Sở Vân Tiêu thấy vậy thì nhếch miệng cười cười, vẻ mặt khiêm tốn đứng lên, gửi lời chào tới Phó thủ tướng đang ngồi ở đằng xa, tỏ thái độ vô cùng mong muốn được chụp với Phó thủ tướng một bức ảnh.
Trong lòng anh dương dương tự đắc, anh ta sở hữu trong tay khối tài sản lên tới hơn 20 tỷ đôla, nếu như đổi sang Nhân dân tệ sẽ tương đương với khoảng trên 100 tỷ, những người ở đây đã quá là coi thường khả năng tài chính của anh ta rồi.
Đối với anh ta mà nói thì một hai trăm triệu này chỉ cần một lần thị trường chứng khoán rung chuyển thôi là anh ta đã có thể kiếm lại rồi.
Nếu như không phải là bởi vì những vật phẩm đấu giá lúc trước không hề có chút giá trị nào thì anh ta nhất định sẽ không để Tần Xuyên có cơ hội hống hách như vậy.
Vừa nghĩ tới Tần Xuyên, Sở Vân Tiêu yên lặng quay đầu nhìn về phía hắn nhưng lại phát hiện thấy Tần Xuyên đang vùi đầu vào việc ăn uống, hình như không có ý định muốn tiếp tục tăng giá nữa.
Trong lòng anh ta cười lạnh, quả nhiên xét trên phương diện tiền tài thì Tần Xuyên không có cửa đấu với anh ta, tất cả danh tiếng của anh ta bị Tần Xuyên cướp mất lúc nãy, bây giờ anh ta sẽ đoạt lại hết!
Sắc mặt Chu Chí Bang thay đổi liên tục, thật ra thì anh ta có thể sử dụng vốn lưu động, có thể điều động được khoảng năm trăm triệu. Mặc dù Chu gia có tiền có thế thật đấy nhưng dù sao thì số tiền đó cũng không phải hoàn toàn là của anh ta.
Đắn đo trong chốc lát, Chu Chí Bang quyết định liều một phen, nói:
-Tôi ra giá hai trăm năm mươi triệu!
-Hai trăm năm mươi triệu!
Lúc người dẫn chương trình hô to con số này lên thậm chí giọng nói còn có chút run rẩy.
Sở Vân Tiêu nheo mắt, quả nhiên, kình địch lớn nhất chính là Chu Chí Bang.
Chỉ có điều, cuộc so tài hôm nay là cuộc chiến cá nhân không phải là của gia tộc chính vì vậy Sở Vân Tiêu hoàn toàn không cần phải sợ Chu Chí Bang.
-Tôi bỏ ra ba trăm triệu!
Vẻ mặt Sở Vân Tiêu bình thản ung dung cười cười, anh ta cũng chỉ là vì bị ép vào tình thế bắt buộc mà thôi.
Chu Chí Bang cười khổ lắc đầu, nếu như tiếp tục anh ta nhất định sẽ gặp phải vấn đề về thiếu hụt tài chính, sau khi cân nhắc, anh ta cảm thấy không đáng phải làm như vậy nên đành rút lui.
Người dẫn chương trình thở phào một hơi, anh ta cảm thấy nếu vẫn cứ tiếp tục thì trái tim nhỏ bé này của anh ta sẽ không thể chịu nổi mà nhảy ra ngoài mất.
-Thật đúng là thời khắc khiến lòng người kích động, vậy là cuối cùng Sở tiên sinh của chúng ta đã đấu giá thành công với giá ba trăm triệu, giành được cơ hội được chụp...
-Đợi đã!
Một tiếng nói vang lên cắt đứt lời nói tiếp theo của người dẫn chương trình, không ai khác chính là Tần Xuyên đang nhồm nhoàm nhai đồ ăn trong miệng.
Tần Xuyên nhanh chóng uống một ngụm đồ uống sau đó đứng lên nói:
-Tôi vẫn còn chưa ra giá mà! Sao anh lại có thể nói anh ta đấu giá thành công được? Anh vẫn chưa đếm ngược mà!
-Hả?!
Người dẫn chương trình cùng với các cán bộ và khách mời trong hội trường, Sở Vân Tiêu và Chu Chí Bang tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tần Xuyên.
Người dẫn chương trình cười nói:
-Tần tiên sinh à, vừa rồi Sở tiên sinh đã ra giá ba trăm triệu...
Ý tứ của anh ta rất rõ ràng, đó là ba trăm triệu đó! Anh còn muốn thêm cái gì nữa! Anh có thể có nhiều tiền như vậy sao?
Ai ngờ, Tần Xuyên lại không hề nghĩ ngợi gì mà mà giơ tay lên, nói:
-Mới có ba trăm triệu thôi mà? Tôi ra giá sáu trăm triệu, tăng lên gấp đôi!!
Trong nháy mắt, toàn hội trường lặng ngắt như tờ...
Lúc này ngay cả âm thanh bất ngờ của mọi người cũng không có, bởi vì tất cả mọi người đều đang hoài nghi liệu có phải là mình đang mơ không? Hay là nghe nhầm? Đến nỗi còn quên cả hít thở.
Mọi người đều há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn vẻ mặt bình thản của Tần Xuyên.
Kể cả Chu Chí Bang cùng Liễu Hàn Yên ngồi bên cạnh Tần Xuyên cũng đều có cảm giác như đây là lần đầu tiên quen biết Tần Xuyên vậy.
-Sáu... Sáu...Sáu trăm triệu?
Người dẫn chương trình thật muốn khóc luôn rồi, đại ca à xin anh đừng có dọa người như vậy chứ? Anh ta bất lực mà nhìn về phía ban lãnh đạo đang ngồi dưới khán đài, nếu như ban lãnh đạo cảm thấy Tần Xuyên này là đang cố tình gây rối vậy thì cái giá này của hắn sẽ không được tính.
Tuy nhiên những lãnh đạo kia cũng không dám lên tiếng tự mình quyết định, tất cả đều dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Phó thủ tướng, nhưng chỉ thấy Phó thủ tướng mỉm cười mà không nói gì cả.
Sở Vân Tiêu tức giận đến nỗi toàn thân run lên, sáu trăm triệu tức là một trăm triệu đôla đó! Số tiền này với anh ta mà nói thì không phải là một con số nhỏ chút nào, bời dù sao thì cũng là tiền mặt.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Sở Vân Tiêu đều cảm thấy đây là Tần Xuyên cố tình gây rối, Tần Xuyên làm sao có thể có nhiều tiền hơn anh ta được chứ?
-Thưa các vị quan khách, tôi xin mạo muội đề xuất một yêu cầu có chút quá đáng, liệu có thể đưa vị khách Tần Xuyên này ra khỏi hội trường được không? Theo tôi thấy thì anh ta đang cố tình bôi nhọ đến sự trang nghiêm thần thánh của buổi tiệc từ thiện tối nay!
Tần Xuyên bực bội:
-Dựa vào cái gì chứ? Chẳng lẽ anh ra giá ba trăm triệu thì được còn tôi ra giá sáu trăm triệu thì không được sao?
Sở Vân Tiêu cười lạnh:
-Nếu như cậu bỏ ra sáu trăm triệu cộng thêm với một trăm triệu trước đó nữa tức là hiện tại cậu phải bỏ ra bảy trăm triêu, cậu có mang đủ tiền sao?
Tần Xuyên vỗ vỗ túi quần, ra oai nói:
-Đương nhiên là có mang theo tiền rồi! Ở đây tôi có thẻ tín dụng!
-PHỤT!--------
Cũng không biết là tại bàn nào truyền đến tiếng phun nước, điều này hiển nhiên là bị đáp án của Tần Xuyên khiến cho kích động rồi.
Ngay lập tức, toàn bộ hội trường đều vang lên các loại tiếng cười, nhìn Tần Xuyên như nhìn một thằng hề, còn tưởng rằng Tần Xuyên có nhiều tiến lắm hóa ra lại là “Sợ bóng sợ gió” không đâu.
Chu Chí Bang vỗ trán, dở khóc dở cười, thật không biết phải nói gì với Tần Xuyên mới phải, thì ra tên nhóc này chẳng hiểu gì cả.
Liễu Hàn Yên lúc này lộ ra khuôn mặt đầy lo lắng, bắt đầu suy nghĩ xem nên làm thế nào để giải thích giúp cho Tần Xuyên tránh cho Phó thủ tướng hiểu lầm hắn.
-Các vị đều đã nghe thấy rồi đúng không? Hắn ta không hiểu chút gì về quy tắc cả, ở đây làm ảnh hưởng đến buổi đấu giá, kính xin Phó thủ tướng hãy hạ lệnh trục xuất anh ta ra khỏi đây đi ạ!
Trong lòng Sở Vân Tiêu yên tâm phần nào, vẻ mặt đầy xem thường cùng khinh bỉ.
Tần Xuyên bực bội:
-Tôi thật sự có mang theo thẻ ngân hàng, nếu như các người không tin thì có thể lục xoát tại đây luôn cũng được, dựa vào cái gì mà muốn đuổi tôi ra ngoài?
Kim Sĩ Quân của Bộ tài chính đứng lên nói:
-Tần Xuyên à, trước mặt của Phó thủ tướng không được phép vô lễ. Trong buổi đấu giá ngày hôm nay sẽ phải thanh toán bằng chi phiếu hoặc là tiền mặt. Cậu muốn quẹt thẻ tín dụng vậy thì chúng tôi phải đi đâu để kiếm cho cậu máy quét một số tiền lớn như vậy được chứ? Hơn nữa là, chẳng lẽ trong tài khoản của cậu có thể có bảy trăm triệu sao?
-Bộ trưởng Kim, theo tôi thấy thì Tần Xuyên này là cố ý giả ngu, việc làm vừa rồi của cậu ta chính là bất kính với Phó thủ tướng!
Vẻ mặt Sở Vân Tiêu nghiêm túc mà bỏ đá xuống giếng.
Trong lúc nhất thời, những người vừa rồi bị Tần Xuyên ép cho không thở nổi cũng bắt đầu lên tiếng phụ họa theo.
Nguyên cả một buổi bị dọa cho sống dở chết dở, không ngờ đó là lại mà một tên nghèo kiết xác vậy mà lại có thể làm cho bọn họ run sợ một hồi, trong lòng ai có thể cam tâm tình nguyện đây?
Lúc này Tần Xuyên đã tìm ra được manh mối, chợt hiểu ra mọi chuyện, quay sang hỏi Liễu Hàn Yên ngồi bên cạnh:
-Bà xã, thì ra là không được quét thẻ à? Sao em không nói sớm với anh?
Liễu Hàn Yên than nhẹ, xem ra lần này hắn đúng là đã gây ra họa lớn rồi, cô nhanh chóng đứng dậy, hướng về phía Phó thủ tướng đang ngồi cách đó không xa chào theo nghi thức quân đội.
-Thủ trưởng, trước đây chồng của tôi không lớn lên trong gia tộc nên có rất nhiều quy tắc anh ấy không biết, xin ngài đừng hiểu làm, anh ấy không cố tình mạo phạm đâu ạ...
Nhưng chưa đợi cô nói xong, Tần Xuyên đã lên tiếng ngăn cản cô:
-Không cần phải như vậy! Cái này có gì mà mạo phạm hay không mạo phạm chứ! Cũng không phải là anh không trả tiền! Chẳng phải chỉ là không thể quẹt thẻ được thôi sao?!
Liễu Hàn Yên nhíu mày, chẳng lẽ người đàn ông này có có cách khác nữa sao? Nhưng điểm mấu chốt chính là hắn thực sự có bảy trăm triệu?
-Ha ha, chẳng lẽ trên người cậu có chi phiếu hay sao? Hay là giấu bảy trăm triệu ở chỗ nào đó? Sao tôi lại không thấy vậy?
Sở Vân Tiêu mỉm cười tỏ thái độ xem kịch vui.
Tần Xuyên có chút bực mình, hắn thật sự không mang theo chi phiếu bên người.
Mọi người thấy Tần Xuyên mặt ủ mày chau thì đều yên lặng mà lắc đầu, chẳng trách năm đó Tần gia lại không cần tên tiểu tử này, nếu như không phải là đầu óc có vấn đề thì sao lại dám chạy đến đây nói giỡn không coi Phó thủ tướng vào đâu như vậy được chứ!?
Nhưng đúng lúc này, Tần Xuyên dường như là nhớ ra điều gì đó, vỗ trán một cái sau đó nghênh ngang rời khỏi vị trí của mình đi về phía bàn của Kim Sĩ Quân.
Tại chiếc bàn đó, ngoại trừ quan chức của Bộ tài chính ra thì còn một vài chủ tịch các chi nhánh ngân hàng quốc tế ngồi ở đó.
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Tần Xuyên bước đến sau lưng Arthur – Chủ tịch ngân hàng Thụy Sĩ.
Arhur vẫn luôn nghiêm túc, lúc này cũng có chút hoài nghi thậm chí còn có cả phản cảm đối với Tần Xuyên, trong mắt anh ta, Tần Xuyên là tên vô cùng ngu xuẩn, chỉ vì thể diện nhất thời mà đến cuối cùng lại mất hết cả tôn nghiêm.
Chính vì vậy mà anh ta cũng không muốn nhìn thẳng vào Tần Xuyên chỉ qua rồi xoay người sang chỗ khác.
-Này, chú gì ơi, tên chú là Arthur đúng không?
Tần Xuyên tỏ ra vô cùng thân thuộc, vỗ vỗ bả vai Arthur.
Arthur tức giận hất tay của Tần Xuyên ra, sử dụng vốn tiếng Trung có chút không thành thạo lắm lạnh nhạt nói với hắn:
-Đừng đụng vào tôi! Tôi vốn không có quen biết với cậu!
-Thì tôi cũng có biết ông đâu!
Tần Xuyên cảm thấy kì quái, tên này làm gì mà như ăn phải cả cân thuốc nổ vậy chứ, chẳng phải chỉ là muốn nói chuyện chút thôi sao!?
Tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi, cái tên đầu óc có vấn đề này lừa gạt Phó thủ tướng còn chưa tính lại còn đi đến chỗ của Chủ tịch ngân hàng Thụy Sĩ để nổi điên, rốt cuộc thì hắn còn muốn trêu chọc bao nhiêu người nữa thì mới chịu dừng tay đây?
Sở Vân Tiêu suồng sã cười to:
-Ha ha, Tần Xuyên, chẳng lẽ cậu còn muốn vay tiền của ngân hàng Thụy Sĩ ngay tại đây sao? Cậu thật sự là đã làm cho Tần gia mất hết mặt mũi rồi đấy! Arthur tiên sinh vốn không quen biết cậu mà cậu lại còn đến quấy rối ngài ấy, cẩn thận bảo vệ sẽ tới tống cố cậu ra ngoài đấy!
Arthur vừa nghe thấy hai chữ “Bảo vệ” thì không chút do dự gật đầu, nói:
-Bảo vệ ở đâu? Bảo vệ đâu! Mau lôi cái người bên cạnh tôi ra ngoài! Tôi nghi ngờ đầu óc hắn có vấn đề!
Còn không phải sao? Rõ ràng là không có tiền lại còn dám mở miệng nói mình có bảy trăm triệu, đã vậy lại còn chạy đến trước mặt Chủ tịch ngân hàng giả vờ quen biết! Đây không phải là bị điên thì còn gọi là gì?
-Ông mới là kẻ đầu óc có vấn đề ấy!
Tần Xuyên điên tiết, một tay ấn lên mái tóc nhuộm đen của Arthur, đẩy một phát khiến người đàn ông ngoại quốc trung niên ngã lăn quay ra đất!
-Xoạt!!!
Phần lớn khách mời đều đồng loạt đứng dậy còn những chủ tịch khác ngồi cùng bàn với Kim Sĩ Quân cùng mấy cán bộ khác thì giật mình há hốc miệng.
Cái tên điên này, vậy mà lại dám ở trước mặt tất cả mọi người đánh ngã Chủ tịch ngân hàng Thụy Sĩ Arthur!
Tần Xuyên chẳng thèm quan tâm đến mấy thứ đó, nhìn bộ dạng ngây ngốc của Arthur ngồi dưới đất, hắn móc chiếc thẻ đen ở trong túi áo ném lên đầu ông ta.
-Mẹ kiếp, tôi chỉ muốn hỏi ông là có chi phiếu hay không thôi, ông gọi bảo vệ cái rắm ấy!