Tần Tường Thụy cười ôn hòa khoát tay, nói:
- Được rồi, được rồi, không quan trọng, tóm lại là đứa trẻ này đã thực sự chấn hưng tên tuổi Tần gia chúng ta, liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng, thật sự đã phù hộ cho Tần gia chúng ta.
- Ha ha, quyết định đưa đứa nhỏ này đến Thanh Liên môn của anh cả và A Mục năm đó, xem ra đúng là nhìn xa trông rộng. Thanh Liên môn này tuy không có thanh danh gì trên giang hồ, nhưng hẳn là tông môn cường đại lánh đời ẩn thé gì đó, nếu không không thể dạy dỗ được đứa trẻ như Tần Xuyên.
Tần Minh ngồi bên nịnh bợ.
Tần Hán híp híp mắt, cũng không nói nhiều về chủ đề Thanh Liên môn, chỉ mỉm cười gật đầu.
Tất cả những thúc công mạch khác, đa phần đều bất mãn nhìn Tần Hán, dĩ nhiên bọn họ hiểu, Thanh Liên môn hẳn là tông môn ẩn thế gì đó.
Trên đời này, quả thật có rất nhiều tông môn thần bí lưu truyền từ thời cổ đại tới nay, bọn họ lánh đời ẩn thế, chỉ tuyển chọn đệ tử bọn họ vừa ý, đời này truyền qua đời khác.
Rất nhiều tông môn, nghe nói thực lực còn mạnh hơn nhiều mười đại môn phái Trung Quốc hiện nay, chỉ là người ta dốc lòng tu luyện võ đạo, tìm tòi nghiên cứu vòng tuần hoàn thiên lý, không đòi hỏi thế sự mà thôi.
Thậm chí còn có tin đồn, mấy nhân vật quyền cao chức trọng Trung Quốc, sau lưng đều có bóng dáng của mấy tông môn ẩn thế, nhưng đó cũng chỉ là lời đồn.
Tần gia là cổ võ thế gia, còn chưa tới được đẳng cấp Vương tộc, càng không thể tiếp xúc được với bối cảnh của mấy vị thủ trưởng kia, chỉ có thể suy đoán như vậy.
Nhưng, được Tần Minh tâng bốc như vậy, các thúc công khác ít nhiều cũng phải khen ngợi vài câu, chẳng hạn như Tần Hán biết cảnh dẫn dắt gia tộc, lại một lần nữa giúp Tần gia khôi phục vinh quang gì đấy.
Tần Tường Thụy thấy cũng đã đủ rồi, nên đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng, nói:
- Đứa nhỏ Tần Xuyên này, quả thực đã làm Tần gia ta mở mặt, và cũng đã chèn ép được sĩ khí Cơ gia.
Nhưng, dù sao Cơ gia cũng không phải chỉ có một Cơ Vô Song, năng lực của bọn họ, không thể kém hơn Tần gia chúng ta, đây chỉ có thể được coi là một đột phá nho nhỏ.
Các con cháu khác của Tần gia, cũng phải học theo tấm gương của Tần Xuyên, chăm chỉ luyện võ, phải giỏi kinh doanh, giỏi cả chính trị.
Gia tộc gia tộc, chữ “Tộc” này, có nguồn gốc rất lâu đời, nó có nghĩa là người một nhà, là cùng chiến đấu dưới một ngọn cờ, chứ không phải một người, hãy nhớ lấy, nhớ lấy...
Đám con cháu mười một mạch đều yên lặng gật đầu, chí ít ngoài mặt, tất cả mọi người rất cung kính nghe lời.
Sau khi Tần Tường Thụy nói xong, bắt đầu cầm chén trà nhỏ lên phẩm trà, bảo Tần Hán nói chuyện tiếp.
Tần Hán hắng giọng một cái, nói:
- Chư vị, như lão tổ tông đã nói, đứa cháu Tần Xuyên này của tôi, coi như cũng lập được chút công lao. Tu vi của nó, đã có tinh tiên, cho nên chúng ta phải suy nghĩ cho đại cục của Tần gia, tôi cho rằng, cần điều chỉnh vị trí của Tần Xuyên ở gia tộc.
Tần Mãnh bên cạnh cười nói:
- Ba, lúc đầu con đã nói, đứa nhỏ Tần Xuyên này tinh thông y thuật, chữa được bệnh của Cầm nhi nhà con, điều trị tốt như vậy, không hề thua kém vị danh y nào trong thiên hạ.
Giờ, tu vi của nó lại siêu quần, đánh bại Cơ Vô Song, còn khiến tứ đại vương tộc khách khí với chúng ta, con cảm thấy, nên trọng thưởng cho nó, còn phải chia một ít tài sản gia tộc nho nó nữa.
Tần Hán thoả mãn gật đầu, đứa con trai thứ ba này tiếp lời rất đúng lúc.
Cha con Tần Uy, Tần Hà, ngoài mặt tươi cười, nhưng lại chẳng nói câu nào.
- Ngay cả Cơ Vô Song Tần Xuyên cũng có thể đánh bại, vậy chắc chắn là người đứng đầu trong đám trẻ của gia tộc chúng ta, chi bằng để nó thay thế Tần Khải, tham gia Đại hội Chân Long tháng một năm sau, mọi người cảm thấy thế nào?
Ngũ thúc công quan hệ khá tốt với Tần Hán đề nghị nói.
Không có người nói tiếp, ánh mắt của mọi người, đều tập trung lên vị trí Thất thúc công dáng người mập mạp, vì Tần Khải là cháu của ông.
Trên mặt Thất thúc công mang theo chút giận dữ, giống như cũng đã sớm đoán được điều này.
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, ông hừ lạnh nói:
- Nếu tất cả mọi người nghĩ như vậy, nhất mạch chúng tôi cũng không có gì để nói.
Thất thúc công nói xong, quay đầu nhìn cháu trai Tần Khải da ngăm đen, dáng người khôi ngô bằng ánh mắt có lỗi.
- A Khải, con nên nghĩ thoáng một chút, phải suy nghĩ cho đại cục của gia tộc.
Tần Khải nắm chặt hai nắm đấm, đặt trên đùi, ngồi ngay ngắn, ánh mắt có chút bốc đồng nhìn chằm chằm Tần Xuyên đang ở chính giữa.
Trong khi tất cả mọi người đều cho rằng, nhân vật chính của Đại hội Chân Long sẽ thay đổi, Tần Xuyên lại nói—
- Đừng! Con không muốn đi đánh nhau!
Tần Xuyên sớm đã nghĩ tới chuyện này rồi, giành giải nhất Đại hội Chân Long đối với hắn mà nói gần như chẳng có gì phải lo lắng, <Nguồn: Truyện FULL chấm VN> nhưng nếu giành giải nhất nghĩa là đã giành được danh hiệu đệ nhất thiên tài Trung Quốc, tin này lỡ như rơi vào tai người Thanh Liên môn, chẳng phải sẽ xảy ra chuyện sao?
Giờ mình có chút danh tiếng nhỏ giữa các gia tộc rồi, không thể tiếp tục càn rỡ đánh bóng thêm tên tuổi nữa, đợi qua năm sau, thực lực của mình nếu đạt được Thanh Liên thất phẩm thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Hơn nữa, hắn cũng chẳng hứng thú gì với Viêm Long Lân kia, thứ này hơn phân nữa là năng lượng thể, rơi vào tay hắn chẳng qua cũng như hạt đất hạt cát, chẳng tác dụng gì cả.
Hắn muốn từ từ gia tăng thực lực, đến lúc đó, nếu thật sự cần, thì cướp lại cũng được.
Còn chuyện tranh giành vinh quang gia tộc cho Tần gia gì đấy, Tần Xuyên càng không hứng thú, năm đó không nuôi hắn, dựa vào cái gì mà lại bắt hắn phải bỏ sức chịu nguy hiểm vì gia tộc?
Đợi sang năng hắn giành được hạng nhất thi văn, hỏi người bịt mặt kia về thân thế của mình.
Những con cháu trẻ tuổi và các vị thúc công, đều sững sờ nhìn hắn, không thể hiểu, rốt cuộc Tần Xuyên có ý gì.
Có lẽ, hắn sợ? Hay là hắn không đủ thực lực để tham gia Đại hội Chân Long, đánh bại Cơ Vô Song chẳng qua chỉ là trùng hợp?
Ngay cả Liễu Hàn Yên cũng cảm thấy khó hiểu, nghi hoặc nhìn chồng.
- Linh tinh! Mọi người đều ủy thác kỳ vọng vào con, cho con cơ hội lập công cho gia tộc, Tần Khải đã rộng lượng nhường vị trí lại cho con, con còn không chịu đi?
Trong mắt Tần Hán chứa một tia bất mãn.
Tần Xuyên chắc miệng, nháy mắt với Tần Khải, nói:
- Tiểu Khải, không cần em nhường cho anh, anh thật sự không muốn đi, đại hội đó cứ để em đi đi, anh xem trọng em!
Lập tức, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.
- Tần Xuyên! Đây không phải trò đùa! Đại hội Chân Long liên quan đến vinh quang của gia tộc, đó là để các thủ trưởng nhìn thấy được diện mạo tinh thần của giới trẻ Tần gia, con cho rằng đang đi mua rau ngoài chợ, tùy tiện chọn hàng nào thì mua hàng đó sao!?
Tần Hán nghiêm mặt răn dạy.
- Con mặc kệ, dù sao con cũng không đi, hôm nay mọi người gọi con tới, là muốn nói chuyện này à, vậy thì quên đi!
Tần Xuyên khoát tay, nói xong định xoay người rời đi.
Liễu Hàn Yên thở dài, tuy cô không biết vì sao hắn lại từ chối, nhưng phu xướng phụ tùy, cô cũng chỉ đành im lặng xoay người rời đi.
Đột nhiên, Tần Khải ngồi bên kia không kìm chế được.
Chàng thanh niên cao to giọng nói như chuông đồng hét lên:
- Đứng lại!
Mọi người đều giật mình nhìn Tần Khải, đứa trẻ trước nay luôn ôn hòa, đột nhiên lại tức giận như vậy.
Tần Xuyên quay đầu nhìn cậu, thằng nhóc này chính là “tiềm lực” của Tần gia trong mắt hắn, tương đối có cảm tình, liền cười hỏi:
- Tiểu Khải, sao vậy?
Tần Khải bước đến chính giữa, lớn tiếng hỏi:
- Tuy ánh đánh bại Cơ Vô Song, nhưng lúc đầu anh không tham gia dự thi võ gia tộc, tôi mới là người đánh bại Tần Hà trong trận thi võ, nên mới dành được danh ngạch.
Các công đều muốn tôi nhường danh ngạch Đại hội Chân Long lại cho anh, tôi không có gì để nói, nhưng anh coi thường danh ngạch này thì tôi không đồng ý!
- Anh... thật sự là anh không muốn đi mà, đây không phải là vấn đề coi thường hay không..
Thực ra trong lòng Tần Xuyên thực sự không coi thường danh ngạch này, đánh nhau với mấy đứa nhóc này, căn bản chẳng có ý nghĩa gì.
- Tôi nói cho anh biết, Cơ Vô Song năm năm trước dành được danh hiệu đệ nhất thiên tài Trung Quốc, nhưng đó là năm năm trước! Năm năm có rất nhiều thay đổi!
Giờ anh có thể đánh bại Cơ Vô Song, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Tần Khải tôi, tôi rèn luyện cực khổ hơn bất kỳ người nào, tôi không nghĩ mình lại kém hơn Cơ Vô Song!
- Cái này anh đồng ý, không chừng Cơ Vô Song lại không mạnh bằng cậu đấy.
Tần Xuyên gật gật đầu nói.
Trong mắt Tần Khải tràn ngập chiến ý, chỉ vào Tần Xuyên nói:
- Vậy anh có dám chấp nhận lời khiêu chiến của tôi không? Nếu anh không dám, vậy chứng tỏ anh đang chột dạ!
Trong lúc nhất thời, không khí cả đại sảnh trở nên căng thẳng.
Nhưng không ít thanh thiếu niên và thúc bá nhìn Tần Khải bằng ánh mắt tán dương.
- Giỏi! Không hổ là cháu của lão Thất ta! Gia chủ, thứ cho A Khải nhà tôi đắc tội! Nhưng nếu thật sự không dựa vào thực chiến phân thắng bại, nói thật, lão Thất tôi cũng không phục!
Thất thúc công đập bàn nói.
Mấy thúc công khác đều im lặng gật đầu, Tam thúc công nói:
- Thực ra đây cũng là một cách, cho dù có muốn nhường danh ngạch cho Tần Xuyên, thì cũng nên để A Khải tâm phục khẩu phục.
Tần Hán gật đầu, sự việc đã vậy, nếu cứ trực tiếp thay người đúng là không công bằng.
- Ba, để không tổn thương hòa khí trong gia tộc, chi bằng để Tần Xuyên và Tần Khải đấu một trận, dù sao bên ngoài cũng có một sân luyện võ, mọi người cùng ra đó xem rồi hẵng quyết định đổi người cũng không muộn.
Lúc này Tần Uy cười lên tiếng.
Tần Hà híp híp mắt, cũng đứng dậy thở dài nói:
- Ông nội, Tần Hà cũng cảm thấy nên để anh cả đấu với Tần Khải một trận, cháu bại dưới tay Tần Khải khâm phục khẩu phục, thực lực của Tần Khải rõ như ban ngày, chưa hẳn đã thua anh cả.
Đứng cạnh nhìn thấy hai ba con này nói vậy, Tần Xuyên cười thầm, đúng là đang ước mình và Tần Khải đánh cho lưỡng bại câu thương.
Đáng tiếc, bọn họ quá coi thường mình.
- Được, mọi người đã nói vậy, Tần Xuyên con đấu với Tần Khải một trận đi, để tránh người ta bàn ra tán vào.
Tần Hán nói.
Tần Xuyên bĩu môi:
- Con nói rồi, con không tham gia! Không tham gia thì đấu cái quái gì! Con còn chưa ăn cơm trưa, phải đi kiếm gì ăn trước đã!
Nói xong, Tần Xuyên hai tay nhét túi quần, huýt sáo, thảnh thơi bước ra ngoài.
- Mày... mày đứng lại!
Tần Hán giận dữ, nhưng không giữ được Tần Xuyên.
Tần Khải đứng sau nhìn thấy cảnh này, lập tức cảm thấy mình bị khinh thường, hỏa khí dâng lên.
Trong lúc đó, trên người Tần Khải phóng xuất ra chân khí Trường Sinh cuồng bạo, như một khối liệt hỏa hừng hực, xen lẫn sức mạnh cơn tức của cậu.
- Tần Xuyên! Nếu là đàn ông thì đường đường chính chính đấu với tôi ba trăm hiệp đi! Tần Khải tôi không chấp nhận được loại người thích trốn tránh, giả vờ huyền bí!
Tần Khải cơ bắp xông thẳng lên trước, giống như trâu điên, một chiếu “Lực lượng thiên sơn” chú trọng sức mạnh nhất trong Trường Sinh quyền tung ra, giống như đạo lốc xoáy bay thẳng đến sau lưng Tần Xuyên!