-Tiểu Vi Vi, con mắt Luân Đôn cao đến hơn 130m, đứng trên đó có thể nhìn toàn cảnh Luân Đôn, phong cảnh nhất định rất đẹp.
-Ừm, anh thật vất vả.
Đường Vi cười nói.
Cô tưởng rằng chỉ lên đó ngắm cảnh, nhưng việc xảy ra sau đó khiến cô bất ngờ.
Tần Xuyên đã đặt vé trên mạng, nhưng không phải chỉ mua vé cho hai người, mà đặt luôn tất cả vé của ba khoang hành khách!
Một khoang có thể chứa hơn hai mươi người, ba khoang là hơn sáu mươi người.
Khi hai người đến khoang giữa, hai khoang bên cạnh đều trống, nên đã trở thành thế giới chỉ của hai người.
Điều này khiến Đường Vi khá bất ngờ. Dù sao thì ngồi đu quay trong một không gian khoáng đãng thế này là một cảm giác hoàn toàn khác.
-Tiểu Xuyên Xuyên, sao anh mua được nhiều vé vậy, họ để cho anh mua sao?
Đu quay dần đi lên, Đường Vi tò mò hỏi.
Tần Xuyên cười hì hì:
-Anh mua trên danh nghĩa của đoàn du lịch đấy. Dù sao thì chỉ cần giả bộ có hơn sáu mươi người là được.
Đường Vi dựa đầu vào vai hắn.
-Quên mất, anh còn hack được cả mạng bán vé của họ kia mà.
-Nếu không phải vì mua hết tất cả số vé hơi chướng mắt, thì anh có thể khiến cho cả đu quay chỉ có hai chúng ta.
Tần Xuyên hơi tiếc nuối.
-Thôi được rồi, làm như thế này là giỏi lắm rồi.
Đường Vi khen một câu, nhìn cảnh sắc ngày một rộng mở bên ngoài, ánh mắt ngập tràn sự hạnh phúc.
Khoang đu quay không ngừng đưa lên cao, trong bán kính hai mươi lăm dặm Anh, cảnh sắc như một biển sao của Luân Đôn thu hết vào tầm mắt.
Sông Thames như một dải ngân hà lấp lánh, không có điểm dường, trải dài đến tận chân trời.
Tần Xuyên ôm lấy cô gái. Đường Vi nép vào lòng hắn, hưởng thụ thời khắc tươi đẹp.
-Em thích chứ?
Tần Xuyên dịu dàng hỏi.
-Ừm.
Đường Vi cười ngọt ngào:
-Hèn gì anh muốn đưa em tới đây. Đúng là đẹp thật.
-Em thích là được rồi.
Tần Xuyên nói.
Khoang hành khách ngày một lên cao, sắp lên đến điểm cao nhất.
-Thật hi vọng thời gian có thể dừng lại mãi ở phút giây này...rời khỏi mặt đất, vất bỏ mọi muộn phiền, giữa không trung, chỉ có hai chúng ta...
Đường Vi cảm động nói.
Một tay của Tần Xuyên nhẹ nhàng vuốt vai cô:
-Mặc dù không thể dừng lại ở phút giây này mãi, nhưng dừng lại lâu một chút ở trên này thì không thành vấn đề.
Đường Vi lườm hắn:
-Anh không đọc phần giới thiệu bên dưới à, quay một vòng chỉ có nửa tiếng thôi. Chẳng lẽ anh muốn đi vòng nữa sao?
Tần Xuyên nhoẻn miệng cười:
-Vì thế anh mới nói, anh phải dành cho em một sự lãng mạn bất ngờ.
Đường Vi lúng túng hỏi:
-Gì cơ...đi đu quay không phải là điều bất ngờ anh nói sao?
Tần Xuyên lắc đầu, chớp mắt một cách thần bí:
-Em yêu, điều bất ngờ anh muốn dành cho em, là làm cho thời gian ngừng lại vì em...
-Thời...Thời gian ngừng lại? Sao làm được chứ?
Khi Đường Vi còn đang hoài nghi về câu nói của Tần Xuyên, thì hắn đã đặt tay trái lên cửa sổ, đầu ngón tay ngưng tụ thành một đường ánh sáng xanh...
Vù!
Kiếm khi Thanh Liên như một đường ánh sáng mỏng manh không thể nhìn thấy, lập tức bắn vào trục quay chính của đu quay.
Kít kít!
Sau khi trục quay của mắt Luân Đôn xẹt tia lửa, khói bốc lên, nó đã bị kiếm khí của Tần Xuyên phá hỏng!
Chỉ vài giây sau, đu quay dừng lại, đúng lúc đu quay lấy lại cân bằng đó, khoang hành khách của Tần Xuyên ngồi ở đúng chỗ cao nhất của đu quay!
Khi Đường Vi ý thức được Tần Xuyên đã làm gì, cô kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Tần Xuyên quay người, ôm lấy eo cô rồi dịu dàng nói:
-Được rồi, như những gì em muốn, cô Tiểu Vi Vi thân mến, thời gian đã dừng lại vì em. Em muốn dừng lại ở điểm cao nhất để ngắm cảnh bao lâu, thì cứ việc...Ừm, nếu ai dám đến sửa nó, thì anh sẽ giết ngay.
Đường Vi ngớ người một lúc mới dở khóc dở cười, đấm vào ngực Tần Xuyên.
-Anh thật xấu xa! Làm hỏng cả kiến trúc mang tính đặc trưng của Luân Đôn. Những người ngồi ở vị trí khác nhất định sẽ sợ chết khiếp mất?
-Kệ họ, chỉ cần Tiểu Vi Vi của anh thích là được.
Tần Xuyên cười hì hì đáp.
Đường Vi quay đầu lại, nhìn cảnh đêm bao la đã dừng lại trước mắt, lòng như bị chuốc rượu vậy, mê say nhìn nó.
Điều bất ngờ mà hắn dành cho cô, không ngờ lại là “dừng thời gian”.
Có lẽ trên thế giới này, chẳng một người đàn ông nào sẽ làm vậy vì người phụ nữ của mình.
Đường Vi ôm chặt lấy hắn, sau đó nhấc đầu nói:
-Tiểu Xuyên Xuyên, em không muốn ngắm cảnh đêm nữa.
-A? Anh mới làm thời gian ngừng lại mà em không xem nữa à? Vừa rồi em nói muốn thời gian dừng lại mãi ở giây phút này mà?
Tần Xuyên chán nản. Tâm lý phụ nữ thay đổi như chong chóng vậy, đành cười nói:
-Vậy em muốn làm gì? Hôm nay anh sẽ chiều em hết!
Đường Vi cười, trong mắt cô như có ngàn vì sao lấp lánh.
-Hôn em đi...
...
Yên lặng mười mấy giây, Tần Xuyên ôm lấy cô, hôn thật sâu.
Ở độ cao hơn 130 mét, hai người hôn nhau, rất lâu không muốn xa rời. Dường như mắt Luân Đôn dừng lại, khiến họ cũng muốn dừng lại mãi.
Gần nửa tiếng sau, tay Tần Xuyên bất giác cho vào trong chiếc áo mỏng của Đường Vi.
Áo lót bên trong cũng bị Tần Xuyên đẩy lên. Bàn tay hắn đặt hết lên bờ ngực mềm mại đẫy đà, hưởng thụ cảm giác tuyệt diệu.
Đường Vi thở gấp, để hắn tự do trên cơ thể mình. Thật ra, nếu đây không phải là trên đu quay, cô còn muốn đem tất cả của bản thân cho Tần Xuyên.
Nhưng đúng lúc hai người đang tràn ngập tình cảm, vô cùng ám muội, một tiếng chuông điện thoại phá đám vang lên.
Đường Vi đành bỏ Tần Xuyên ra, không quên hôn hắn, ngụ ý xin lỗi.
Tần Xuyên rút tay khỏi áo cô, ngửi mùi hương trên tay, nở nụ cười vui mừng.
Đường Vi nhìn thấy động tác này của hắn, vừa vui vừa thẹn, lườm hắn một cái rồi mới nhấc máy.
-Sao thế, Shirley.
Đường Vi cố gắng làm giọng nói của mình trở nên bình thường.
Shirley đáp:
-Hội trưởng, chủ tịch ngân hàng thụy sĩ – ngài Weber đột nhiên đến đây. Ông ấy muốn gặp Tần tiên sinh...Phải xử lý thế nào đây ạ?
-Chủ tịch ngân hàng Thụy Sĩ?
Đường Vi kinh ngạc, đây không phải là nhân vật tầm thường.
Là cơ quan quản lý tài sản đứng đầu thế giới, Chủ tịch ngân hàng Thụy Sĩ là nhân vật lớn mà các nguyên thủ quốc gia đều phải kính trọng.
Thường thì chỉ có người khác xin gặp ông ấy. Ông ấy đích thân đến gặp Tần Xuyên thế này, có thể thấy sức ảnh hưởng của Tần Xuyên đã lớn đến mức cả ngân hàng Thụy Điển đều bất an!
-Hãy để ngài Weber đợi ở phòng dành cho khách quý, chúng tôi sẽ về ngay.
Đường Vi nói xong bèn ngắt điện thoại.
Đến tận khi cúp điện thoại, cô vẫn cảm thấy bất ngờ. Mới vài ngày, mà cô đã có thể khiến cho Chủ tịch ngân hàng Thụy Điển phải ngồi chờ ngoan ngoãn trong khách sạn!
Tất cả những điều này đều là kỳ tích mà người đàn ông trước mặt cô tạo nên!
Tần Xuyên gãi đầu:
-Tiểu Vi Vi, chẳng lẽ việc anh lấy tiền từ ngân hàng của họ đưa vào tài khoản mình đã bị họ phát hiện rồi sao?
Đường Vi thở dài:
-Nhất định là bị phát hiện rồi. Dù sao thì cũng do số tiền trong tài khoản của anh nhiều đến mức khó tin. Loại tài khoản đó nhất định sẽ khiến ngân hàng Thụy Điển để ý.
Nhưng có lẽ không phải đến để gây phiền toái đâu. Dù sao thì nếu họ muốn gây phiền toái, sẽ phải phái quân đội đến, chứ không phải là Chủ tịch chạy đến đây.
-Nếu biết sớm thì đã chia nhỏ tiền ra mấy trăm tài khoản rồi. Anh suy nghĩ cũng chưa chu toàn.
Tần Xuyên ảo não nói.
-Đừng kết luận sớm quá, em thấy...Weber đến tìm anh, có lẽ không phải là chuyện xấu.
Đường Vi suy nghĩ rồi nói.
Dù thế nào, hai người cũng phải về rồi. Tần Xuyên còn chưa hết ý nguyện với cơ thể cô, nhưng đành ôm lấy Đường Vi, bay thẳng từ đu quay xuống.
Với khinh công của Tần Xuyên, độ cao hơn một trăm mét, chỉ cần lộn vài vòng, bay trong không gian, là có thể tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
May mà là buổi tối, nên mặc dù có vài người nhìn thấy nhưng cũng không gây ra động tĩnh gì lớn, rất nhiều người tưởng mình bị hoa mắt.
Một tiếng sau, hai người về khách sạn. Thay bộ đồ nghiêm chỉnh rồi đến phòng khách quý.
Người đi cùng còn có những thành viên chính của tầng lớp quản lý như Huyết vũ và Shirley.
Weber không phải đến đây một mình, mà ông ấy còn dẫn theo mấy người nam nữ trông rất tinh anh và khôi ngô.
Vị Chủ tịch ở địa vị cao này, mặc dù đã ngoài năm mươi, tóc bạc hết, nhưng vẫn rất nghiêm chỉnh, cử chỉ nho nhã đúng mực.
Thấy Tần Xuyên, đôi mắt của ông ấy bèn sáng lên, đứng dậy nắm chặt tay Tần Xuyên.
-Rất vinh dự được gặp anh. Không biết nên gọi anh là Kiếm ma Các Hạ, Thích Khách Các Hạ đẹp trai, hay là Tần tiên sinh?
Điều khiến mọi người bất ngờ là, khi Weber nói chuyện với Tần Liệt, còn cố ý khom lưng, thái độ như gặp cấp trên vậy.
Điều này khiến Huyết vũ và những người khác đều ngớ ra. Cần phải biết rằng, chỉ có những lãnh đạo quốc gia mới khiến Weber phải khiêm nhường đến vậy.
Tần Xuyên thì không hiểu về mặt này. Hắn cười ha ha, rồi vỗ vai Chủ tịch Weber rất tự nhiên:
-Ông lớn tuổi rồi, gọi tôi là Tiểu Tần là được, hoặc gọi tôi là Kiếm Ma đẹp trai lẫy lừng, tôi thấy cũng được.
Đám người bên cạnh trố mắt. Đường Vi thì cười không ngớt. Anh chàng này đúng là dễ làm quen, gặp ai cũng không căng thẳng.