Tần Xuyên chỉ nhìn thoáng qua, dường như có một luồng hormone nữ tính mãnh liệt đập vào mặt, khiến hắn giật nãy mình, thân thể đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Khóe miệng Bạch Dạ đột nhiên nở nụ cười mê người, từ một cô nàng sát thủ lạnh lùng, đột nhiên biến thành một thiếu nữ khuê phòng xinh đẹp.
-Tần Xuyên... anh nhẫn tâm giết chết em sao...
Giọng nói của Bạch Dạ mang theo chút nũng nịu, cắn cắn cặp môi đỏ mọng.
Tần Xuyên đỏ mặt, chưa từng nghe thấy một phụ nữ nào gọi tên hắn mà mê hồn như vậy, cảm giác thứ gì đó bên dưới đột nhiên cứng lên như sắt!!
Bạch Dạ như một con rắn nước chậm rãi bò lên thân thể Tần Xuyên, mỗi lần hoạt động, lại khiến chiếc áo tắm ướt đẫm trên người trượt xuống một chút.
Chiếc áo tắm vốn đã rất bẩn, lại bị cô nàng cố ý cỡi ra, cuối cùng đã rớt xuống mặt đất...
Tần Xuyên nhìn cô nàng như bạch ngọc không tỳ vết trước mặt, thầm nuốt nước miếng...
Cô ấy, không mặc đồ lót!
Bạch Dạ mở đôi cánh hoa đầy đặn, đột nhiên dùng sức hôn mạnh lên môi Tần Xuyên!
Nãy cô nàng mới phun một ngụm máu tươi, lúc này trong miệng còn có mùi máu tươi, máu hòa trộn với nước bọt, bị cô nàng dùng đầu lưỡi thơm tho đưa vào miệng Tần Xuyên.
Tần Xuyên là một xử nam, làm gì được trải qua kiểu chiến đấu hoang dã này? Lập tức đứng sững sờ!
-Ơ... ơ...
Cả người Tần Xuyên cứng ngắc, chỉ biết phối hợp với Bạch Dạ, bị cô nàng hôn một trận cuồng nhiệt.
Lúc đầu, Tần Xuyên còn lo Bạch Dạ cố ý lừa mình, muốn âm thầm đánh lén, nhưng thời gian dần trôi, Tần Xuyên phát hiện, cô nàng này còn nhập tâm hơn hắn, cả người như đang muốn tiến hành một loại “phóng thích”!
Độ ấm cơ thể Tần Xuyên không ngừng tăng lên, không biết từ lúc nào, hắn đã ôm lấy Bạch Dạ, đặt cô gái này lên một cành đại thụ chỉa ra.
Mưa không ngừng rơi xuống đầu hai người, cơ thể ướt sũng, nhưng da thịt nóng hổi kết hợp với những giọt nước lạnh buốt, lại tạo ra kích thích khác thường!
Dù sao mình cũng là đàn ông, sao có thể để phụ nữ chiếm tiện nghi chứ?
Tần Xuyên quyết định tự mình nắm quyền chủ động!
Hai mắt hắn như ngọn lửa thiêu đốt, thở dốc, bắt đầu dùng miệng và lưỡi, tàn sát bừa bãi trên khuôn mặc, chiếc cổ trắng ngần, thậm chí là trước ngực Bạch Dạ!
Bạch Dạ cũng không ngừng phát ra tiếng rên kiều mị, hưởng thụ trong rừng, dưới trời mưa to chính là một sự phóng túng nguyên thủy nhất của con người!
Một tay của cô bắt đầu sờ soạng lung tung, đụng phải vị trí cứng như thép, liền lộ ra vẻ hưng phấn.
-Soạt...
Tần Xuyên giật bắn mình, hắn phát hiện, tay của cô nàng đã tiến vào trong quần hắn...
Nắm được “vũ khí” của hắn!
-Anh Tần... em muốn...
Hai mắt Tần Xuyên nóng rực, tai thực ra không nghe rõ, hình như gọi anh Tần, anh Tình gì đó, mặc kệ là gọi cái gì, cũng phải tấn công đã!
Sức hấp dẫn của cô nàng này thực sự quá mạnh mẽ, Tần Xuyên cũng không biết mình làm như vậy đúng hay không, nhưng nếu không làm, chắc chắn công năng hoặc tâm lý của hắn có vấn đề!
Bạch Dạ không thể chờ được nữa, cô nàng chủ động xoay người sang chỗ khác, hai tay chống trên tàng cây, cong eo xuống, bờ mông nhô lên...
Cơ thể với những đường cong hoàn mỹ, như cánh hoa đào trong đêm mưa bày ra trước mắt Tần Xuyên...
Tần Xuyên nóng đến mức sắp tan chảy rồi! Cô nàng này quả thực đã đem toàn bộ những chi tiết nữ tính trên cơ thể thành vũ khí chinh phục đàn ông rồi!
Hắn không thể kìm chế được nữa, cho dù Bạch Dạ này có âm mưu quỷ kế hay không, thì cũng tính sau!
Trên trời mây đen bao phủ, trong rừng cây mưa rơi xuống từng phiến lá.
Một cuồng long dữ tợn, một dã thú hung mãnh, cuối cùng cũng phá bỏ mọi gông cùm, xông qua vũng bùn, phá vỡ mây phù, thẳng tiến lên chín tầng mây!
Đầu óc, trống rỗng.
Thế giới, yên tĩnh.
Tinh thần, thăng hoa!
Cơ bắp toàn thân của Tần Xuyên căng cứng, khóe mắt mơ hồ nhìn hai đùi cô gái, một dòng máu cùng nước mưa chảy xuống.
-Ối!...
Lông mày màu đen của Bạch Dạ khẽ chau lại, một tiếng kêu đau đớn khẽ vang lên.
Lần đầu tiên của cô ấy? Trong lòng Tần Xuyên dấy lên một suy nghĩ.
Nhưng Bạch Dạ cũng không nói thêm gì, đôi mắt tràn ngập khát khao, mặt đỏ bừng, mị nhãn như tơ khẽ gọi:
-Anh Tần... nhanh lên đi mà...
Tần Xuyên hít một hơi, căn bản không dừng lại suy nghĩ, đã bắt đầu một trận chinh phục dã man!
...
Chạng vạng tối, sau cơn mưa trời lại sáng.
Ánh tà dương chiếu xuống rừng cây, cảm giác như cả thế giới đều rực rỡ hẳn lên, Tần Xuyên tinh thần sảng khoái nhưng tay chân lại hơi luống cuống.
Một cô gái khoác chiếc áo tắm ướt đẫm bẩn thỉu, nước mắt “lách tách” rơi xuống mặt đất, khóc đến mức không thể dừng lại được.
Bọn họ đã điên cuồng trọn vẹn hai tiếng đồng hồ, cho đến nửa tiếng trước mới kết thúc, sau đó Bạch Dạ liền hôn mê....
Sau khi Bạch Dạ tỉnh lại, cô không thể khống chế cảm xúc, cứ ngồi trên mặt đất mà khóc.
Vốn Tần Xuyên tưởng khóc một lúc là thôi, ai ngờ lại khóc lâu như vậy, không khỏi buồn rầu nói:
-Bạch tiểu thư, cô cứ khóc như vậy không được đâu, lúc nãy cô là người chủ động đấy, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên của tôi, cô có chịu thiệt gì đâu.
Nói đến đây, Tần Xuyên cũng cảm thấy hơi oan ức, hắn vốn muốn trao thân xử nam cho Đường Vi hoặc là Diệp Tiểu Nhu —— Liễu Hàn Yên thì thôi đi, hắn không rãnh để đợi phụ nữ mười năm nữa.
Hôm nay cho Bạch Dạ, cô nàng này là địch hay thù cũng không rõ lắm!
Đột nhiên, Bạch Dạ hung hăng quay đầu lại, đôi mắt đỏ vì mới khóc lấp lánh, thét to:
-Câm miệng! Tôi vừa nãy không phải là tôi!
Tần Xuyên nháy mắt mấy cái, cảm thấy đầu óc không thể nào xử lý kịp.
-Hả? Cô lúc nãy không phải cô là sao?
Tần Xuyên gãi gãi đầu.
Bạch Dạ nghẹn ngào, chầm chậm đứng dậy, hơi cử động, cô liền cảm thấy bên dưới vô cùng đau đơn...
Khuôn mặt cô lại đỏ lên, vừa buồn bã vừa phẫn nộ trừng mắt liếc người đàn ông kia.
Đồ bại não.
Đây là lần đầu tiên của cô, đã giằng co hơn hai tiếng đồng hồ, cái thứ đó của tên khốn kia còn to vật vã, suýt chút nữa làm cô tê liệt luôn rồi!
Tần Xuyên cảm thấy có lỗi, cười, bước lên phía trước nói:
-Để tôi đỡ cô nhé...
-Đừng bước đến đây!
Bạch Dạ vội vàng lui ra sau, chịu đựng đau đớn, cắn răng nói:
-Còn đụng vào tôi, tôi... tôi...
Cô định nói sẽ giết Tần Xuyên, nhưng cô phát hiện, mình không đủ năng lực để giết Tần Xuyên.
Bất đăc dĩ, Bạch Dạ chỉ đành tự lừa mình dối người nói:
-Tôi... tôi sẽ tự sát!
Tần Xuyên dở khóc dở cười,
-Được, được, tôi không đụng vào cô, nhưng vừa nãy cô nói vậy là sao?
Trong mắt Bạch Dạ ánh lên tia đau thương, cô đơn nói:
-Không liên quan gì đến anh... dù sao, anh chỉ cần nhớ, cái người làm chuyện đó với anh, không phải tôi!
Tần Xuyên híp híp mắt, hắn nghĩ một lát, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ quỷ dị...
-Chẳng lẽ... nhân cách của cô, không chỉ có hai loại? Lúc nãy là nhân cách thứ ba của cô!? Tần Xuyên nhớ đến tác dụng phụ của Thiên Quang Minh Diệt, liền phỏng đoán.
Bạch Dạ như bị giẫm phải đuôi, ánh mắt trốn tránh, nhưng biết không thể dấu diếm được, bèn đắng chát gật đầu.
Tần Xuyên hoàn toàn bó tay rồi, trong cô thể của cô nàng này, lại chứa “ba cô gái”.
Nhớ đến cô gái mình trao lần đầu tiên, là một nhân cách như hồ ly tinh, Tần Xuyên cảm thấy không cam tâm, không kìm được, bèn hỏi:
-Bạch tiểu thư, chẳng lẽ... thỉnh thoảng, cô lại biến thành khi nãy?
-Làm gì có chuyện đó!?
Bạch Dạ nghe xong, lập tức lớn tiếng phủ nhận:
-Tiện nhân kia! Trước đây chỉ xuất hiện một lần, nhưng lần đó khống chế kịp, nếu hôm nay không phải bị anh hại, khiến tôi tâm thần thất thủ, lại bị thương, bị cô ta tranh thủ thời cơ, tôi đã không thả cô ta ra!
Tần Xuyên thầm thở ra, cũng may, không phải đối với ai cô nàng này cũng lẳng lơ như vậy, không thì tiêu rồi.
Dù thế nào, cô ấy vừa nãy vẫn là một hoàng hoa khuê nữ, cơ thể trong trắng chính là bằng chứng.
Có điều, nghe Bạch Dạ tự mắng “mình” là tiện nhân, nghe rất buồn cười, khiến Tần Xuyên không nhịn được cười ầm lên.