Không thể không nói Tần Xuyên vô cùng bội phục cái gan của Atula.
Bộ đội Hàn Thứ tìm hành tung của y trong cả thành phố, kết quả y lại ẩn nấp trong biệt thự của thị trưởng thành phố Đông Hoa, chuyện này khẳng định là sớm đã chuẩn bị,y có hiểu biết nhất định với nhân vật quan trọng trong thành phố.
Trong khu nhà Chu gia này rất nhiều phòng trống, với thực lực của y, tìm một chỗ trốn tránh, trong mười ngày nửa tháng tuyệt đối sẽ không lộ tẩy.
Trong khoảng thời gian này, y có thể dưỡng tốt vết thương, cũng không dễ bị những binh sĩ tìm kiếm ở các cửa khẩu cùng các điểm vận chuyển kia phát hiện.
Mấu chốt là một khi xảy ra vấn đề thì có thể bắt người nhà thị trưởng làm con tin, có giá trị hơn dân chúng bình thường nhiều lắm.
Sau lưng Tần Xuyên chảy đầy mồ hôi lạnh, vừa nghĩ nếu mình tới đây chậm thêm vài ngày, có thể để Atula toàn thân chạy đi, vậy thì lớn chuyện rồi.
Nhưng kỳ thực tình hình hôm nay cũng nát bét rồi, bởi vì Chu Phương Tinh đã bị y bắt, khiến Tần Xuyên muốn đi lên ra tay cũng khó khăn.
Quản gia theo vào, thấy Chu Phương Tinh bị bắt, khẩn trương vô cùng, tức giận mắng:
- Ông là ai? Mau thả tiểu thư nhà chúng tôi ra!
Atula căn bản không coi đối phương là ai, trong mắt y cả nơi này đều không có ai đáng đặt vào mắt, chỉ có Tần Xuyên mới là địch nhân của mình.
- Không ngờ đường đường là hội trưởng công hội sát thủ, võ giả Tiên Thiên trung cấp lại cưỡng ép một cô gái để nói chuyện với tôi.
Tần Xuyên cố gắng trấn định, suy nghĩ đối sách.
Atula nhếch miệng cười cười:
- Tao là sát thủ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Mày không cần dùng phép khích tướng, thứ này vô dụng với tao.
- Ông cảm thấy như vậy thì tôi sẽ ông đi?
Tần Xuyên cười hỏi.
Atula khẽ siết bàn tay đang nắm lấy cổ Chu Phương Tinh, khiến cho khuôn mặt cô càng đỏ hơn, hít thở không thông.
- Ít nhất ngươi bây giờ mày đang từ từ nói chuyện cùng tao mà không phải trực tiếp động thủ. Điều này nói rõ... mày quan tâm tới con nhỏ này.
Tần Xuyên nheo mắt, xem ra Atula đã nhận ra cái gì.
Mà Chu Phương Tinh nghe nói như thế, ánh mắt dưng dưng nhìn về phía Tần Xuyên, dường như đang tìm kiếm cái gì đáp án nào đó.
Lúc này quản gia tìm tới mấy bảo tiêu trong gia tộc, dường như tùy thời chuẩn bị tay.
- Tần tiên sinh, tôi đã thông báo chuyện này cho lão gia. Họ đang nghĩ biện pháp rồi, rất nhanh sẽ tìm người tới tiểu thư, cậu xem làm sao bây giờ?!
Tần Xuyên im lặng, chờ bọn hắn phái người tới, Atula đã sớm ra tay độc ác rồi, căn bản không cách nào giải quyết vấn đề trước mắt.
- Ông muốn thế nào?
Tần Xuyên hỏi.
Atula lộ ra dáng tươi cười của người thắng:
- Rất đơn giản... Dùng kiếm khí của mày tự sát. Đang đứng trước mặt tao, chớ có giở trò...
- Ư... Ư…! Ưm...
Tuy nhiên nghe không hiểu kiếm khí là cái gì cái gì nhưng Chu Phương Tinh lại biết ý nghĩa của tự sát.
Cô dùng sức giãy dụa, lắc đầu, ý bảo Tần Xuyên ngàn vạn lần không làm như vậy.
Mấy người quản gia cũng hoảng sợ không thôi, tên hung đồ này nghĩ ra điều kiện trao đổi ác độc như vậy.
- Mau! Tao chỉ cho mày mười giây, nếu không tự sát tao sẽ giết cô ta!
Mặt Atula như Hắc Hổ, trong mắt lộ ra hung quang.
Sắc mặt Tần Xuyên âm trầm, ánh mắt lập lòe, nhìn khuôn mặt kinh hoảng không ngừng rơi lệ của Chu Phương Tinh, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ.
- Mười... Chín... Tám...
- Tần tiên sinh! Đừng làm chuyện gì điên rồ! Tên bắt cóc này không dám đâu!
Quản gia ở cạnh khuyên can.
Nhưng Tần Xuyên biết rất rõ, có lẽ người khác không dám giết người lung tung nhưng bản thân Atula chính là sát thủ thứ bảy thế giới, có ai mà y không dám giết chứ.
Mấu chốt là… Hắn không dám lấy tính mạng Chu Phương Tinh để đánh bạc.
Mắt thấy Atula đếm tới ba, Tần Xuyên đưa tay ngăn lại.
- Chờ một chút!
Atula nhíu mày:
- Sao hả, muốn ra tay với tao? Mày cảm thấy mình có cơ hội cứu cô ta sao?
Tần Xuyên thở dài, nói:
- Tôi thừa nhận lần này tôi không có biện pháp. Nhưng trước khi tôi chết, có mấy lời muốn nói với Tinh nhi.
- Hả?
Atula cũng cảm thấy thú vị:
- Di ngôn trước khi chết sao, mày cứ nói đi.
Tần Xuyên nhìn khuôn mặt như lê hoa đái vũ của cô, cười áy náy:
- Thực xin lỗi, Tinh nhi, lần trước tôi đã khiến cô phải đau lòng. Em gái cô đều nói cho tôi biết rồi…
Tôi không ngờ chuyện tôi kết hôn rồi lại khiến cô đau lòng như vậy. Tuy rằng nói như vậy có chút kỳ lạ, cô không phải bạn gái của tôi, cũng không có quan hệ gì với tôi, nhưng… hi vọng cô có thể tha thứ cho tôi.
- A… hu hu…
Chu Phương Tinh bị siết cổ, nói không thành lời, nhưng tiếng khóc càng phát ra sự buồn bã, thiên ngôn vạn ngữ đều ngưng tụ trong giọt nước mắt của cô.
Lúc này cô nào còn tâm tư oán hận Tần Xuyên nữa, chỉ hi vọng Tần Xuyên đừng vì mình mà làm chuyện điên rồ!
- Thực là cảm động mà… Nói xong rồi thì chết đi.
Atula cười lạnh.
Tần Xuyên sau khi cười dứt khoát với Chu Phương Tinh, đưa tay sang bên cạnh, phẩy một cái, một cành cây nhỏ rơi vào trên tay Tần Xuyên.
Thấy Tần Xuyên cầm lấy nhánh cây trên tay, Atula bắt đầu cảnh giác, đưa Chu Phương Tinh ra ngăn cản trước người, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhìn Tần Xuyên.
Y biết rõ kiếm ý của Tần Xuyên nhanh như chớp vậy, hiện giờ thương thế của mình chưa lành, chân khí chưa khôi phục, tuyệt đối không đỡ nổi một kiếm.
Cho nên một khi Tần Xuyên có động tác ra tay, y sẽ lập tức bóp chết Chu Phương Tinh.
- Tần tiên sinh! Đừng mà!
Quản gia thấy vậy muốn bật khóc, Tần Xuyên nguyện ý vì tiểu thư nhà mình mà tự sát?!
Nhưng bọn họ muốn đi lên ngăn cản thì đã không còn kịp nữa.
Nhánh cây trên tay Tần Xuyên đâm về phía ngực mình, nhánh cây được một luồng kiếm khí bao quanh trực tiếp trở thành một thanh dao găm sắc bén.
Phụttttttttt
Nhánh cây nhuốm máu, xuyên qua ngực Tần Xuyên. Miệng Tần Xuyên phun ra một búng máu, hai đầu gối mềm nhũn, trong mắt ửng nước, cười chua xót nhìn về phía Chu Phương Tinh, sau đó quỳ trên mặt đất, đầu vẫn ngẩng, nhưng đã tắt thở.
- Tần tiên sinh!
- Đừng mà! Tần Xuyên!
Chu Phương Tinh muốn phát điên, cô mặc kệ yết hầu đang bị siết, hét lên một tiếng như đỗ quyên khấp huyết.
Nhưng đã quá trễ, mọi người chỉ có thể nhìn Tần Xuyên dùng cành cây đâm xuyên trái tim mình.
Atula không ngờ tới mọi chuyện thuận lợi như vậy, nếu sớm biết Tần Xuyên là người sống tình cảm, ngay từ đầu nên bắt cóc đàn bà của hắn.
Y ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Ha ha ha ha… Kiếm khách, kiếm ý, mạnh mẽ hơn nữa thì có tác dụng gì?! Có tình có nghĩa, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh thì cũng chỉ là một tính mạng yếu ớt nhất mà thôi!
Nhưng khi y đang cảm thấy thống khoái vì cái chết của Tần Xuyên, đang vui mừng tới điên cuồng thì phát hiện có gì đó không đúng…
Kiếm khí...
Kiếm khí!?
Atula giật mình, đột nhiên y ý thức được trái tim của Tần Xuyên đã bị đâm thủng, theo lý thuyết thì đã chết, chân khí hay kiếm khí đều nên tiêu tán, nhưng… nhưng vì sao mình vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của kiếm khí?!
- Thật xin lỗi… Giả chết, kỳ thực tôi cũng biết!
Một giọng nói lạnh như băng chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng Atula!
Hai mắt Atula trợn lên, đang định vô ý thức mà bóp chết Chu Phương Tinh thì trên đầu y đã bị một nhánh cây đâm ra một lỗ thủng.
Làm sao có thể… Đến khi Atula chết vẫn không rõ Tần Xuyên làm bằng cách nào.