Nguyên rốt cuộc làm sao vậy?"

Hoa Lưu Tước trùng hợp nghe thấy được một câu này.

Hắn nhẹ nhàng tặc lưỡi cảm khái: "Lấy nhiều năm kinh nghiệm của ta ——"

Tưởng Tiệm Vũ quay đầu nhìn về phía hắn.

"Hai người này cả ngày muốn trốn tránh những người khác, đơn độc ở cạnh nhau, sự thật cuối cùng luôn luôn chỉ có một." Hoa Lưu Tước dựng thẳng một ngón tay, thần thần bí bí mở miệng, "Nhị sư huynh, ta cảm thấy bọn họ rất có thể là...... đoạn tụ."

Tưởng Tiệm Vũ: "......"

Hoa Lưu Tước an ủi Tưởng Tiệm Vũ: "Loại chuyện này á hả, trên giang hồ thực thường thấy, đồng môn chi gian, sớm chiều chung sống, lâu ngày sinh tình ——"

Tưởng Tiệm Vũ nửa ngày mới thốt ra một câu.

"Ngươi trừ bỏ suy nghĩ này trong đầu ra." Tưởng Tiệm Vũ bất lực, "Còn nghĩ thêm được cái gì khác không?"

114.

Trương Tiểu Nguyên đi theo Lục Chiêu Minh chạy tới nơi bán giang hồ dị văn trong truyền thuyết Túy Tiên Các.

Túy Tiên Các này từ ngoài xem vô chỉ là một tửu lâu tầm thường, sinh ý cũng không tốt bằng các tửu lâu khác trên phố. Trương Tiểu Nguyên mang theo Lục Chiêu Minh cùng nhau đi vào , bên trong có một cái bàn lớn, một hạ nhân đang dựa vào đó mà ngủ, chưởng quầy một tay chống cằm, có một chút không một chút gảy gảy bàn tính.

Lục Chiêu Minh đi qua , chưởng quầy lại còn đánh một cái ngáp, hỏi: "Khách quan muốn tới mua rượu...... Hay là ăn cơm a?"

Lục Chiêu Minh cau mày, cùng hắn nói: "Là Bùi Quân Tắc nói bọn ta tới."

Chưởng quầy nghe vậy hai mắt liền sáng lên, chỉ trong chớp mắt tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều, một cách không thể hiểu được trộm nhìn Lục Chiêu Minh , nói: "Ta hiểu."

Hắn thần bí hề hề cuối xuống tìm kiếm một lát, cầm ra một chồng tập sách ghi chữ Giang Hồ Bí Văn, một mặt hỏi Lục Chiêu Minh: "Thiếu hiệp muốn kỳ mới nhất, hay là các kỳ trước?"

Lục Chiêu Minh đáp: "Kỳ trước."

Chưởng quầy gật đầu, từ chồng cha Giang Hồ Bí Văn kia phân ra một chồng con Giang Hồ Bí Văn, đặt ở trước mặt Lục Chiêu Minh, nghiêm túc nói: "Đây là một năm cuốn kỳ trước, năm lượng bạc."

Lục Chiêu Minh: "......"

Trương Tiểu Nguyên không nín được nhỏ giọng nói: "Như thế nào bọn họ còn chưa đi ăn cướp vậy."

Một tháng trước Trương Tiểu Nguyên còn cảm thấy ngọc bội ba trăm lượng bạc bất quá chỉ là chút tiền tiêu vặt nhỏ nhoi, hiện giờ với y năm lượng bạc thôi đã cảm thấy quá mức sang quý, thậm chí nổi lên hoài nghi với tên chưởng quầy trước mặt, cảm thấy hắn có lẽ là thiên đại gian thương.

Nhưng y nghiêm túc nhìn nhìn đỉnh đầu chưởng quầy , phát hiện chưởng quầy cùng người khác mua bán Giang Hồ Bí Văn cũng chính là giá này, mà đại sư huynh giống như thật sự cảm thấy hứng thú...... Chính y cũng thực cảm thấy hứng thú......

Trương Tiểu Nguyên rất ít khi thấy Lục Chiêu Minh trưng ra bộ dáng hứng thú đối với một vật gì đó, y nhíu nhíu mày, hỏi chưởng quầy: "Nếu chúng ta không ở Bạch Thương Thành, các ngươi có thể giao hàng tới các địa phương khác không?"

Chưởng quầy liên tục gật đầu, hận không thể vỗ ngực cường điệu: "Yên tâm! Chúng ta cùng các  dịch quán nơi khác đều có hợp tác, chẳng qua...... phải thêm tiền."

Trương Tiểu Nguyên đem một xấp ngân phiếu đặt lên bàn đẩy qua, hỏi: "Này chắc cũng đủ mấy năm đi?"

Lục Chiêu Minh: "......"

Chưởng quầy không khỏi gật đầu, đem ngân phiếu thu vào, muốn Trương Tiểu Nguyên lưu lại địa chỉ, Trương Tiểu Nguyên nghĩ nghĩ, nếu trực tiếp gửi đến sư môn có thể bị sư phụ cùng sư thúc nhìn thấy, kia liền rất là kì cục, nhưng nếu đây là Bùi Quân Tắc đề cử cho bọn y...... Trương Tiểu Nguyên liền có thể gửi đến huyện nha nhờ  Bùi Quân Tắc giữ giùm, cứ cách một đoạn thời gian liền tới đó lĩnh về.

Trương Tiểu Nguyên không chút do dự ghi xuống địa chỉ của huyện nha.

Chưởng quầy xem cũng không xem liền đem ngân phiếu cùng địa chỉ thu lại, thái độ đối với hai người cũng theo đó tốt hơn rất nhiều, Lục Chiêu Minh hiển nhiên có chút khó xử, hắn nhíu mày nắm lấy tay Trương Tiểu Nguyên, thấp giọng nói: "Ta chỉ là tò mò, cũng không phải chuyện gì lớn."

Trong mắt hắn, tấm ngân phiếu Trương Tiểu Nguyên đưa cho chưởng quầy, có thể nói là một khoản tiền vô cùng lớn .

Trương Tiểu Nguyên xua tay, nói: "Đệ cũng muốn nhìn một chút, đệ cũng rất tò mò!"

Lục Chiêu Minh không nói.

Bọn họ rời Túy Tiên Các xong, Trương Tiểu Nguyên quyết định bắt đầu thực thi kế hoạch của chính mình, y ho khan một tiếng, cùng Lục Chiêu Minh nói: "Đại sư huynh, nếu là không có việc gì, huynh liền về trước đi, đệ còn muốn ở phụ cận đi dạo một chút."

Lục Chiêu Minh không biết lại nghĩ đến cái gì, hắn không lên tiếng gật gật đầu, cứ vậy mà thật sự quay đầu rời đi.

Trương Tiểu Nguyên nhẹ nhàng thở ra, y nguyên bản lo lắng Lục Chiêu Minh sẽ truy hỏi, nhưng hôm nay xem ra, y ngược lại là lo lắng dư thừa.

Y tới phụ cận quan sát, thấy cách Túy Tiên Các không xa có một tiệm quần áo, Trương Tiểu Nguyên trưng ra bộ dáng hái hoa bắt bướm rồi lẩn vào đó mua y phục mới, lại mua thêm áo choàng cùng một cái mũ trúc có mạng sa, y chỉnh trang tốt rồi, cảm thấy có lẽ không bị nhận ra mới vòng lại vào Túy Tiên Các.

Chưởng quầy bên trong còn đang ngả lưng dựa vào bàn , Trương Tiểu Nguyên hạ giọng, nghênh ngang đi đến quầy phía trước gõ gõ bàn, thô thanh thô khí nói: "Loại dưa hoàng dưới đài, dưa thục tử ly ly."

Chưởng quầy một phen giật mình ngẩng đầu, vạn phần vui sướng nhìn về phía Trương Tiểu Nguyên, buột miệng thốt ra: "Vị đại ca này!"

Hắn trên đầu đinh một tiếng nảy ra một hàng chữ.

"Cái gì! Thế nhưng chuẩn bị có bản thảo mới!"

"Huhuhu lão lệ tung hoành"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Bình Luận (0)
Comment