Trát Tây Địch toàn thân lạnh buốt, xà quyền của y mặc dù tu luyện đã được coi là tinh thâm, nhưng trước mặt Tần Xuyên cũng chỉ như đám con nít, hoàn toàn không bắt được.
Trên thực tế, với tu vi chân khí của Tần Xuyên, cho dù Trát Tây Địch có đánh trúng Tần Xuyên cũng không gây ra bao nhiêu lực sát thương.
Lúc này thấy Phá Lãng chết dưới một nhát kiếm, Trát Tây Địch đã biết, mạng của y chắc chắn không thể thoát được.
- Lui!
Trát Tây Địch hét lên một tiếng, mang theo mấy tên còn sống sót chạy vào giữa đảo
Nhưng Tần Xuyên sao lại cho chúng có cơ hội đó, chỉ một thân pháp công phu nhỏ một tấc cũng đã đuổi kịp bọn chúng.
Một kiếm xuất ra, cũng không thèm liếc một cái, lạnh lùng chém đứt ngang người mấy tên lính đánh thuê, máu bắn tung tóe.
Trát Tây Địch thấy đường lui bị chặn, máu độc ác nảy lên cùng với sự liều mạng, quay đầu chạy về hướng Liễu Hàn Yên và Lưu Lệ.
Suy nghĩ của y rất đơn giản - đi nạp mạng cho Tần Xuyên, không bằng đi bắt cóc tin.
Không đợi cho y hoàn toàn quay người, cành cây trên tay Tần Xuyên đã xuất ra một trận mưa ảnh kiếm như vũ bão.
Những tia sáng màu xanh xuyên qua các đốt ngón tay, các huyệt vị của Trát Tây Địch.
Chỉ một giây sau, toàn thân Trát Tây Địch bắt đầu chảy máu, giống như một cái sàng, hai chân mềm nhũn, đầu gối bị đâm không biết bao nhiêu lỗ kiếm.
Đầu hắn ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, hai con mắt trợn trừng, đầy sợ hãi.
Chưa bao giờ có người khiến y cảm nhận được áp lực đảo lộn mạnh như vậy!giống như một ngọn núi đang từ từ đổ xuống ép y dần dần đi vào chỗ chết!
- Mày…. rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ mày… cũng là tướng quân của Thiết phù đồ?
Trát Tây Địch không cam lòng, miệng nhổ ra máu hỏi.
Tần Xuyên căn bản cũng lười trả lời câu hỏi như vậy, mặc cho y mang theo sự nghi hoặc hoang mang xuống địa ngục.
Hắn ném nhánh cây đi, yên lặng đến bên cạnh Liễu Hàn Yên, nói:
- Vợ à, anh không đâm xuyên qua đầu và tim y. Y hiện tại vẫn cảm thấy đau đớn, ít nhất còn có thể sống khoảng 2 phút nữa, hai mấy tên thái giám trên mặt đất vẫn còn có thể thở…
Muốn chúng chậm rãi chịu đau đớn mà chết hay là muốn cho chúng chết ngay, do em chọn.
Tần Xuyên cố gắng không trực tiếp giết chết đám người này, chính là để Liễu Hàn Yên có thể phát tiết sự phẫn nộ trong lòng.
- Được.
Cô gật gật đầu.
Lúc này thương thế của Liễu Hàn Yên vẫn chưa hồi phục, cũng không được động chân khí, cho nên một tay nắm súng trường, đi đến trước mặt Trát Tây Địch.
Miệng súng nhắm thẳng vào trán Trát Tây Địch, Liễu Hàn Yên không nói hai lời bóp cò súng!
- Pằng…
Mấy chục viên đạn phóng ra, đầu Trát Tây Địch đã bốc khói, hoàn toàn biến thành đống thịt.
Máu tươi còn bắn lên mặt của Liễu Hàn Yên, nhưng cô không có chút phản ứng.
Lưu Lệ thì từng hàng lệ nóng hổi lăn dài xuống má, đại thù đã được báo, nhìn về phía Tần Xuyên vô cùng cảm kích.
Rốt cục cô cũng hiểu rõ, tại sao lúc trước hắn có thể giữ được mạng dưới tay Thánh giáo.
Khả năng bắn súng của Liễu Hàn Yên rất chuẩn, cô nhặt tiếp một khẩu súng từ trên đất, sau khi bắn liên tiếp hai phát đám lính đánh thuê trên mặt đất, bọn chúng đều nổ đầu chết tức khắc.
Mặc dù nói là dựa vào nam nhân, nhưng cũng coi như cô tự tay báo thù cho thủ hạ của mình. Liễu Hàn Yên đỏ mắt, gật đầu với Tần Xuyên:
- Cảm ơn anh…
Tần Xuyên lại không cười nổi, nhìn những vết thương chồng chất của Lưu Lệ, nói:
- Em chăm sóc cho cô ta, anh đi tìm kẻ đứng sau.
Hai đám lính đánh thuê này chỉ là tốt thí, chủ mưu thực sự của lần này nhất định là đồng minh Tulip.
Nhưng đúng lúc này, có tiếng cánh quạt trực thăng truyền đến từ phía xa.
- Không hay rồi, bọn chúng muốn bỏ chạy!
Tần Xuyên lập tức nói:
- Anh đi trước, vợ, em phải chú ý cẩn thận.
Liễu Hàn Yên cũng biết sự tình cấp bách, nếu như để bọn chúng cầm bảo bối chạy trốn, đồng nghĩa mọi công sức đều vô ích, vì vậy thúc giục Tần Xuyên mau đi.
Tần Xuyên giống như một con hắc báo lanh lẹ, xuyên qua rừng cây, chạy nhanh đến trung tâm đảo.
Vừa đến một khe núi, không nhìn thấy một bóng người của Tulip đen, nhưng Tần Xuyên lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc đến ghê người.
Nhìn kỹ lại, trong một cái hố cực lớn tại khe núi, hàng trăm thi thể bị ném vào.
Nhìn cách ăn mặc và màu da của những thi thể có thể thấy đây là thổ dân của khu vực hải đảo này, có thể vì một nguyên nhân nào đó mà bị sát hại một cách tàn nhẫn.
Nhìn thấy trong đó còn có những đứa trẻ sơ sinh vẫn được bọc tã lọt cũng bị đạn xuyên qua, ném vào trong đống xác chết, da đầu Tần Xuyên run lên, năng lượng đen vừa tan đi lại một lần nữa điên cuồng trào ra.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, đám người này vì cái gì, mà lại dã man sát hại những người thổ dân không tranh với đời này?
Nhìn tiếp về phía trước, bên một mặt núi bị các loại đạn dược và các thiết bị đào bới tạo ra một cái hố cực lớn, giống như một đồ vật gì đó bị đào đi.
Tần Xuyên ngẩng đầu nhìn hướng trực thăng bay đi, đang định muốn đuổi theo, nhưng khóe mắt lại liếc thấy một người đang vẫy tay với hắn.
Không ngờ là một người đàn ông nằm trong đám thi thể đang ra hiệu cho hắn.
Người đàn ông mặc sơ mi, quần âu, trông không giống như thổ dân nhưng cũng bị ném vào cùng.
Tần Xuyên cũng không nghĩ ngợi được nhiều, chạy xuống lôi y ra khỏi đám thi thể đầy máu. Hỏi:
- Anh là ai?
Người đàn ông đau đớn chỉ vào eo bụng, y đã bị trúng đạn, mất rất nhiều máu, nhưng vẫn cắn răng nghiến lợi chỉ về hướng ngược lại của trực thăng.
- Anh… anh đừng quan tâm tôi là ai! Bọn chúng dùng trực thăng để đánh lừa anh! Bọn chúng cho rằng viện quân Trung Quốc đến rồi, thấy tình hình thì không phải nên liên hệ trực thăng để dẫn anh đi ngược hướng!
Phương thức rời đi của bọn chúng là… là ca nô che giấu ở bờ biển…. mau đuổi theo đi! Đám người đó… đã mang báu vật đi rồi…
Tần Xuyên nhíu mày, những lời người sắp chết nói thường không phải nói dối, hắn tuy không biết người này là ai nhưng cảm giác y cũng sẽ sắp chết rồi mà vẫn lừa hắn.
- Anh cố gắng chịu đựng.
Tần Xuyên nhanh chóng dùng chân khí giúp cho vết thương của y dừng chảy máu, sau đó chạy về hướng ngược lại của trực thăng.
Tần Xuyên đã tăng tốc đến thân pháp nhanh nhất, thậm chí còn dùng chân khí làm phản lực, ỷ vào thân thể thần mộc của mình mà đâm gãy mấy cây, nhưng tốc độ cũng không giảm đi một nửa.
Qua nửa phút, phía trước rốt cục cũng xuất hiện một bóng người, nhưng uy lực chân khí của đối phương cũng bị Tần Xuyên bắt được.
Năm sáu võ giả gần đạt cao cấp Hậu thiên, Tần Xuyên căn bản không để vào mắt, chỉ là phía đối phương còn có hai võ giả trung cấp Tiên thiên không tầm thường.
Mấu chốt là, phía đầu tiên có một võ giả cao cấp Tiên thiên!
Võ giả cao cấp Tiên Thiên trên đời là cực kỳ hiếm, tuy rằng là cùng cấp bậc, mạnh yếu đều có sự phân biệt rõ rệt, nhưng có tu vi của Tiên thiên cao cấp, đã chứng minh người này là mọt cao thủ cổ võ độc nhất trong vạn người, không đơn giản chút nào.
Trong lòng Tần Xuyên thầm nghĩ, có lẽ kẻ này chính là một quyền làm Liễu Hàn Yên trọng thương, bằng không với thương thế bình thường, với Thiên huyễn băng ngưng, thương tích của cô đã sớm hồi phục rồi.
- School Sava! ngươi cùng ngài Kauffmann chạy đi! những người khác theo ta đối phó kẻ địch!
Lúc này, một tên tóc nâu da trắng tướng mạo anh tuấn hét lớn bằng tiếng Pháp.
Sáu võ giả Hậu thiên trên vai có dấu ấn quân hàm của Tulip đen lập tức dừng bước theo y, rút kiếm từ hông ra.
Võ giả mang giáp và nón đen đầu tiên chính là đội trưởng kỵ sĩ Kauffmann, y im lặng lùi lại, trên tay còn ôm hộp mật mã.
Y không ngoảnh đầu, hiển nhiên là trong mắt y, chuyện đào bảo bối đem đi là chuyện quan trọng nhất, trên hết tất cả!
Một người võ giả trung niên khác tên là School Sava, tuy vẻ mặt vẫn còn băn khoăn, lưỡng lực, nhưng vẫn lớn tiếng nói:
- Jose, không nên khinh địch!
Rút một thanh kiếm phương Tây cổ xưa bản rộng từ trên vai, tên võ giả da trắng tên Jose ngưng tụ chân khí trung cấp Tiên thiên của mình, bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
- Đến đây! Tao là đội trưởng kỵ sĩ, thủ hạ của đại nhân Kauffmann thuộc Tulip đen, Jose- Salama! Nói tên của mày đi!
Trong rừng cây tối đen tại sườn núi, Jose và sáu gã thủ hạ đã chuẩn bị cùng Tần Xuyên một trận sống chết.
Nhưng trong mắt Tần Xuyên, làm gì còn chỗ trống cho đám người tay nhúng tay vào?
Ánh mắt hắn hiện đã như hai tia hàn quang nhìn xuyên trăm mắt, khóa chặt tại người Kauffmann.
- Thanh liên kiếm ý… một bước… giết mười!
Tần Xuyên phán đoán trong khoảnh khắc, trong trường hợp không giảm tốc độ thì dùng chiêu này dễ dàng vượt qua phòng ngự của đám người Jose này nhất.
Tần Xuyên vốn đã nhanh như gió lốc, lại thêm lực đẩy của kiếm khí, tăng tốc nhanh như tia chớp trong chớp mắt!
Ánh kiếm xanh xé toạc màu đen của cánh rừng, phóng ra một nguồn sáng như hồ quang mê người, sáu cái đầu bay lên, máu bắn tung tóe lên cành cây.
Còn đội trưởng kỵ sĩ dù sao cũng có thực lực của Tiên thiên trung cấp, sau khi dựa vào chân khí để kháng trụ một kiếm này thì chấn kinh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, mắt trợn trừng!
Tần Xuyên giống như một cái bóng hình, xẹt qua người y, lại tăng tốc hướng về phía Kauffmann!
Kỵ sĩ mặc áo giáp đen quay phắt người lại, đem vali mật mã ném cho tên râu quai nón School Sava bên cạnh.
- Mang đi! Tên người Trung Quốc này khác với những người trước, các ngươi cầm cự không nổi, để ta đối phó!
Kauffmann nói xong, rút thương kỵ sĩ từ sau lưng ra.
Chiếc thương kỵ sĩ đen này càng giống với một thanh trọng kiếm đen hơn, so với trường mâu dài tới 4,5 m truyền thống thì phải cắt đi một nửa chiều dài.
Chỉ có điều chỗ hình vuông mang mũi nhọn của đầu thương lại có hàn quang sáng chói, cực kỳ chói mắt.