Khi Tần Xuyên và Đường Vi rời khỏi, đường xá vẫn chưa bị phong tỏa nên di chuyển cực kỳ thuận lợi.
Trở về chỗ ở của Đường Vi, Tần Xuyên không hề muốn lái xe về, chỉ cười hì hì lên lầu theo cô.
Đường Vi bất đắc dĩ nhìn hắn:
- Tiểu Xuyên Xuyên, em đã nói rồi, anh muốn ngủ ở đây cũng được, nhưng em không cùng anh làm… chuyện đó đâu.
Nghe vậy, bộ mặt hụt hẫng của Tần Xuyên bày ra vẻ tội nghiệp:
- Em yêu, vậy thì không đúng lắm, anh cũng đến đây rồi, trong túi quần còn có bao nữa đấy!
Đường Vi trừng mắt, sẵng giọng:
- Lúc nào anh cũng mang theo bao à?
Tần Xuyên nhếch miệng cười đắc chí.
Nhưng Đường Vi lại nói:
- Anh cũng gan lắm, đối phó với đại trưởng lão của Long Hổ Sơn mà thoải mái như thế. Em không giống anh đâu, vừa nghĩ tới hơn hai tuần nữa phải đến tổng bộ “Bất Tử Điểu” tiếp nhận chức hội trưởng đã thấy hoảng rồi.
- Thế thì có gì đáng lo đâu.
Nghe vậy, Tần Xuyên cười tủm tỉm lên lầu ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, thơm lên gương mặt đáng yêu đó:
- Anh đi cùng em, ai dám không phục, anh sẽ làm thịt kẻ đó!
Ra nước ngoài, Tần Xuyên càng thoải mái tay chất, đám sát thủ của công hội Bất Tử Điểu chỉ là thịt cá nằm trên thớt mà thôi.
Lúc đó ai dám tạo phản, một nhát kiếm giết hết mười mấy tên cũng không thành vấn đề!
Đường Vi thụi cho Tần Xuyên vài đấm:
- Anh nói bậy gì đó! Giết người tùy tiện chỉ làm phản tác dụng, sát thủ ai cũng có lòng kiêu ngạo, phải để họ tâm phục khẩu phục, cách tốt nhất là em phải mau chóng tăng cường thực lực. Thực ra “Huyết Hoàng công” của em đã dừng lại ở mức nhị biến mấy năm rồi, đáng lý thì em cũng ngộ được bảy tám phần cảnh giới tam biến, nhưng công lực mãi vẫn không tiến bộ được. Em muốn nhân lúc này thử xem có đột phá tam biến được không, một khi thành công thì công lực của em sẽ bước vào cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp, như thế sẽ không bị người ta xem thường nữa.
Tần Xuyên gãi đầu, đột phá từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên đâu dễ như thế? Có điều cô nàng cứ một mực cố gắng tu luyện như vậy, Tần Xuyên cũng không tiện quấy rầy cô.
- Tiểu Vi Vi, em có cần anh giúp gì không? Tuy anh chưa từng nghe Huyết Hoàng công của em là công pháp thế nào, nhưng nếu có gì không hiểu, anh có thể cho em vài ý kiến.
Từ nhỏ Tần Xuyên đã đọc rộng hiểu nhiều, đều biết qua nhiều dạng công pháp võ cổ, hoặc nhiều hoặc ít cũng giúp được cô.
Nghe vậy, đôi mắt Đường Vi liền sáng ngời:
- Phải rồi, em cứ mãi nhắm mắt làm liều, quên mất anh có thể giúp em tìm hiểu một số vấn đề luyện công. Hay là em nói về Huyết Hoàng công với anh, rồi anh giúp em nghĩ xem có luyện sai chỗ nào không.
- Nòi với anh có ổn không đấy?
Tần Xuyên nghĩ bụng, hình như công pháp này là bí kiếp của công hội Bất Tử Điểu.
Đường Vi cười khẽ:
- Có gì đâu, bây giờ em là truyền nhân duy nhất của công pháp, truyền cho ai là do em quyết định, nếu em không tin Tiểu Xuyên Xuyên anh, vậy chẳng phải em không còn ai đáng tin trên đời nữa sao?
Tần Xuyên thấy lồng ngực ấm hẳn lên. Những lời Đường Vi nói khiến hắn rất khổ tâm, nếu bà xã lạnh lùng kia của hắn cũng có thể học thì tốt rồi.
Nói mới nhớ, vào lễ Thất Tịch nhằm ngày 20 tháng 8, hắn phải gặp Liễu Hàn Yên rồi cùng về Tần gia một chuyến.
Vẫn còn hai ba ngày nữa, hắn phải tranh thủ công phu giúp Đường Vi tu luyện mạnh hơn, nếu không sau này không có thời gian.
Cả đêm trôi qua đến tận khi mặt trời ló dạng, Đường Vi thuật lại công pháp và yếu điểm của Huyết Hoàng công, còn Tần Xuyên thì kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng hỏi một vài tiểu tiết.
Mới đầu Tần Xuyên chỉ ngồi nghe khá bình tĩnh, nhưng đến sau cùng, hắn dần dần phát hiện “Huyết Hoàng công” này đúng là khác với phần lớn công pháp mà hắn biết!
Huyết Hoàng công chia thành “cửu biến”, nhất biến không có gì đặc biệt, chỉ là luyện thân thể bình thường mà thôi.
Nhưng đến nhị biến liền bước thẳng vào cực hạn của võ sĩ Hậu Thiên cao cấp!
Đến tam biến càng khó nhằn hơn, cực hạn của nó có thể đạt đến võ sĩ Tiên Thiên cao cấp!
Tần Xuyên chưa từng thấy công pháp nào chỉ cần đột phá đến tầng thứ ba thì công lực có thể nâng đến cảnh giới Tiên Thiên cao cấp như thế!
Theo tiến độ thăng cấp này, đạt đến “tứ biến” sợ là sẽ trở thành võ sĩ cực mạnh ở cấp độ tông sư rồi!
Đương nhiên sự biến thái của công pháp này không chỉ có vậy, mỗi lần thăng tiến thì người tu luyện đều có “kỳ suy yếu”!
Theo Đường Vi được biết, một khi đột phá đến “tam biến”, cô ít nhất sẽ có một tháng còn suy yếu hơn cả phụ nữ bình thường!
Điều này đối với người học võ cổ mà nói là khá nguy hiểm, bất cứ kẻ thù nào tìm đến cũng có thể lấy mạng cô trong chốc lát.
- Hầu như mỗi ngày em đều tu luyện, cố gắng chuyển hóa tinh khí thiên địa thành chân chí Huyết Hoàng, nhưng không hiểu vì sao độ tinh chuẩn chân khí Huyết Hoàng của em thăng cao cực chậm, giống như chỉ thiếu chút nữa thôi, một tầng sương mù cứ ngăn sự thăng tiến của em, không thể nhìn thấu đáo được.
Đường Vi nhíu mày cực kỳ khổ não, cô càng nôn nóng thăng cao thì càng thấy con đường này khó khăn vô hạn.
Tần Xuyên trầm mặc hồi lâu, gần một tiếng đồng hồ trôi qua không hề mở miệng.
Sau cùng, Tần Xuyên đành áy náy cười:
- Tiểu Vi Vi, trình độ cao thâm của công pháp này vượt xa hơn cả những công pháp anh biết trước đó, em có thể lĩnh hội, thực ra có thể thấy năng khiếu võ cổ của em rất cao rồi, tạm thời anh cũng nghĩ không thông đâu là mấu chốt đột phá…
Đường Vi hơi thất vọng, nhưng mỉm cười thấu hiểu:
- Nghe anh nói vậy thì em yên tâm rồi, em còn tưởng vì mình ngốc quá nữa chứ!
Tần Xuyên ngại ngùng cười khì khì gãi đầu, định trở về tìm linh cảm. Trong Huyết Hoàng công này hình như có một số phương pháp tu luyện thần bí mà trước giờ hắn chưa được tiếp xúc.
Nếu có Phó Thanh Y ở đây thì hay rồi, ông biết nhiều hiểu rộng, có lẽ sẽ có cách. Tần Xuyên đành âm thầm thở dài…
Trong lúc đó, trời cũng dần sáng rõ.
Lục Tiên Tiên gọi điện tới huyên thuyên trủy hỏi tại sao Tần Xuyên cả đêm không về, không chăm sóc tốt cho cô bé theo lời chị cô dặn.
Tần Xuyên hối hả nhận sai, dứt khoát không đến đại học nữa mà đi đón em vợ cùng tới tiệm net cùng chơi trò chơi với cô bé.
Trước đó đã hứa với Lục Tiên Tiên dẫn cô đến khu vui chơi, đáng tiếc đụng phải người Nhật. Hắn cũng muốn nhân lúc trước khi về Tần gia bù đắp cho em vợ, thuận tiện vừa chơi trò chơi vừa suy nghĩ về bí mật của Huyết Hoàng công.
Khách trong tiệm net thấy “Trọng Khải ca” quay về đều rất nhiệt tình hỏi tại sao đột nhiên phát tài, khiến Tần Xuyên dở khóc dở cười.
Tần Xuyên phát hiện hắn vẫn thích chơi với người bình thường hơn. Nghĩ kỹ thì hắn thấy mấy đám con cháu thế gia đều khá ngu, cứ lo đấu đá gây chuyện, ra vẻ đường hoàng, còn không bằng mỗi ngày đi làm, xong rồi có thể cùng mở hội chơi trò chơi, cuộc sống tiêu dao tự tại biết chừng nào.
Không ai nghi ngờ Tần Xuyên về cái chết của Tống Kiệt, thậm chí còn không thấy một chút phong thanh nào.
Sáng ngày 19, cuối cùng Liễu Hàn Yên cũng gọi điện cho hắn.
Tần Xuyên đang đánh răng trong nhà tắm, hắn bắt máy hỏi:
- Bà xã… thế nào… về nhà chứ?
Liễu Hàn Yên thản nhiên đáp:
- Có kết quả điều tra rồi, cha con Ôn gia không liên can đến việc kho hàng lần đó, có điều kẻ phía dưới của hội Đằng Long đúng là có nhúng tay, vì vậy toàn bộ tài sản ngầm của hội Đằng Long đều bị sung công, sau này nó cũng phải giải tán. Vào trưa nay, cha con Ôn gia sẽ được vô tội phóng thích, anh có thể trực tiếp đến gặp họ.
Tần Xuyên mừng rơn. Không còn hội Đằng Long, Ôn gia sẽ mất đi “vốn liếng cốt yếu” để sinh tồn, xem ra hắn có thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch rồi.
- Được rồi bà xã, vậy khi nào em về? Ngày mai chúng ta phải đến Tần gia, chẳng phải em muốn sáng sớm mai mới về đó chứ?
Liễu Hàn Yên không hề thoải mái, cô thở dài thườn thượt:
- Anh nghe tôi nói hết… Cha con Ôn gia vô tội phóng thích, nhưng cũng tương tự… hôm nay Bạch Dạ cũng được vô tội phóng thích.
Tần Xuyên cau mày:
- Rõ ràng cô ta là nhân vật trọng yếu của Thánh giáo, bắt được còn thả ra làm gì?
Nếu cô ta được thả cũng tức là sẽ hoàn toàn trở mặt. Tần Xuyên nghĩ mà nhức cả đầu, có trời mới biết cô ta giở trò gì sau lưng.
- Những chuyện Bạch Dạ làm đều mượn tay người khác, cũng không để lại chứng cứ gì. Với lại mạng lưới quan hệ của tập đoàn Lăng Vân phức tạp, rất nhiều nhân vật quan trọng đều quen biết Bạch Dạ, muốn đối phó cô ta không dễ. Mấu chốt là tập đoàn Lăng Vân còn là công ty của Anh, gần đây quân đội Hoa Hạ và phía nước Anh sắp tiến hành một vài hợp tác, lúc này mà bắt cô ta thì liên quan đến quá nhiều vấn đề nhạy cảm.
Tuy Liễu Hàn Yên kiên nhẫn giải thích, nhưng trong giọng điệu vẫn đầy ý không can tâm.
Tần Xuyên súc sạch bọt kem đánh răng trong miệng rồi liến thoắng:
- Bà xã, họ được thả ở đâu? Anh muốn đến đón…
Im lặng một lúc, Liễu Hàn Yên đáp:
- Anh đừng làm chuyện gì lỗ mãng, tôi biết anh có năng lực giết Bạch Dạ, nhưng nếu bị phát hiện thì chỉ trăm hại không lợi.
Tần Xuyên nheo mắt, cười nói:
- Yên tâm đi, anh chỉ muốn xem thử… hôm nay cô ta diễn trò gì…