Mã Kim Bằng không dám tiếp tục chần chừ, vội vàng đỡ Hậu Lượng dậy, vất vả đưa y ra bên ngoài vừa chạy vừa ngoảnh lại cười nịnh hót.
Cuối cùng thì sự việc cũng tạm thời lắng xuống, Tần Xuyên cũng có ý định dẫn theo hai cô gái rời khỏi.
Tôn Vĩ lại nghĩ đến gì đó, vẻ mặt tươi cười tràn đầy thành ý đi theo phía sau Chu Phương Ngữ:
- Tiểu Ngữ, chuyện đêm nay có chút hiểu lầm, anh bàn chuyện làm ăn với mấy người họ, em cũng biết mấy chuyện xã giao này mà, đâu còn cách nào khác! Em có thể đừng nói chuyện hôm nay cho Tinh nhi biết được không?
Chu Phương Ngữ lạnh lùng lườm gã một cái:
- Không cần giải thích! Tôi không ngờ là anh lại có thê làm bạn với loại người như thế! Chuyện này nhất định tôi sẽ nói với chị tôi! Tôi thật sự xem thường anh, Tôn Vĩ ạ!
Nói xong, Chu Phương Tinh hất mặt một cái đi khỏi, không thèm để ý đến Tôn Vĩ nữa.
Tôn Vĩ đứng chết trân ở hành lang, sắc mặt tái nhợt, không nói lên nời, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn Tần Xuyên đi khỏi.
Sử lão lục dẫn theo mấy tên đàn em, tiện đường tiễn Đường Vi ra khỏi hộp đêm. Có rất nhiều người đang xì xào bàn tán, không biết mấy người Tần Xuyên có thân phận thế nào?
Trở lại trong xe, Đường Vi tò mò hỏi:
- Tiểu Xuyên Xuyên, sao anh lạ thả tên Hậu Lượng kia đi? Tên Mã Kim Bằng đó nhất định không dẫn y đến cục cảnh sát, có thể là đến bệnh viện xem vết thương thế nào!
Tần Xuyên mỉm cười đầy ẩn ý:
- Đến bệnh viện thì làm sao, bọn chúng giờ chỉ là hai tên thái giám, đến bệnh viện thì chỉ khiến chúng nhanh nhận ra sự thật này mà thôi!
Chu Phương Tinh ngồi phía sau đã bắt đầu gửi tin nhắn cho Chu Phương Tinh, kể cho Chu Phương Tinh về tình hình tối nay, đồng thời cô cong dẩu mỏ nói:
- Tên họ Mã kia cũng không phải tốt đẹp gì, như thế quá lợi cho y rồi!
Tần Xuyên và Đường Vi đều quay đầu lại nhìn Chu Phương Ngữ, không khỏi bật cười, không ngờ là Chu Phương Ngữ lại có biểu hiện đanh đá như vậy, không giống tiểu thư nhà người ta chút nào.
- Làm gì đó? Tôi nói không đúng sao?
Chu Phương Ngữ thấy hai người họ nhìn mình chằm chằm, hậm hực nói.
Tần Xuyên bật cười:
- Cô nói rất đúng, có điều tôi vốn không định để tên họ Mã kia được lợi!
- Vậy anh định làm gì?
Hai cô gái đều rất ngạc nhiên.
Tần Xuyên không lên tiếng, quay đầu lại, mắt nhìn máy tính như đang suy nghĩ gì đó
Trong phòng họp ở nhà lớn của Vương gia, bang Tứ Hải.
Vương Chấn Thiên và cha con đang rất trầm ngâm, vấy vị trưởng lão trong bang ngồi hai bên sắc mặt cũng rất phiền muộn.
- Bốp!
Vương Chấn Thiên vỗ bàn chất vấn:
- Vẫn chưa điều tra ra được? Rốt cuộc là kẻ nào đã để lộ tin tức? Quân đội sao có thê trùng hợp xuất hiện ở đó để vây bắt được?
Vốn dĩ bang Tứ Hải định ban ngày sẽ nghênh đón đám người Kashima Jubei, đồng thời nhận chuyện hàng đầu tiên.
Kết quả là không đợi được người lại nghe được một thông báo vô vùng phẫn nộ từ phía Nhật: Kashima Jubei và toàn bộ các võ sĩ Yamada đều đã bị giết chết!
Bên phía Nhật cho rằng bang Tứ Hải đã không làm việc hẳn hoi, thậm chí còn nghi ngờ bọn họ đã hợp tác với quân đội, cùng nhau đánh lén các võ sĩ Yamada.
Tất nhien Vương Chấn Thiên đã không ngớt lời phủ nhận đồng thời cũng cam đoan sẽ điều tra triệt để rõ ràng, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề!
Có điều, Yamada đã mất kiên nhẫn, luôn miệng nói, sẽ phái người đến Trung Quốc để giết cha con Vương gia.
Vương Chấn Thiên thấy tình hình hiện tại không ổn liền vội triệu tập tất các các nhân vật chủ chốt của bang Tứ Hải đến nhà họp bàn.
- Bang chủ, theo lý mà nói, lần hành động này do Thánh giáo đứng sau chỉ đạo, tin tức cũng là do Thánh giáo đưa đến. Thánh giáo trước nay làm việc cẩn mật, ngay đến Cục An toàn cũng có thể qua mặt, đáng lẽ không nên xảy ra chuyện như thế này!
Một vị trưởng lão nói.
Vương Thế Huân ngờ vực nói:
- Cha! Có phải là chúng ta đã bị Cục An toàn theo dõi, nên mới bị chặn họng như vậy?
- Nói xem?
Kashima Jubei là một trong 13 Binh vương, một mình ông ta có thể đối phó được với 400-500 người thường, dù là quânđội được trang bị cẩn thận, cũng không thể nào giết được Kashima Jubei.
Nhất định là có bộ đội đặc chủng của Cục An toàn đến mai phục, mới có thể giết hết không chừa một ai như vậy!
Vương Thế Huân mói nói đến đây, các vị trưởng lão trong bang đều vô cùng sợ hãi, cả một đám nhìn nhau, mồ hôi đầm đìa.
- Chắc không đến mức đấy! Nếu như chúng ta bị Cục An toàn nhắm trúng, thì chẳng phải đã sớm tiêu đời rồi hay sao?
- Đúng vậy! Thế Huân, cậu đừng có nói mấy lời dọa người đó nữa!
- Chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ, nếu không thì sau này chúng ta nhất hết đường làm ăn!
Vương Chấn Thiên nghiêm mặt nói.
Đúng lúc này, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến cho Vương Chấn Thiên, lão ta liếc nhìn màn hình sau đó nhge máy.
- Lão Sử, có chuyện gì thế?
Đầu dây bên kia là Sử lão Lục, người vừa mới tiến bọn Đường Vi đi khỏi.
- Bang chủ, vừa rồi Đường đại tiểu thư có cùng một nam một nữ đến quán bar của ta, đã đánh thiếu gia Hậu Lượng của Hầu gia bán sống bán chết! Thiếu gia của Mã gia và Tôn gia đều có mặt tại hiện trường nhưng không ai dám ngăn cản, chuyện này khá là ồn ào, bây giờ phải làm sao?
Vương Chấn Thiên hốt hoảng đứng bật dậy:
- Đại tiểu thư đâu rồi? Ông không ra tay với cô ấy chứ?
- Tôi đâu nào dám, ngài đã căn dặn, kẻ trên người dưới, nếu ai nhìn thấy đại tiểu thư thì vẫn giữ quy củ như trước. Tôi đã tiễn đại tiểu thư về rồi!
Vương Chấn Thiên lúc này mới thở phào:
- Ông làm tốt lắm, cứ như vậy đi, không cần truy cứu nữa.
Nói chuyện điện thoại xong rồi, Vương Chấn Thiên lại thấy phiền muộn, ném điện thoại xuống đất sau đó giẫm mạnh lên.
- Con mẹ nó! Ông đây vất vả hơn nửa đời người mới có được vị trí hôm nay, Đường gia chó chết gì đó đã không còn, vậy mà một Đường đại tiểu thư nhỏ nhoi lại có thể dẫm lên đầu lên cổ ta!
Một vị trưởng lão thở dài:
- Haizzz, bang chủ, Đường đại tiểu thư vẫn luôn không đồng ý cho chúng ta theo hội Đằng Long buôn bán thuốc phiện, nhưng cô ta thì có liên quan gì đến chuyện chúng ta buôn thuốc phiện?
Hội Đằng Long có nhiều bất động sản, có thể không cần dựa vào thuốc phiện, nhưng bang Tứ Hải chúng ta nếu không buôn thuốc thuốc phiện thì sẽ thiếu đi một khoản thu nhập lớn, các anh em sẽ phải chịu khổ!
Mấy vị trưởng lão khác cũng than vãn kể khổ, bọn họ có ai là không muốn kiếm thêm một chút, nhưng cũng bởi vì sự tồn tại của Đường Vi, quy củ trước đó của bang Đông Hải vẫn được giữ lại: Cho dù làm ăn buôn bán thế nào, cũng tuyệt đối không dính dáng đến thuốc phiện.
Lúc trước có mấy người không tuân thủ quy định, lén lút buôn bán thuốc phiện, kết quả bị đường dây của Đường Vi điều tra ra được, đã bị Đường Vi đánh cho thành phế nhân.
Mấy năm về sau đó, người của bang Tứ Hải và hội Đằng Long không có ai dám dính líu gì đến thuốc phiện, hai nhà đều có chút kiêm dè Đường Vi.
Vương Chấn Thiên tất nhiên không cam lòng, lần này vốn dĩ có thể bắt tay với tổ chức Yamada, lợi dụng thế lực của họ để có được số lượng lớn thuốc phiện, đồng thời có thể lật đổ Đường Vi, thật không ngờ tất cả đã biến thành công dã tràng.
Đột nhiên, Vương Thế Huân mắt sáng lên:
- Cha, có phải Sử đường chủ vừa nói, đại tiểu thư bọn họ đã đánh tàn phế Hậu Lượng của Hầu gia?
- Uh, thì sao?
Vương Thế Huân cười nham hiểm:
- Cha, chúng ta là người một nhà, tất nhiên khó có thể đối phó Đường Vi, nhưng hiện tại cô ta cùng với tên Tần Xuyên kia đã đắc tội với Hầu gia, Mã gia, Trần gia …
Tuy là những gia tộc này thế lực không lớn, nhưng nếu bắt tay với nhau để đối phó Đường Vi và Tần Xuyên, chẳng lẽ lại còn tốn nhiều sức lực hay sao?
Ánh mắt của Vương Chấn Thiên ngưng tụ lại, cười lớn:
- Tốt! Không hổ là con trai ta! Một chiếc đũa thì dễ bẻ, nhưng mọt bó đũa thì không dễ gì bị bẻ gãy. Nếu như thật sự có chuyện thì phía chính quyền cũng không thể ào trừng phạt tất cả gia tộc chúng ta, nhất định sẽ an toàn hơn!
- Quan trọng là những gia tộc chẳng thiếu gì tiền, nếu dùng trò bẩn thì có thể thuê sát thủm trả giá thật cao, mua chuộc bọn chúng còn chúng ta chỉ là ngư ông ngồi đợi hưởng lợi!
Vương Thế Huân cười đắc ý.
Vương Chấn Thiên gật gù, các thành viên trong bác khác ngồi đây cũng rất vui sướng, dường như cơ hội tiêu diệt Đường Vi đã ở ngay trước mắt!