Lời này của cô là thật. Từ lần đầu tiên quen Tần Xuyên, cô đã cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản.
Hơn nữa, nhiều năm qua bên cạnh mình có nhiều người theo đuổi như vậy, không thiếu những anh kiệt có tài năng lẫn nhân phẩm, chỉ mình một tiểu tử nghèo như Tần Xuyên lại khiến cô chủ động muốn gần gũi.
Thậm chí vừa rồi dán chặt lấy hắn, để hắn ăn chút đậu hũ, cô cũng không cảm thấy không thoải mái gì cả.
Tần Xuyên cười khà khà:
- Nghe nói một cô gái khi sinh ra lòng hiếu kỳ với một người con trai chính là đã yêu cậu ta rôi. Chị Đường đừng như vậy, nói thế khiến tôi xấu hổ lắm, tôi gan nhỏ không chịu được.
- Yêu cái đầu cậu.
Đường Vi biết Tần Xuyên không muốn trả lời chuyện này, do vậy cũng không hỏi thêm.
Trong lòng Tần Xuyên cũng cảm thấy buồn bực, Đường Vi lại mời hắn tham gia bữa tiệc từ thiện của thành phố Đông Hoa?
Đó là yến hội thượng lưu mà các phú hào phải quyên tiền tới một con số nhất định mới có thể tham gia.
Mà Đường Vi chỉ mở một cửa hàng bán hoa nhỏ, lời hay lỗ còn không biết được, nào nói tới việc quyên tiền? Hay là cô ta còn có sản nghiệp gì khác?
Tần Xuyên không hỏi thêm chuyện này, hắn xấu hổ nói:
- Tuy rằng tôi là người thông kim bác cổ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng chị muốn tìm bạn nhảy thì tìm nhầm người rồi, tôi không biết khiêu vũ.
- Nhìn cậu nói khác không biết đỏ mặt kia, còn thông kim bác cổ nữa đấy… Ha ha, không biết cũng không sao, chỉ cần cậu đi cùng tôi là được.
Ánh mắt Đường Vi chớp chớp.
Tần Xuyên nghe xong có chút cổ quái, cau mày nói:
- Chị Đường, rốt cục là chị đi tham gia yến hội hay còn mục đích gì khác?
Đường Vi cũng không trả lời, chỉ dùng biểu lộ đáng yêu nhìn chằm chằm hắn, khiến ai cũng không nỡ từ chối.
Tần Xuyên không chịu được thần thái nũng nịu của cô, da gà cũng nổi hết lên, quá hấp dẫn rồi!
Phụ nữ làm nũng chính là Bug, mỹ nữ làm nũng chính là hack!
- Được rồi được rồi, tôi đi với chị là được. Trước kia thợ săn chúng tôi lên núi săn dã thú đều nói, người chết chim bay lên trời, sợ rắm gì!
Đường Vi bật cười, thổ khí như lan, tiến đến bên tai Tần Xuyên, nói:
- Nếu biểu hiện tốt mà nói, sau này cho phép cậu gọi tôi là Vi Vi!
Con hồ ly tinh này đúng là càng ngày càng gần, hormone trong cơ thể sôi trào, không cách nào ngăn cản.
Tần Xuyên hận không thể há miệng cắn một miếng vào gương mặt xinh đẹp kia, để cho cô ta biết hắn không phải hổ giấy!
Sớm muộn cũng có ngày phải đè cô nàng quyến rũ này xuống đất, khiến cô ta dục tiên dục tử! Tần Xuyên thầm khích lệ bản thân trong lòng.
Diệp Tiểu Nhu gửi tiền xong liền thấy Tần Xuyên và Đường Vi nói chuyện với nhau rất gần gũi.
Trong con mắt đơn thuần của cô bé, thần thái, cử chỉ của hai người đều là những hành vi ngọt ngào của các cặp đôi yêu nhau.
Cô do dự rất lâu, hai chân như buộc chì, trầm trọng đi tới bên người Tần Xuyên.
- Anh Tần Xuyên, em gửi tiền xong rồi.
Cô bé thấp giọng nói.
Tần Xuyên cho rằng Diệp Tiểu Nhu vì chịu ảnh hưởng việc cha bị bệnh nặng, mới u buồn như vậy, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói:
- Vậy chúng ta đi thôi.
- Ngồi xe của tôi về đi, dù sao cũng cùng đường.
Đường Vi sảng khoái mời.
Tần Xuyên và Diệp Tiểu Nhu cũng không có lý do từ chối, cùng Đường Vi đi vào bãi đỗ xe.
Khi lên xe, Tần Xuyên để Diệp Tiểu Nhu ngồi phía trước cho rộng rãi một chút. Hắn nhớ rõ cô bé khi ngồi xe sẽ chóng mặt, sợ cô không thoải mái.
Nhưng Diệp Tiểu Nhu cắn môi dưới, đột nhiên từ chối:
- Không sao đâu, chút đường như vậy em ngồi đằng sau là được, anh Tần ngồi trước đi.
Cũng không đợi Tần Xuyên nói gì, cô bé mở cửa sau xe, tự mình ngồi xuống.
Tần Xuyên cho rằng Diệp Tiểu Nhu thích ngồi phía sau, cũng không nghĩ thêm gì.
Trên đường lái xe về đường Hồng Phong, Tần Xuyên ngồi bên cạnh Đường Vi, ánh mắt không nhịn được, nhìn nghiêng về phần dưới của cô ta.
Đường Vi mặc bên trong một chiếc áo liền váy trắng, nhưng phần váy rất ngắn, ghế lái xe BMW lại hơi nghiêng về sau một chút, khiến tà váy của cô kéo lên rất cao.
Trắng loáng, tròn vo, cặp đùi như trụ ngọc ngà voi vậy, quả thực là đẹp tới chói mắt, váy trắng, màu da còn có thể thắng tuyết.
Hơn nữa bởi vì nguyên nhân thường xuyên vận động, trên đùi Đường Vi cũng không hề có mỡ thừa, cho dù ở trạng thái đè ép, vẫn trơn bóng như trước.
- Tiểu Xuyên Xuyên, đẹp không?
Ánh mắt Đường Vi nhìn về phía trước, nhưng trên môi hiện lên vẻ vui vẻ, đột nhiên hỏi một câu.
Tần Xuyên biết rõ bị phát hiện, cũng không đỏ mặt, tự nhiên đưa mắt về bệ điều khiển trong xe BMW, làm bộ tập trung nghiên cứu.
- À, tôi cảm thấy nội thất bên trong xe chị lẫn dáng bên ngoài đều rất đẹp.
Đường Vi hé miệng cười, tiểu tử xấu xa này, có sắc tâm không có sắc đảm, còn biết lảng sang chuyện khác.
Cô rất tự tin với thân hình của mình, chỉ có điều không hiểu sao có thể hấp dẫn ánh mắt của Tần Xuyên khiến cô vô cùng vui vẻ.
Nhưng bởi vì có cô bé ngoan Diệp Tiểu Nhu ở trong xe, Đường Vi cũng không đào khoét quá sâu vấn đề này, thuận miệng trò chuyện:
- Tiểu Xuyên Xuyên, cậu thích xe gì?
- Ngay cả bằng lái tôi cũng chưa có, nào nói muốn xe gì. Ngược lại động cơ ô tô chế tạo như nào thì tôi cũng không biết rõ, trên mạng có không ít tài liệu nhưng đều không nói tới.
Tần Xuyên nói.
Đường Vi lộ ra mắt trắng có chút đáng yêu:
- Hóa ra cũng có lúc cậu giả vờ ngớ ngẩn, kết tinh trí tuệ của cuộc cách mạng công nghiệp thể hiện trên động cơ.
Nếu cậu xem tài liệu trên mạng là có thể chế tạo được động cơ vậy cậu còn để tất cả các kỹ sư, các nhà khoa học trên thế giới sống được sao?
Tần Xuyên sờ gáy. Nghĩ cúng đúng, chính mình từ nhỏ học bất kỳ chuyện gì cũng thần tốc, nhưng không thể tất cả mọi chuyện học đều thần tốc.
Sắc trời đã dần tối, xe chạy trên đường đông dần.
Đường đi thành phố cũng không rộng, lại là giờ cao điểm, rất nhiều đường đều tắc nghẽn nghiêm trọng.
Đột nhiên ở đầu đường phía trước có một thanh niên trẻ lao đầu tới, đối đầu xe BMW của Đường Vi.
Đường Vi vội vã phanh, thanh niên kia chẳng những không né, ngược lại còn đi tới, sau đó nhìn như là bị đụng phải, sau đó ngã xuống đường!
Ăn vạ đòi tiền?!
Đường Vi và Tần Xuyên nhìn nhau một cái, đều biết chuyện gì đã xảy ra.
- Đâm người rồi! Đâm người rồi! Xe BMW đâm người!
Mấy thanh niên vô lại tóc xanh tóc đỏ từ con đường bên cạnh vây lại, tổng cộng năm sáu người, hủng hổ, không cho xe đi qua.
Những người xung quanh tuy đều chứng kiến đây là một trò ăn vạ, nhưng không muốn chọc phải phiền toái, tất cả đều coi như không phát hiện.
Một tên thanh niên đầu cạo mào gà, raua cá trê, hai tay xăm kín, vẻ mặt hung hãn đi tới cửa bên lái, đưa tay gõ mạnh cửa xe bên phụ.
Chuyện này khiến Diệp Tiểu Nhu ngồi sau xe sợ hãi, cô bé lo lắng nói:
- Anh Tần Xuyên, bọn họ căn bản đang cố ý, chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?
- Chuyện như vậy mỗi ngày thành phố Đông Hoa đều xuất hiện, cảnh sát đâu thèm quan tâm. Hơn nữa ở đây không có camera, không có chứng cứ.
Tần Xuyên cười nói.
- Vậy làm sao giờ…
Diệp Tiểu Nhu thấp thỏm không yên.
Trong mắt Đường Vi hiện vẻ tươi cười:
- Tiểu Xuyên Xuyên, ở đây chỉ có mình cậu là con trai, tôi và tiểu Nhu đều là con gái chân yếu tay mềm, không bằng cậu xuống dưới nói chuyện với họ, nếu tốn chút tiền có thể giải quyết, tôi sẽ đưa tiền cho cậu?
Tần Xuyên im lặng, biết rõ là phiền toái khi làm tấm mộc cho cô đưa tới, lại còn cố ý giả ngu.
Chỉ có điều bọn côn đồ này tìm hắn, không phải là Đường Vi, rõ ràng là muốn đối phó với hắn, trốn trong xe cũng vô dụng.
- Tôi xuống xe xem một chút, chị đỗ xe sang một bên, đừng xuống xe.
Tần Xuyên cũng không muốn kéo dài thời gian, mở cửa xe đi ra ngoài.
Tên mào gà kia thấy Tần Xuyên chủ động đi xuống, nhếch miệng cười, như vậy cũng bớt phiền toái cho gã.
Bởi vì trong điện thoại Trần Hạo Bân nói không cho phép làm bị thương cô gái và xe, chỉ được đánh tên con trai. Nếu như Tần Xuyên trốn trong xe không ra, bọn chúng cũng không có cách.
- Tiểu tử, xe của mày đụng phải em tao, mày nói xem bồi thường như nào?
Tần Xuyên nhìn tên con trai giả bộ bị tông kia, gã đã sớm đứng lên, giả bộ rất đau mà ôm ngực.
- Hình như gã không bị thương.
Tần Xuyên thuận miệng nói.
- Mày biết gì chứ? Nó bị nội thượng! Còn nghiêm trọng hơn ngoại thương!
Tần Xuyên cũng không tranh luận nhiều:
- Vậy mày nói xem phải giải quyết như nào?
- Theo chúng tao tới bệnh viện gần đây, kiểm tra xong mày trả tiền thuốc men.
Mào gà nói xong, từ trong túi quần móc ra một con dao gọt hoa quả nho nhỏ, bắt đầu vuốt vuốt, vẻ mặt uy hiếp.
Bọn chúng đương nhiên không đi bệnh viện, chỉ muốn tìm một chỗ không người, sửa Tần Xuyên một chầu. Xung quanh quá đông người, chúng cũng sợ làm to chuyện.
Trong lòng Tần Xuyên cười lạnh, đây cũng là điều hắn hi vọng, vì vậy gật đầu:
- Được, vậy chúng ta đi thôi.
Mấy tên lưu manh vây quanh Tần Xuyên, sợ hắn chạy thoát. Sau khi cả đám người đi vào một hẻm nhỏ gần đó, đi vào một khu đất trống sau một tiệm cơm.
Bên cạnh có vài cái thùng giác, đều đựng đầy rác rưởi, dưới thời tiết mùa hè hôi chua vô cùng, trên mặt đất cũng bẩn thỉu không chịu được.
Mào gà thấy xung quanh không còn ai, dùng mắt ra hiệu với mấy tên tiểu đệ.
Một tên thanh niên tóc vàng vung nắm đấm, vẻ mặt dữ tợn từ sau đánh vào gáy Tần Xuyên! Không có chút lưu tình.