162.
Edit by : Mèo Lười làm hủ
Ngọc bội này thật ra Trương Tiểu Nguyên lại nhớ rõ.
Hoa Lưu Tước sáng nay có kể qua, lúc trước Hoa Lưu Tước lần đầu xuống núi du lịch, không cẩn thận bị tách ra với các sư huynh , lại tìm không được đường trở về, chỉ có thể tạm tránh trong một ngôi miếu đổ nát nghỉ ngơi, sau đó thì bị Lộ Diễn Phong tìm được.
Lúc ấy Lộ Diễn Phong ném vỡ môn phái ngọc bội của Hoa Lưu Tước, uy hiếp nói muốn đem hắn trục xuất sư môn, Hoa Lưu Tước thế nhưng tin là thật, liền nhân lúc trên đường trở về sư môn trộm trốn đi, lúc này mới lưu vào thanh lâu, sau đó thì xảy ra vô số sự tình khác.
Nhưng đây là theo cách nói của Hoa Lưu Tước.
Dựa vào hành động cùng suy nghĩ trong lòng của Lưu Diễn Phong hai ngày nay, Trương Tiểu Nguyên cảm thấy chính mình có thể phần nào đoán ra tình huống chân thật xảy ra trong lòng Lộ Diễn Phong ngày đó.
Hoa Lưu Tước lần đầu xuống núi rèn luyện, Lưu Diễn Phong đương nhiên vô cùng lo lắng.
Nhưng lần rèn luyện này của Hoa Lưu Tước là do các sư huynh dẫn dắt, cùng Lộ Diễn Phong không có quan hệ gì, vì thế hắn không thể trực tiếp cùng đi, liền dứt khoát lén lút đi theo phía sau bọn họ, bảo đảm bọn họ một đường đều bình an.
Về sau hắn lại nghe nói Hoa Lưu Tước mất tích không thấy, tự nhiên kinh hoảng thất thố, hao hết trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc mới tìm thấy người, hắn trong lòng lo lắng sốt ruột, nhưng không biết phải nói những gì, cũng không biết phải bày tỏ lòng mình ra làm sao, cho nên hắn bất tri bất giác liền hướng Hoa Lưu Tước phát hỏa, tiếp theo liền dẫn đến chuyện ném vỡ môn phái ngọc bội sau này.
Lưu Diễn Phong có lẽ mấy năm nay vẫn luôn ảo não, thậm chí đem sự tình phát sinh ngày ấy đều đổ lỗi cho bản thân, nhưng rốt cuộc thì vẫn là không còn cơ hội cứu vãn nữa rồi.
Ngôn ngữ tổn thương người, ngọc bội nát rồi còn có thể nghĩ biện pháp tu bổ, ấn tượng tồi tệ Hoa Lưu Tước dành cho hắn lại không có cách nào lay chuyển được.
Trương Tiểu Nguyên nghĩ đến liền thấy có chút đáng thương cho Lộ Diễn Phong.
Y nghĩ như thế, ngay sau đó quả thực liền nghe Hoa Lưu Tước mở miệng, nói: "Hắn có phải hay không đang muốn đe dọa ta......"
Trương Tiểu Nguyên: "A?"
Hoa Lưu Tước: "Đại sư huynh đả thương chân hắn, hắn liền tới đây đe dọa ta tương lai nhất định cũng sẽ tan xương nát thịt như khối ngọc bội này......"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
"Hắn như thế nào có thể mang thù như vậy." Hoa Lưu Tước vẻ mặt đau khổ nói, "Làm sao bây giờ, ta cảm thấy hắn hẳn là cũng ghi hận đại sư huynh rồi."
Lục Chiêu Minh đậy lại tráp, ánh mắt phù phiếm, dường như đã hoàn toàn thả hồn mình đi nơi khác.
Trương Tiểu Nguyên ho khan một tiếng, nói: "Ta nhưng thật ra lại cảm thấy, Lộ Diễn Phong đây là muốn xin lỗi ngươi."
Hoa Lưu Tước ngẩn ra: "Xin lỗi?"
Trương Tiểu Nguyên gật đầu: "Hắn đem ngọc bội sửa lại, là muốn nói với ngươi, sự tình năm đó, là hắn sai rồi."
Hoa Lưu Tước: "...... Ta không tin."
Trương Tiểu Nguyên: "Hắn chính là không giỏi ăn nói mà thôi, ngươi xem, nếu hắn không mở miệng nói chuyện, có phải hay không cũng thực......"
Hoa Lưu Tước tiếp lời: "Dọa người."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Trương Tiểu Nguyên từ bỏ.
Nói đi nói lại thì chuyện này cũng không liên quan gì đến mình, y vì cái gì còn muốn thay tên ngốc Lộ Diễn Phong nói chuyện vậy.
Trương Tiểu Nguyên hít sâu một hơi, quyết định hôm nay dừng ở đây thôi, có này thời gian rảnh rỗi còn không bằng trở về giúp bồ câu béo giảm mập, lại viết một một chút chuyện về Tán Hoa Cung yêu hận tình thù, giúp cho sư môn kiếm thêm mấy lượng bạc.
Tới giờ phút này rồi, Lục Chiêu Minh mới chậm rãi hoàn hồn.
Hắn nhìn tráp trung ngọc bội, đưa ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng mình.
"Môn phái ngọc bội." Lục Chiêu Minh nhăn mi, "Là môn trung đệ tử đều có ngọc bội sao?"
Hoa Lưu Tước gật đầu: "Tán Hoa Cung đệ tử nội môn mỗi người đều có một khối, chẳng qua ta chỉ là đệ tử ngoại môn, ngọc bội của đệ tử nội môn lại càng tinh mỹ hơn."
Lục Chiêu Minh: "......"
Hoa Lưu Tước còn đang tiếp tục nói: "Tỷ như Mai cung chủ, ngọc bội của chưởng môn là báu vật truyền nhiều đời, hẳn là cũng có thể xem là bảo bối có một không hai trên giang hồ."
Hắn nhìn Lục Chiêu Minh trầm giọng không nói, thần sắc cổ quái, nhịn không được hỏi lại: "Đại sư huynh, ngươi hỏi cái này làm gì vậy?"
Lục Chiêu Minh muốn nói lại thôi.
Hoa Lưu Tước: "Chẳng lẽ miếng ngọc bội này có điểm nào cổ quái sao?"
Lục Chiêu Minh: "...... Tán Hoa Cung thật có tiền."
Hoa Lưu Tước: "......"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
163.
Edit by : Mèo Lười làm hủ
T.r.u.y.ệ.n c.h.ỉ đ.ư.ợ.c đ.ă.n.g t.r.ê.n W.a.t.t.p.ad.com của Mèo Lười làm hủ
Trương Tiểu Nguyên nhanh chóng ở trong lòng làm một phép tính toán.
Hiện giờ lấy khối ngọc bội của Hoa Lưu Tước ra làm ví dụ, tuy tính chất giống nhau, nhưng chất ngọc cũng không phải kém, lấy kinh nghiệm của y ra mà nói, giá cả khối ngọc bội này, hẳn là nằm đâu đó ba đến năm lượng bạc.
Tán Hoa Cung tính cả đệ tử nội môn, ngoại môn hẳn là hơn vạn người, mỗi người một khối ngọc bội, có thể nói phải bỏ ra ba, năm vạn lượng bạc trắng.
Mà ngọc bội của đệ tử nội môn chất lượng còn tốt hơn, liền tính là chất ngọc trung đẳng, kia hẳn cũng phải trên hai mươi lượng đổ lên, cứ cho là hai mươi lượng một khối, đệ tử nội môn của Tán Hoa Cung phải có đến gần ngàn người, kia phải thêm vào hai vạn lượng bạc trắng nữa.
Chưởng môn ngọc bội cùng trưởng lão đường chủ liền không cần nhiều lời, một khối đơn lẻ cũng phải cỡ mấy trăm ngàn lượng bạc, chiếu theo quy mô Tán Hoa Cung, chỉ tính riêng ngọc bội của môn hạ đệ tử mà nói, đều phải bỏ ra ít nhất sáu bảy vạn lượng bạc .
Trương Tiểu Nguyên nhìn đại sư huynh một cái, lại nhìn khối ngọc bội mà Lộ Diễn Phong tùy tiện ném vỡ kia.
Trương Tiểu Nguyên nắm chặt túi tiền nhỏ của mình.
Đại sư huynh thích! Phải an bài!
Chờ y kiếm thêm được nhiều tiền, sư môn bọn họ ngày một lớn mạnh, chuyện môn phái ngọc bội như thế này nhất định phải có!
Hoa Lưu Tước gật đầu đồng ý với quan điểm Lục Chiêu Minh.
"Đại môn phái mà, đương nhiên là có tiền." Hoa Lưu Tước nói, "Dưới chân núi Hương Lâm Sơn Thành phần lớn đều là sản nghiệp của Tán Hoa Cung, ta nghe nói mấy vị sư tỷ sư mội mội ngày đều dùng trân châu mài thành phấn để dưỡng nhan, chuôi Hàn Thiết Kiếm này của tiểu sư thúc....bất quá cũng chỉ là một món bảo bối nho nhỏ trong tàng kiếm các của hắn mà thôi, là lễ vật Mai chưởng môn tặng hắn ở sinh thần khi hắn mười lăm tuổi."
Lục Chiêu Minh: "......"
"Hắn còn có một gian phòng chuyên dụng chỉ dùng để cất trữ kiếm." Hoa Lưu Tước nói, "Tên mang thù đó không có sở thích nào khác, chỉ thích thu thập mấy món vũ khí kỳ kỳ quái quái như vậy."
Lục Chiêu Minh khó có được lộ ra một chút thần sắc cực kỳ hâm mộ.
Hoa Lưu Tước vẫn chưa chú ý tới biểu tình Lục Chiêu Minh, hắn chỉ dựa theo tình hình thực tế mà nói: "Tiểu sư thúc thích thanh tịnh, Mai chưởng môn do vậy cố ý vì hắn xây một thao trường luyện võ cá nhân, nghe nói tìm được cái gì linh đan diệu dược đều phải trước đưa sang cho hắn một phần, cũng chẳng trách mấy người kia sau lưng đồn đãi mối quan hệ của hai người bọn họ."
Lục Chiêu Minh chỉ nghe thấy được nửa câu đầu.
Hắn càng thêm cực kỳ hâm mộ, lẩm bẩm nói: "...... Rất nhiều tàng kiếm, có thể đơn độc luyện võ......"
Trương Tiểu Nguyên nhìn không được.
Còn không phải chỉ là mua mấy chuôi kiếm cùng thao trường luyện võ thôi sao! Y hôm nay trở về liền viết bản thảo mới cấp Giang Hồ Bí Văn ! Dù sao chỉ mỗi chuyện của Tán Hoa Cung thôi cũng đủ để y viết bảy tám kỳ bản thảo, trước đem Giang Hồ Bí Văn ép khô, rồi sau đó lại làm tuyên truyền cho sự nghiệp Bách Hiểu Sinh của bản thân, để những người muốn mua tin tức đều tìm đến y, cái gì mà Hàn Thiết Kiếm, Nhiệt Thiết Kiếm, y có thể mua cho đại sư huynh hẳn mười cây!
Hoa Lưu Tước còn đang nghĩ nói tiếp.
Trương Tiểu Nguyên bắt lấy cánh tay Hoa Lưu Tước, thật mạnh ho khan một tiếng, để hắn biết mà đừng nói nữa.
Đại sư huynh vừa mới chịu đả kích tinh thần sâu sắc rằng tất cả giang hồ đều là đoạn tụ xong, vẫn là đừng để hắn chịu thêm đả kích so sánh tiền tài.
"Chúng ta đứng ở thao trường luyện võ của đệ tử Tán Hoa Cung như thế này cũng không được tốt." Trương Tiểu Nguyên nói, "Đi về trước rồi lại nói?"
Y trăm triệu không nghĩ tới, một câu này của y, bỗng nhiên làm cho Lục Chiêu Minh ý thức được, nơi bọn họ đang đứng này, đúng là thao trường luyện võ của Tán Hoa Cung mà các đệ tử bình thường vẫn dùng.
Rộng rãi mấy chục trượng, trên mặt đất bằng phẳng lót gạch xanh, bên cạnh đặt giá của rất nhiều vũ khí, trên bãi chất đầy dụng cụ môn hạ đệ tử thường dùng để luyện tập, nào là kiếm gỗ, kiếm sắt, thậm chí cọc gỗ cũng phải có đến mấy chục, mà này chỉ là thao trường luyện võ của môn hạ đệ tử bình thường mà thôi, hắn quả thực không dám tưởng tượng đệ tử nội môn cùng Lộ Diễn Phong địa phương ngày thường dùng để tập võ còn hoàng tráng đến mức nào nữa.
Hắn lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, dường như đã có chút đi không nổi.
Hoa Lưu Tước rốt cuộc ý thức được vấn đề.
Hắn muốn giữ chặt cánh tay Lục Chiêu Minh, nhưng hắn không dám, chân hắn vẫn còn đau đây, hắn đành phải đem tay lấy về, lớn tiếng nói: "Đại sư huynh, còn không phải chỉ là thao trường luyện võ thôi sao, chúng ta về sau sẽ có!"
Trương Tiểu Nguyên vỗ ngực chính mình: "Đại sư huynh! Đệ sẽ kiếm tiền cho huynh mua!"
Lục Chiêu Minh: "......"
Hoa Lưu Tước ước chừng đánh giá bản thân, cảm thấy chính mình khẳng định không có cách nào kiếm được nhiều tiền như vậy, vì thế hắn thanh thanh giọng, đi theo hùa nói: "Tiểu Nguyên sẽ mua cho huynh!"
Trương Tiểu Nguyên: "Hoa chim sẻ!"
Hoa Lưu Tước: "Ngươi có tiền, ngươi có thể!"
Lục Chiêu Minh giật mình, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không có muốn đến như vậy......"
"Ta đúng là có thể, nhưng tốt xấu gì cũng là đồng môn, ngươi vậy mà không có ý tứ muốn đóng góp chút ít tiền nào?" Trương Tiểu Nguyên hướng Hoa Lưu Tước vươn tay, "Không nhiều lắm, trước đưa mười lượng đi."
Hoa Lưu Tước: "...... Gian thương!"
Trương Tiểu Nguyên lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Chiêu Minh: "Đại sư huynh, hắn có chút tiền ấy cũng không chịu vì sư môn bỏ ra, đánh gãy chân hắn!"
Hoa Lưu Tước: "Ngươi sao có thể ỷ vào đại sư huynh sủng ngươi mà làm vậy chứ!"
Lục Chiêu Minh: "Ta...... Cái gì?"
Trương Tiểu Nguyên: "Hoa chim sẻ, Lộ Diễn Phong còn chưa có đi xa đâu, ta hiện tại liền có thể đem hắn kêu trở về!"
Lục Chiêu Minh: "......"
Hoa Lưu Tước: "Ngươi ngươi ngươi...... Tuổi còn trẻ, như thế lại ngoan độc vậy a!"
Bọn họ đùa giỡn cãi nhau, dẫn đến không ít đệ từ cơm nước xong trở lại tò mò nhìn theo, Hoa Lưu Tước lúc này mới có chút xấu hổ, hắn sợ gặp lại người quen, lại không thể đi quá nhanh được, dứt khoát quay đầu, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm, nói: "Sớm biết phải về Tán Hoa Cung, ta nên đổi mặt mới đúng chứ"
Trương Tiểu Nguyên ngừng lại.
"Đổi mặt?" Trương Tiểu Nguyên bắt lấy cánh tay Hoa Lưu Tước, kinh hỉ vạn phần, "Ngươi biết thuật dịch dung?"
......
Ba người trở về trong viện, Trương Tiểu Nguyên quấn lấy Hoa Lưu Tước, muốn hỏi một chút tình huống cụ thể theo như lời "Đổi mặt" của hắn, Hoa Lưu Tước không biết y muốn làm cái gì, trong lòng cảm thấy có thể là thời gian Trương Tiểu Nguyên gia nhập giang hồ còn chưa lâu lắm, cho nên đối với thuật dịch dung nảy sinh tò mò, hắn chưa từng nghĩ nhiều, cũng không có phòng bị, liền một năm một mười nói hết cho Trương Tiểu Nguyên nghe.
"Nói là dịch dung, kỳ thật cùng nữ tử trang điểm hoá trang cũng không khác nhau nhiều." Hoa Lưu Tước thuận miệng nói, "Ta chỉ biết chút đỉnh, có thể thay đổi đôi chút gương mặt vẻ ngoài của bản thân, còn như mặt nạ da người gì gì đó mà trên giang hồ hay đồn đãi...... Ta vẫn chưa có gặp qua."
Trương Tiểu Nguyên không nhịn được gật đầu.
Hoa Lưu Tước xem bộ dáng của y, không khỏi hỏi lại: "Ngươi muốn học?"
Trương Tiểu Nguyên: "Muốn!"
Hoa Lưu Tước không khỏi hỏi: "Ngươi học cái này làm gì?"
Trương Tiểu Nguyên: "Chơi rất vui nha."
Tuổi tác cùng xuất thân của y đều là một biện phát dùng để che giấu vô cùng tốt, y chỉ cần đem biểu cảm thiếu niên tò mò dán lên mặt , y biết Hoa Lưu Tước tuyệt đối sẽ không sinh nghi.
Quả thực Hoa Lưu Tước chỉ khẽ nhíu mày, nói: "Nhưng ta không có đem theo đồ tùy thân......"
Trương Tiểu Nguyên bắt lấy tay Hoa Lưu Tước : "Không sao! Về sau rời khỏi đây ngươi liền dạy ta!"
Hoa Lưu Tước: "......"
Lục Chiêu Minh đang ngồi ở một bên, hai lông mày bỗng dưng nhíu lại, bất động thanh sắc đẩy lùi cánh tay Hoa Lưu Tước đi, hỏi Trương Tiểu Nguyên: "Đệ đến tột cùng là muốn làm gì?"
_______________________
Lời editor :
Tóm tắt đại khái chương này diễn ra như sau :
Đại sư huynh : Ngọc bội thực thích
Tiểu Nguyên : Mua!
Đại sư huynh : Nhiều kiếm quá
Tiểu Nguyên : Mua!!
Đại sư huynh : Thao trường luyện võ riêng
Tiểu Nguyên : Xây!!!
Tiểu Nguyên : Đại sư huynh thích gì đều gói lại hết cho ta!!!