Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 265

Đó là một cổ võ giả, phán đoán dựa trên uy áp chân khí, chí ít có thực lực trung cấp Thiên tiên, tuyệt đối không phải một nhân vật tầm thường.

Một ông lão tóc ngắn xám trắng, áo vải màu đen, quần dài màu trắng rộng thùng thình, nụ cười hòa ái trên mặt, trông rất vô hại, không khác gì một ông lão đi dạo trên phố, nhưng đã luyện công tới cảnh giới tinh thâm, mới có dấu hiệu phản phác quy chân.

Mà một ông lão khác đi cùng, khí vũ hiên ngang, mày kiếm tóc mai, tuổi lớn, áo sơ mi trắng, quần quân đội xanh lục, dáng vẻ thủ trưởng quân đội.

Không chỉ như thế, bảy tám quân nhân theo chân bọn họ đều có thực lực hậu thiên, mang theo súng ống bên người, mắt nhìn chung quanh tai nghe tám hướng, tinh thần đề phòng.

Tần Xuyên chỉ liếc sang đó đã bị một binh sĩ dõi theo, khiến cho Tần Xuyên vội vàng quay đầu đi, giả bộ bình tĩnh đi về phía tòa nhà bệnh viện.

Đám người này, hi vọng đừng liên quan tới Tống Kiệt thì tốt. Tần Xuyên suy nghĩ trong lòng, hít sâu một hơi, định hành động dựa theo kế hoạch sớm đã đặt ra.

Hiện giờ là thời đại công nghệ cao, chú ý tin tức, Tần Xuyên không ngốc nghếch đến nỗi trực tiếp đi vào, chém giết một hồi làm cho rối loạn.

Dù sao nơi này cũng nằm trong khu vực Quân khu, một khi có tình hình nguy hiểm, khiến cho một vài cao thủ quân đội và quân nhân đặc chủng vây quét, coi như hắn có kiếm ý trên người, cũng rất khó thoát khỏi.

Huống chi hắn cũng không muốn giết chết những người bình thường vô tội, hắn muốn giết chỉ là Tống Kiệt mà thôi.

Cho nên, đầu tiên phải làm là khiến cho thiết bị giám sát toàn bệnh viện không cách nào hoạt động bình thường, lại gây ra chút ồn ào nhỏ, hấp dẫn ánh mắt của đại đa số mọi người trong bệnh viện…



Cùng lúc đó, hai ông lão, vừa nói chuyện vừa đi về phía phòng bệnh xa hoa trong bệnh viện, cùng với các quân sĩ.

Ông lão uy nghiêm thở dài:

- Lục Nguyên huynh, lần này hai chúng ta nhiều năm không gặp, vốn là mời huynh tới ôn chuyện, không nghĩ tới còn phải làm phiền huynh đến vận công chữa thương cho đứa cháu trai của tôi, thực sự hổ thẹn.

Ông lão hòa ái được gọi là Lục Nguyên cười nói:

- Bảo Lâm, lời này sai rồi, hai chúng ta từ nhỏ đã quen biết, giao tình vài chục năm, cháu trai của huynh, chẳng phải vãn bối của tôi sao? Huống hồ trị bệnh cứu người, cũng là nghĩa cử nên làm của môn nhân Long Hổ Sơn chúng tôi.

- Ha ha, vốn cũng không cần đặc biệt mời Lục Nguyên huynh tới một chuyến, chỉ là qua hai ngày, đứa cháu trai Tống Kiệt này của tôi, sẽ đính hôn với một nha đầu Lăng gia, huynh trưởng của tôi vẫn hy vọng có thể khiến hắn khỏi nhanh, tránh cho đến lúc đó xấu mặt.

Nghĩ lại, tuy rằng trong gia tộc có không ít khách khanh thực lực cao cường, nhưng vẫn không bằng Thái Cục Công Long Hổ Sơn của Lục Nguyên huynh, cân đối Âm Dương hai khí, hữu hiệu trong việc khai thông kinh mạch.

Tống Bảo Lâm nói.

Lục Nguyên quả thực cũng khá đắc ý đối với Thái Cực Công của sư môn mình, cười nói:

- Nói đến truyền thừa Thái Cực Công Long Hổ Sơn chúng tôi, trong ba năm này lại xuất hiện mấy người trẻ tuổi, có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, luyện được không hề tầm thường, đều bước vào cảnh giới sơ cấp Tiên thiên.

Tháng một sang năm, là Chân Long đại hội năm năm một lần, còn muốn mời Tống gia Bảo Lâm huynh thúc đẩy sau lưng một phen, mấy đồ tôn của tôi, nghĩ tới cũng sẽ không khiến mọi người thất vọng.

- Giao tình giữa hai chúng ta, không cần huynh nói những lời này! Lại nói năm năm trước, Lục Thao cháu trai của huynh đã tranh đoạt được một vị trí trong Thật đại thiên tài Hoa Hạ cho Long Hổ Sơn các huynh, trở thành thành viện của một đời hoàng kim.

Cho dù đến sang năm, Lục Thao cũng chỉ vừa tròn hai lăm, còn tư cách tham dự Chân Long đại hội, với thực lực của hắn, hơn phân nửa vẫn có thể trúng cử Top 10.

Chẳng lẽ, Long Hổ Sơn của Lục Nguyên huynh định để hai gã đệ tử đều tiến vào Top 10? Đây chính là muốn cướp uy phong của Tam đại tông môn sao? Ha ha…

Tống Bảo Lâm cười, ánh mắt lập lòe.

Lục Nguyên nhẹ nhàng khoát tay:

- Mặc dù tu vi của Thao Nhi có chút tinh tiến, nhưng sau khi bước vào cảnh giới Tiên thiên, mỗi bậc thang đều vô cùng gian nan, cần phải rèn luyện nhiều hơn.

Dù sao, mấy thanh niên thiên tài Cơ Vô Song, Liễu Hàn Yên kia, năm năm trước cũng đã đạt tới thực lực đó, đến giờ cũng đang không ngừng tiến bộ, ai cũng không biết sự nông sâu của họ.

Chưởng môn sư huynh cùng ta, đều chỉ ngóng trông có thể tiếp tục tranh được một ghế, có một cao thủ trẻ tuổi trong môn mang tính đại biểu, cũng tốt làm gương cho các đệ tử phía dưới.

- Lục Nguyên huynh, huynh cứ yên tâm đi, năm nay Cơ Vô Song đã hai mươi lăm tuổi, sang năm không có tư cách tham gia Chân Long đại hội rồi.

Nha đầu Liễu Hàn Yên kia, hiện giờ đã gả cho người khác, Tần gia và Liễu gia cũng sẽ không để cô ta tới tham gia đại hội luận võ này, cô ta cũng không phải người có tính cách thích làm náo loạn, bản thân cũng không muốn đến.

Mà Lăng Lạc Tuyết của Thần Kiếm Môn, đã sắp thành cháu dâu của Tống gia chúng ta, cũng sẽ không tham gia. Cho nên, Long Hổ Sơn các huynh rất có hi vọng đoạt được một vị trí thậm chí là vị trí hàng đầu.

Nghe được Tống Bảo Lâm nói như vậy, trên mặt Lục Nguyên cũng xuất hiện nụ cười thỏa mãn.

Trong khi nói chuyện phiếm, hai người đã tới phòng bệnh xa hoa của Tống Kiệt.

Vừa tiến vào, những y tá bác sĩ chăm sóc Tống Kiệt đều cung kính rời khỏi phòng bệnh.

Tống Kiệt nằm trên giường biểu lộ buồn bã và cảm động:

- Nhị gia gia! Ngài đã đến rồi!

Tống Bảo Lâm nhìn xem sắc mặt tái nhợt của cháu trai, nhíu mày:

- Quả nhiên là bị nội thương, may mà vẫn còn kịp, Nhị gia gia mời tới Đại trưởng lão Long Hổ Sơn, cũng chính là lão tiền bối Lục Nguyên quan hệ rất tốt với ta, trị bệnh cho cháu, Thái Cực Công Long Hổ Sơn bọn họ nhất định có thể nhanh chóng điều trị nội thương trong cơ thể cháu!

Tống Kiệt gật đầu như gà con mổ thóc, đôi mắt trông mong:

- Lục… Lục gia gia, kính xin ngài trị liệu thay cháu, mấy ngày nay ngực cháu vẫn luôn buồn bực khác thường, uống thuốc gì, đều vô dụng!

- Ha ha, chớ sốt ruột, lão phu đã đến rồi, đương nhiên phải xem thật kỹ đứa nhỏ cháu.

Lục Nguyên ngồi xuống, bắt mạch cho Tống Kiệt, lại nhíu mày.

- Lục Nguyên huynh, A Kiệt nhà tôi thế nào?

Tống Bảo Lâm quan tâm hỏi.

- Chà… thực kỳ quái, tôi quả thực chưa bao giờ gặp qua loại nội thương này, hẳn là do loại chân khí chúc hỏa đặc biệt nào đó tạo thành, may mắn không tiến vào quá nhiều, nếu như tổn thương nặng hơn một chút, có thể lục phủ ngũ tạng sẽ vì dương hỏa quá thịnh mà trực tiếp suy kiệt tới chết!

Tống Kiệt nghe xong, trong mắt lập tức lóe lên vẻ hung ác nói:

- Đều là người Tần gia chết tiệt kia! Tần Xuyên kia! Chờ cháu khỏe rồi, nhất định phải hung hăng dạy dỗ hắn! Khiến cho hắn sống không bằng chết!

Tống Bảo Lâm ho khan hai tiếng, lườm cháu trai:

- Cháu trai, có mấy lời… đừng nói thẳng ra.

Tống Kiệt không cam lòng nói:

- Nhị gia gia, chẳng lẽ gia tộc cứ nhìn cháu bị sỉ nhục như vậy sao? Tống gia chúng ta là Tứ đại Vương tộc! Tần gia tính là cái gì? Tần Xuyên hắn còn không phải dựa vào vợ mình giữ thể diện? Hắn là tên phế vật!

Tống Bảo Lâm lắc đầu, tiến tới nhỏ giọng nói bên tai gã:

- Một Tần gia không tính là gì, nhưng hiện giờ Tần gia quan hệ thông gia với Liễu gia, không thể khinh thường.

Quân tử báo thù mười năm không muộn, tại vũ hội lần trước, có rất nhiều người đều chứng kiến chuyện xảy ra, nếu là đánh cược, sau này chúng ta tìm họ gây phiền toái, sẽ biểu hiện là Tống gia chúng ta quá keo kiệt.

Trước tiên cháu khôi phục thân thể, cưới nha đầu Lăng gia kia, chờ cháu tích lũy chiến tích, sau này quyền cao chức trọng, có rất nhiều cơ hội đối phó Tần Xuyên…

Tống Kiệt yên lặng gật đầu, nhe răng cười:

- Cháu đã biết rồi, vậy trước tiên để hắn thoải mái một thời gian, chờ khi tìm được cơ hội tốt, lại hung hăng giết chết hắn!

Lục Nguyên coi như không nghe thấy gì, mỉm cười nói:

- Đứa nhỏ, cháu xoay người sang chỗ khác, ta điều trị thay cháu, hơn một canh giờ, cháu sẽ khôi phục.

- Cảm ơn Lục gia gia!

Tống Kiệt chịu đựng đau đớn trong cơ thể, xoay người ngồi xếp bằng.

Lục Nguyên ngồi xếp bằng sau lưng Tống Kiệt, chắp hai tay trước ngực, chậm rãi mở ra, một đạo chân khí Thái Cực hình thành giữa hai tay ông ta.

Chỉ là một chút uy áp tràn ra từ khi chân khí này sinh ra, đã khiến nước trong chén bên trong phòng bắt đầu gợn sóng.

Ngay khi Lục Nguyên định một chưởng vỗ trên lưng Tống Kiệt, cả gian phòng vụt tắt!

Không chỉ như vậy, nhìn ra ngoài, toàn bộ tòa nhà bệnh viện đều tối kịt!
Bình Luận (0)
Comment