Long Hải Hiên sững sờ một lúc, sau đó thở dài một hơi:
- Không ngờ bên các ngài cũng như vậy.
- Hả? Viêm Long Lân mà Hoa Hạ tìm được cũng không nghiên cứu ra lai lịch cụ thể sao?
Chester hiếu kỳ hỏi.
- Ha ha, đâu chỉ có không rõ lai lịch. Hơn hai mươi năm trước, từ khi chúng tôi tìm được nó đến nay đã căn bản không thể phân tích chất liệu của nó là gì, chỉ biết là nó có thể hấp thu một lượng nhiệt rất lớn.
- Thậm chí chúng tôi còng sử dụng tới lò phản ứng nhiệt hạch, dùng nhiệt độ lên tới vài trăm triệu độ để tiến hành thí nghiệm kiểm tra, nhưng Viêm Long Lân vẫn không hề chịu ảnh hưởng, ngược lại hấp thu toàn bộ năng lượng của phản ứng nhiệt hạch!
- Cái gì?!
Chester cả kinh:
- Vậy chẳng phải nói… Cho dù là năng lượng nổ của vũ khí hạt nhân thì Viêm Long Lân cũng có thể hấp thu?!
Long Hải Hiên nhếch miệng người, trong mắt hừng hực khát vọng:
- Đúng vậy, nếu như có thể nghiên cứu ra nguyên lý trong đó, đây tuyệt đối là tiến bộ khoa học kỹ thuật vĩ đại!
Thử nghĩ một chút xem, nếu có một quốc gia có năng lực biến vũ khí hạt nhân thành thứ không hề có lực sát thương, thì thế giới sẽ thay đổi như nào?!
Cũng khó trách đại sứ Chester lại hoảng sợ như vậy, thậm chí thầm thở phào vì người Hoa Hạ chưa nghiên cứu ra nguyên lý của Viêm Long Lân.
- Chester tiên sinh, nếu bên các ngài có thành ý mang huy chương Hải Thần tới, ký kết hiệp nghị cùng nghiên cứu với chúng tôi, đây đúng là một sự tín nhiệm quý giá.
- đương nhiên Lân chúng tôi có bao nhiêu bí mật của Viêm Long sẽ chia sẻ bấy nhiêu, chỉ cần có thể tạo phúc cho nhân loại, vậy không nên che dấu.
Địa cầu rất bao la, hoàn toàn có thể chứa được nhân dân hai nước chúng ta chung sống hài hòa, không phải sao?
- Ha ha… Long tiên sinh nói đúng…
Chester cười thoải mái.
***
Tần Xuyên vừa lái xe, vừa nghe trộm, sau khi nghe nói những lời này, trái tim đập thình thịch.
Đây đúng là một tin tức chấn động lòng người!
Thần vật? Huy chương Hải Thần? Viêm Long Lân? Rốt cục nó từ đâu ra? Đó là những thứ gì?!
CLGT?! Năng lượng phản ứng hạt nhân cũng có thể hấp thu?!
Vậy huy chương Hải Thần có năng lực kinh khủng thế nào?
Tần Xuyên vốn chỉ định đi theo để bảo vệ Liễu Hàn Yên, nào ngờ tùy tiện nghe trộm lại nghe được tin tức cơ mật cấp cao nhất này.
Loại cơ mật này không thể lộ ra, cho nên mấy vị thủ trưởng tối cao kia không thể tự mình hỏi tới, chỉ có thể âm thầm phái lực lượng nòng cốt trong quân đội như Long Hải Hiên tới thảo luận. Bởi vì quan viên như vậy không phải dân chúng bình thường có thể biết tới, có tính bảo mật hơn.
Tần Xuyên nhớ ra hình như lần Chân Long đại hội sang năm, gia tộc thắng trận sẽ có cơ hội tham gia nghiên cứu bảo vật nào đó, chẳng lẽ chính là Viêm Long Lân?
Nếu như vật đó thực sự lợi hại như vậy, Tần Xuyên đột nhiên có hứng thú đi tranh đoạt cái danh đệ nhất thiên tài…
Dù sao thi đấu thế gia sang năm, chính mình dù như nào cũng phải lộ thực lực, thời gian trước vài tháng cũng không sao cả.
Đoàn xe tiến thẳng tới trước, trên con đường tới khách sạn nghỉ dưỡng dần dần xuất hiện càng nhiều đồi cây.
Đoạn đường này rất dễ tiến hành mai phục, mà Liễu Hàn Yên cũng sớm cân nhắc tới, cho nên khi tiến vào đoạn đường này đã sắp xếp một tiểu đội chuyên môn canh gác, cấm bất cứ xe cá nhân nào tiến vào.
Xe của Tần Xuyên đi theo tới đó, phát hiện đường không thông. Có hai quân nhân đi tới, cúi chào một cái, sau đó yêu cầu Tần Xuyên quay xe rời khỏi.
Tần Xuyên rất bất đắc dĩ, đành lái xe tìm một chỗ bí mật để cất dấu, khóa xe lại, cầm điện thoại, tiến vào khu rừng cây bên đường.
Cũng may tố chất thân thể của hắn tốt, sức chịu đựng cao, hơn 10km đường vẫn có thể theo kịp. Dù sao đoàn xe đi trên đường nhỏ uốn lượn, tốc độ cũng không cao.
Khi Tần Xuyên nhảy qua một cái cây lớn, hắn đột ngột dừng lại.
Hắn cúi đầu, phát hiện trên một cánh cây có dấu vết một mảnh vỏ cây bị ma sát mà rơi xuống.
Tần Xuyên ý thức được trước khi hắn tới nơi này đã có cao thủ khinh công khác ghé qua rừng cây!
- Không xong!
Quả nhiên đám người kia đã điều tra ra được địa điểm gặp mặt lần này ở Lục Liễu sơn trang, cho nên sớm tiến hành mai phục.
Tần Xuyên không dám chần chừ nữa, tốc độ tăng lên, thân hình như một cơn gió thổi qua rừng cây…
***
Đoàn xe hộ tống Long Hải Hiên và đại sứ Chester, phía trước là một chiếc xe bọc thép, mà chiếc xe thứ hai chính là chiếc Hummer của Liễu Hàn Yên.
Liễu Hàn Yên ngồi ở vị trí lái phụ, phụ tá Lưu Lị lái xe.
- Tướng quân, còn chưa đầy 6km nữa là có thể tới Lục Liễu sơn trang. Khi tới đó đã có hệ thống phòng ngự DRS tiên tiến nhất của chúng ta giám sát, có thể đảm bảo không chút sơ hở.
Lưu Lị cười nói.
Ánh mắt Liễu Hàn Yên chuyên chú nhìn về phía trước:
- Đừng thả lỏng! Nếu như mục tiêu của những phần tử kia đúng thực là đại sứ Chester, bọn chúng không thể nào đợi chúng ta tới khách sạn mới ra tay.
- Cho dù chúng mai phục trong rừng cây cũng không thể làm được gì, tất cả xe của chúng ta đều được chống đạn, hơn nữa có ra đa cảm ứng nhiệt. Chỉ cần chúng xuất hiện trong phạm vi 300m, chúng ta có thể phát hiện được.
Lưu Lị có phần thoải mái nói.
Liễu Hàn Yên cũng hiểu được mình dùng công nghệ cao để bố trí phòng vệ hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng không biết vì sao trong lòng cô vẫn có chút thấp thỏm không yên.
- Tướng quân, vì sao lần này đại sứ Chester tới thành phố Đông Hoa chúng ta, nhưng không hề có tin tức tung ra? Ông ấy với tư cách là đặc sứ thủ tướng nước Anh, không phải là cấp bậc rất cao sao?
Lưu Lị hỏi.
Liễu Hàn Yên nhíu mày:
- Có một số việc không nên hỏi, cũng chớ có hỏi.
Lưu Lị cười xấu hổ, cô cũng chỉ muốn tìm chủ đề nói chuyện phiếm mà thôi. Trước đây tất cả toàn do Y Phi làm phụ tá, cô không có cơ hội ngồi cùng xe với Liễu Hàn Yên, cho nên hiện giờ có thể lái xe cho Liễu Hàn Yên khiến cô có chút ít kích động.
Chỉ có điều dường như Liễu Hàn Yên không có hứng thú với bí mật phía sau nhiệm vụ lần này, chỉ thuần túy nghĩ tới việc bảo vệ sự an toàn của hai người đó.
Ngay khi Lưu Lị ổn định lại tinh thần, chăm chú lái xe thì từ trong chiếc xe bọc thép phía trước truyền ra tín hiệu.
- Báo cáo!! Rađa cảm ứng nhiệt phát hiện ở phía trước có chừng mười mục tiêu không rõ!
- Có người?
Lưu Lị buồn bực:
- Không phải chúng ta đã phong tỏa đường sao? Tướng quân, làm sao bây giờ?
Ánh mắt Liễu Hàn Yên lập lòe, dường như ý thức được điều gì, hô:
- Tất cả lập tức dừng xe!
Lời cô vừa dứt, lập tức có biến xảy ra!
Ầm ầm!
Ánh lửa lóe lên từ con đường phía trước, lực nổ của thuốc nổ mạnh khiến cho chiếc xe bọc thép bị hất tung.
Cùng lúc đó, ở hai bên đường, những quả boom che dấu trong rừng cây cũng bị kích nổ từ xa.
Ầm ầm ầm!!
Liên tiếp những tiếng nổ mạnh vang lên khiến cho mấy chiếc xe quân sự bay vào hàng rào, thậm chí có chiếc rơi xuống sườn dốc bên cạnh!
Con đường vốn không rộng rãi gì giờ trở nên vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là mùi thuốc nổ cùng mùi cháy khét khó chịu.
Lưu Lị cũng phanh gấp lại, nhưng chiếc Hummer bị một cỗ nhiệt nổ ở bên cạnh nuốt lấy, cô theo bản năng xoay chuyển vô lăng, chiếc xe bị bay ra ngoài!
Xẹtttttttt
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên, chiếc xe bị sóng xung kích làm mất trọng tâm, đụng vào chắn phòng hộ, phá hủy, lăn xuống sườn dốc!
Ầm ầm ầm!
Chiếc xe lăn năm vòng, trần xe bị va đập tới tới biến dạng, sau đó mới được mấy cái cây đỡ lấy.
trong thời gian ngắn Liễu Hàn Yên không kịp phản ứng, đầu óc cũng choáng váng. Đối phương lại chôn thuốc nổ trên đường, hơn nữa tiến hành kích nổ chuẩn xác, chẳng lẽ năng lực điều tra và khống chế của họ còn mạnh hơn quân đội Hoa Hạ?!
Trước khi rađa cảm ứng nhiệt phát hiện trước khi kíp nổ thì không thể điều tra ra tin tức, hơn nữa hiển nhiên đối phương đã rất bố trí rất tỉ mỉ, khiến cho bọn họ không nhìn ra sơ hở gì.
Túi khí trong xe bung ra, nhưng vì lực quá mạnh khiến Lưu Lị ở bên đã bị hôn mê bất tỉnh, ở mũi còn xuất huyết.
- Lưu Lị! Lưu Lị!
Liễu Hàn Yên đẩy trợ thủ của mình, xác nhận cô còn thở hay không, vội vàng tungmột chưởng, đánh bay cánh cửa xe đã bị va đập tới biến dạng.
Cô kéo Lưu Lị từ ghế lái ra, sau đó lập tức thi triển khinh công, nhanh chóng chạy tới chỗ đại sứ Chester.
Mười mấy quân nhân trong xe cũng đã đi ra, đều lộ ra vẻ bối rối, cầm súng nhìn xung quanh.
- Toàn bộ rút lui! Rời khỏi nơi này!
Liễu Hàn Yên lập tức hạ lệnh, cô lo kẻ địch còn mai phục thuốc nổ ở gần đây.
Quân đội vội vàng nhận lệnh lui về sau, bọn họ cũng lo lắng bình xăng xe có thể nổ tung.
Liễu Hàn Yên dẫn theo hai sĩ quân cấp tá đi tới chiếc Mercesdes mà đại sứ Chester và Long Hải Hiên ngồi. Cũng may chiếc xe này ở phía sau, chỉ va đập vào vành đai bảo vệ.
Long Hải Hiên mặc quân trang trung tướng đỡ đại sứ Chester đang hoảng sợ xuống xe, hai quan quân thực lực Hậu Thiên cao cấp đang chú ý tới động tĩnh xung quanh.
- Liễu tướng quân! Chuyện gì xảy ra?!
Long Hải Hiên dáng người cao lớn, ngũ quan cương nghị vô cùng tức giận hỏi Liễu Hàn Yên.
Liễu Hàn Yên cúi chào, như tự trách trả lời:
- Thủ trưởng, kẻ địch dường như đã biết trước lộ tuyến di chuyển và vị trí cụ thể của chúng ta, đã chôn thuốc nổ từ rất sớm, hiện giờ chỉ e đang chạy tới đây. Nơi này rất nguy hiểm, tôi bảo vệ hai vị rời khỏi, đồng thời liên hệ bộ đội tiếp viện!