Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 184

Lục Tích Nhan ánh mắt phức tạp, cô không ngờ hôm nay Tôn Hoa lại trực tiếp đưa anh cả đến. Nay nhà họ Tôn trực tiếp đòi can dự vào chuyện này, bản thân cô cũng mặc kệ tất cả, chỉ cần không ảnh hưởng đến Tần Xuyên.

Cô yên lặng quay đầu lại, nhìn ra bên ngoài cửa, vừa nãy Tần Xuyên đi đến giữa đường thì nhận một cuộc điện thoại, bảo lát nữa sẽ vào.

Cô lại hy vọng Tần Xuyên lừa cô, quay đầu chạy thì tốt, cô cũng sẽ không oán hận hắn.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tần Xuyên…

- Yên tâm đi, Tiểu Vi Vi, tên hòa thượng Đông Nam Á kia chết thẳng cẳng rồi, chắc chắn 100%, em có thể ngủ yên giấc rồi… Không phải, anh thật sự rất bận, chẳng phải trường học khai giảng rồi sao, tốt xấu gì anh cũng phải giả vờ đến mấy ngày chứ. Được được, anh xong việc sẽ đi tìm em, ừ ừ, thơm một cái, chụt…

Tần Xuyên dáng vẻ buồn rầu nhưng vẻ mặt hạnh phúc, lần trước Đường Vi nói đồng ý với hắn có thể nói chuyện sâu hơn, tiếc là mấy ngày nay hắn luôn để tâm đến chuyện Atula, vừa khai giảng, vừa chữa bệnh cho Chu Phương Tình, còn phải cùng nhà họ Ôn tham gia hội đấu giá, thật sự không có hôm nào đặc biệt rảnh rỗi đi cùng phụ nữ thảo luận “đại sự cuộc đời”.

Ngẫm lại cứ tay không đi như vậy cũng không thích hợp, thôi để cuối tuần tham gia hội đấu giá thì mua chút quà cho Đường Vi, cũng danh chính ngôn thuận, tìm cơ hội phá cái thân trai tân này của mình!

Nghĩ đến đây, Tần Xuyên liền cười ngây ngô, vừa cười vừa đi vào văn phòng Phó hiệu trưởng.

- Hello, ngại quá, tôi khá được hoan nghênh, bận quá… Ở đây nhiều người nhỉ, hi hi, mọi người bàn bạc thế nào rồi?

Tần Xuyên cười hì hì phất phất tay đi vào cửa, như là lãnh đạo xuống dưới tuần tra công tác, hỏi thăm các đồng chí vậy.

Vừa nhìn thấy Tần Xuyên, Tôn Vĩ vẻ mặt trấn định liền như nhìn thấy quỷ, đột ngột chồm dậy từ ghế sô pha, đứng thẳng tắp, hai mắt ngây dại nhìn người đàn ông, vẻ mặt thất kinh.

Lục Tích Nhan cũng không biết nên cảm động hay nên khóc, không ngờ người đàn ông này vẫn đến.

- Cậu chính là sinh viên đánh cậu chủ Tôn sao?

Khương Sâm nghiêm mặt, bày ra dáng vẻ của phó hiệu trưởng:

- Cậu có biết mình làm như vậy là phạm pháp không?

Tần Xuyên gãi gãi đầu:

- Anh ta dẫn người bắt cóc cô Lục trước, tôi làm thế là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ chứ?

Tần Xuyên nói xong, cười mỉm nhìn về phía Tôn Vĩ sắc mặt trắng bệch ở bên cạnh:

- Đúng không, cậu chủ Tôn?

Thật ra vừa rồi trước khi vào cửa, Tần Xuyên đã nghe thấy giọng nói của Tôn Vĩ, biết đại khái xảy ra chuyện gì rồi.

Khương Sâm mắng to:

- To gan! Cậu là cái thá gì! Dám nói chuyện với cậu chủ Tôn kiểu đó à!

- Câm miệng!

Tôn Vĩ tức giận rống to.

Khương Sâm tưởng là bắt Tần Xuyên câm miệng, vậy là cũng hét theo:

- Nghe thấy chưa! Câm miệng!

- Lão già kia! Tôi bảo ông câm miệng!

Tôn Vĩ một cước đá vào mông Khương Sâm, khiến người ở phía sau nằm rạp xuống đất!

Khương Sâm choáng váng, ngã đến mức chảy máu mũi, vô tội chả hiểu gì nhìn Tôn Vĩ.

- Cậu chủ Tôn, cậu… sao cậu lại đá tôi? Người đánh em trai cậu là tiểu tử đó mà!

- Bà mẹ nó ông còn nói! Còn nói à?

Tôn Vĩ bước lên lại đá cho Khương Sâm hai phát.

Khương Sâm bị đá đến mức khóc thành tiếng:

- Hu hu… đừng đá nữa, đừng đá nữa! Tôi… tôi sai rồi!

Ông ta chẳng biết mình sai chỗ nào, nhưng có bao giờ ông ta bị người ta đá bừa như chó dưới đất đâu, sớm đã sợ quá rồi.

Lục Tích Nhan cũng nhìn mà ngây người, chuyện này là thế nào vậy? Tự bọn họ tách nhau ra à?

- Anh, đây là tên tiểu tử đánh em! Sao anh lại đánh Phó hiệu trưởng Khương, nếu đạp cũng phải đạp chết hắn chứ!

Tôn Hoa lớn tiếng chất vấn.

Nhưng Tôn Vĩ nóng ruột quá thể, tức giận mắng em trai:

- Anh Tần đánh chết mày cũng là điều nên làm! Thật làm mất mặt nhà họ Tôn chúng tao quá! Các người mau đẩy nó ra!

Nói xong, Tôn Vĩ định bảo vệ sĩ đưa Tôn Hoa ra khỏi văn phòng.

Đầu tiên Tôn Hoa rất sững sờ, nhưng rất nhanh anh ta liền gào thét:

- Anh, có phải anh điên rồi không? Em thành ra thế này rồi mà anh còn nói em mất mặt?

- Cút! Cút mau! Nhà họ Tôn chúng tao không có con cháu bất tài như mày!

Tôn Vĩ dùng sức dùng ánh mắt nhưng Tôn Hoa mãi không hiểu.

Nhưng Tần Xuyên không hề muốn dễ dàng bỏ qua, hắn giơ tay ngăn lại, cười hì hì nói:

- Đừng mà, vừa nãy ở bên ngoài tôi nghe thấy hình như định bán tôi đi đâu đó… Làm phẫu thuật gì đó, tôi còn muốn nghe kĩ kế hoạch cụ thể cơ. Nhà họ Tôn các anh lợi hại như vậy, để tôi tai nghe mắt thấy với.

Tôn Vĩ xanh mặt, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, không biết làm sao.

Người bây giờ anh ta sợ gặp nhất, ngoài Tần Xuyên ra chẳng còn ai.

Vì sát thủ siêu cấp Atula đứng thứ 7 thế giới mà mấy nhà bọn họ cùng mời về lại không giết được Tần Xuyên, còn nghe nói Atula đã bị quân đội xử rồi!

Cộng thêm những thông tin như trước đó Tần Xuyên và tướng quân của ban an toàn lãnh thổ đất nước có qua lại đủ để chứng minh bối cảnh của Tần Xuyên lớn đến kinh người!

Kiểu gia tộc lấy kinh doanh làm chủ như bọn họ, trong mắt Tần Xuyên, chắc chỉ là con kiến có thể giết chết bất cứ lúc nào!

Cũng may hình như vì cha con Tứ Hải Bang Vương Chấn Thiên chết rồi, không ai biết mấy nhà bọn họ bỏ tiền mua chuộc hung thủ, nếu không chắc nhà họ Tôn cũng toi đời rồi.

Lục Tích Nhan nhìn Tần Xuyên, đôi mắt đẹp chớp liên tục, quả nhiên thân phận địa vị của người đàn ông này vượt xa nhà họ Tôn, chẳng trách hắn chẳng để ý gì như vậy!

Trong lòng Lục Tích Nhan không khỏi có chút tự ti, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường xuất thân nghèo khổ, kiểu hậu duệ quý tốc này chắc cũng chỉ tùy tiện chơi đùa với mình, coi mình là đồ mua vui thôi.

Nếu không thì Tần Xuyên sớm đã nên nói với cô, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn, không đến nỗi khiến Lục Tích Nhan luôn trong tình trạng sợ hãi.

- Anh… anh Tần, là em trai tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đúng là mù mắt rồi! Nếu như sớm biết anh cùng dùng cơm với người phụ nữ của mình thì không ai dám làm phiền cả!

Nể mặt nhà họ Tôn và nhà họ Chu chúng tôi nhiều đời có quan hệ tốt, anh hãy tha cho em trai tôi lần này, em trai tôi cũng đã bị phế rồi, anh phát chút lòng từ bi được không?

Tôn Vĩ cười theo, nhưng cười còn khó coi hơn khóc.

Bọn người Tiểu Lam ở phía sau cũng cười theo, bọn họ biết Tần Xuyên khủng bố đến mức nào.

Lục Tích Nhan thì đỏ mặt, bọn họ lại bảo cô là “người phụ nữ của Tần Xuyên”, lúc này cô lại không tiện mở miệng.

Con ngươi Tần Xuyên đảo một vòng, bỗng kéo tay Lục Tích Nhan, để cô ngồi lên ghế sô pha bên cạnh.

- Ấy, anh làm gì thế.

Lục Tích Nhan có chút buồn bực.

Tần Xuyên không nói hai lời, nắm lấy đôi chân thon dài, tháo giày cao gót của cô xuống, lộ ra đôi tất chân màu da bên trong, một bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp.

- Vừa nãy tôi nghe thấy các người bàn bạc, định bắt cô Lục liếm chân phải không? Tôi thấy cách này không tệ.

Tần Xuyên cười tà, đảo qua những người có mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người trợ lý Tiểu Lam xinh đẹp.

- Chỉ là miệng của đám đàn ông các người quá bẩn, hay thế này đi, cô… đúng, chính là cô! Lại đây liếm cho cô Lục…

Vừa rồi nghe thấy nữ trợ lý này ở bên cạnh nói những kế sách hiểm độc, bán họ ra nước ngoài, cũng chính là do nữ trợ lý tên Tiểu Lam này đề nghị.

Đương nhiên Tần Xuyên sẽ không cho anh em nhà họ Tôn liếm chân Lục Tích Nhan, thế chẳng phải là hời cho hai tên này sao? Nhưng bảo nữ trợ lý này đến thì chẳng sao.

Tiểu Lam nghe xong, sắc mặt lập tức tràn ngập vẻ đáng thương, cầu khẩn nhìn về phía Tôn Vĩ.

Nhưng lúc này Tôn Vĩ chỉ muốn giữ lấy tính mạng, đừng chọc Tần Xuyên nổi giận, vậy là anh ta ra lệnh:

- Mau lên! Đều tại người phụ nữ không có đầu óc như cô đưa ra chủ ý quỷ quái! Đi liếm đi!

Tiểu Lam bất đắc dĩ, dù cô rất thấp hèn trước mặt Tôn Vĩ nhưng đó là vì cô thích ông chủ này, nhưng nếu bắt cô liếm chân người phụ nữ khác thì chẳng khác nào một loại sỉ nhục.

Cô cắn cắn cặp môi đỏ mọng, đành phải chậm rãi ngồi xổm xuống...

- Tần Xuyên, đừng… tôi… tôi không cần như vậy.

Lục Tích Nhan chưa bao giờ được đãi ngộ như vậy, dù trong lòng rất muốn phát tiết nhưng cũng chưa từng nghĩ đến cách này.

Dù sao cô cũng là người thật thà, kiểu này hơi quá so với cô, khẩu vị cũng hơi nặng.

- Cô dễ nói chuyện quá nên mới bị người khác ức hiếp, biết chưa?

Ánh mắt Tần Xuyên nghiêm túc nhìn cô:

- Chuyện hôm nay hãy giao cho tôi.

Lục Tích Nhan một hồi ngạc nhiên, chẳng lẽ đúng là vì mình dễ đối phó quá nên mới ra nông nỗi ngày hôm nay sao?
Bình Luận (0)
Comment