Lý Hồng Viễn vẻ mặt cầu xin, dẫn theo Giang Vân Phàm toàn thân run rẩy đi tới trước mặt Tần Minh.
- Ăn tim gấu gan báo rồi! Tần gia đại thiếu gia là ai mà hai người dám trêu chọc?! Còn không mau gọi Tần thiếu gia?!
Lý Hồng Viễn và Giang Vân Phàm bị dọa són ra quần, ngơ ngác nhìn Tần Xuyên, cùng nhau hô lớn:
- Xin chào Tần thiếu gia!
Lại nghĩ tới khi hai người diễu võ dương oai trước mặt Tần Xuyên, nói các lời đe dọa, hận không thể cầm gạch đập chết mình, đúng là quá ngu xuẩn rồi!
- Còn không quỳ xuống! Dập đầu với Tần Nhị lão gia cùng Tần công tử, xin họ tha mạng!
Lý Quảng Liệt lớn tiếng mắng.
Nghe thấy còn phải quỳ xuống dập đầu, Lý Hồng Viễn và Giang Vân Phàm đều có chút không tình nguyện. Dù sao ngày thường họ đều là người có mặt mũi.
- Chuyện này… Tam gia, trong đó có chút hiểu lầm. Nếu chúng ta sớm biết Tần tiên sinh là Tần gia đại thiếu gia, chúng ta đâu dám lỗ mãng chứ.
Lý Hồng Viễn cười trừ nói.
- Đúng vậy, Lý Tam gia, chúng ta tuyệt đối không dám có chút bất kính với Tần gia.
Giang Vân Phàm cũng ra vẻ trung thực.
Lúc này Tần Xuyên đứng ở trong đầu gãi gãi tai, như vô tình nói:
- Nói như vậy thì cuối cùng vẫn là tôi không đúng. Nếu như tôi không phải người Tần gia, có phải hai người sẽ đánh tôi?
- Không không không! Chúng tôi không có ý này!
Lý Hồng Viễn vội vàng xua xua tay.
Tần Xuyên cười híp mắt nói:
- Vậy hai người có thể nói cho tôi biết, tôi làm sai chuyện gì mà hai người muốn đánh tôi không? Chúng ta phải giảng đạo lý, có sai thì phải sửa.
- Đúng vậy, cháu trai ta làm chuyện gì sai, hai người không ngại thì cứ nói ra, miễn cho truyền ra ngoài nói Tần gia ta ỷ thế hiếp người.
Tần Minh trầm mặt nói.
- Chuyện này…
Lý Hồng Viễn và Giang Vân Phàm trừng lớn hai mắt, chân tướng sao có thể nói rõ ra được. Bọn họ thuần túy chỉ là muốn chỉnh Tần Xuyên, xả cơn giận trong lòng.
- Hừ!
Tần Minh hừ mạnh một cái, trừng mắt hổ:
- Nếu không nói ra nguyên do, vậy chính là vô duyên vô cớ, dùng người Tần gia chúng ta để trút giận? Người của Lý gia đúng là ngày càng có năng lực rồi!
Lý Quảng Liệt liên tục giải thích:
- Không! Tần Nhị gia, Lý Hồng Viễn chỉ là thân thích chi thứ của Lý gia chúng ta, không có quan hệ gì với Lý gia bổn tông! Tôi cũng là bị gã giấu kín, ngài đừng có hiểu lầm!
Sắc mặt Lý Hồng Viễn nóng bừng, trong lòng thầm hận. Bình thường chính mình nịnh bợ y, vừa gặp phiền toái liền coi mình như là rác rưởi, trực tiếp đá ra xa.
- Con mẹ nó, dám cố ý lừa gạt ông đây, hại Lý lão tam này xấu mặt, hai người có rắp tâm gì chứ?!
Lý Quảng Liệt mắng, đồng thời thoái thác tất cả trách nhiệm, dùng sức đánh mạnh vào gáy Lý Hồng Viễn và Giang Vân Phàm.
Đường đường là Lý viện trưởng, chủ nhiệm Giang Vân Phàm của bệnh viện đại học Đông Hoa lại bị vỗ đầu như trẻ con phạm lỗi vậy, nhưng hai người cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
- Tần Nhị gia, ngài xem ta xử lý như vậy đã hài lòng chưa?
Lý Quảng Liệt đánh vài cái, thử thăm dò.
Tần Minh lạnh nhạt đáp:
- Bọn họ tới tìm cháu trai ta gây phiền toái, thỏa mãn hay chưa thì do cháu trai ta quyết định.
Lý Quảng Liệt nghe xong, lại dùng vẻ mặt khách khí nhìn về phía Tần Xuyên:
- Tần đại thiếu, ngài còn có điều gì không hài lòng không?
Tần Xuyên đương nhiên không bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng chính hắn không muốn ra tay, vì vậy chỉ vào hai tên võ giả Hậu Thiên kia.
- Người mà ông mang tới cũng không thể láng phí được. Khi trước bọn họ muốn đánh tôi như nào, tất cả các chiêu thức đều dùng trên người viện trưởng Lý và bác sĩ Giang đi!
Cũng đừng quá phận, đánh chết người ở cửa tiệm Internet của tôi thì không tốt. Đanh gãy tay gãy chân, tàn phế là được rồi.
- Hả?!
Lý Hồng Viễn và Giang Vân Phàm sợ tái mặt, hai người họ không luyện tập cổ võ, bị võ giả Hậu Thiên đấm một cái cũng khó mà chịu đựng nổi!
Lại còn gãy chân gãy tay, thực sự là quá hung ác!
- Tần thiếu gia! Tha cho chúng ta đi! Về sau chúng ta không dám nữa! Thấy ngài thì chúng ta lập tức sẽ tránh né!
Lý Hồng Viễn vẻ mặt đau khổ cầu khẩn.
Giang Vân Phàm bất chấp mọi giá, không ngừng cúi đầu:
- Tần thiếu gia, do Giang Vân Phàm tôi không hiểu chuyện, tôi là đồ ngu xuẩn! Ngài cứ coi tôi là quả rắm, phóng ra rồi thôi! Về sau tôi cũng không dám tiếp cận bác sĩ Chu nữa, tôi tặng bác sĩ Chu cho ngài!
Tần Xuyên nghe xong, không vui:
- Phóng cái rắm gì vậy! Chu Phương Ngữ không phải của mi, mi dựa vào gì mà tặng người khác? Vả miệng!
Giang Vân Phàm ý thức được mình đã nói sai, đành ngoan ngoãn tát vào mặt mình.
Chát! Chát!
Hai tiếng tát giòn tan, gã không dám nhẹ tay.
Tần Xuyên nhìn hai tên không biết thẹn này, cũng không có hứng thú để ý tới bọn chúng. Tiếp xúc nhiều với đám phế vật này quả thực là hạ thấp đẳng cấp bản thân.
- Mau lăn!
Tần Xuyên phất tay.
Lý Hồng Viễn và Giang Vân Phàm nghe xong, đều vui mừng vô cùng, cuối cùng đối phương cũng đã buông tha, hai người không ngừng nói cảm ơn.
Nhưng khi hai người chưa bước được hai bước, Tần Xuyên đã gọi lại.
- Có phải hai người bị điếc rồi không hải? Bảo các người lăn, không bảo các người chạy.
Tần Xuyên mặt không biểu tình nói.
Hai người Lý, Giang đương nhiên không muốn lăn trên mặt đất, chuyện này mà bị người chụp được, vậy đúng là quá mất mặt rồi.
- Tần thiếu gia, chúng tôi…
Tần Xuyên không kiên nhẫn nói:
- Các người muốn bị đánh thành tàn phế hay là lăn đi? Chọn một trong hai!
Lần này hai người đều ăn ý không dám lên tiếng, mặt mũi dù sao thì cũng không quan trọng bằng tính mạng. Hai người yên lặng nằm trên đất, sau đó bắt đầu lăn về phía đường cái.
Tuy rằng là nửa đêm nhưng trên đường vẫn có không ít người qua lại, khi thấy cảnh tượng này đều đua nhau lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
Không khó tưởng tượng, qua đêm nay sẽ có rất nhiều người trên mạng chứng kiến được hai người họ lăn trên đất.
Giang Vân Phàm còn đỡ một chút, nhưng Lý Hồng Viễn gần như là vừa lăn vừa khóc. Thanh danh hơn nửa đời của gã xem như đã hoàn toàn bị phá hủy, không biết sau này phải gặp người khác như nào.
Lý lão tam thấy mọi chuyện được đè xuống, cũng tranh thủ thời gian nói tạm biệt, chuồn mất.
Đợi khí người Lý gia vừa đi, Tần Minh mới mỉm cười xoay người, nhìn Tần Xuyên.
- Xuyên nhi, cháu không hổ là con cháu Tần gia ta, trong huyết mạch vẫn có sự bá đạo, làm tốt lắm. Đối với những gia tộc phía dưới không biết xấu hổ này cần phải ngoan độc! Về mặt khí thế thì tuyệt đối không thể thua được!
Tần Xuyên bĩu môi. Hắn đã làm một dân chúng nhỏ bé hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng được nếm mùi vị đại thiếu gia ỷ thế hiếp người. Quả thực là rất thoải mái, khó trách người người đều muốn bò lên cao.
- May mắn hôm nay ông ở đây, bằng không e là Xuyên nhi đã bị bắt nạt. Sao cháu lại chọc tới họ vậy?
Tần Minh tò mò hỏi.
Tần Xuyên cũng không nói rõ, chỉ nói là mình làm giải phẫu, đoạt danh tiếng của họ.
Tần Minh vui vẻ:
- Cháu còn biết giải phẫu ngoại khoa? Đúng rồi, cháu là bác sĩ, không ngờ y thuật lại xuất sắc như vậy. Ha ha, đây là một tin tức tốt, dù sao Tần gia ta cũng lấy sản nghiệp y dược làm chủ, chuyện này rất có lợi với khảo hạch cuẩ cháu.
Tần Xuyên giả vờ ngáp một cái:
- Được rồi, đã muộn như vậy, ông mau về đi.
Tần Minh lắc đầu:
- Sao cứ nhắc tới khảo hạch gia tộc là cháu không bao giờ để ý vậy. Haizzz… Được rồi, vậy Nhị gia gia về trước.
Chỉ có điều chuyện hôm nay đúng là đã nhắc nhở ông, ông phải nghĩ biện pháp tìm bảo tiêu cho cháu, bằng không cháu bị người của gia tộc khác ức hiếp sẽ tạo thành chê cười với Tần gia ta.