Sắc mặt Cơ Vạn Lý bất ổn. Mặc dù thực lực của Cơ gia đứng đầu trong ngũ đại cổ võ thế gia, nhưng nếu so sánh với Tống gia vương tộc thì vẫn kém hơn một chút.
Vì vậy, thấy mặt Tống Bảo Khôn trầm xuống, Cơ Vạn Lý cũng khiêm nhường hơn, nói:
- Bộ trưởng Tổng, đây không phải là vấn đề giữa hai nhà chúng ta. Mà là hành động của Tần Xuyên đã phạm pháp, chiếu theo luật thì đây là tội chết!
Sắc mặt Tống Bảo Khôn vẫn chưa khá hơn. Y nói:
- Tần Xuyên quả thực có hơi lỗ mãng, nhưng cậu ta dựa vào sức của mình, để bình định hai binh đoàn lớn đến làm nhiễu loạn vùng biển phía nam của ta là Cuồng Triều và Nhiệt Phong bạo, còn giết một kỵ sĩ trưởng, ba vệ sỹ trưởng của tổ chức xâm lược bí mật châu Âu – đồng minh Tulip. Đây là một kỳ công.
Cộng thêm việc cha con Iga Kumitsu trước đó và những ác đồ của Thánh giáo. Cái chết của những tên nghịch tặc này đều có liên quan đến Tần Xuyên...Một người trẻ tuổi tài năng như vậy, Tống mỗ cho rằng, phải dạy bảo nhiều hơn, chứ không phải là cứ chằm chằm vào những chỗ chưa tốt của cậu ta. Các vị thấy thế nào?
Những người đứng đầu có mặt đều yên lặng, không ai muốn là người đầu tiên lên tiếng.
Cơ Vạn Lý thấy vậy bèn nghiêm mặt nói:
- Bộ trưởng Tống, thiên tử phạm tội thì cũng xử phạt như dân thường, không thể vì Tần Xuyên có chút thực lực mà kệ cậu ta lộng hành đúng không?!
- Hừ, Cơ Vạn Lý, nếu nói như anh, vậy thì con trai của anh – Cơ Vô Song, không nên đánh nhau với Tần Xuyên trong quân đội. Đây cũng là phạm quân pháp. Sao anh không nhắc đến việc này?
Người thiếu tướng nêu ý kiến khá trẻ, lông mày như lưỡi kiếm, trông rất khí khái. Trên phù hiệu của y có in chữ: “Quân đoàn sáu”.
Người này là con thứ ba của Liễu gia – Liễu Trung Hưng, Tư lệnh quân đoàn sáu. Người này có địa vị ngang hàng với anh cả của Liễu gia – Liễu Trung Nguyên. Một nhà có hai tư lệnh, gọi là “Song tháp Liễu gia”.
Vì Liễu Trung Nguyên là cha vợ của Tần Xuyên, thân phận khá mẫn cảm, nên Liễu gia cho Liễu Trung Hưng đến tham gia hội nghị.
Cơ Vạn Lý trầm giọng:
- Liễu Trung Hưng, tôi biết Liễu gia các anh giờ đang cảm thấy như nhặt được một của quý. Thằng con rể bỏ đi biến thành một cao thủ. Nhưng anh đừng quên, quốc pháp là cao nhất!
- Liễu gia chúng tôi chỉ bàn đến sự việc, chứ không bàn đến người. Tần Xuyên đúng là cháu rể của tôi, nhưng nếu hành động của nó tội nhiều hơn công, thì tôi cũng sẽ không bao biện.
Nhưng tất cả mọi việc đã xảy ra cho thấy Tần Xuyên đã lập công lớn, dựa vào đâu mà phạt nặng nó chứ!?
Liễu Trung Hưng không nhún nhường!
Trong phòng họp, không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
Thực lực của Cơ gia trong quân đội đứng đầu trong cổ võ thế gia. Nhưng Liễu gia có hai vị đại tư lệnh, cũng không kém là bao. Nên người có thể đứng lên đấu lý với Cơ gia, thật ra chỉ có Liễu gia.
Mặc dù gia tộc Nạp Lan, Tần gia đứng thứ tư, thứ năm trong ngũ đại cổ võ thế gia, nhưng gần như không có người trong quân đội, nên không có ai được mời đến cuộc họp lần này.
Tống Bảo Khôn nheo mắt, hỏi vị tướng lĩnh trung niên râu quai nón bên trái:
- Sở tướng quân thấy sao?
Sở Thiên Khoát là gia chủ đương nhiệm của Sở gia, đứng thứ tư trong thất tướng quân Thiết Phù Đồ, là người đứng vị trí cao nhất trong các thành viên công khai của thất tướng quân.
Là gia tộc cốt lõi của Bộ hậu cần quân đội, Sở gia là một gia tộc luôn được Thủ trưởng số 1 tin tưởng. Mặc dù không phải là vương tộc, thậm chí chỉ đứng thứ ê trong số các cổ võ thế gia, chưa từng leo lên được vị trí đầu tiên, nhưng cũng là gia tộc ổn định nhất.
Sở Thiên Khoát giờ là Tổng tư lệnh quân khu kinh thành, và nắm trong tay mười tám đội quân tinh nhuệ nhất phía bắc, bảo vệ thủ trưởng tối cao 24/24. Vì vậy địa vị của y khiến Tống Bảo Khôn cũng phải khách sáo.
Sở Thiên Khoát mặt vuông, râu quai nón, trông hơi hoang dã, nhưng trong con mắt sâu đầy ánh sáng. Đây là dấu hiệu cho thấy chân khí đã tu luyện đến đỉnh cao.
- Tôi chưa từng gặp Tần Xuyên, cũng không biết người này xuất thân từ đâu, tính cách thế nào. Nên không dám đoán bừa.
Nhưng, cậu ta làm tất cả những điều đó, chỉ vì muốn tìm được Liễu Hàn Yên tướng quân. Xuất phát điểm chỉ là vì một người đàn ông quan tâm đến vợ mình, chứ không hề có ác ý gì.
Vì vậy. Sở mỗ cảm thấy, phải tiếp xúc thêm với cậu ta mới đánh giá được. Khó khăn lắm mới xuất hiện một thiên tài xuất chúng như vậy. Dù không để cậu ta cống hiến cho đất nước, cũng không nên để cậu ta thất vọng về tầng lớp cấp cao của nước nhà.
Tống Bảo Khôn vừa nghe vậy, mặt nở nụ cười, gật đầu nói:
- Tôi cũng nghĩ vậy. Thanh niên trẻ tuổi mắc sai lầm là điều bình thường. Chỉ cần không phải là người bất chính, thì dạy bảo cẩn thận nhất định sẽ thành tài.
Cơ Vạn Lý nghe mọi người dần đứng về phía Tần Xuyên, trong lòng thầm nghĩ không xong rồi. Đây là điều mà y không muốn thấy nhất.
- Bộ trưởng Tống! Anh đừng quên. Trước kia Tần Xuyên rất thất lễ với người của Tống gia. Anh thấy cậu ta sẽ biết hiểu những điều anh làm cho cậu ta hay sao?
Sắc mặt Tống Bảo Khôn biến đổi. Y biết là đang nói đến việc của Tống Kiệt. Bèn đáp:
- Từ trước đến nay, Tống gia chúng tôi luôn ân oán rạch ròi. Làm việc không suy nghĩ đến việc riêng. Đây cũng là lý do tại sao Thủ trưởng luôn để Tống gia chúng tôi quản lý Bộ An Ninh Quốc Thổ. Tư lệnh Cơ...Anh nói như vậy, chẳng lẽ ý muốn bảo Tống mỗ tôi lấy việc chung trả thù riêng ư? [T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N]
- Hừ!
Cơ Vạn Lý không thắng lý được, tức giận hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
- Bộ trưởng Tống. Tôi có một đề nghị.
Liễu Trung Hưng ngạo nghễ nói:
- Mấy ngày nữa, Tần Xuyên và cháu gái tôi sẽ cùng về Kinh thành, để cùng đến nhà thờ tổ họ Liễu, cùng ăn Trung Thu.
Đến lúc đó, hay là bảo Tần Xuyên đến Bộ An Ninh một chuyến, mọi người cùng nói chuyện với cậu ta, để xem tính cách cậu ta thế nào, cũng để làm rõ nguyên do mọi chuyện.
Đứng trên nguyên tắc “không ngại đề cử người thân”, Liễu Trung Hưng tôi xin mạnh dạn nói một câu: thất tướng quân đã thiếu một người, hay là để Tần Xuyên thay thế chỗ đó, được không?
Vừa dứt lời, sắc mặt cơ Vạn Lý càng khó coi hơn.
Cơ Vô Song trước đó là tướng quân thứ sáu, nhưng giờ đây y đã bị phế, nên vị trí đó đang trống.
Mắt Tống Bảo Khôn sáng lên, gật đầu cười nói:
- Câu “Không ngại đề cử người thân” thật hay. Tướng quân Liễu nói ra những câu này cũng rất khí phách. Tống mỗ đương nhiên là chấp nhận điều này. Chỉ cần Tần Xuyên phù hợp với điều kiện đưa ra là được.
Thấy không ai có ý kiến khác, Tống Bảo Khôn lại nhìn xung quanh, nhìn ba vị tướng Phong Thần, Thiết Sư, Ám Nguyệt, xem liệu có ai muốn nói gì không.
Nhưng ba vị tướng đều không có ý định đó.
Tống Bảo Khôn cũng không ngạc nhiên, hầu như mỗi cuộc họp, ba vị tướng này đều không nói gì, đặc biệt là Phong Thần – người đứng đầu, gần như chưa nêu ý kiến bao giờ.
- Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây!
Vừa dứt lời, ba chiếc mặt nạ trên tường cũng biến mất.
...
Thành phố Đông Hoa, sơn trang Bích Hải.
Khu nhà cao cấp vốn được rao bán của Bạch Dạ, giờ lại được Bạch Dạ dùng một thân phận khác để mua về.
Giờ đây, Bạch Dạ lại thành hàng xóm của Tần Xuyên, như những sóng gió từng xảy gia do Thánh giáo chưa từng xảy ra vậy.
Vào buổi trưa nắng vàng rực rỡ, trong hồ tắm lộ thiên ở tầng hai, một cô gái mặc bộ bikini hoa xanh trắng bước từ nước lên bờ như một nàng tiên cá.
Vẩy vẩy sợi tóc ướt, Bạch Dạ lắc lư bước về phía Tần Xuyên. Bờ ngực căng tròn rung rung, eo con kiến, mông núng nính, trông rất hấp dẫn.
Chỉ đáng tiếc là, Bạch Dạ bây giờ rất lạnh lùng với Tần Xuyên, không để Tần Xuyên động chạm nhiều.
Tần Xuyên mặc chiếc quần đùi, chỉ có thể cầm cốc nước ép Freyja, mút ống hút, trơ mắt nhìn cơ thể hấp dẫn đó.
- Trông điệu bộ của anh kìa...Tên kỵ sĩ trưởng chết trong tay anh chắc chắn sẽ ấm ức lắm.
Bạch Dạ hết cách với Tần Xuyên, ngồi lên chiếc ghế tắm nắng, cầm cốc nước chanh lên uống.
Tần Xuyên nhìn thấy, một giọt nước chanh chảy ra khỏi môi Bạch Dạ, chảy xuống cằm cô, rồi lại nhỏ lên bờ ngực trắng ngần của cô.
Tần Xuyên nuốt nước bọt, chỉ muốn lao ra, hít ngay giọt nước kia.
Bạch Dạ đột nhiên cười ranh mãnh:
- Này, đồ dê già, anh chạy bổ đến cứu Liễu Hàn Yên, mà cô ấy cũng không cho anh xxx à?
- Hì hì, Tiểu Dạ Dạ, quan hệ giữa anh và vợ rất thuần khiết, em đừng nghĩ lung tung.
- Đồ điên.
Bạch Dạ lắc lắc đầu, thở dài:
- Lần này anh có thứ để làm rồi đây. Có lẽ bốn đại vương tộc và ngũ đại thế gia đều đã chú ý đến anh rồi, thậm chí có khi còn làm kinh động đến mấy vị thủ trưởng nữa.
Nếu họ chỉ tìm anh còn đỡ. Nếu họ điều tra cả đến em thì em lại phải đổi chỗ ở khác. Đến lúc đó, anh đừng trách em lấy tiền của anh chạy ra nước ngoài nhé.
Tần Xuyên vừa nghe vậy, xụ mặt nói:
- Chứ còn gì nữa! Điện thoại của anh bị khủng bố suốt! Ai cũng gọi điện cho anh, mà anh có quen họ đâu!
Mấy người nhà họ Tần nữa, như uống nhầm thuốc vậy, tất cả kéo đến làm thân với anh. Trước kia khi anh mới về gia tộc, họ còn chẳng thèm để ý đến anh!
Bạch Dạ cười mà như không:
- Trước kia, anh cùng lắm chỉ là người thừa kế dự bị. Giờ đây, anh đã chắc chắn sẽ trở thành gia chủ kỳ kế tiếp. Đương nhiên họ phải đến nịnh anh trước rồi.
Đúng lúc đó, trên con đường nhựa phía đằng xa, có hai chiếc xe con lái về phía chỗ ở của Tần Xuyên.
- Hình như có người đến tìm anh. Em thấy anh nên về đi.
Tần Xuyên vốn định mặc kệ, nhưng hắn thấy hai chiếc xe đó hơi quen. Nghĩ một lúc, hắn nhảy lên, dùng khinh công bay về nhà.