Nếu không phải sát thủ đều được huấn luyện thính lực thì ba người bọn Hồng Nguyệt chắc chắn sẽ hoài nghi mình nghe lầm!
Có phải đầu óc thằng này có vấn đề không? Lúc này rồi mà còn không chỉ đòi tiền, còn muốn giết ngược lại ba người bọn họ!
Nhưng Tần Xuyên dễ dàng đón nhát đâm này của Shirley như vậy nên vẫn khơi dậy lòng cảnh giác của ba người.
- Shirley, lui về.
Hồng Nguyệt mặt không đổi sắc, bảo nữ sát thủ lui về.
Nhưng Shirley dùng lực rút con dao găm màu bạc của cô mà không thể nào rút về!
Ánh mắt Shirley lộ ra một tia chấn kinh, nên biết là chỉ dựa vào khí lực của ngón tay thì không thể kẹp dao găm như vậy được, chắc chắn là chân khí của người đàn ông này quá mạnh nên mới đè chặt dao găm.
- Có muốn tôi giúp cô một tay không?
Tần Xuyên như cười như không hỏi một câu nhưng không hề trưng cầu câu trả lời của nữ sát thủ.
- Rắc!
Con dao găm màu bạc được chế tạo tinh xảo bị hai ngón tay của Tần Xuyên kẹp gãy như gậy băng yếu ớt!
Shirley hoảng sợ biến sắc, theo bản năng muốn thoát ra phía sau, thậm chí đã bỏ dao găm đi. Cô nhận ra người đàn ông trước mặt vô cùng nguy hiểm!
Đáng tiếc đã đã chậm rồi.
Một luồng Băng Liên chân khí bá đạo cuồn cuộn như sóng nước sông hồ, cùng với một chưởng đánh ra của Tần Xuyên, trong nháy mắt liền nuốt hết Shirley!
Shirley đã ý thức được tình huống không ổn, nhưng tốc độ rút lui vẫn không thể tránh được tất cả những chuyện này.
- Á!
Shirley kêu thảm một tiếng, thân thể bay như con diều đứt dây, phụt ra một ngụm máu tươi, thấm ướt cả mặt nạ.
Con dao găm bị gãy kia, lưỡi dao bay lượn, đâm chéo xuống mặt đất, rơi trước mặt Shirley, nhìn thấy mà giật mình!
Mặt Đường Vi lộ vẻ không đành lòng, nhưng người đàn ông này muốn bảo vệ cô nên mới làm vậy, vì thế cô không nói chỉ, chỉ nhíu mày.
- Shirley! Cô thế nào rồi?
Huyết Vũ vội vàng đuổi đến, nâng nữ sát thủ dậy.
Shirley bước chân suy yếu đứng lên, lắc đầu, nói một cách tối nghĩa:
- Tôi… tôi bị nội thương, tạm thời không chết được.
Tần Xuyên huýt sáo:
- Ba người mang tiền chưa? Đừng nói với tôi là làm xe tôi nổ mà lại muốn phủi mông rời đi đấy nhé?
Sau một hồi trầm mặc, Hồng Nguyệt ánh mắt phức tạp không nhịn được lên tiếng:
- Rốt cục các hạ là người nào?
Anh ta không nhìn thấu tu vi của Tần Xuyên nhưng cũng không cảm thấy Tần Xuyên là người theo võ Thiên Thiên cao cấp hiếm gặp trên thế giới. Mà nếu là người theo võ Tiên Thiên trung cấp thì anh ta cũng không sợ lắm, vì cho dù anh ta không địch lại được thì cũng không lo đến tính mạng.
Tần Xuyên cười hắc hắc, thò tay ôm eo Đường Vi:
- Tôi là người đàn ông của cô ấy, đương nhiên các người gọi tôi là anh bạn trai vừa cao vừa đẹp trai, vừa có năng lực cũng được… Rốt cục các người có bồi thường tiền không? Không bồi thường là tôi trực tiếp giết người đấy!
Hồng Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
- Khẩu khí không nhỏ nhỉ, chẳng trách Huyết Phượng Hoàng không sợ hãi, hóa ra là tìm được một chỗ dựa… Nhưng mà Huyết Phượng Hoàng, hôm nay tôi đặc biệt đưa Huyết Vũ đến là để phòng ngừa vạn nhất.
Dù bạn trai cô là người theo võ Tiên Thiên trung cấp, khiến chúng tôi giật mình thì cũng không thể ngăn cản thế tấn công của tôi và Huyết Vũ.
Đường Vi nhíu mày, cô cũng không cho là như vậy, tuy nhiên cô biết rõ Hồng Nguyệt và Huyết Vũ đều rất mạnh, một người Tiên Thiên trung cấp, một người Tiên Thiên sơ cấp, trong công hội Bất Tử Điểu, ngoài hội trưởng lúc đầu ra, là sát thủ đứng thứ hai, thứ ba công hội.
Một công hội có thể có người theo võ Tiên Thiên đã là vô cùng siêu rồi, đủ để lọt vào top 20 thế giới. Dù sao thì rất nhiều sát thủ giết người không dựa vào cổ võ.
Lúc trước Bất Tử Điểu vì có ba người theo võ Tiên Thiên nên xếp thứ 5 thế giới, trong khoảng thời gian đó, thanh danh hiển hách.
Nhưng dù hai người này có lợi hại đến đâu đi nữa mà gặp phải Tần Xuyên, một kiếm khách vạn người mới có một thì cũng là đồ bỏ đi!
Một kiếm khách thật sự lĩnh hội được ý kiếm, sức sát thương không phải chỉ tính bằng tu vi chân khí.
Ngay cả Atula còn bị Tần Xuyên chém giết, nếu Hồng Nguyệt cùng Huyết Vũ chọc giận Tần Xuyên thì chắc chắn là tự tìm đường chết.
- Hồng Nguyệt, tôi biết bây giờ dù tôi nói gì thì ba người đều không tin tôi nhưng tôi vẫn muốn nói rõ, sư phụ không phải do tôi giết, mọi người đi đi…
Hơn nữa, cho dù ba người liên thủ cũng không phải là đối thủ của Tần Xuyên.
Trong mắt Đường Vi có mấy phần thân thiết, cô không hề hy vọng những người bạn trong công hội mất mạng ở đây.
Huyết Vũ vẻ mặt giằng co:
- Hồng Nguyệt, tôi cảm thấy Huyết Phượng Hoàng nói rất có lý, cái chết của hội trường hình như còn rất nhiều điểm đáng ngờ, Huyết Phượng Hoàng không giống đang nói dối.
- Sao thế, Huyết Vũ cậu sợ à?
Hồng Nguyệt cười lạnh:
- Chỉ là một người theo cổ võ Trung Quốc, cho dù hắn là một người theo võ Tiên Thiên trung cấp hiếm có thì có tôi ở đây, cậu còn sợ gì chứ?
Huyết Vũ im lặng không nói, tựa hồ rất do dự xem có nên nghe theo Hồng Nguyệt không.
Tần Xuyên có chút bất đắc dĩ bĩu bĩu môi, nói với Đường Vi một cách không vui:
- Tiểu Vi Vi, sao em phải nói những điều này với chúng, để chúng đến đây chịu chết đi. Nhỡ chúng sợ trốn mất thì sao?
- Bọn họ hiểu lầm thôi, em không muốn anh giết họ.
Đường Vi ánh mắt phức tạp nói.
Hồng Nguyệt không nghe tiếp được nữa, lớn tiếng quát:
- Đủ rồi! Rốt cục các người còn định ngây thơ đến khi nào? Tối nay các người đều phải chết ở đây!
Toàn thân hắn đột nhiên bạo phát ra luồng sát khí dày đặc, giống như một con ác quỷ leo ra phần mộ, một con ác thú thoát ra khỏi núi sâu.
Trong tay áo hai tay Hồng Nguyệt rơi ra hai chiếc gai sắt khoảng ba thước màu đen, đây chính là vũ khí khi chiến đấu của anh ta. Hai chiếc gai nhọn màu đen xuất quỷ nhập thần, nhanh đến mức chẳng nhìn thấy gì.
- Tiểu Vi Vi, đứng sau lưng anh.
Vẻ mặt của Tần Xuyên cũng trở nên nghiêm túc, dù sao thì đối phương cũng là một người theo võ Tiên Thiên trung cấp, chưa biết chừng lại có chiêu thức gì đặc biệt khiến hắn không kịp đề phòng.
Đường Vi biết rõ đã không thể cứu vãn, đành trịnh trọng gật đầu:
- Vậy anh cũng cẩn thận nhé, “Tinh Nguyệt Song Thứ” đó của Hồng Nguyệt tốc độ cực nhanh, hơn nữa sẽ gây ra rất nhiều hư ảnh làm nhiễu loạn phán doán của mắt…
- Bây giờ nhắc nhở những điều này, cô không thấy quá muộn sao?
Chẳng biết từ lúc nào Hồng Nguyệt đã đột ngột phát động, thân ảnh xuất hiện phía trước mặt Tần Xuyên!
- Vút vút vút!
Tinh Nguyệt Song Thứ chẳng khác nào những hạt mưa điên cuồng không ngừng đột kích vào những bộ phận yếu ớt của Tần Xuyên như hai mắt, mũi miệng, yết hầu!
Trước mặt Tần Xuyên như có hàng vạn ngôi sao đen đang nhảy, ảo ảnh tán loạn, sát khí tràn ngập y như thật!
Cũng may Tần Xuyên sớm có phòng bị, tránh chuyển xê dịch, dưới chân bước đi như bay, đi mấy bước Ngũ Hành Bát Quái, tránh khỏi lộ tuyến công kích của những chiếc gai đen này.
Nhưng thủ đoạn tấn công của Hồng Nguyên không hề đơn điệu, gai đen trên tay anh ta bỗng rời khỏi lòng bàn tay, mượn chân khí mạnh mẽ như cách không đề tuyến, khiến lộ tuyến tấn công của gai đen trở nên vô cùng quỷ dị, khó mà đoán trước!
Vì người ra tay có thể phán đoán, còn chân khí thì lại biến hóa thất thường, rất khó kịp thời đưa ra phán đoán về lộ tuyến tấn công.
Tần Xuyên phát hiện, dù hắn có né tránh thế nào đi nữa cũng không thể biết trước, lần này đúng là có chút mùi vị chơi thoải mái!
- Rách rồi! Rách rồi!
Ống quần trái và tay áo phải của Tần Xuyên đều bị rạch rách hai miếng khiến Tần Xuyên tức đến mức kêu ầm lên!
- Ôi! Làm nổ xe tôi! Còn cứa rách quần áo tôi!
- Rất nhanh thôi tao sẽ cắt cổ họng mày!
- Á!
Hai tay Hồng Nguyệt điều khiển gai đen, liên tục tấn công mấy chục chiêu, đã rất không kiên nhẫn rồi.
Bình thường anh ta đối phó với kẻ địch bình thường, Tinh Nguyệt Song Thích gần như chỉ cần một chiêu là có thể làm thịt đối phương, còn có tác dụng hơn là bóp cò súng.
Nhưng thân pháp của Tần Xuyên quá linh động, hơn nữa hình như Tần Xuyên rất quen thuộc với kiểu tấn công này của anh ta, lại dự đoán được bộ pháp trốn tránh thích hợp nhất.
Trong lòng Hồng Nguyệt mơ hồ có chút bất an, rõ ràng là anh ta chèn ép cho Tần Xuyên tán loạn khắp nơi nhưng lại không có cảm giác yên tâm.
- Huyết Vũ! Mau đi giết Huyết Phượng Hoàng đi!
Hồng Nguyệt định nếu anh ta không chế ngự được Tần Xuyên thì để Huyết Vũ đi giết Đường Vi, như vậy là có thể trực tiếp rời đi.
Huyết Vũ ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Đường Vi đang ở cách đó không xa, còn Đường Vi lại lắc đầu với anh ta, bảo anh ta đừng lại gần.
Đúng lúc này, Tần Xuyên đang quần đấu ánh mắt ngưng tụ, nhanh chóng lăn mình ra phía sau, nhặt con dao găm bị gãy vừa nãy ở dưới đất của Shirley lên.