Buổi chiều nhanh chóng qua đi, đến khi đổi thưởng, tinh lực của Tần Cầm vẫn rất dồi dào, điều này khiến Lăng Lạc Tuyết trợn tròn hai mắt. Cô chưa từng thấy một Tần Cầm có tinh thần khí như vậy!
Chẳng lẽ vì ở trong nhà kìm nén quá lâu, hôm nay phóng ra toàn bộ sức sống hả?
Lăng Lạc Tuyết chỉ có thể suy nghĩ như vậy.
Tuy rằng hai người thắng rất nhiều vé số, nhưng khi đổi thành điểm tích lũy mới phát hiện căn bản không đổi được thứ gì tốt cả.
Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn một cái móc khoa cùng một bao thuốc lởm trị giá ba tệ là có thể chọn.
Tần Xuyên do dự một chút, cầm lấy bao thuốc ba tệ kia, nhét vào trong túi áo. Dù sao thì hắn cũng không cần dùng tới móc khóa, bao thuốc lá này tốt xấu gì cũng có thể tặng người.
Về phần ai muốn bao thuốc này thì Tần Xuyên tạm thời chưa nghĩ tới.
Trước khi đi tham gia vũ hội, bốn người cần đổi quần áo, đặc biệt là con gái, cần phải ăn mặc xinh đẹp!
Tập đoàn Kim Hồng nhà Kim Tiểu Khai cũng có chút danh tiếng ở thành phố Đông Hoa, tuy rằng đại đa số nghiệp vụ đều ở mậu dịch xuất nhập cảng, nhưng cũng mở một Trung tâm mua sắm Kim Hồng.
Bốn người vào trong, Kim Tiểu Khai lập tức thể hiện ra cái oai của thiếu gia nhà họ Kim, để một vị quản lý đi theo làm tùy tùng, tới khu mua bán hàng hiệu, lựa chọn vài bộ quần áo.
Đồ của con trai thì rất dễ chọn, quần tây áo sơmi, chỉ cần có chút cảm giác thời thượng là được. Nhưng váy của con gái thì cần tốn chút thời gian.
Dáng người của Tần Cầm mảnh mai, nhà tạo mẫu lựa chọn một bộ lễ phục dạ hội màu trắng kiểu dáng mới, trước ngực được che bằng vải ren viền bông bông, sẽ không khiến cái sân bay lộ liễu quá mức, ngược lại có vài phần tươi mới, trẻ trung.
Mà Lăng Lạc Tuyết tuy rằng bình thường ăn mặc phong cách tomboy hoặc là thiếu nữ bất lương, nhưng dù sao cũng là mỹ nữ. Nhà tạo mẫu chọn cho cô một bộ lễ phục màu xanh da trời hở lưng, có thể thể hiện dáng người lồi lõm của cô, trang nhã mà rất gợi cảm.
Nhưng Lăng Lạc Tuyết lại không chịu mặc váy, vẫn muốn mặc bộ đồ của mình để tham gia vũ hội, thậm chí còn định đeo kính râm nữa. Không biết đêm hôm khuya khoắt, cô đeo kính râm làm quái gì.
Nếu mix đồ như vậy đẹp mắt thì không nói, nhưng Tần Xuyên nhìn như nào cũng cảm thấy cô nàng này đang chà đạp dáng người và dung mạo của mình.
Rõ ràng là một mỹ nữ nhưng ăn mặc lại chẳng khác nào ăn mày, đúng thực là quá đáng tiếc.
- Tiểu Tuyết, tôi cảm thấy cô nên tẩy đen lại mái tóc, vứt đôi bông tai kia đi, đổi lại một bộ váy lễ phục màu xanh da trời, như vậy thì hợp hơn.
Tần Xuyên cười nói.
Lăng Lạc Tuyết hừ một tiếng, khinh thường nói:
- Lão nương thích tóc như vậy! Tóc đen nhìn không bá đạo! Lão nương ghét nhất là mặc váy!
Sắc mặt Tần Xuyên không đổi dựng ngón tay lên:
- Đầu tiên, tôi là chủ nhân của cô, không cho phép cô xưng ‘lão nương’ trước mặt tay. Tiếp theo, chủ nhân không thương lượng với cô, đây là mệnh lệnh!
- Cậu… cậu chớ quá đáng! Ngay cả tôi mặc gì cậu cũng muốn quản sao?!
- Đương nhiên! Hầu gái ăn mặc khó coi, chủ nhân sẽ không vui!
Tần Xuyên nghiêm túc nói.
Tần Cầm ở cạnh cũng sợ hai người cãi nhau, lên tiếng khuyên nhủ:
- Chị Lạc Tuyết, chị xinh đẹp như vậy, chỉ cần ăn mặc cẩn thận một chút sẽ khiến ai ai cũng phải liếc nhìn, chị nghe anh Tần Xuyên lần này đi.
Trong mắt Lăng Lạc Tuyết hiện lên vẻ phức tạp, cuối cùng vẫn quật cường ngoảnh đầu sang chỗ khác:
- Tôi mặc kệ, hôm nay tôi nghe cậu nhiều lần như vậy rồi, buổi tối muốn mặc gì thì do tôi quyết!
- Lý do?
Tần Xuyên rất muốn biết vì sao cô nàng này lại nhất quyết ăn mặc như vậy.
- Không có lý do gì cả! Tôi thích như vậy đã được chưa?!
Lăng Lạc Tuyết sẵng giọng nói.
Tần Xuyên không muốn nói nhảm nữa, một tay cầm lấy chiếc váy, tay kia thì kéo cánh tay Lăng Lạc Tuyết đi về phía phòng thay đồ!
- Này! Bỏ tay ra! Cậu còn kéo nữa là tôi ra tay đó!
Lăng Lạc Tuyết cả kinh giật mình, không biết thằng này nổi điên muốn làm gì.
Tần Xuyên cũng không thả ra, hắn cũng không tin biến cô trở nên ngon lành cành đào hơn mà cô nàng này còn có thể nổi giận!
Điều này khiến cho mọi người đều trợn mắt há mồm mà nhìn, thằng này có phần quá ‘bá khí’ rồi. Hắn muốn tóm Lăng Lạc Tuyết cùng nhau tiến vào phòng thay đồ, mạnh mẽ giúp cô nàng thay quần áo ư?!
Kim Tiểu Khai chậc chậc thán phục:
- Quả nhiên người mà mình xưng là đại ca, khí phách như vậy…
Lăng Lạc Tuyết không cho phép chuyện này xảy ra, cô bắt đầu dùng lực, cánh tay và hạ bàn đồng thời phát lực, dùng thế đại thụ rễ sâu, muốn khiến Tần Xuyên không thể kéo mình đi.
Nhưng cô vừa dùng lực thì phát hiện Tần Xuyên lại dùng thêm lực lượng!
Phản kháng của cô vô hiệp, lảo đảo vài bước, bị Tần Xuyên kéo vào trong phòng thay đồ!
Lăng Lạc Tuyết sợ ngây người, lực lượng của cô không mạnh bằng Tần Xuyên?! Thằng này dù nhìn như nào cũng không giống cổ võ giả, sao lực lượng còn vượt qua cả mình?!
- Tôi biết rõ tôi rất tuấn tú, nhưng hiện giờ đừng có nhìn tôi. Thay váy đi!
Tần Xuyên khóa trái cửa phòng thay đồ, cười hì hì với cô nàng.
- Cậu… cậu muốn tôi thay ngay bây giờ?
Lúm đồng tiền của Lăng Lạc Tuyết ửng đỏ, không kịp suy nghĩ vì sao sức lực của Tần Xuyên lại lớn như vậy.
Tần Xuyên gật đầu:
- Cần tôi giúp không?
- Cậu đi ra ngoài!
- Tôi ra ngoài vậy cô sẽ không thay đồ!
- Cậu là đồ mặt dày!
- Cô là hầu gái cưng của tôi, tôi xem cô thay đồ không phải là chuyện bình thường sao? Ai đã nói người thua đều phải nghe theo đối phương?
Tần Xuyên đắc ý cười nói.
Lăng Lạc Tuyết hít một hơi thật sâu, ép bản thân tỉnh táo lại. Cô sắp không nhịn được, phóng ra một luồng kiếm khí làm thịt tên vô lại này rồi!
- Vậy cậu xoay người qua chỗ khác, khi tôi thay đồ không được nhìn lén.
Lăng Lạc Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.
Tần Xuyên tuy rằng không tình nguyện, nhưng để tiết kiệm thời gian cũng đành quay người lại.
Không bao lâu sau, từ phía sau truyền tới tiếng từng chiếc quần áo của Lăng Lạc Tuyết rơi xuống đất. Khi cô nàng này thay quần áo, trên người tỏa ra mùi thơm cơ thể, giống như hoa lan tỏa hương, khiến cho Tần Xuyên không khỏi hít nhiều vài hơi.
Không ngờ cô nàng này ăn mặc phong cách tomboy nhưng cơ thể lại thơm như vậy, quả nhiên là xử nữ!
Đúng lúc này, Lăng Lạc Tuyết đột ngột ra tay đánh lén!
Một tay cô chặt về phía cổ Tần Xuyên, hiển nhiên muốn đánh Tần Xuyên hôn mê để bản thân không cần mặc váy, tránh thoát nạn này.
Nếu quả thực Tần Xuyên không biết võ, hoặc võ công cùi bắp thì khẳng định sẽ bị cô nàng này đánh xỉu. Chỉ tiếc thân thủ của Tần Xuyên không hề kém chút nào.
Ngay khi Lăng Lạc Tuyết vừa ra tay, Tần Xuyên đột ngột quay người, tay hóa thành trảo, bắt lấy, ép thân thể Lăng Lạc Tuyết áp vào vách tường.
Tay trái hắn tóm lấy tay phải cô, đẩy vào phần trước ngực, khuỷu tay thì đè lên lưng cô nàng!
Lăng Lạc Tuyết kêu đau một tiếng, trong nháy mắt đã bị Tần Xuyên khống chế, thử vùng vãy hai cái nhưng phát hiện ra không thể thoát nổi!
- Cậu… quả nhiên là cậu biết công phu!
Lăng Lạc Tuyết thở hổn hển. Trước đây cô từng hoài nghi, hôm nay đã có thể xác minh công phu của Tần Xuyên không hề kém cạnh mình!
Tần Xuyên vốn không muốn bộc lộ ra, dù sao thực lực của mình càng ít người biết thì càng an toàn. Nhưng nha đầu Lăng Lạc Tuyết này muốn ra tay, vì vậy cũng không còn biện pháp nào khác.
- Tiểu Tuyết Nhi, sao cô lại không nghe lời như vậy chứ? Chẳng lẽ cô đã quên trước đây tôi từng nói, nếu cô không nghe lời tôi sẽ đét mông cô?
Tần Xuyên vừa nói xong, không cho Lăng Lạc Tuyết thời gian lên tiếng đã dùng tay phải đét lên cặp mông cao vút của cô nàng!
Chát~
Một tiếng đét thanh thúy vang lên trong phòng thanh đồ!
Lăng Lạc Tuyết muốn khóc không ra nước mắt. Vừa rồi cô đã cởi quần ra, phía dưới chỉ còn một chiếc quần lót nhỏ màu trắng. Dù thứ này che được khe hở giữa hai chân, nhưng bờ mông trắng như tuyết lộ quá nửa ra ngoài!
Một cái đét này của Tần Xuyên trực tiếp đánh lên da thịt mềm mại mịn màng của cô, lưu lại đó dấu tay đỏ!
Tần Xuyên giật nảy cả mình, vừa rồi hắn phản ứng nhanh nên không chú ý tới phía dưới của cô nàng mặc ít như vậy, khó trách cảm xúc lại đê mê, phê như con tê tê!
Tính cả lần đầu tiên gặp nhau, đây đã là lần thứ hai mình dùng tay tiếp xúc với phía dưới cô nàng.
- Cậu dám đánh tôi? Có tin tôi giết cậu hay không!
Lăng Lạc Tuyết cắn chặt hàm răng ngà, giọng nói hung ác.
Tần Xuyên không sợ chút nào, ngược lại trong mắt hiện lên vẻ tà dị:
- Là tiểu nữ bộc cô dám ra tay định đánh tôi ngất đi, vậy còn có thể trách chủ nhân nhẫn tâm sao? Tôi không chỉ dám đánh cô, tôi còn dám làm những chuyện khác…