Edit by Thanh tỷ
Vẻ mặt Dung Vọng trấn tĩnh, một lát sau, y cười nhạt một tiếng nói: "Thứ nhất, là ta. Thứ hai, không rõ tình hình. Thứ ba... Thuận tay."
Câu trả lời của Dung Vọng vừa sảng khoái lại vừa đơn giản, hơn nữa cũng vô cùng gợi đòn.
Lời vừa dứt thì tính khí hỗn trướng quen thuộc của Bội Thương Ma Quân trong quá khứ đã lờ mờ trở về.
Diệp Hoài Dao thành công bị chọc tức: "Ma Quân... Quá trớn rồi đấy."
Dung Vọng nói: "Vậy Vân Tê Quân muốn nghe ta nói gì? Hồi đó, sau khi Dư Hận Quân chết, người đầu tiên chạy đến là ngươi. Ta có mặt ở hiện trường ngươi cũng thấy, thi thể của Dư Hận Quân ngươi cũng nhìn thấy. Chẳng lẽ người không phải ta gϊếŧ, ta còn muốn nhận vơ?"
Hai người bọn họ lập trường trái ngược, từ trước đến nay không hợp nhau, đều là người đã sống cả ngàn năm, mâu thuẫn lớn nhỏ có nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Nhưng trận đại chiến năm đó trực tiếp như dây dẫn nổ, còn là ở ngay cái chết của phó chủ sự một phân đà của Huyền Thiên Lâu - Dư Hận Quân.
Huyền Thiên Lâu thế lớn, phân đà trải rộng khắp nơi trong thiên hạ, Phân đà chủ và chủ sự các nơi càng là đếm cũng đếm không hết. Diệp Hoài Dao thân là Minh Thánh, vốn không phải người nào cũng đều có thể nhớ kỹ.
Chẳng qua không biết là trùng hợp hay cố ý, cái ngày mà Dung Vọng gϊếŧ người, lại đúng là hôm Diệp Hoài Dao đi ngang qua phân đà nơi đó, vốn đang ở trong tửu lâu phụ cận nghe hát thì có thuộc hạ bẩm báo nói Ma tộc xâm phạm.
Sau khi Diệp Hoài Dao chạy tới thì phát hiện phó chủ sự phân đà Huệ thành - Dư Hận Quân đã ngã xuống bỏ mình ngay ngoài phân đà không xa. Mà Ma tộc xuất hiện ở hiện trường, lại là Bội Thương Ma Quân Dung Vọng.
Hai người giao thủ mấy chiêu, đúng như Dung Vọng nói, với trình độ hiểu biết của Diệp Hoài Dao với y, tự nhiên rõ ràng người trước mặt này tuyệt không phải kẻ khác giả trang.
Sau đó Dung Vọng bỏ chạy, trải qua Huyền Thiên Lâu điểm quân số, không người bị thương, chỉ có một mình Dư Hận Quân tử vong, tử trạng còn khá là cổ quái.
Đường đường là Bội Thương Ma Quân, tự mình tìm đến một phân đà, mục đích chung quy cũng không thể là vì gϊếŧ một phó chủ sự nho nhỏ, huống chi Minh Thánh còn đang dừng chân ở đó.
Lúc ấy mỗi người nói một kiểu, thậm chí có người nói đây là một loại tà thuật nào đó của Ma tộc, cố ý mưu đồ bí mật hại Minh Thánh, lật đổ Huyền Thiên Lâu.
Xảy ra chuyện như vậy, Huyền Thiên Lâu đương nhiên muốn điều tra rõ ràng.
Huyền Thiên Lâu luôn luôn là Pháp Thánh chủ nội, Minh Thánh chủ ngoại, Diệp Hoài Dao lập tức hẹn Dung Vọng gặp mặt tại Dao Đài của Nam Giang, muốn làm cho rõ sự tình.
Hai người vừa gặp, chưa nói được mấy câu đã xảy ra tranh chấp, trực tiếp động thủ.
Song, điều mà Diệp Hoài Dao không ngờ tới là nửa đường tình trạng thân thể của mình vậy mà lại xảy ra vấn đề, càng không nghĩ tới Dung Vọng chẳng những không thừa cơ gϊếŧ mình, mà ngược lại giữa hai người còn mơ mơ hồ hồ phát sinh quan hệ.
Xui xẻo chưa dừng lại ở đó, người khác sau một đêm xuân tiêu, hoặc là tâm sự nỗi lòng, hoặc là ân đoạn nghĩa tuyệt. Cho dù quan hệ đặc thù như cậu và Dung Vọng, ngủ cũng đã ngủ rồi, ít nhiều cũng phải có câu giải thích chứ.
Kết quả Diệp Hoài Dao bên này đau lưng mỏi eo, toàn thân đều khó chịu, thần chí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đột nhiên mặt đất nứt ra, Dao Đài chỗ bọn hắn đứng toàn bộ sụp xuống, đâm xuống Địa Phủ.
Mênh mông huyết vũ nương theo đầy trời đá vụn như mưa trút nước mà rơi xuống, ngàn vạn oan hồn lệ quỷ từ trong địa lao đổ nát giãy dụa bay ra. Bốn phía dao động cắn xé lẫn nhau, tử khí ăn mòn linh lực, từ từ lôi kéo bọn hắn tới nơi sâu trong Địa Ngục.
Trong mớ hỗn loạn tưng bừng, Diệp Hoài Dao theo bản năng cầm lấy kiếm của mình.
Bất kể rơi vào hoàn cảnh như thế nào, cậu đều quyết tâm cầm kiếm chiến đấu đến một khắc cuối cùng, lần này cũng không ngoại lệ.
Diệp Hoài Dao không biết thân thể mình xuất hiện vấn đề như thế nào, mặc dù sau khi cùng Dung Vọng dây dưa một phen, cỗ khô nóng kia xem như đã giải, nhưng nội tức đình trệ, linh lực vẫn không có cách nào vận chuyển như cũ.
Trước mắt, Dao Đài sụp đổ, Địa Phủ sống sờ sờ bị đập ra một cái lỗ thủng lớn, những tảng đá vỡ mặc dù không nện chết được bọn hắn, nhưng lại tản mát ra sát khí của oan hồn, đụng phải cũng vô cùng nguy hiểm.
Kế trước mắt cũng chỉ có tự bạo linh mạch mới có thể tận khả năng giảm bớt ảnh hưởng sau này...
Diệp Hoài Dao vừa muốn động thủ, chợt cảm thấy bên người có một trận uy áp bạo khởi. Nó như hồng thủy vỡ đê quét ngang cả phiến không gian, thanh âm oán quỷ gào khóc phút chốc đại thịnh, ngay sau đó bị cứng rắn phong ấn về Địa Phủ một lần nữa.
Chuyện cần làm lại bị người khác giành trước, Diệp Hoài Dao quay người nhìn, lập tức liền bị kéo vào một cái ôm ấp, được đưa đến một chỗ tạm thời an toàn dưới vách núi.
Dao Đài vẫn đang không ngừng đổ sụp, mặt đất dưới chân lắc lư, bên tai là tiếng rung động ầm ầm, đối diện là sắc mặt trắng bệch của Dung Vọng, trên môi dính đầy máu tươi, đỏ đến chói mắt.
Diệp Hoài Dao một phát bắt được tay y, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Dung Vọng cười một tiếng, rũ tay xuống, tiếp tục khép lại vạt áo còn mở của Diệp Hoài Dao, cẩn thận vì cậu buộc lại đai lưng đã xuất hiện nếp nhăn.
"Trận chiến này, ta lại thua rồi." Giọng nói của Dung Vọng trong lúc trời long đất lở như này nghe ra có mấy phần ôn nhu không chân thực: "Ta từ trước đến giờ đánh không thắng ngươi."
Diệp Hoài Dao muốn nói gì đó, nhưng lúc này mặt đất bỗng nhiên sụp xuống, toàn bộ thế giới rơi vào bóng tối.
Cậu là tử địch lớn nhất kiếp này của y, nhưng chuyện cuối cùng làm trước lúc mọi thứ bị tàn phá lại là giúp cậu chỉnh lý tốt quần áo. Câu nói cuối, cũng là không đầu không đuôi —— "Ta từ trước đến giờ đánh không thắng ngươi".
Khó trách thế nhân đều nói y điên, đây không phải người điên thì là gì?
Về sau, sau khi cậu khôi phục ký ức đã từng hồi tưởng lại tình cảnh này rất nhiều lần, nhưng hầu như đều cảm thấy kia là ảo giác do mình tạo ra.
Cũng chính bởi vậy, lần này trở về, Diệp Hoài Dao không đợi thương thế khỏi hẳn đã tự mình đến Ly Hận Thiên, một lần nữa hỏi thăm Dung Vọng vấn đề này.
Nhưng thái độ của đối phương vẫn khó chơi như cũ, cố ý phân rõ giới hạn, rõ ràng không muốn hợp tác.
Trong lòng của y... Rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?
"Vân Tê Quân, ta vừa rồi đã nói qua, ngươi và ta từ trước đến nay không phải là bạn cùng đường. Ta làm cái gì, tự nhiên có mục đích của ta, không có khả năng nói rõ với ngươi. Tóm lại, ngươi muốn trả thù cho Dư Hận Quân thì cứ việc phóng ngựa tới. Còn nếu như ngươi vì ghi nhớ cái gọi là ân cứu mạng, muốn cho đại ma đầu đầy tay máu tanh ta một cơ hội ——"
Đuôi lông mày của Dung Vọng giương lên, cười tà nói: "Không cần thiết, ta cũng không phải vì ngươi."
Dù cho tính khí hàm dưỡng của Diệp Hoài Dao đã tu luyện đến hóa cảnh, bình thường được vô số người xưng tụng "Thánh nhân", thì lúc này rốt cuộc cũng bị tính tình chết dẫm khó chơi của Dung Vọng thành công chọc tức.
Cậu nhắm hai mắt lại, sắc mặt cũng trầm xuống: "Bội Thương Ma Quân, Dư Hận Quân là người của Huyền Thiên Lâu ta, chân tướng sự thật về cái chết của hắn đã trễ mười tám năm. Diệp mỗ hôm nay nếu đã tới đây, thì ắt phải làm rõ đầu đuôi sự tình, nếu ngươi không nói... Hừ, trận chiến Dao Đài năm đó, còn chưa xong đâu!"
Dung Vọng ngồi yên lặng, thân hình tựa hồ đã định trụ. Vốn một tay y đặt trên bàn, tay kia đặt trên đầu gối, lúc này cái tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền, có thể trông thấy xương ngón tay trắng bệch.
Sau giây lát trầm ngâm, y ngưng mắt nhìn thật sâu vào Diệp Hoài Dao, nói: "Vậy thì, tới đi."
Tiếng nói vừa dứt, hai nhân vật đỉnh phong thế gian đồng thời xuất thủ!
Hai người bọn họ quen biết nhiều năm, cũng đánh qua đánh lại nhiều năm, đối với thân thủ đối phương có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Trong tay Dung Vọng không cầm binh khí, Diệp Hoài Dao cũng không rút chiết phiến, trực tiếp tung ra một chưởng, kình phong đánh thẳng mặt đối phương.
Dung Vọng cả người cả ghế né sang một bên tránh công kích của Diệp Hoài Dao, tóc đen bên cạnh gò má vì chưởng phong mà tung bay, đồng thời y cũng biến chỉ hướng dưới xương sườn của Diệp Hoài Dao điểm tới.
Diệp Hoài Dao một chưởng không trúng, thủ thế đột nhiên thay đổi, năm ngón tay xòe ra, phút chốc hướng phía dưới tìm kiếm, chụp lại cổ tay Dung Vọng.
Cậu đồng thời quát: "Ở xa tới là khách, ta đều đã đứng lên, Ma Quân còn yên tâm ngồi cao, không cảm thấy có chút thất lễ sao?"
Lời vừa ra, Diệp Hoài Dao dưới chân đồng thời quét ngang, ghế đá Dung Vọng đang ngồi răng rắc hai tiếng, dưới lực ép của Minh Thánh bỗng nhiên vỡ vụn.
Dung Vọng tung người lên, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vân Tê Quân gặp người khác lúc nào cũng cười nói dịu dàng, nhưng cứ mỗi lần đến chỗ ta đều là hỏa khí thật lớn, thật làm cho lòng người khó chịu."
Y bay lên giữa không trung, thân pháp như gió như sương, lơ lửng không cố định, hai tay dẫn động bốn phía, mây trôi xung quanh tụ lại bọc đánh về phía Diệp Hoài Dao.
Diệp Hoài Dao cười lạnh một tiếng: "Ta là tới giảng hòa, ngươi không nể mặt còn ác nhân cáo trạng trước?"
Cậu nói xong lập tức thu lại ý cười, biền chỉ một cái, kiếm khí xuất hiện, lưu quang phá tan vây bọc, một vệt kiếm màu vàng lóe lên trong không trung, bay vút lên cao.
Lúc này vừa đúng trời chiều dần tối, chiêu này của Diệp Hoài Dao vừa ra giống như đột nhiên ở giữa bầu trời bao la, liệt hỏa đốt mây, kim mang vỡ vụn, mây khói tán ra như dải hoa.
Lưu quang diễm ảnh nương theo ống tay áo của Diệp Hoài Dao nhẹ bay mà rơi xuống, đẹp không sao tả xiết.
Dưới thế công phô thiên cái địa như thế, nếu đổi lại là người bên ngoài thì đã sớm tâm hoảng thần tán, không chỗ né tránh. Mà Dung Vọng xuất quỷ nhập thần, thân ảnh vụt một cái, vậy mà biến mất không còn tăm tích.
Giữa không trung còn quanh quẩn tiếng thở dài sâu kín của y: "Haizz, sao ta lại không muốn cùng ngươi chung sống hoà bình? Chỉ là ngươi và ta vốn đã khác đường, Vân Tê Quân há có thể hiểu nỗi khổ tâm của ta."
Lời này của y nghe vào giống như là kể khổ, thực tế thì ngược lại, bên trong mang theo ý trêu tức khiêu khích, nghe mà thấy ghét.
Diệp Hoài Dao nói: "Quên đi, nỗi khổ tâm của ngươi ta một chút cũng đều không có hứng thú!"
Xung quanh lâm vào yên lặng.
Đánh nhau đánh được một nửa, địch nhân chợt không thấy đâu, đây quả thực là tình huống đáng sợ nhất.
Diệp Hoài Dao không hề bối rối, chỉ trong nháy mắt dừng lại liền lập tức cầm lấy chiết phiến bên eo mở ra, trực tiếp đánh về phía bên cạnh.
Chân lực chạm vào nhau, thân ảnh Dung Vọng nhất thời hiện hình.
Y không chút hoang mang, nhẹ nhàng cười một tiếng, theo thế công của Diệp Hoài Dao mà xoay người, tránh đi phong mang.
Ngay sau đó, ngón tay của Dung Vọng điểm một cái lên trên mặt chiết phiến, cả người thuận theo quán tính chân lực của hai người va chạm, trong nháy mắt chuyển đến sau lưng Diệp Hoài Dao.
Thân pháp của y từ trước đến nay biến hóa kỳ lạ, mấy chiêu tiếp theo này càng là xuất quỷ nhập thần.
Diệp Hoài Dao cực kỳ thông minh, đánh qua lại mấy hiệp đã có phần khám phá ra quy luật, mắt thấy Dung Vọng lần nữa biến mất, ý niệm khẽ chuyển, trực tiếp hướng phía sau lưng đánh tới.
Cậu tính đoán không sai, lúc này, quả nhiên Dung Vọng đã chuyển đến sau lưng.
Hai người đều vừa mới trở về không lâu, công lực và trạng thái thân thể chưa hoàn toàn khôi phục. Bản thân Dung Vọng thì cũng thôi đi, nhưng đối với Diệp Hoài Dao, y một mặt không nguyện ý động thủ với cậu, mặt khác lo lắng Diệp Hoài Dao bởi vì vận dụng chân khí quá mạnh mà khó chịu, cho nên vẫn luôn tránh xung đột chính diện.
Nếu không phải bí mật này thực sự không cách nào nói ra, sao y lại nguyện ý giấu diếm, qua loa tắc trách như này?
Dù sao công lực của hai người cũng khó phân trên dưới, hiện tại trạng thái tổn hại đều không khác mấy, nếu chân chính đối mặt đánh một trận, đánh liên tục bảy ngày bảy đêm không dừng cũng đều có khả năng.
Thế nhưng Dung Vọng không nghĩ tới Diệp Hoài Dao lại đột nhiên ra một chiêu như vậy.
Nguyên bản cũng không phải là y không có lực ngăn cản, nhưng Diệp Hoài Dao đột nhiên xoay người nhào tới, giống như là cố ý muốn dựa vào trong ngực y vậy.
Dung Vọng trong lòng biết rõ đây là đang giao đấu, nhưng tâm thần trong phút chốc lóe một cái, vậy mà không hề né tránh, ngược lại quỷ thần xui khiến giang hai tay ra, nghênh đón đối phương ngã vào trong ngực.
Thân thể ấm áp, hơi thở thanh mát cùng hương trà nhàn nhạt trên y phục khi tay áo tung bay, tất cả đều là dáng vẻ mà y yêu thích say mê ngàn năm nay.
Trong nháy mắt, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên ảm đạm mơ hồ, lưu lại chỉ có thân thể dán sát, nhịp tim mất khống chế, hoảng hốt và si mê.
Thời gian phảng phất như đứng im tại giờ khắc này, loáng một cái vạn năm đã qua, thần đãng hồn trì.
Diệp Hoài Dao cũng ngẩn ra. Cậu vốn suy đoán Dung Vọng vòng ra phía sau mình, vì đề phòng đối phương đột nhiên đánh lén, cho nên tiên hạ thủ vi cường, xoay người, đồng thời khuỷu tay trái đánh ra.
Một chiêu công kích như thế, hoặc là né tránh, hoặc là xuất thủ hóa giải, vốn cũng không khó ứng đối. Nhưng ai ngờ Ma Quân thâm sâu khó dò này lại như uống nhầm thuốc, vậy mà vươn tay ôm lấy cậu?
Đây không phải tìm đánh sao?
Cho dù bản thân Diệp Hoài Dao không muốn đánh, nhưng thu chiêu đã không kịp. Dung Vọng vừa mới ôm được một cái, cũng đồng thời đón nhận một đòn khuỷu tay của cậu đánh tới. Cái ôm chưa đủ chân thực, hai người đã nhanh chóng tách ra.
Dung Vọng trầm thấp ho khan mấy tiếng, lồng ngực bị đánh ẩn ẩn đau. Y cố nuốt xuống ngụm máu muốn tràn ra trong miệng, cười nói: "Tốt chiêu."
Đánh nhau mà có thể đánh thành dạng này, Diệp Hoài Dao không còn gì để nói: "Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì, lúc này còn phân tâm?"
Khóe môi Dung Vọng hơi nhếch lên một chút độ cong, nói không rõ là châm chọc hay đắng chát: "Ta —— "
Có thể nói cái gì? Nói không phải ta phân tâm, mà là sau khi gặp ngươi thì thần hồn điên đảo, tâm tâm niệm niệm chỉ nhớ một mình ngươi, dù cho bị đánh cũng là vui vẻ chịu đựng?
Coi như hắn dám nói, Diệp Hoài Dao cũng không có khả năng tin.
"Ta nhất thời sơ ý mà thôi." Dung Vọng nói: "Vân Tê Quân, lại một lần nữa?"
Diệp Hoài Dao hừ một tiếng, lúc này chiết phiến trực tiếp hóa kiếm, muốn xông tới thật.
Dung Vọng không tình nguyện lắm xuất kiếm, nhưng trong lòng cũng hiểu, nếu y lại cho Diệp Hoài Dao cảm giác y đối phó qua loa lãnh đạm, chỉ sợ đối phương càng thêm không vui.
Thế là y phất tay áo quét qua, một thanh kiếm dài mảnh toàn thân đỏ thẫm xuất hiện trong tay, đó chính là hung kiếm Tất Bại đứng đầu thập đại Ma Binh.
Danh kiếm Tất Bại, ra khỏi vỏ xưa nay chưa bại một lần. Ngày bình thường Dung Vọng dùng nhiều nhất chính là một thanh kiếm tên là "Võng Hận", cho đến kinh biến Dao Đài mười tám năm trước, sau khi Võng Hận bị gãy vẫn chưa kịp tu sửa, y không có kiếm tùy thân mang theo nên mới đổi sang một thanh kiếm khác.
Ngay cả Diệp Hoài Dao đấu với y nhiều năm như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu trông thấy Tất Bại ra khỏi vỏ. Trong truyền thuyết, thanh kiếm này xuất từ tay vị đại sư đúc kiếm nổi danh Chu Vô Phong. Chất liệu kỹ nghệ đều là thượng giai, nhưng hết lần này tới lần khác, sau khi ra khỏi vỏ lại chưa từng thắng trận nào, bị người coi là điềm xấu, không may mắn.
Về sau cũng không biết như thế nào, sau khi thanh kiếm này biến mất hơn hai nghìn năm thì chạy tới trên tay Ma Quân Dung Vọng. Có lẽ là do Ma Quân so với kiếm còn là điềm xấu hơn, miễn cưỡng đè ép Tất Bại. Từ đó về sau, thanh kiếm trong truyền thuyết "người nào dùng kiếm người đó thua", bước lên vị trí đứng đầu Ma Binh.
Diệp Hoài Dao chỉ cảm thấy Phù Hồng trong tay mình ông ông vang lên, dường như trông thấy đối thủ mà gấp không kịp chờ đợi. Cậu cũng không nhiều lời nữa, mũi kiếm dựng thẳng, lần nữa hướng Dung Vọng công tới.
Lúc này song phương đều nghiêm túc, trong thời gian ngắn ai cũng không thể làm gì được ai, ngược lại ngay cả thời gian rảnh để mở miệng nói một câu cũng không có.
Diệp Hoài Dao bên này giống như thuận gió, kiếm phiêu nhẹ nhàng như thần tiên bên trong đám người, kiếm thế của Dung Vọng lại quỷ quyệt rét lạnh, lãnh lệ đoạt nhân.
Bên này kiếm ảnh đan xen, không đợi phân ra thắng bại, bỗng nhiên Diệp Hoài Dao cảm giác được một trận sát khí cực kỳ mãnh liệt từ nơi không xa áp sát chính diện mà tới.
Trong lòng cậu đột nhiên tỉnh táo, lúc đầu tưởng rằng Dung Vọng đang giở trò quỷ, nhưng ánh mắt liếc nhanh qua mặt đối phương, Diệp Hoài Dao phát hiện thần sắc Dung Vọng cũng có chút kinh ngạc tương tự.
Mũi kiếm hai người tách ra, rất ăn ý hướng hai bên nhảy ra, đồng thời đảo mắt xem xét xung quanh. Chỉ thấy một nam nhân để trần cánh tay, đầu vai khiêng một thanh đại đao, hướng phương hướng của bọn hắn đi tới.
"Kia là..."
Diệp Hoài Dao liếc mắt liền nhận ra đối phương: "Là người đánh bạc ở bên trong quán rượu?"
Dung Vọng ngại thân phận phải che giấu nên không tiện mở miệng, nhưng cũng nhận ra người tới. Đối phương là tên nam tử áo đỏ thẫm trước đó đánh bạc thua thảm dưới tay Diệp Hoài Dao.
Dung Vọng nhớ mang máng, tên đồng bạn mập mạp kia gọi người này là Nghiêm Khang.
Trước khi Diệp Hoài Dao tới đây đã chế phục hắn ta, cũng phân phó thủ hạ trông coi kỹ người, nhưng không biết hắn thoát ra khỏi tầng tầng lớp lớp trói buộc như thế nào, lại mò tới nơi này.
Diệp Hoài Dao quát lên: "Ngươi —— "
Một chữ "ngươi" vừa ra khỏi miệng, đối phương không đợi Diệp Hoài Dao nói hết câu, hô lên một tiếng, đại đao trong tay trực tiếp hướng Diệp Hoài Dao bổ tới. Thế đao mạnh mẽ quyết liệt, không khí xung quanh dẫn động tạo thành một vòng xoáy nho nhỏ.
Lần này ngay cả Dung Vọng đứng ngoài thế công cũng nhìn ra, người này không biết sử dụng kỳ pháp gì, công lực so với trước đó dường như thoáng cái đã tăng cao lên gấp mấy lần.
Từ lúc người này bắt đầu đánh bạc đã lộ rõ một cỗ vô cùng quỷ dị, Diệp Hoài Dao khẽ nhíu mày, không tránh không né, trực tiếp nghênh đón đối phương, giơ kiếm lên chống đỡ lưỡi đao đang bổ đến của đối phương.
Tính tình Minh Thánh rộng lượng dí dỏm, ôn tồn lễ độ, cho dù là chiêu kiếm của cậu cũng rất tiêu sái lăng lệ, trong lúc vũ động toát ra vẻ ung dung tao nha tự nhiên vốn có.
Đao kiếm tương giao, giữa lúc binh khí ma sát ra tia lửa chói mắt, nam tử liên tiếp thối lui mấy bước, trên lưỡi đao xuất hiện một chút vết nứt, mắt thấy sắp bị vỡ vụn.
Kết quả trong nháy mắt, không biết xảy ra chuyện gì, vết nứt kia vậy mà như kỳ tích biến mất.
Ánh mắt nam tử nhìn chằm chằm Diệp Hoài Dao, bỗng nhiên cứng nhắc phun ra sáu chữ trầm thấp: "Thắng ta, đáng chết."
"Bây giờ, ta với ngươi, cược mệnh!"
Vừa dứt lời, hắn lần nữa vung đao lên, chiêu thức giống hệt như vừa nãy.
Người này dường như đã biến thành một hành thi (xác sống) không có linh hồn, khi không khiến cho lòng người run rẩy.
Diệp Hoài Dao khẽ cau mày, lúc này đánh ra một hư chiêu, xuôi theo lưỡi đao đối phương, vẽ ấn hướng trán nam tử điểm chỉ, hô: "Tỉnh!"
Kỳ thật đối phương lợi hại như thế nào, đối với cậu mà nói cũng không đáng để vào trong mắt, họa lớn trong lòng vẫn là Dung Vọng đang nhàn nhã quan chiến bên cạnh. Lúc Diệp Hoài Dao đỡ đòn của nam tử áo đỏ thẫm, một tay khác một mực chắp ở sau lưng, chính là thời thời khắc khắc đề phòng Dung Vọng ám toán.
Diệp Hoài Dao biểu hiện rõ ràng như vậy, Dung Vọng nhìn ở trong mắt, chỉ là khóe môi khẽ chếch, đang muốn nói gì đó, khóe mắt trong lúc vô tình liếc qua quét đến nơi nào đó dị thường, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi.
Bên này Diệp Hoài Dao ý thức được thần chí nam tử áo đỏ thẫm xuất hiện vấn đề, chỉ tay điểm vào huyệt ấn đường, linh khí rót vào, trong nháy mắt xua tan đi ma chướng trong lòng đối phương.
Mắt thấy ánh mắt đăm đăm của nam tử áo đỏ thẫm dần khôi phục thanh minh, Diệp Hoài Dao đang muốn hỏi hắn vừa rồi bị thần kinh à, Dung Vọng bên cạnh đột nhiên quát: "Cẩn thận!"
Y xưa nay lời nói nhẹ nhàng, cũng chỉ hay cười lạnh, rất ít khi nói chuyện lớn tiếng như vậy. Hai chữ vừa rồi dường như còn mơ hồ mang theo chút run rẩy, trong nháy mắt đó, Diệp Hoài Dao nhịn không được có chút kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua. Cậu cảm thấy đây không giống lời có thể thốt ra từ trong miệng Dung Vọng.
Cùng lúc đó, Diệp Hoài Dao cũng cảm giác được sự hốt hoảng khó thấy của Ma Quân từ đâu mà tới.
Ngay khi nam tử áo đỏ thẫm khôi phục thần trí, một khắc hắn đang muốn mở miệng, từ phía sau Diệp Hoài Dao bỗng nhiên có một trận đao phong vô cùng lớn tập kích tới.
Phong mang chưa tới trước mặt, xung quanh đã trở nên thiên hôn địa ám, cát đá bay mù mịt, mặt đất rung mạnh, nháy mắt như trở về tràng cảnh Dao Đài sụp đổ năm đó.
Đao phong tới tuy nhanh, nhưng đối với Diệp Hoài Dao mà nói thì né tránh không khó, chỉ là lúc này cậu và nam tử áo đỏ thẫm đứng đối mặt nhau, nếu như tránh đi, đối phương ắt sẽ thành bia ngắm.
Sắc mặt Diệp Hoài Dao không biến, tay hơi dùng sức, ngón tay vốn đang điểm ở bên trên ấn đường đối phương liền mượn lực trực tiếp đẩy nam tử ra xa.
Cùng lúc đó, Phù Hồng Kiếm trong tay kia leng keng một tiếng, mũi kiếm đón gió mà lên.
Tức khắc, chỉ thấy cảnh xuân muôn vàn, giống như ngàn hoa nở rộ, nhu hòa ưu mỹ nhưng ở giữa lại ẩn chứa lực lượng cường đại, chớp mắt đã hóa giải cỗ đao phong cường hãn.
Nhưng xu thế của ngọn núi vẫn rung lắc không hề có chút giảm bớt, ngược lại bởi vì hai cỗ lực đạo va chạm vào nhau mà càng thêm kịch liệt. Đá vụn và gió lốc cùng bị cuốn bay lên, từ phương hướng ngược nhau lần nữa đánh tới chỗ Diệp Hoài Dao.
Dung Vọng biết tính Diệp Hoài Dao, cậu không nỡ làm thương hoa cỏ Linh thú ở trên núi này, muốn lấy lực sinh kháng, không cho đối phương phá hư. Nhưng cậu không để ý tới bản thân như thế, ngộ nhất vết thương cũ tái phát thì phiền toái.
Dung Vọng đúng lúc nhào tới, huyết quang trên thân kiếm Tất Bại đột nhiên lóe lên, toàn thân đỏ sậm, lực lượng lớn mênh mông như sông đào nhập biển.
Y khẽ xoay cổ tay, dùng sức cắm mũi kiếm xuống mặt đất, sau đó một tay khác ôm lấy eo Diệp Hoài Dao, ôm cậu lăn khỏi chỗ đó, nhanh chóng tránh sang bên cạnh.
Diệp Hoài Dao bị Dung Vọng cứng rắn kéo sang bên, người được cậu đứng chắn phía trước liền hiện ra, xung quanh đất rung núi chuyển, đao phong chồng chất liên tục phóng tới, trực tiếp chém nam tử áo đỏ thẫm thành hai nửa.
Bên ngoài trời long đất lở như thế nào đều không quan trọng, Dung Vọng chỉ nhìn người trong ngực y. Xác định trước mắt chẳng qua chỉ là một trận sợ bóng sợ gió, sẽ không xảy ra chuyện như năm đó mới bớt lo thở phào một hơi.
Sau đó y trông thấy Diệp Hoài Dao ngước mắt, lẳng lặng nhìn y.
Đối phương còn chưa nói gì, Dung Vọng đã thông minh thức thời đem tay đang ôm eo Diệp Hoài Dao quy củ thu hồi lại, trong động tác thậm chí còn mang theo vài phần khẩn trương và mất tự nhiên.
Người cố chấp thường rất khó thỏa hiệp với sự an bài của năm tháng. Nhiều năm như vậy, thiếu niên từ thuở ban đầu không có gì cả mặc người ức hiếp, trưởng thành thành Ma Quân khiến người ta nghe thấy mà biến sắc, cho dù cường địch vây quanh cũng vẫn có thể chuyện trò vui vẻ mặt không đổi sắc.
Nhưng duy chỉ có thời điểm mỗi lần đối mặt với Diệp Hoài Dao, y vẫn giữ cái tính tự ti, nhát gan cùng không biết làm sao như trước đây, chỉ tận tâm tận lực muốn bảo vệ đối phương.
Người này là thần minh duy nhất trong mắt y. Chỉ cần có cậu trên đời này, Dung Vọng đã cảm thấy sinh mệnh đáng khinh đáng xấu hổ này của y còn có giá trị tồn tại. Trong nội tâm sớm đã tuyệt vọng không có ánh sáng, còn có thể có một mảnh nhỏ ánh sáng như vậy, ban cho y chút ấm áp.
Thế nhưng hướng tới kiêu dương là có thể vọng tưởng đem mặt trời ôm vào lòng sao? Y gần như điên cuồng chấp mê, nhưng lại rất tỉnh táo minh bạch, y không xứng có khát vọng như vậy.
Diệp Hoài Dao với y, có lẽ giống như một kẻ lang thang không nhà để về nhìn chí bảo được cung phụng trong cửa tiệm bên đường, mở to mắt trông mong nhớ tới, cảm thấy nơi đó là thế gian kỳ diệu tinh hoa, mỗi ngày chỉ cần canh giữ ở cửa tiệm nhìn lên một cái, đã cảm thấy trong lòng vui vẻ, người như tràn đầy sức lực.
Thế nhưng nếu có một ngày, có người nói với y, này, bảo bối đó là của ngươi, y sẽ nghĩ như thế nào?
Chỉ sợ ngay cả nhận cũng không dám nhận, có thể y sẽ đem hai tay lau lên quần áo, hết cọ lại chà, sau đó tim như bị dao cắt đủ kiểu, không lỡ mà đáp lại: "Ta thấy... hay là thôi đi. Để ở chỗ ta, bảo bối... sợ rằng sẽ bị làm hỏng mất."
Dung Vọng vô ý thức hơi dịch thân thể của mình về sau, Diệp Hoài Dao thực sự không biết nên làm ra phản ứng gì, cho nên biểu cảm trên mặt vô cùng cổ quái, vịn vào cây liễu lớn bên cạnh để đứng lên, Diệp Hoài Dao liếc mắt quan sát Dung Vọng.