Lục Tích Nhan lại uống hai chén, thở ra một hơi:
- Tôi biết thật ra anh nói đùa, ngay cả Tôn gia cũng đều sợ anh, cho thấy chắc chắn địa vị của anh không tầm thường.
- Thật ra vừa rồi lúc ở văn phòng, tôi có hơi tức giận. Rõ ràng là anh không việc gì, nhà họ Tôn không làm gì được anh, nhưng vì sao anh lại không nói trước cho tôi biết, để tôi khỏi phải lo lắng chứ…
- Nhưng bây giờ ngẫm lại, như vậy cũng đúng thôi, tôi thì có nghĩa lý gì đâu, tôi chỉ là một cô gái bình thường, phải nhờ anh mới được giữ lại trường. Anh giúp tôi, tôi đã khó báo đáp lắm rồi, làm sao còn dám oán trách này nọ được.
Tần Xuyên tỏ vẻ hết sức vô tội:
- Cô Lục, cô hiểu lầm tôi rồi. Trước đó tôi cũng không biết Tôn Hoa là em của Tôn Vĩ, nếu biết trước, thì ngày hôm qua tôi đã nặng tay hơn rồi!
Lục Tích Nhan mỉm cười, lắc đầu, nâng chén cụng với chén trà của Tần Xuyên:
- Dù thế nào, tôi cũng phải cảm ơn anh.
Tần Xuyên cũng không để ý trong chén là trà, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
- Anh biết không, vừa rồi anh nói, nếu như tôi bị bọn chúng bán ra nước ngoài, không còn gặp được người nhà nữa, tôi chợt nhận ra, bản thân mình trước kia qua mức ngây thơ, cứ tưởng rằng chỉ cần chịu khó chịu khổ, thì nhất định sẽ thành công, nhưng…thực tế không phải như vậy…
- Trước mặt một số người, tôi hoàn toàn vô phương phản kháng, chỉ là lấy trứng chọi đá, kết quả là tự mình chuốc khổ.
Tần Xuyên nói:
- Đó là do cô xinh đẹp, có được thì có mất, phụ nữ đẹp thì dễ bị nhiều người dòm ngó.
Lục Tích Nhan cười tự giễu:
- Đẹp thì có ích gì đâu, có thành tựu nào đó, thì bị người ta nói là dùng thân xác đánh đổi, quen với người đàn ông nào đó, thì bị gọi là hồ ly tinh…
- Hơn nữa, cha mẹ tôi đều ở quê, từ nhỏ tôi chăm chỉ học hành, mong sao học đại học xong có được việc làm, may ra mua được một căn hộ ở thành phố, mà đón hai người tới ở và phụng dưỡng.
- Nhưng cha mẹ tôi không muốn tới, không muốn tôi phải mang nợ, tôi…tôi cảm thấy mình vô dụng, nếu không kịp báo hiếu cho cha mẹ, rồi một ngày họ ra đi mãi mãi, thế thì chẳng phải hơn mười năm cố gắng của tôi trở thành công dã tràng sao?
Trong mắt Lục Tích Nhan đầy hoài niệm và chua xót, giờ phút này cô đã cởi bỏ đi chiếc vỏ ngoài nghiêm nghị và lạnh lùng của một giáo sư đại học, chỉ còn lại một cô gái cô đơn dốc sức làm việc nơi đất khách quê người.
Nói xong, Lục Tích Nhan lau giọt lệ hoen nơi khóe mắt, nhìn Tần Xuyên mỉm cười:
- Không nói chuyện này nữa, tôi mời anh ăn cơm để cám ơn anh, cũng không thể cứ khóc lóc kể khổ với anh như vậy được.
Tần Xuyên không để ý, hắn nhận ra, đây là những lời mà Lục Tích Nhan đã giấu trong lòng quá lâu rồi.
Hai người cơm nước xong xuôi, Lục Tích Nhan lại uống hết một cân rượu trắng, giống như Quý phi say rượu (1), khuôn mặt trắng nõn đỏ hồng lên, trông rất động lòng người, hơn nữa ánh mắt long lanh vì men rượu, có thể làm người khác tiêu hồn.
Ngồi vào xe, Lục Tích Nhan nói:
- Anh đưa tôi về chỗ ở giùm, buổi chiều tôi không có giờ dạy.
Đương nhiên Tần Xuyên không có ý kiến, sau khi hỏi rõ đường đi, liền lái xe về tới dưới lầu nhà trọ của Lục Tích Nhan.
- Muốn vào nhà tôi ngồi chơi một chút không? Tôi có một số chuyện muốn nói với anh.
Ánh mắt Lục Tích Nhan như phủ một làn sương mỏng, dịu dàng mời hắn.
Tần Xuyên thầm nghĩ có chuyện gì vừa rồi sao không nói, nhưng buổi chiều hắn cũng không có việc gì, vì vậy khẽ gật đầu.
Phòng của Lục Tích Nhan ở lầu ba, là một phòng trọ nhỏ dành cho một người ở.
Vừa vào cửa, đã nghe thoang thoảng một mùi thơm tươi mát và thanh nhã, đó là mùi thơm từ một số loại hoa cỏ mà Lục Tích Nhan trồng, đương nhiên cũng có cả mùi thơm của phụ nữ.
Lục Tích Nhan bỏ túi xách xuống, rót cho Tần Xuyên một chén nước, nói với vẻ có lỗi:
- Tôi vào toa-lét một chút, anh chờ tôi một lát…
Tần Xuyên ngồi trong phòng khách, bật ti vi lên xem.
Cái ti vi này hơi cũ, hình như là hàng second hand, sô pha cũng vậy, có thể thấy lối sống giản dị thường ngày của chủ nhân căn phòng này.
Không bao lâu sau, từ phòng vệ sinh vọng ra tiếng xả nước rào rào…Tần Xuyên sửng sốt, chẳng lẽ là…đang tắm?
Hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, khi phát hiện cửa phòng vệ sinh chỉ khép hờ, để lại một khe hở nhỏ.
Hắn nhìn qua khe cửa, thấy trong phòng tắm thấp thoáng một bóng dáng yểu điệu đang xoa vuốt, kỳ cọ cơ thể.
Lúc này là giữa trưa, là lúc dương khí thịnh nhất trong ngày, Tần Xuyên đang ở trong phòng của một cô gái độc thân, lại vừa mới ăn no, cảm thấy sức lực tràn trề.
Giữa trưa yên tĩnh, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, nữ giáo sư xinh đẹp có dáng người khiến người ta dễ phạm tội, đang tắm rửa trong phòng tắm…
Tần Xuyên vừa nghĩ tới đây, phía thân dưới lập tức có chuyển biến, cũng không còn biết ti vi đang chiếu chương trình gì nữa, chỉ lo chăm chú nhìn trộm.
Lục Tích Nhan tắm gần hai mươi phút, mới từ phòng vệ sinh đi ra, thậm chí tóc cũng đã được sấy khô. Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa, để lộ đôi cánh tay như cẩm thạch và cặp đùi thon dài trắng trẻo.
Đôi mắt Lục Tích Nhan long lanh ướt rượt như chứa một dòng suối trong xanh, khuôn mặt như nhuộm một màu ráng đỏ, một vẻ đẹp pha trộn giữa sự trẻ trung non nớt và sự thành thục chín muồi, hòa hợp một cách hoàn hảo trên người cô.
Tần Xuyên vừa thấy, đã nhìn như dán mắt trên người cô, miệng há ra, ngắm cô gái tươi đẹp như một đóa mẫu đơn, mịn màng mơn mởn như một búp măng non mới nhú, cái dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, khiến người ta nhìn thấy là mềm lòng ngay.
- Tôi chuẩn bị xong rồi.
Lục Tích Nhan thấy đã hồi lâu mà Tần Xuyên không nói gì, cứ nhìn mình chằm chằm, đành phải chủ động mở miệng.
Thật ra vừa rồi trong phòng vệ sinh, cô đã âm thầm cố ý để cửa hở, ngầm ám chỉ với Tần Xuyên, nhưng hình như hắn không hiểu ý cô, vẫn không bước vào.
Tần Xuyên ngớ ra:
- Hả? Cái gì chuẩn bị xong?
Lục Tích Nhan hờn dỗi:
- Anh đã biết rõ mà còn cố hỏi, rõ ràng là khi dễ người ta…
- Hơ?
Đầu óc Tần Xuyên như bị đơ luôn rồi.
- Em…em mặc kệ anh, em vào phòng chờ anh đó!
Mặt Lục Tích Nhan đỏ tới tận mang tai, luống cuống chạy vội về phòng ngủ.
Tần Xuyên sờ sờ lên đầu, ngẫm nghĩ một lượt mới chợt hiểu ra, thì ra…cô ấy muốn trao thân cho mình!
Tần Xuyên dở khóc dở cười, xem ra mình quá …hồn nhiên ngây thơ rồi (!), vậy mà đến bây giờ mới hiểu!
Ban đầu, Lục Tích Nhan uống nhiều rượu là để lấy can đảm, sau đó mời hắn lên phòng, từng bước một đều đã được chuẩn bị từ trước.
Vẻ mặt liên tục biến đổi một hồi lâu, Tần Xuyên mới hạ quyết tâm, yên lặng đứng dậy đi vào phòng.
Như một cô dâu vừa được đưa về nhà chồng, Lục Tích Nhan hồi hộp ngồi trên mép giường, chờ Tần Xuyên bước vào, nhưng khi thấy hắn bước vào, cô lại sợ hãi cúi đầu xuống, tim đập thình thịch như muốn thoát khỏi lồng ngực.
Trong phòng chỉ còn nghe tiếng thở của hai người, không khí tràn đầy hương vị kích thích.
Tần Xuyên đi tới trước mặt Lục Tích Nhan, thở dài một hơi thật sâu:
- Cô Lục, tôi không thể làm như vậy.
- Hả?
Mát một hồi lâu, Lục Tích Nhan mới kịp phản ứng, cô không sao ngờ được, Tần Xuyên lại nói như vậy.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Tần Xuyên lộ vẻ rất nghiêm túc, không giống đang đùa.
Mắt Lục Tích Nhan hơi ươn ướt, lộ vẻ sầu thảm mỉm cười:
- Là…là như vậy sao? Có phải anh cảm thấy em quá thấp hèn, cho nên xem thường em?
- Ha ha, xin lỗi anh, thật ra em chỉ muốn báo đáp anh, anh cứu mạng em, cho em tiếp tục được sống.
- Nhưng một cô gái như em, ngoại trừ dùng thân thể trong sạch của mình để báo đáp, em không còn bất cứ thứ gì khác…
- Tôi chỉ muốn làm một chút gì đó cho anh, nhưng lại không suy xét kỹ, rằng một người đàn ông như anh, chắc chắn không thiếu phụ nữ theo đuổi…Là em tự mình đa tình rồi…
Đúng lúc đó, Tần Xuyên đưa tay chùi nước mắt cho cô.
Hắn mỉm cười:
- Tôi không có ý đó. Toi thừa nhận, ngoại trừ việc không quen nhìn người khác ức hiếp cô, có một phần là do tôi có thiện cảm với cô, tôi thích dáng vẻ xinh đẹp của cô. Nhưng như thế không có nghĩa là, tôi cần cô báo đáp.
- Nếu một ngày nào đó trong tương lai, cô thật sự thích tôi, yêu tôi, thì tôi sẽ rất vui sướng.
- Còn bây giờ, tôi không muốn bởi vì cô cảm thấy mắc nợ tôi, cho nên đem thân thể của mình ra trả nợ: nếu tôi chấp nhận chuyện này, mới là không tôn trọng cô, cho nên tôi không thể!
Dòng nước mắt nóng từ trong hốc mắt Lục Tích Nhan rơi ra, lăn xuống, lòng cô như tan ra trước lời nói của hắn, cô không ngờ hắn lại có thể nói được những câu như vậy.
Tần Xuyên cúi xuống, hôn nhanh lên trán Lục Tích Nhan, rồi cười cười:
- Nghỉ ngơi cho khỏe nhé! Tôi đi đây, nhớ khóa cửa lại.
Nói xong, Tần Xuyên cũng không quay đầu lại, rời khỏi phòng trọ.
Lục Tích Nhan như si ngốc sờ tay lên trán mình, khóe miệng chợt nở một nụ cười ngọt ngào.
Cô không sao biết được, Tần Xuyên xuống lầu trở lại xe, nhưng mặt mày tràn đầy tiếc rẻ.
- Tần Xuyên ơi là Tần Xuyên! Mày là đồ con heo!
Tần Xuyên vỗ vào trán mình, lại đập tay vào vô lăng, khóc không ra nước mắt mà lầm bầm một mình.
- Trời ơi, sao lại ngu si chậm hiểu như vậy chứ! Phải chi biết sớm, dọc đường mua hộp OK, thì chẳng phải giờ này đã được…vào vườn Địa Đàng rồi sao? Ài…chỉ hận tuổi còn quá trẻ!
(1) Quý phi say rượu: “Quý phi” ở đây chỉ Dương Quý phi Dương Ngọc Hoàn, được vua Đường Minh Hoàng vô cùng sủng ái. Trong kinh kịch có một vở kịch tên là “Quý phi túy tửu” (Quý phi say rượu), chủ yếu nói về sự nhớ nhung hờn oán của Dương Quý Phi đối với vua Đường Minh Hoàng, khi bà uống quá chén vì buồn giận vua không đến với mình mà đang sủng hạnh một phi tần khác.