Sau hơn hai tiếng lái xe, xe tiến vào một ngọn đồi cây cối rậm rạp, một con đường uốn lượn tinh xảo, đi sâu vào trong rừng.
Vào trong buộc phải đi qua một sơn môn, sơn môn này được làm bằng gỗ lim và vàng sợi, khí thế phi phàm, có thể dùng được ngàn năm không mục.
Trên bảng hiệu viết chữ “Tần”, treo lên, chữ này mang sự trang nghiêm, lại thể hiện rõ uy phong.
Ở đây quanh năm có thủ vệ của Tần gia, nếu người bình thường muốn vào, đều bị từ chối ngay ngoài cổng.
Nhưng hôm nay, Tần Xuyên phát hiện, trước cổng đã đậu sẵn vào chiếc xe.
Trừ những nam nữ lão ấu mặc trang phục người hầu của Tần gia, còn có ba anh em Tần Cầm, Tần Tử Hằng, Tần Tử Việt.
Sau khi Tần Xuyên dừng xe bên đường, cùng Liễu Hàn Yên xuống nghe, cả đám lập tức chạy đến đón.
-Anh! Chị dâu!
Tần Cầm ngọt ngào gọi, chạy đến đầu tiên.
-Cuối cùng hai người đã về!
Sắc mặt Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt khá phức tạp, cũng cúi đầu gọi “anh cả”, “chị cả”.
Lần trước sau khi hai anh em họ bị Tần Xuyên giáo huấn trong vũ hội, càng ngày càng cảm thấy, anh họ này rất khó lường.
Tuy nhiên, về nhà họ cũng không kể chuyện này với mấy vị trưởng bối. Một là do họ không giúp được Tần Cầm, trong lòng áy náy, thứ hai là Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt không dùng chân khí so chiêu với Tần Xuyên, có lẽ chỉ do khí lực và tốc độ của Tần Xuyên hơi nhanh một chút thôi? Dù sao cũng lớn lên trong núi, chắc chắn thể chất không tầm thường.
Cho nên, bọn họ định từ từ quan sát, vừa vặn Tần Xuyên lại về gia tộc, có rất nhiều cơ hội để xem thử Tần Xuyên có thực sự có tu vi cổ võ không.
Tần Xuyên cười chào hỏi bọn họ:
-Hì hì, ngoan, ngoan, các em rất ngoan! Nhưng anh không có kẹo để cho các em rồi!
Mấy người hầu nghe xong trán ứa mồ hôi, sao giống như dỗ con nít quá vậy?
Người trông lớn tuổi nhất, mặc trang phục quản gia, bước đến cung kính nói:
-Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, tôi là quản gia thứ 41 của Tần phủ, tôi tên Tần Mậu, nếu không chê, cứ gọi tôi là chú Mậu cũng được ạ.
Nhị thái gia cố ý bảo chúng tôi ra trước để đón hai vị, xe vào phủ đã sắp xếp xong, xe của hai vị tôi sẽ cho người lái đi đậu chỗ khác, xin đi theo chúng tôi ạ.
Vì những đỉnh núi mà Tần gia chiếm được nhiều, diện tích rộng, Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên không biết đường, nên Tần gia cử tài xế đón họ lên núi.
Ngồi trong chiếc xe dễ chịu, cả đoàn người tiến vào một bình nguyên rộng lớn nhất, những kiến trúc cổ điển chi chít như sao trời.
Những kiến trúc này thoạt nhìn thiên về thời cận đại, trắng đen rõ ràng, có phong cách của mấy trăm năm trước, những rường cột chạm trổ vô cùng tinh xảo.
Những thanh gỗ cổ ngàn năm cứng cáp, những cột đá đã đứng sừng sững trong mưa gió nhiều năm, càng khiến cho người ta cảm nhận được khí chất hiên ngang.
Tần Xuyên đọc nhiều sách vở, cũng có hiểu về lịch sử và nhân văn, nhìn sơ qua, cảm thấy toàn bộ Tần phủ này, cách biệt thời không quá lớn, khiến cho người ta phải thổn thức không thôi.
Trong lòng Tần Xuyên không khỏi chấn động, thậm chí cả người nổi da gà...
Cho dù hắn có thừa nhận hay không, thì trong cơ thể của hắn vẫn chảy dòng máu của gia tộc này, ở đâu đó, dường như vẫn có sự trói buộc chủng tộc, không thể nào chặt đứt được.
Có lẽ, hiện nay Tần gia là gia tộc yếu nhất trong Ngũ đại cổ võ thế gia, nhưng bề dày lịch sử, truyền thừa huyết mạch, trước nay chưa từng ngừng nghỉ.
Đơn giản nó giống như thủy triều lên xuống, lúc mạnh lúc yếu.
Những gia tộc khác muốn cướp đi địa vị của Tần gia, không phải chỉ dựa vào những trận đấu cổ võ đơn giản là được.
Liễu Hàn Yên ngồi ở trong xe, nhìn ra mảnh sân nhỏ đầy khí thế của Tần gia ngoài cửa sổ, cũng hơi cảm khái, nói:
-Luận về nội tình gia tộc, Liễu gia bọn em đúng là không bằng Tần gia.
Quản gia Tần Mậu ngồi phía trước mỉm cười nói:
-Thiếu phu nhân khiêm tốn quá, vì Liễu gia ở phía Bắc, triều đại thay đổi nên chịu quá nhiều sự quấy nhiễu của chiến hỏa thôi.
Liễu Hàn Yên im lặng, cô biết rõ Tần Mậu đang nói khách sáo, vì chỉ riêng lịch sử gia tộc, Liễu gia đã kém Tần gia hơn ba trăm năm, chênh lệch này không thể nào bù đắp được.
Tần Mậu giới thiệu nói:
-Đại thiếu gia, phía trước chính là nhà tổ của Tần gia chúng ta, đã trải qua mấy chục thế hệ, hiện tại có hơn 70 ngôi nhà rồi.
Hiện tại bao gồm cả đương gia có mười một chi của Tần gia đều có người ở đây, đợi chút nữa các vị lão gia thúc công đến, cậu sẽ được gặp.
Tần Xuyên trố mắt nhìn, một gia tộc phát triển hơn mấy trăm năm, số người chắc chắn là nhiều đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Cũng có một vài phụ nữ trong tộc đã gả ra ngoài, có vài tộc người bất hạnh đã bị đứt hương hỏa, cũng có vài người bị gia tộc đào thải, mới dần dần đi khỏi nhà chính, nhưng lưu lại, vẫn còn mười một chi.
Vừa nghĩ đến mấy cụ già tiền bối, đã khoảng mấy chục người, Tần Xuyên chỉ có thể cười khổ, đột nhiên đang làm cháu rồi lại không phải cháu!
Tần Mậu dường như nhận ra suy nghĩ của Tần Xuyên, ôn hòa cười nói:
-Đại thiếu gia, thực ra cậu không cần lo lắng, người trong tộc đông, gặp phải những trưởng bối hoặc người cùng thế hệ không quen, không biết xưng hô, là chuyện bình thường.
Dù là bản thân lão thái gia, cũng có quan hệ thân hay không thân với mấy vị thúc công, có khi không qua lại cũng là chuyện thường.
Có điều hôm nay, cậu là trưởng tôn trưởng tử của Tần gia, lần đầu tiên đưa thiếu phu nhân về Tần gia, các vị thúc công của các chi và những thanh niên tài tuấn mang tính đại diện của Tần gia, đều phải đến ăn mừng.
Quả nhiên, khi xe chạy đến phía trước một sân khấu bằng phẳng trên phiến đá, đã thấy xe cộ đông đúc!
Khoảng gần một trăm chiếc xe sang trọng, đậu ngoài cổng chính của Tần gia!
-Người mới đã về phủ! Nổ pháo nào!
Một gia bộc sau khi nhìn thấy xe đến, lớn giọng hét lên.
Lập tức, mấy chục quả pháo hoa như mặt trời ban trưa, bay lên bầu trời!
-Đùng, đùng, đùng!!
Nghi thức nổ pháo mừng giống y như có lãnh đạo nước ngoài đến thăm, khiến Tần Xuyên vừa bước ra khỏi xe giật mình!
Liễu Hàn Yên lại hiểu rất rõ lễ thiết này, yên lặng đưa tay ra, khoác lấy tay Tần Xuyên.
Tuy cô không thích kiểu đi đứng cứ phải dựa vào đàn ông như thế này, nhưng chắc chắn các trưởng bối Tần gia hy vọng, họ có thể thể hiện sự ân ái.
Trong cổng lớn, hai đoàn gia bộc chạy ra, mấy chục người mặc áo đen quần đen, đeo hoa đỏ, lớn tiếng nói:
-Cung nghênh đại thiếu gia! Thiếu phu nhân!
Tần Xuyên miễn cưỡng cười, cúi đầu nói với Liễu Hàn Yên,
-Vợ à, thế gia cổ võ bọn em đều thích làm mấy trò này à?
Liễu Hàn Yên liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
-Đây là nhà anh, sao lại hỏi em?
Tần Xuyên chắc lưỡi, thực sự trong lòng hắn khá căng thẳng, vốn cảm thấy trở về Tần gia cũng chẳng có gì to tát, nhưng khi về rồi, mới phát hiện hoàn toàn không n!hư mình tưởng tượng
-Đại thiếu gia, Thiếu phu nhân, xin mời, Lão thái gia bọn họ đợi ở Cư Lộc đường đã lâu rồi!
Tần Mậu khom người, mời hai người đi lên thảm hồng.
Tần Xuyên chẳng để ý nhiều, nắm tay Liễu Hàn Yên bước vào cổng.
Tiến vào phủ đệ, Tần Xuyên phát hiện, ánh mắt những người hầu này nhìn hắn rất lạnh nhạt, nhưng lúc nhìn Liễu Hàn Yên, lại rất nóng bỏng.
Dù khi gọi, đều gọi hắn là “đại thiếu gia” nhưng trong lòng mỗi người, lại không hề nghĩ như vậy.
Nói trắng ra, Tần gia từ trên xuống dưới, ai cũng đều hoan nghênh vị thiếu nãi nãi Liễu Hàn Yên này!
Cuối cùng Tần Xuyên cũng hiểu ra, mình ngu quá, đám người này nhiệt tình như vậy, hóa ra là vì nịnh nọt Liễu gia!