Mặc dù tiếng nói của Ám Nguyệt là tiếng phụ nữ, nhưng lại mang theo chút khàn khàn rất đặc biệt. Khi lên tiếng, cô ấy đã cố ý dùng chân khí để thay đổi giọng nói của mình.
Làm vậy là để mọi người không biết giọng thật của cô ra sao.
Tông Bảo Khôn và những người khác đều hơi ngạc nhiên, không ngờ Ám Nguyệt sẽ lên tiếng.
- Bộ An Ninh Quốc Thổ chịu gọi cậu làm tướng quân thứ sáu, điều này đã được thủ trưởng phê chuẩn, đây là vinh dự quốc gia dành cho cậu. Cậu tưởng đó là trò chơi à? Muốn từ chối là từ chối sao?!
Ám Nguyệt lạnh lùng nói.
Tần Xuyên nghĩ, cô gái này đúng là, nói chuyện cũng phải làm ra vẻ thần bí vậy. Hắn ngán ngẩm:
- Tôi thật sự không muốn làm chức vụ tướng quân này. Không muốn làm tướng quân cũng là phạm pháp sao? Hơn nữa, mọi người đâu có nói trước chuyện này với tôi. Khi thủ trưởng phê chuẩn tôi còn chưa biết cơ đấy!
Sở Thiên Khoát cười khổ:
- Tần Xuyên, có phải cậu có điều gì khó nói không? Cứ nói ra đi?
Tần Xuyên trả lời thật:
- Thật sự là không có điều gì khó nói là, chỉ là tôi không muốn làm thôi.
- Cậu...
Sở Thiên Khoát cũng không biết phải nói gì nữa.
Tống Bảo Khôn đảo mắt nhìn sang Ám Nguyệt bên cạnh nói:
- Ám Nguyệt tướng quân, cô thấy thế nào?
- Tên tiểu tử này muốn từ chối...cũng được thôi.
Ám Nguyệt bỗng chuyển chủ đề:
- Trên đời này có hai loại người có thể từ chối vinh quang. Loại thứ nhất là loại kém cỏi, bởi lẽ, anh ta không xứng đáng!
Loại thứ hai, là loại có năng lực. Loại người này, có thể ngẩng cao đầu nói rằng, anh ta muốn lựa chọn đường đi cho chính mình, vì anh ta đủ tự tin.
Không ít người có mặt ngầm gật đầu biểu lộ đồng ý.
Ám Nguyệt nói tiếp:
- Cậu muốn từ chối niềm vinh dự này, thì phải chứng minh, cậu là một trong hai loại người này. Rốt cuộc là cậu không tài cán gì, hay là cậu thật sự quá giỏi, mới dám từ chối quốc gia.
Tần Xuyên ngán ngẩm:
- Lại còn phải xin giấy chứng nhận nữa à? Xin ở đâu?
Ám Nguyệt đứng dậy nói:
- Không cần đi đâu cả. Ở ngay Bộ An Ninh này thôi. Nếu cậu có thể đỡ được 100 đòn của tôi mà không thua, tôi sẽ thừa nhận, cậu có tư cách từ chối lời mời này.
Lập tức, phòng họp xôn xao!
- Ám Nguyệt tướng quân! Làm thế không hay lắm thì phải. Một trăm đòn à? Cậu ấy sao có thể đỡ được 100 đòn của cô?
- Đúng vậy, hơn nữa làm thế cũng không đúng với quy định của chúng ta.
Tống Bảo Khôn trầm tư một lát rồi hỏi Tần Xuyên:
- Cậu có muốn đấu với Ám Nguyệt tướng quân không? Tôi nói trước, Ám Nguyệt tướng quân sẽ không nương tay đâu. Mặc dù sẽ không gây chết người, nhưng khó đảm bảo được sẽ không bị thương.
Tần Xuyên thì không thấy gì. Đánh nhau một trận mà kết thúc được việc này thì cũng được. Hắn bèn vui vẻ gật đầu:
- Không vấn đề gì, nhưng các ông phải giữ lời hứa đấy.
- Tần Xuyên, cậu suy nghĩ cho kỹ! Đây không phải trò đùa đâu!
Long Hải Hoa tốt bụng nhắc nhở.
- Tôi cũng đâu có nói đây là trò đùa. Đây là cuộc tỉ thí có chừng mực, tôi hiểu mà.
Tần Xuyên nói.
Liễu Hàn Yên nhìn chồng lo lắng. Rồi lại nhìn sang Ám Nguyệt, cô cũng tò mò, thực lực của Ám Nguyệt sẽ ra sao đây.
- Tôi thì cảm thấy có thể làm vậy. Quy tắc là thứ cứng nhắc. Nhưng Tần Xuyên đã lựa chọn một con đường không giống với quy tắc của chúng ta, thì chúng ta cũng phải thay đổi quy tắc.
Tống Bảo Lâm cười nói:
- Ám Nguyệt tướng quân đã muốn bảo vệ cho niềm vinh quang của thất tướng quân Thiết Phù Đồ, vậy thì chúng ta cũng phải ủng hộ. Mọi người hãy cùng ra bãi luyện tập bên ngoài, xem Tần Xuyên có đủ tư cách từ chối đề nghị này hay không.
Mọi người thấy Tần Xuyên tự đồng ý tỉ thí với Ám Nguyệt, không khuyên giải được hắn, nên cũng không tiếp tục nữa.
Thật ra nhiều người cũng muốn biết, rốt cuộc Tần Xuyên thực lực ra sao, mà dám to gan từ chối lời mời của Bộ An Ninh Quốc Thổ.
Chưa đến mười phút, mọi người bèn đến một bãi tập luyện trống ở phía sau tòa nhà. Mặt đất rất cứng, họ đã dùng xe lu ép chặt như nham thạch.
Bình thường đây là nơi tập luyện của quân đoàn 83. Lần này, để giữ bí mật, họ đã cho rút tất cả binh sĩ đi.
Các quan chức cấp cao của Bộ An Ninh Quốc Thổ đứng bên rìa sân tập, nhìn vào giữa sân. Ám Nguyệt đeo một chiếc mặt nạ màu tím, và Tần Xuyên với thái độ thư thái.
- Ám Nguyệt tướng quân, trận đấu này, đừng làm nguy hiểm đến tính mạng Tần Xuyên.
Tống Bảo Khôn khách sáo nhắc nhở. Nhưng nói vậy gần như đã chắc chắn rằng, Tần Xuyên không phải là đối thủ của Ám Nguyệt.
Ám Nguyệt chỉ gật đầu, lộ vẻ cô ấy biết điểm dừng.
Tống Bảo Khôn liền tuyên bố:
- Cuộc tỉ thí trăm tròn bắt đầu!
Vừa dứt lời, Ám Nguyệt đã biết mất ở nơi mình đứng!
Một đường bóng chuyển động liên tục nhảy lên nhảy xuống trước mặt Tần Xuyên, giống như một luồng điện hình rắn vậy!
Khinh công quá mạnh!
Tần Xuyên đã đưa ra phán đoán như vậy từ đầu, bèn nhanh chóng lùi về phía sau.
Vì đây là cuộc tỷ thí trăm chiêu, chỉ cần không bại là được rồi. Ngay từ đầu, Tần Xuyên cũng không định dùng 10% khả năng, thậm chí, hắn còn không định dùng kiếm khí.
Nhiều người của các gia tộc và ban ngành đứng đây xem. Để lộ càng nhiều thì càng bất lợi cho hắn. hắn hiểu rất rõ điều này.
Nhưng giờ đây thấy tốc độ của Ám Nguyệt quá nhanh, lùi về phía sau cũng không ích gì. Hắn bèn lao về phía Ám Nguyệt!
- Kim xà xuất động!
Hai tay Tần Xuyên giống như hai con rắn hết sức linh hoạt, tấn công từ hai bên trái phải, đánh về phía bóng người của Ám Nguyệt.
Đây là một trong những tuyệt học của Côn Lôn phái, Kim Xà Xuất Động, đây được coi là một trong những đòn phái linh động nhất trong Cầm Nã công phủ. Tần Xuyên muốn thử xem có thể bắt được Ám Nguyệt, giảm tốc độ của cô ta hay không.
Nhưng Ám Nguyệt hừ lạnh một tiếng, bóng người đột nhiên bay lên, tránh được Cầm Nã Thủ của Tần Xuyên.
Đồng thời, cô ta bay xoáy người về phía Tần Xuyên, hai chân đá xuống rất nhanh!
Mỗi một cước đá ra, đều mang theo cả một cước còn lại. Cứ xuất hiện là có cả hai cước, nhưng thời gian lại chèn vào nhau, lúc nhanh lúc chậm, khó mà tránh được!
- Thập nhị lộ uyên ương liên hoàn cước?
Tần Xuyên đang dùng sức tạo vòng bảo vệ chân khí, vội xuất bát quái liên hoàn chưởng, bàn tay hắn nhanh chóng tấn công về tám phía, bèn miễn cưỡng đỡ được liên hoàn cước.
Tần Xuyên đã nhận ra, Ám Nguyệt tướng quân tu luyện “đòn chân”!
Vì là người tu luyện đòn chân, nên khinh công của cô ta cũng rất có lực.
Lại là đòn chân, tối qua vừa mới gặp một cô Nạp Lan Thấm, hôm nay lại gặp phải một người lợi hại hơn, Ám Nguyệt!
May mà, chân khí của Ám Nguyệt dường như bằng với chân khí của Tần Xuyên. Tần Xuyên không đến nỗi yếu thế về chân khí.
Chân khí của Ám Nguyệt không có thuộc tính gì rõ ràng, nhưng lại mang theo một cảm giác hư vô rất khó phân biệt, như bay bổng vậy. Đó thật ra là một ảo giác.
Đây có lẽ là mọt loại công pháp thượng thừa, chỉ là Tần Xuyên chưa gặp bao giờ mà thôi.
- Phong Bãi Hà Diệp!
Phần chân của Ám Nguyệt chuyển động nhanh hơn, sức mạnh lớn hơn, lại xuất một đòn chân khác.
Lập tức, hai chiếc chân dài trước mặt Tần Xuyên giống như những trận cuồng phong, làm rung động cả một vùng lá lớn, như muốn thổi bay cơ thể của hắn!
Tần Xuyên cũng đổi chiêu ngay lập tức, dùng đòn Kim Cương Chưởng, xuất một chiêu “Kim Cương Huy Phủ”, hai tay giống như một chiếc rìu bổ vào cây, đập thẳng vào hai đôi chân mạnh mẽ kia!
Bộp! Bộp bộp!
Chân và tay đập vào nhau giữa không trung, làm tung ra những gợn sóng chân khí, khiến những người đang xem đấu bị đẩy ra xa mười mấy mét.
- Hai mươi bảy! Hai mươi tám!...
Sở Thiên Khoát đếm số chiêu mà hai người đã đánh, rồi ngạc nhiên nói:
- Không ngờ Tần Xuyên theo kịp tốc độ của đòn chân của tướng quân Ám Nguyệt ư?
- Không chỉ thế, chân khí của cậu ta cũng không yếu thế. Chẳng lẽ cậu ta đã đạt mức tiên thiên cao cấp?
Bộ An Ninh Quốc Thổ cũng không biết thực lực của ba tướng quân đứng đầu thế nào. Chỉ biết rằng, thực lực của Ám Nguyệt ít nhất cũng phải ở tiên thiên cao cấp.
Hơn nữa, nếu nói về tốc độ, vì Ám Nguyệt luyện đòn chân, nên là người có tốc độ nhanh nhất.
Tần Xuyên có thể đánh nhau kịch liệt với Ám Nguyệt như vậy, thực sự là điều mọi người không ngờ tới!
Vốn tưởng rằng trận đấu này sẽ nghiêng về một bên, vậy mà giờ đây lại ở vào thế giằng co!
Xung quanh người Tần Xuyên, chân khí Thanh Liên không ngừng bay bổng. Chân khí của Ám Nguyệt cũng quấn vào đó, không tách ra được.
- Tiểu tử, giỏi lắm. Chân khí tu luyện rất tốt, phản xạ cũng nhanh lắm.
Sau hai mươi tám chiêu, Ám Nguyệt bay lên cách mặt đất một đoạn rồi nói:
- Còn bảy mươi hai chiêu nữa, tôi sẽ chỉ không ngừng tấn công mạnh hơn, cậu hãy cẩn thận!
Tần Xuyên ở vào thế sẵn sàng. Không sử dụng kiếm khí mà phải giao đấu với Ám Nguyệt, thật ra hắn cũng không biết mình có chịu được đến một trăm chiêu hay không.
So sánh với những võ giả thiên tài lớn tuổi hơn hắn, ngoài kiếm đạo có ưu thế, quyền cước của hắn đều không thực sự xuất chúng.
Đòn chân của Ám Nguyệt thật sự mạnh hơn hẳn hắn. Chỉ là Tần Xuyên biết nhiều nhiêu, nên luôn tìm được những chiêu phù hợp để hóa giải mà thôi.
Đột nhiên, Ám Nguyệt lại bay cao lên, hai chân chuyển động liên tục, khiến tốc độ của cô ngày càng nhanh.
Cơ thể cô gần như lao về phía Tần Lôi như tên bắn, cuốn theo sau cả một cơn lốc cát.
- Cuồng phong tảo lạc diệp!
Tần Xuyên thầm kêu than trong lòng. Sao lại là đòn quét lá cơ chứ! Chẳng lẽ Ám Nguyệt chính là Nạp Lan Thấm?
Đương nhiên đây cũng chỉ là Tần Xuyên nghĩ bừa mà thôi. Dù sao thì Nạp Lan Thấm không thể có thực lực như vậy.
Nếu nói rằng, bộ pháp quét lá của Nạp Lan thấm là một trận gió lạnh Siberia, thì bộ pháp này của Ám Nguyệt, là trận cuồng phong băng tuyết Bắc Cực!
Trong não Tần Xuyên hiện lên rất nhiều chiêu thức, hắn giật mình, nhớ đến một chiêu mới học được gần đây, dường như có thể chống lại được đòn này.