Ngoại trừ mấy người hơn 30 tuổi, đã có sự khác biệt với sinh viên, những nam thanh nữ tú hơn 20 kia đều có ý định ra ngoài dùng cơm.
Đối với người có tiền mà nói, con đường quan hệ hữu dụng hơn học tập nhiều lắm. Rất nhiều người tới tham gia chương trình học MBA này cũng vì kết giao với đám con nhà giàu khác cùng lứa tuổi.
Về phần mỹ nữ như Lăng Lạc Tuyết hiển nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong lớp học.
- Cút ngay! Lão nương không có hứng thú chơi với các người.
Lăng Lạc Tuyết vẻ mặt không kiên nhẫn.
Kim Tiểu Khai bị mất mặt:
- Mỹ nữ, muốn đi cũng không cần nổi nóng như vậy chứ? Tất cả mọi người đều là bạn học, cho chút mặt mũi đi.
Lăng Lạc Tuyết không nói hai lời, đột nhiên dẫm mạnh chân xuống đất.
Ầm!
Trên nền xi măng nát gạch men đột nhiên xuất hiện mấy khe hở, mấy viên đá vụn bắn lên.
Sắc mặt Kim Tiểu Khai tái nhợt, bị dọa lui vài bước, nuốt nước bọt:
- Hóa ra mỹ nữ là một cổ võ giả, ha ha, thất kính, thất kính, vậy lần sau rồi nói…
Trong mắt mấy cậu con trai khác cũng mang theo ánh mắt kính sợ. Đối với gia đình thương nghiệp bình thường, một võ giả sơ cấp cũng phải đối đãi cẩn thận, không được dễ dàng đắc tội.
Đây cũng là lí do cổ vì sao cổ võ thế gia lại ít nổi danh như vậy, bởi vì sự hiện hữu của họ rất dễ khiến dân chúng bình thường cảm thấy bất an.
Lăng Lạc Tuyết sau khi dọa lui đám công tử này, quay đầu nháy mắt với Tần Xuyên, cười nói:
- Có người bắt nạt cậu thì gọi điện thoại cho lão nương. Đương nhiên buổi tối nếu cô đơn cũng có thể tới tìm tôi, số điện thoại tôi sẽ gửi cho cậu.
Tần Xuyên nghĩ làm bảo tiêu như vậy đúng thực là tiêu sái, cười khổ gật đầu.
Những người khác ở đây lúc này mới chú ý tới người trẻ tuổi ăn mặc tầm thường này lại quen Lăng Lạc Tuyết, dường như quan hệ còn rất mập mờ!?!
Nhưng có thể quen biết cổ võ giả mạnh mẽ như vậy đương nhiên không phải người bình thường.
Đợi khi Lăng Lạc Tuyết dẫn Tần Cầm rời đi, bọn họ liền tới trước trước mặt Tần Xuyên, tỏ vẻ tiếp cận.
- Chào bạn, phải xưng hô như nào?
Kim Tiểu Khai tích cực nhất, muốn bắt tay với Tần Xuyên.
Tần Xuyên không có hứng thú đáp trả đám người này, tuy rằng tuổi tác thì đều lớn hơn hắn, nhưng trong mắt hắn, đám người này quá non nớt rồi.
Đúng lúc điện thoại vang lên, Tần Xuyên lấy ra xem, người gọi tới là Tần Minh.
Tần Xuyên mặc kệ đám người đang nhìn mình, nghe điện thoại, muốn đi ra khỏi phòng học.
Đám người Kim Tiểu Khai trừng mắt, mặt mày xám xịt. Liên tiếp bị hai người không thèm để ý tới, đối với đám con cháu nhà giàu này đương nhiên không hề dễ chịu.
- Mẹ nó, xem thường người khác?! Không phải chỉ là cổ võ giả sao!
Có người nói thầm.
- Nói nhỏ chút! Thính lực của võ giả rất tốt, vạn nhất bị chú ý tới thì làm sao? Tôi đoán lai lịch của họ không bình thường, nếu chỉ có bối cảnh tầm thường, sao có thể chảnh chó như vậy?
Ánh mắt Kim Tiểu Khai xoay chuyển, thầm nghĩ nhất định phải tìm biện pháp tra ra bối cảnh của hai người này. Nếu có thể ôm được một gốc đại thụ, vậy có tác dụng hơn nắm một bó cỏ to nhiều lắm!
Trên con đường cỏ bên ngoài tòa nhà dạy học, Tần Xuyên nghe điện thoại.
- Lão già, ông tìm cho tôi thứ bảo tiêu quái gì vậy? Mở miệng là lại lão nương, còn nói xảy ra chuyện thì gọi điện thoại cho tôi? Đợi khi xảy ra chuyện, gọi điện thoại còn kịp sao?
Tuy rằng Tần Xuyên không cần Lăng Lạc Tuyết bảo vệ nhưng vẫn phải giả bộ một chút.
Tần Minh dường như cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn:
- Ha ha, tiểu Xuyên à, cháu chớ có kích động. Đứa nhỏ Lạc Tuyết kia ngoài cứng trong mềm, tuy tác phong cùng nói năng có chút đặc biệt nhưng tâm địa rất tốt.
- Nói nhảm, tâm địa không tốt thì sớm đã bị bắt vào tù.
Tần Xuyên thầm nói.
Tần Minh bắt đầu khích lệ:
- Cháu chớ có bất mãn. Kỳ thực lúc đầu ông chỉ có thể mời một bảo tiêu võ giả Hậu Thiên cho cháu, dù sao địa vị của võ giả Tiên Thiên cũng rất cao, đều không nguyện ý làm bảo tiêu cho hai đứa nhóc như các cháu.
Đúng lúc nha đầu Lạc Tuyết có mâu thuẫn với người trong nhà, cô nhóc này lại không muốn trở về sư môn, chạy tới trong nhà chúng ta. Ông thấy cô nhóc này có quan hệ không tệ với Tần Cầm, hỏi xem có nguyện ý kiêm chức một chút, chiếu cố cháu hay không, nào ngờ cô nhóc này đồng ý. Ông cảm thấy những bảo tiêu khác đều không thể mạnh bằng, cho nên liền quyết định.
Về phần nó không đi theo cháu thì cũng là chuyện đương nhiên, cháu cũng không thích mỗi ngày đều có người đi sát đằng sau mà. Lại nói đứa nhỏ Tần Cầm kia rất cô đơn, Lạc Tuyết cố ý ở bên Tần Cầm nhiều hơn.
Tần Xuyên nghĩ một chút, hỏi:
- Hình như cô ta rất có ý kiến với vợ cháu, hai người đó có mâu thuẫn gì sao?
Tần Minh bên kia ngẩn người, lập tức cười lớn nói:
- Tiểu tử cháu bắt đầu gọi Hàn Yên là vợ rồi, tốt lắm, xem ra các cháu tiến triển không hề tệ, lão ca của ta có thêm hi vọng ôm chắt rồi, ha ha…
- Thôi đi, cô ấy nói trong mười năm sẽ không sinh em bé, muốn luyện Thiên Huyễn Băng Ngưng, chẳng phải chuyện này đã báo cáo về trong gia tộc rồi sao?
Tần Xuyên bĩu môi.
Tần Minh cười đầy thâm ý:
- Chuyện này đúng là Liễu gia và Tần gia ta đã nhận được tin tức từ Thủy Vẫn Tĩnh Tran, Lăng Vân sư thái đúng là đã nhắc nhở Liễu gia không được ép buộc Liễu Hàn Yên sinh con.
Chỉ có điều Thủy Vân Tĩnh Trai cho dù mạnh cũng không quản được chuyện giữa hai nhà Tần Liễu chúng ta. Liễu Hàn Yên là con dâu của Tần gia, nối dõi tông đường cho Tần gia ta cũng là chuyện đương nhiên. Về phần nó có thể tu luyện tới cảnh giới gì thì đều là thứ yếu.
Cho nên cháu không cần nghe Liễu Hàn Yên nói, phải nghĩ tất cả biện pháp để nó mang thai cốt nhục của cháu. Càng sớm càng tốt! Như vậy sẽ khiến quan hệ thông gia giữa hai nhà chúng ta càng thêm vững chắc. Cho dù sư phụ của nó là một trong Tam đại Tông sư cũng không thể vì một người đệ tử mà đối địch với quân đội được.
Tần Xuyên nhíu mày, hóa ra Liễu gia và Tần gia cũng chưa chính thức đáp ứng yêu cầu của Liễu Hàn Yên, chỉ ứng phó qua loa với Lăng Vân sư thái, tỏ vẻ bề ngoài mà thôi.
- Về phần mâu thuẫn giữa hai nha đầu Lăng Lạc Tuyết và Liễu Hàn Yên thì từ nhiều năm trước. Trên cơ bản thì hai người từ mười mấy tuổi đã biết rõ nhau, hơn nữa còn là đối thủ cạnh tranh…
Dù sao hai người đều xuất thân là thiếu nữ thiên tài của cổ võ thế gia, đều là thập đại thiên tài một đời hoàng kim, đều là đệ tử tông sư, giống như tuyệt đại song kiều, nhìn nhau đều cảm thấy không vừa mắt cũng là chuyện đương nhiên…
- Cái gì? Lăng Lạc Tuyết cũng là đệ tử tông sư?
Tần Xuyên có chút kinh ngạc, cô ta?! Là đệ tử tông sư?!
- Đừng xem nhẹ nha đầu kia, cô nhóc này không hề đơn giản…
Trải qua Tần Minh giảng giải, cuối cùng Tần Xuyên cũng thăm dò ra đầu đuôi câu chuyện.
Lăng Lạc Tuyết là tam tiểu tư Lăng gia, đứng thứ 10 trong cổ võ thế gia. Lăng gia là gia tộc lớn có quan hệ tốt nhiều đời với Tần gia, lại thêm quan hệ thông gia, cho nên Lăng Lạc Tuyết ở Tần gia cũng rất có địa vị, khi còn bé thường xuyên tới Tần gia chơi đùa.
Bởi vì thiên tư của Lăng Lạc Tuyết cực cao, hơn nữa từ nhỏ yêu thích kiếm pháp, có năng lực học tập kiếm thuật cực mạnh, lại được Thần Kiếm môn nhìn trúng, được tông chủ Thần Kiếm môn, một trong Tam đại Tông sư, Kiếm si Dược Thương Hải thu làm đệ tử thân truyền.
Trong vài năm ngắn ngủi, Lăng Lạc Tuyết lĩnh ngộ Lạc Tuyết kiếm ý của bản thân, trở thành một vị kiếm khách chính thức, được mấy đại cao thủ Thần Kiếm môn yêu thích, cũng là tiểu đệ tử mà kiếm si thương yêu nhất.
Chỉ có điều Thiên Huyễn Băng Ngưng là Liễu Hàn Yên cũng là một môn công pháp nội công hệ Băng tuyệt đỉnh, cho nên hai người không hề xuất hiện chênh lệch, lực lượng vẫn ngang nhau như trước.
Điều khiến mâu thuẫn bộc phát chính là khi tuyển bạt Thất Tướng quân của Thiết Phù Đồ, mấy vị thủ trưởng cao tầng đều nhìn trúng hai nữ đệ tử của tông sư này, cho nên để Liễu Hàn Yên và Lăng Lạc Tuyết cùng lên sân luận võ, ai thắng sẽ là Tướng quân thứ bảy.
Không ngờ hai mỹ nữ cổ võ giả từ nhỏ đã cạnh tranh nhau này đánh một ngày một đêm cũng không phân ra thắng bại, kiếm khí tung hoành, băng tuyết sụp đổ, cho tới khi lôi đàn vỡ vụn, chân khí hao hết, toàn thân hư thoát vẫn không ra được kết quả cuối cùng.
Cuối cùng, do cao tầng cân nhắc địa vị Liễu gia cao hơn Lăng gia, cho nên để Liễu Hàn Yên trở thành vị Tướng quân thứ bảy.
Tuy rằng người biết rõ nội tình bên trong đều biết Lăng Lạc Tuyết không hề thua bởi Liễu Hàn Yên, nhưng người ngoài lại thấy trong trận đấu võ này, Liễu Hàn Yên đã chiến thắng, đánh bại Lăng Lạc Tuyết.