Sáu tên võ sĩ Hậu Thiên này vừa định tiến tới muốn ra tay với Tần Xuyên, Liễu Hàn Yên đột ngột hành động.
Xung quanh cơ thể cô ngưng kết một khối băng tinh sáng lóa như mộng ảo, một luồng hàn khí lạnh giá ập thẳng vào mặt của sáu tên võ sĩ đó!
Tựa như một trận cuồng phong tràn xuống từ trên núi tuyết, toàn thân sáu tên đó trở nên lạnh cóng, bị trận gió này thổi mạnh đến mức khó mà tiến gần thêm nửa bước!
Không ít thiếu gia và thiên kim tiểu thư vốn đặc biệt sùng bái Liễu Hàn Yên thấy cô ra tay liền sáng rỡ hai mắt, hận không thể thấy cô cho bọn bảo vệ một trận!
Nhưng Liễu Hàn Yên không có ý định ra tay, cô lạnh lùng quét mắt nhìn họ:
- Chuyện giữa đàn ông thì để họ tự giải quyết, những người khác không được nhúng tay vào.
Đám võ sĩ Hậu Thiên này nào dám lấy đá chọi đá với Liễu Hàn Yên, ai nấy đều mặt mày khổ sở nhìn qua Chu Tiểu Bình.
Chu Tiểu Bình bất đắc dĩ, nếu Liễu Hàn Yên đã ra mặt thì cô không còn cách nào khác.
Dĩ nhiên Chu gia có người có thể đánh thắng Liễu Hàn Yên, nhưng không thể tạm thời gọi một cao thủ chạy đến đây lúc này, hơn nữa Chu Tiểu Bình cũng không có tư cách gọi cao thủ ở cấp bậc đó tới.
Huống hồ Liễu Hàn Yên không hề giúp Tần Xuyên đánh Lưu Triển Bằng, cô ta chỉ không để người khác nhúng tay vào, về lý thì cũng không sai.
Lưu Triển Bằng chửi Tần Xuyên trước, Tần Xuyên muốn động tay cũng không có gì đáng trách, ai bảo Lưu Triển Bằng tự đấu võ mồm trước làm gì?
Lúc này Tần Xuyên bất ngờ quay đầu nhìn vợ mình, Liễu Hàn Yên lại ra tay giúp hắn dọn dẹp đám cá tạp này, hắn có phần bối rối, cô gái này thỉnh thoảng cũng biết quan tâm một chút.
Hỵ vọng cầu cứu người khác của Lưu Triển Bằng đã tan tành, y càng hoảng loạn, vùng vẫy hét:
- Mày buông tao ra! Đại ca tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Mày dám động đến một sợi tóc của tao… đại ca tao nhất định…
Lưu Triển Bằng chưa kịp nói hết, Tần Xuyên đã vung tay xuống ấn toàn thân y ngã trên mặt đất!
Xương cốt cả người Lưu Triển Bằng như muốn rã ra, y bắt đầu ho khan sặc sụa.
Tần Xuyên cởi một chiếc dép bên chân phải, rồi dùng chân phải đạp lên ngực Lưu Triển Bằng.
- Trước giờ Tần Xuyên tao luôn lấy trung thực giữ chữ tín xưng danh trên giang hồ, từng được phong hiệu “Thập đại tín dự võng quản” trên mạng, đừng hỏi ai phong, tao tự phong đấy. Nói tóm lại, tao nói được làm được, nếu tao thắng rồi, mày phải ăn dép của tao…
Tần Xuyên khom lưng đưa đôi dép cao su đầy mồ hôi chân và bùn đất đến gần miệng Lưu Triển Bằng.
Tuy cơ thể của Tần Xuyên là Thần Mộc, dép cũng không có mùi hôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến nơi mà dép đi qua cũng đủ khiến người ta tởm lợm!
Lưu Triển Bằng liền “ọe” một tiếng nôn khan, mặt đầy vẻ khó chịu, hung hăng nhìn Tần Xuyên:
- Lấy dép thúi của mày ra ngay! Đại ca tao là Cơ Vô Song! Mày dám làm vậy với tao, không sợ đại ca tao đến tìm mày a? Tần gia bọn mày không phải là đối thủ của Cơ gia, mày tưởng Tần gia có thể bảo vệ mày sao?
Ánh mắt của Tần Xuyên càng lúc càng lạnh:
- Thằng kia, hình như mày hiểu lầm rồi… Tao cóc thèm để ý thân phận thiếu gia Tần gia cái mẹ gì hết, Tần gia có thể quản việc đại ca mày là ai, còn Tần Xuyên tao không rảnh hơi đâu mà lo. Đại ca mày là Cơ Vô Song à? Hôm nay mày về nói với Cơ Vô Song, cho dù nó có ở trước mặt tao, tao cũng bắt mày ăn dép như thường!
Tần Xuyên vừa nói, mọi người có mặt đều kinh ngạc, tên này điên rồi sao? Dám nói chuyện với tiểu đệ của Vô Song công tử như thế à!
Theo họ thấy, Cơ Vô Song chỉ cần búng một ngón tay cũng đủ đè chết Tần Xuyên, nếu hắn không có Liễu Hàn Yên bảo vệ, hôm nay có thể đã bị đám bảo vệ đánh tơi bời rồi.
Mặc kệ họ nghĩ thế nào, Tần Xuyên đã dí dép vào miệng của Lưu Triển Bằng không chút khách sáo!
Đương nhiên Lưu Triển Bằng không chịu há mồm, cố gắng mím chặt môi.
Nhưng Tần Xuyên đã ra sức đạp vào bụng Lưu Triển Bằng, y đau đến xé tim xé phổi thét lên!
Đúng lúc Lưu Triển Bằng mở miệng, chiếc dép đã bị nhét thẳng vào!
Tần Xuyên mặt vẫn thản nhiên, xem mồm của Lưu Triển Bằng như ống thoát nước mà nhét dép cứng ngắc, thậm chí còn uốn dép cong lại đẩy sâu vào thực quản của y!
Lưu Triển Bằng đau đến nỗi cổ họng muốn rách ra, nhất là không ngừng nôn khan, mùi cao su và hàng đống mùi kì lạ khác xộc vào mũi y khiến y vừa đau vừa ngạt, sống không bằng chết!
Đám công tử và đại tiểu thư đứng phía sau nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này đều bắt đầu thấy ớn gan, không ít người sợ hãi quay đi chỗ khác mà không dám xem.
Tần Xuyên dường như biến thành một người khác, lạnh lùng đến mức không xem kẻ dưới chân mình là người, giống như muốn giết chết y vậy!
Liễu Tiên Tiên trốn sau lưng chị, thận trọng ló đầu ra sợ sệt nhìn anh rể.
Cô em vợ không ngờ anh rể nhìn có vẻ vừa ngốc vừa háo sắc này lại có mặt tàn bạo như vậy. Cô thấy hứng thú và hiếu ký, lại có chút sợ hãi.
- Đừng nhét nữa! Nhét nữa là chết người đó!
Chu Tiểu Bình thấy Lưu Triển Bằng đã trợn trắng tròng, tay chân đang quờ quạng, đúng là sốt ruột chết đi được.
Nhưng Tần Xuyên hoàn toàn không nghe Chu Tiểu Bình, dù gì tên này cũng là người của Cơ Vô Song, nếu thả y đi sẽ có hậu hoạn.
Chu Tiểu Bình thấy Tần Xuyên không nghe mới biết hắn thực sự không màng đến gia tộc gì, hắn từ đầu đến chân đều là kẻ điên!
- Chị Hàn Yên!! Chị mau khuyên chồng chị đi! Lưu Triển Bằng sắp chết rồi kìa!!
Thực ra Liễu Hàn Yên đang thích thú nhìn Tần Xuyên, cô đúng là không để ý việc giết phứt Lưu Triển Bằng.
Một là tên này luôn tự tiện ghép cô và Cơ Vô Song thành một cặp, giống như nếu cô không gả cho Tần Xuyên thì phải lấy Cơ Vô Song vậy, cô rất khó chịu vì điều đó.
Hai là chửi Tần Xuyên cũng tức là chửi chồng của mình, là một người phụ nữ truyền thống, Liễu Hàn Yên rất ghét có người chửi chồng mình, chết rồi cũng không hề gì.
Hơn nữa người xuất thân từ quân doanh như Liễu Hàn Yên có gì thảm khốc chưa từng thấy qua, cảnh ăn dép trước mắt chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ. Cô xem thường nhất là đàn ông nói không giữ lời, nếu đã cá cược phải ăn dép, vậy ăn đến chết rồi cũng không đáng phải kêu ca.
Cho nên khi nghe Chu Tiểu Bình cầu xin mình, Liễu Hàn Yên chỉ điềm nhiên buông một câu:
- Chẳng phải chưa chết sao…
Hai mắt Chu Tiểu Bình liền trơ ra, lúc này mới phát hiện Liễu Hàn Yên nhìn cảnh trước mắt một cách rất thích thú, rất hưởng thụ!
Chẳng lẽ cặp vợ chồng này có khuynh hướng ngược đãi sao?
- Chị Hàn Yên, chị đừng đùa nữa, nếu chết thật thì Vô Song chắc chắn sẽ ra mặt giúp anh ta, việc này sẽ gây mâu thuẫn lớn giữa các gia tộc đấy!
Chu Tiểu Bình đành khuyên một câu, dù gì cũng chết người trên địa bàn Chu gia, cô cũng sẽ bị người trong gia tộc trách phạt.
Liễu Hàn Yên hình như nghĩ đến gì đó, đột ngột nói với Tần Xuyên:
- Mau kết thúc đi, làm sạch sẽ một chút.
Tần Xuyên quay lại thì thấy đôi mắt đầy ẩn ý của cô, nở một nụ cười tà.
Hắn phát hiện đi cùng cô gái này đúng là có chút “thông minh tương thông”, thực ra hắn cũng nghĩ thế…
Lúc này Lưu Triển Bằng đã sùi bọt mép, nhưng vì bị nhét dép vào mồm nên bọt không trào ra ngoài được.
Tần Xuyên lắc đầu cảm thán:
- Xem ra mày không ăn dép được rồi, nếm mùi thử cũng được.
Đoạn Tần Xuyên kéo Lưu Triển Bằng dậy, tay phải làm như vô ý ấn vào sau ót của y, rồi đẩy y ra.
Chu Tiểu Bình lập tức bảo đám nhân viên đỡ Lưu Triển Bằng dậy, nhưng toàn thân y đều co giật, ánh mắt dại đi như tên đần, giống như sợ đến choáng đầu.
- Mau đưa anh ta đến bệnh viện!
Chu Tiểu Bình thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể nói được.
Những người khác đều cảm thấy đáng thương. Đường đường là nhị thiếu gia Lưu gia, trẻ tuổi lắm tiền, lái xe lại giỏi, ai ngờ đụng phải khắc tinh như Tần Xuyên, đúng là ra đường gặp trúng sao chổi mà.
Tần Xuyên đến cạnh Liễu Hàn Yên, thái độ của hắn đã ung dung như ngày thường, nháy mắt nói:
- Bà xã, lúc nãy thấy anh bảnh không? Rất có phong độ đàn ông phải không?
Liễu Hàn Yên đăm chiêu nhìn hắn, nói giọng hơi mà chỉ hai người nghe được:
- Tôi muốn anh gây nội thương để nó chết trên xe cấp cứu, anh thì hay rồi, làm nó trở thành tên đần, đúng là tôi xem thường anh rồi…