Trên mặt biển đen như mực, một chiếc ca nô đã khởi động động cơ.
Jose ở trên và School Sava đang ôm va li mật mã thì ngẩng đầu nhìn, hy vọng có thể thấy Kaufman nhảy từ vách núi xuống, cùng rời đi với họ.
- School Sava! Hay là tôi ở đây đợi, anh mang bảo vật rời khỏi đây trước! Về đến thuyền mẹ là bảo bối được an toàn rồi!
Jose nghiêm túc nói.
Trên mặt School Sava hiện ra vẻ do dự:
- Thế nhỡ lát nữa Kaufman đại nhân cần nhanh chóng rời đi, tôi lại không về kịp thì làm thế nào?
Jose cắn răng nói:
- Chúng ta đã đợi lâu như vậy rồi, tôi nói câu này hơi khó nghe nhé, có thể Kaufman đại nhân cũng không thể ngăn cản tên người Trung Quốc có thực lực quỷ dị kia… Chúng ta… nên lấy nhiệm vụ làm trọng thì hơn!
Mặt School Sava lộ vẻ không cam lòng:
- Chết tiệt, tại sao lại xuất hiện một con quái vật như vậy chứ? Vốn dĩ tất cả đều đã hoàn thành thuận lợi rồi…
- Nếu đã xảy ra rồi thì đành chấp nhận, tin chắc rằng thủ lĩnh sẽ hiểu nỗi khổ của chúng ta.
Jose lắc đầu thở dài:
- Đi nhanh đi, School Sava, tôi ở đây chờ Kaufman đại nhân!
Nói xong, Jose liền nhảy trở về bên cạnh bờ.
School Sava thở dài, ca nô bắt đầu xuất phát.
Nhưng vào lúc này, một bóng đen bỗng nhảy từ trên vách núi xuống!
- Kaufman đại nhân?
Jose và School Sava ngẩng đầu, kêu lên đầy vui vẻ, nhưng sau đó lại phát hiện người đến không phải là trưởng kỵ sĩ của bọn họ!
Trong chốc lát, hai người đều đã hiểu mọi chuyện, Jose quay đầu gào:
- Nhanh! School Sava! Đi mau!!
School Sava đã lái đi được mấy chục mét đương nhiên biết nguy hiểm đang rình rập, gần như là tăng mã lực lên cao nhất, tiếng động cơ cano kêu ầm ĩ.
Tần Xuyên đuổi đến, trong lòng chỉ muốn chửi thề, hắn chạy quá nhanh, kết quả không để ý phía trước là vách núi!
Cũng may, khinh công của hắn tuy không phải đạt trình độ cao nhất, thậm chí còn kém hơn Liễu Hàn Yên một chút nhưng đuổi theo chiếc ca nô vừa khởi hành chưa bao lâu này thì vẫn thừa sức!
Sau khi đạp vài bước trên không, mượn tác dụng lực phản của chân khí, Tần Xuyên thi triển bộ pháp “đạp tuyết tìm mai”, như đang đi dạo trên không trung.
Nhanh chóng trượt xuống, Tần Xuyên chỉ còn cách chiếc ca nô trên biển đó hai ba chục mét!
- Trảm không!
Một kiếm xuống dưới, như là Thanh Long phá mây, lại vừa như là một chùm ánh sáng chặt ngang chiếc ca nô đó!
"Ầm ầm!"
Bình xăng của ca nô nổ, cả chiếc ca nô nổ thành một đống lửa!
School Sava sợ đến mức sớm đã nhảy xuống biển, ôm chặt va li mật mã, không biết làm sao.
- Chẳng lẽ các người không biết võ cổ Trung Quốc bọn ta còn có tuyệt kỹ khinh công sao?
Tần Xuyên vừa hạ xuống biển liền nhón chân điểm nhẹ mặt nước, biến thành thân pháp chuồn chuồn lướt nước, chỉ trong nháy mắt đã đến chỗ School Sava.
Một kiếm xuống dưới, School Sava đang bơi đầu lìa khỏi cổ, Tần Xuyên xoay người, nhặt va li mật mã kia lên, đi vòng vèo quay trở lại bờ biển.
Tất cả động tác của hắn, lăng không chém ca nô, người lao đến giết người cướp va li về, một hơi là xong.
Jose ở trên bờ chứng kiến hết thảy, há to miệng, hoàn toàn nói không nên lời.
Anh ta và School Sava đều là võ giả Tiên Thiên trung cấp, nhưng cương khí hộ thể của hai người chẳng có sức chống cự nào dưới mũi kiếm của Tần Xuyên.
Tần Xuyên giết bọn họ như cao thủ Tiên Thiên, như là chém dưa thái rau vậy, vô cùng thành thạo!
Dù kiếm khách hiếm gặp nhưng cũng không phải chưa từng gặp, chỉ là bọn họ chưa từng gặp kiếm khách nào “biến thái” như vậy!
Tần Xuyên trở lại trên bờ cát, cũng không để ý tới Jose còn đang ngẩn người, sau khi dùng kiếm khí mở va li bảo hiểm ra, hắn lấy ra một vật được bọc bằng khăn màu đen…
Dưới ánh trăng, Tần Xuyên nhìn rõ “bảo bối” đó là cái gì.
Đây là một miếng khoáng vật cổ quái màu vàng đất, nói nó là khoảng vật là vì nhìn nó rất giống hòn đá nhưng lại không nhìn ra rốt cục nó thuộc chất liệu gì.
Toàn thân màu vàng đất, có hình đa giác không theo quy tắc, giống như là bên ngoài hòn đá trát một lớp bùn đất vậy.
Nhưng không hiểu sao hắn có thể cảm thấy một luồng áp lực đặc biệt ở phía trên hòn đá này, như là hòn đá này vô cùng nặng… nhưng rõ ràng nó không nặng lắm.
- Thứ các người tìm… chính là thứ này sao? Đây là gì thế?
Tần Xuyên vừa tự quan sát vừa thuận miệng hỏi Jose ở bên cạnh.
Giơ kiếm trong tay lên, Jose vẻ mặt kiên quyết:
- Thân là một thành viên của Tulip đen, tôi sẽ không nhận thua đâu! Đừng mong biết được điều gì từ miệng tôi!
Tần Xuyên liếc mắt nhìn anh ta, mỉm cười:
- Ngu ngốc… Anh thật sự tưởng rằng tôi cần đáp án từng miệng anh à? Dù anh có nói cho tôi biết hay không, tôi cũng sẽ giết anh! Chỉ riêng việc các người giết bao nhiêu người dân vô tội như vậy là đã không có tư cách sống trên đời này rồi!
- Hừ, mạnh được yếu thua, bọn chúng chỉ là một đám cấp thấp ti tiện, tiến hóa thất bại, chẳng khác nào dê bò nuôi nhốt trong chuồng! Chúng dám chiếm hữu thần vật là khinh nhờn thần vật! Thần vật chỉ có thể thuộc về Tulip! Giết!
Nói xong, Jose hét lớn một tiếng, mặc kệ tất cả vận chân khí, ra sức bổ kiếm về phía Tần Xuyên!
Nhưng không đợi anh ta bước đến bước thứ hai, một vệt sáng đã chạm vào đầu anh ta!
Máu tươi chảy ra từ trên trán của Jose, đầu anh ta đã bị cắt làm hai nửa.
Tần Xuyên vung xong nhát kiếm cuối cùng này, cành hoa nhỏ trên tay cuối cùng cũng đến lúc “tận số”, hóa thành bột phấn, phiêu tán trên bờ biển.
Đêm nay, Tần Xuyên giết quá nhiều người, tính cả võ giả Tiên Thiên, từ sơ cấp đến cao cấp, hắn cũng đã giết sáu người, hắn đã giết người đến tê dại rồi.
Vì thế, sau khi một kiếm giết chết Tiên Thiên trung cấp Jose, Tần Xuyên cũng chẳng có hứng liếc nhìn kiệt tác của mình.
Hắn cầm hòn đá màu vàng trên tay, híp mắt suy tư…
Thần vật? Dù tên này nói muốn giữ bí mật nhưng anh ta lại dùng từ “thần vật” để hình dung thứ này.
Chẳng lẽ thứ này giống như huy chương Hải Thần, Viêm Long Lân, đều là vật phẩm chứa năng lượng rất mạnh sao?
Nói như vậy, chẳng lẽ trên thế giới còn có nhiều “thần vật” khác nữa sao? Chẳng lẽ những mảnh vỡ năng lượng này đã từng ở cạnh nhau? Vậy chúng đến từ đâu đây?
Tần Xuyên mơ hồ phát giác được, suy đoán của hắn có lẽ không sai, hơn nữa ngoại trừ nước Anh cùng Trung Quốc ra, còn có các thế lực khác đang tìm những thần vật này.
Nhưng so với những quái vật khổng lồ kia, cho dù bản thân Tần Xuyên hắn thực lực không tệ cũng không thể chống lại chính diện với bọn chúng.
Điều Tần Xuyên muốn làm chính là giấu tài, âm thầm nghĩ biện pháp làm rõ lai lịch của những vật này.
Hắn có dự cảm những thần vật này có liên quan đến mình, vì hắn nhớ sức mạnh màu đen trong cơ thể mình lúc đầu cũng có cảm ứng đặc biệt với huy chương Hải Thần…
Có lẽ câu đố về thân thế của bản thân nằm ngay trong những thần vật này ấy chứ?
Lắc đầu, Tần Xuyên thoáng cái cũng không nghĩ được nhiều, hắn nhớ còn có một người sống đang bị thương ở giữa đảo, hỏi gã có thể sẽ biết được một chút thông tin, hơn nữa Liễu Hàn Yên cùng Lưu Lị cũng vẫn đang chờ hắn.
Hắn rất nhanh liền giấu kỹ hòn đá vào trong túi quần mình, quay về đảo.
Vì không yên tâm về người phụ nữ của mình, sợ còn có tên yêu nghiệt nào còn sống nên Tần Xuyên tìm Liễu Hàn Yên trước.
Nhưng khi trông thấy Liễu Hàn Yên, một màn trước mặt khiến Tần Xuyên có chút ngạc nhiên mà không biết làm sao...
Liễu Hàn Yên cũng mặc kệ trên mặt đất đầy bùn nhão và máu bẩn thỉu, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, mà trước mặt cô là Lưu Lỵ đã không còn dấu hiệu của sự sống…
Đầu của Lưu Lỵ chảy máu tươi, đạn bắn vào khoang miệng của cô, xuyên qua đầu lâu, chết vô cùng nhanh chóng.
- Vợ ơi… sao lại…
Tần Xuyên trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, bởi vì hắn nhìn thấy vai Liễu Hàn Yên đang run rẩy, cô đang cố gắng khống chế chính mình không gào khóc.
Liễu Hàn Yên mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói:
- Em… em không kịp… ngăn cản cô ấy…
Mặt Tần Xuyên mặt một hồi ảm đạm, cho dù Liễu Hàn Yên không nói rõ ràng nhưng hắn cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Tất nhiên là Lưu Lỵ thừa dịp Liễu Hàn Yên không chú ý, cầm khẩu súng tự sát.
Đã bị vô số người đàn ông làm nhục, lại ở trên đảo hoang khắp nơi đều là thi thể này, e là thế giới tinh thần của Lưu Lỵ sớm đã sụp đổ rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc quay về nước phải đối mặt với những chiến hữu trong quân đội, đối mặt với người thân của mình, lòng tự tôn của Lưu Lỵ tất sẽ vỡ thành mảnh nhỏ, chìm xuống vực sâu.
Đối với cô mà nói, e là tiếp tục sống chỉ là một loại đau khổ, chỉ có “chết trận” trên đảo mới là một loại giải thoát.
Tần Xuyên yên lặng đi đến sau lưng Liễu Hàn Yên, từ phía sau ôm lấy cô, an ủi:
- Đây không phải lỗi của em, nếu trách thì chỉ trách đám người không nói chân tướng nhiệm vụ cho các em, phái các em đến lấy tính mạng ra đặt cược…
Dù sao Liễu Hàn Yên cũng từng chịu quá nhiều sinh ly tử biệt rồi, sau khi nghe thấy lời nói của Tần Xuyên, cô cũng dần bình tĩnh khỏi bi thương.
Trong mắt cô chứa đựng óng ánh, quay đầu lại hỏi:
- Anh phát hiện ra gì rồi? Đuổi theo lấy lại được quốc bảo đó chưa?
Tần Xuyên do dự, nói:
- Anh nghĩ… đây chắc chắn chẳng phải quốc bảo gì, còn về việc đã xảy ra chuyện gì thì chắc có người biết rõ hơn.
Liễu Hàn Yên nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt, Tần Xuyên cũng không nói nhiều, kéo cô dậy, đi về phía hướng chôn các thi thể.
Người đàn ông bị thương do súng kia dù đã cầm máu nhưng hình như vẫn vì mất máu quá nhiều mà đang hấp hối ở đó.