Đường Vi lộ ra một tia nghi hoặc:
- Anh thật sự muốn thi võ với ông ta sao? Tần Xuyên mà em quen không phải người đàn ông thành thật như vậy.
Tần Xuyên cười khổ:
- Tiểu Vi Vi, có ai nói người đàn ông của mình như em không?
- Anh có thể coi đây là lời khen.
Đường Vi nháy mắt mấy cái:
- Rốt cục anh đang nghĩ gì thế? Mikhail đến bờ biển toàn đá sẽ không kịp về trang viên của gia tộc Romanov nữa, anh không thừa cơ giết chúng, chẳng lẽ nhất định phải phân cao thấp với Mikhail mới chịu bỏ qua sao?
Trong mắt Tần Xuyên hiện ra ý cười bất đắc dĩ:
- Tiểu Vi Vi, em quá sốt ruột rồi. Em cẩn thận ngẫm xem em cảm thấy anh có thể tránh được Mikhail không?
Đường Vi trầm ngâm trong chốc lát, lộ ra vẻ chợt hiểu:
- Ý anh là cho dù anh có giết hết người của gia tộc Romanov thì ông ta vẫn đến làm phiền anh à?
Tần Xuyên gật đầu, thấy phía trước vừa vặn có một nhà hàng nhỏ liền dẫn Đường Vi vào, dùng tiếng Nga lưu loát chọn chút trà bánh, vừa ăn vừa nói chuyện.
- Trái Đất này đã càng ngày càng nhỏ rồi, thật ra chỉ cần người của đồng minh Tulip không sống trong lòng đất thì sớm muộn gì anh cũng có thể tìm được chúng. Nhưng mấu chốt của vấn đề là nếu anh giết chúng thì kỵ sĩ thần phù hộ của chúng cũng sẽ đến giết anh.
Nếu chỉ giết anh thì mặc kệ, nếu trong số chúng có kẻ không có điểm dừng, bắt đầu giết hại người xung quanh anh thì chẳng phải anh đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn tám trăm sao?
Vì thế chỉ giết người là hạ sách, đám người kia tuy rằng gia tài bạc triệu, nhưng tính mạng của chúng chẳng đáng bao nhiêu, trong cuộc đọ sức càng ở tầng cao thì tiền bạc và tài phú càng là chuyện chẳng quan trọng gì.
Nếu chúng có sức mạnh, sự gan dạ, mưu trí như tổ tiên đại đế Peter, nữ vương Ekaterina thì đám người đó cũng sẽ không đến nỗi phải co đầu rút cổ trong một trang viên không dám ra ngoài.
So với việc anh đến đây là để ám sát gia tộc Romanov thì thà nói rằng anh đến để chinh phục chúng. Bắt giặc phải bắt vua trước, vua của chúng không phải gia chủ Phil của chúng mà là thần hộ mệnh của chúng, Mikhail.
Tần Xuyên vẻ mặt chuyên chú nói phân tích của mình. Sau khi hắn nói xong, phát hiện người phụ nữ trước mặt đang dùng ánh mắt kỳ quái mà dịu dàng nhìn mình.
- Sao vậy Tiểu Vi Vi, sao lại nhìn anh thế?
Hai tay Đường Vi đặt lên bàn, khẽ chống cằm, cười đầy xinh đẹp:
- May mà không phải anh luôn nghiêm túc như vậy, nếu không không biết có bao nhiêu cô gái mê đắm anh nữa.
Tần Xuyên rất hưởng thụ sờ khuôn mặt mình:
- Hết cách rồi, khiêm tốn cũng là một phẩm chất của anh, không sửa được.
- Phụt!
Đường Vi lườm hắn:
- Được rồi, cho anh chút thuốc nhuộm là anh mở cả phường thêu. Nói thật, anh có lòng tin vào trận tỷ thí ngày mai không?
Tần Xuyên thu lại dáng vẻ tươi cười, nghĩ nghĩ, nói:
- Anh nhìn không thấu thực lực của Mikhail, nhưng ông ta có thể khống chế thanh kiếm kia chứng tỏ thực lực cũng không yếu hơn anh, cụ thể thế nào phải đánh mới biết được.
- Đúng rồi, thanh kiếm kia làm sao thế? Tại sao vừa nãy anh liếc nó một cái rồi lại cất về chỗ cũ?
Đường Vi hiếu kỳ nói.
Tần Xuyên thở dài:
- Em biết tổ tiên nổi danh nhất của gia tộc Romanov là ai không?
- Đương nhiên là Peter Đại Đế, chẳng phải vì có Peter Đại Đế cách tân nên khi đó mới xưng bá một phương sao?
Đường Vi cũng biết một ít.
Tần Xuyên gật đầu:
- Peter Đại Đế là quân vương anh minh nhưng cũng là một bạo quân, bội kiếm của ông ta giết vô số kẻ địch, chinh chiến không biết bao nhiêu sa trường, trải qua bao nhiêu da ngựa bọc thây.
Thanh kiếm kỵ sĩ treo trên tường kia chính là kiếm Peter Đại Đế để lại, là “Kiếm St. Peter” do kỵ sĩ mạnh nhất của gia tộc Romanov các đời bảo quản.
Nghe nói, Peter Đại Đế thích đồ sát phạm nhân, thậm chí còn muốn con trai trưởng của mình cũng học mình, nhưng con trai trưởng của ông ta không thể hung tàn bạo ngược như vậy, có ý đồ chạy trốn, kết quả… bị Peter Đại Đế một kiếm chém chết.
Em ngẫm mà xem, một thanh kiếm từng giết vô số kẻ địch, thậm chí cốt nhục thân sinh cũng không buông tha, hơi thở nó lưu lại trên đó hung ác cỡ nào.
Nếu như người bình thường đụng chạm kiếm kia, bởi vì cảm giác yếu kém thì có thể chỉ thay đổi một cách vô tri vô giác, khiến người đó trở nên nóng nảy, tâm trạng tiêu cực tăng nhiều.
Nhưng càng là võ giả cường đại, cảm giác càng mạnh, vô cùng nhạy cảm với hơi thở giữa trời đất. Vì thế hơi thở trên thanh kiếm đó sẽ dần dần chịu vào cơ thể võ giả, ảnh hưởng đến tâm trí của võ giả.
Anh đoán nếu võ giả cấp tiên thiên sử dụng thanh kiếm đó thì cho dù không phải luyện công tẩu hỏa nhập ma, cũng sẽ biến thành kẻ coi giết người là thú vui.
- Chuyện này… chuyện này mấy trăm năm rồi, thanh kiếm đó còn có thể gây ra ảnh hưởng đó sao?
Đường Vi giật mình nói.
Tần Xuyên nhún vai:
- Đương nhiên, càng là võ giả cường đại, vũ khí của họ càng dễ mang theo hơi thở và ý chí của chính họ, trừ phi bị khí mạnh hơn loại trừ, nếu không chúng sẽ luôn tồn tại.
Nói cách khác, Thần Kiếm Môn cũng sẽ không thu thập nhiều danh kiếm thiên hạ từ xưa đến nay để chế tạo một bể kiếm đi giúp đỡ đệ tử của mình lĩnh ngộ kiếm ý rồi, tất cả đều dựa vào kiếm ý còn lưu lại trên kiếm.
- Nhìn dáng vẻ của đại sư Mikhail cũng không giống người tàn bạo, ông ta thật sự có dùng thanh kiếm đó sao?
Đường Vi hoài nghi nói.
Tần Xuyên cười nói:
- Nếu ông ta không nắm chắc hoàn toàn có thể ngăn cản thanh kiếm này ăn mòn thần trí thì ông ta sẽ không trắng trợn để thanh kiếm cổ quan trọng như vậy ở trong tiệm.
Ít nhất anh bây giờ chưa thể sử dụng thanh kiếm đó, tâm linh của anh không sắt đá như đại sư Mikhail, ông ta thật sự rất lợi hại.
Đường Vi nhíu mày:
- Anh không nói còn được, anh vừa phân tích như vậy, em thấy lo cho anh chết đi được… Ngày mai em đi cùng anh nhé, ít nhất hãy để em nhìn hai người thi đấu.
- Đương nhiên, như vậy tốt nhất, anh cảm thấy chắc em sẽ có thể học được không ít thứ từ cuộc so tài của bọn anh.
Tần Xuyên nói.
Đường Vi không phục lắm, bĩu môi:
- Nhìn dáng vẻ đắc ý của anh kìa, hừ, đợi bản tiểu thư “bốn biến” Huyết Hoàng công, xem em dạy dỗ anh thế nào!
Tần Xuyên xấu hổ cười, chỉ có điều trong nội tâm quả thật có chút chờ mong, dù sao ba biến đã giúp thực lực của Đường Vi thay đổi lớn như vậy, bốn biến… chắc sẽ không vượt qua tiên thiên, bước vào cảnh giới tông sư luôn chứ?
Đáng tiếc sư phụ Đường Vi từng tiếp cận với bốn biến cũng không thể hoàn thành, không biết cụ thể thế nào.
Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau.
Bờ biển toàn đá còn tràn ngập sương mù biển mờ mờ.
Tần Xuyên cùng Đường Vi đúng giờ đến nơi, trước khi hai người đến, Mikhail cùng đệ tử Ivan, đã chờ từ lâu.
Mikhail mặc bộ áo giáp bằng da mang phong cách kỵ sĩ Trung Cổ, chỉ vài bộ phận quan trọng có da, các bộ phận khác chỉ có vải màu xám.
Bộ áo giáp bảo vệ tương đối đơn bạc này trong buổi sáng sớm nhiệt độ thấp như vậy, e là người bình thường không thể chịu được.
Nhưng Mikhail già mà vẫn khỏe mạnh dẻo dai có vẻ rất có tinh thần, so với hôm qua, ông ta đã thể hiện được nhuệ khí mà người chiến sĩ nên có.
Học trò Ivan vẻ mặt tự tin nghiêm túc đứng phía sau, tay cầm hai thanh kiếm, một thanh kiếm St. Peter, một thanh khác là kiếm bản rộng bình thường.
- Đại sư Mikhail, không để ông đợi lâu chứ.
Tần Xuyên đi lên phía trước, còn Đường Vi dừng bước tại một tảng đá lớn bên cạnh.
- Vừa đúng giờ.
Mikhail không cười, khí chất hoàn toàn khác hôm qua, hỏi:
- Cậu không định dùng vũ khí sao?
Tần Xuyên cúi người, nhặt một nhánh cây bị gãy của cây gì không biết, gạt gạt cát trên đất.
- Đây là vũ khí của tôi.
Đại sư Mikhail không nói gì, nhưng Ivan ở phía sau ông ta rất không vui, nói:
- Tùy tiện như vậy là không tôn trọng đại sư à?
Tần Xuyên cười nói:
- Tôi thật sự không có vũ khí gì, tôi dùng kiếm nhưng mãi không tìm được thanh nào hợp.
Mikhail không quá kinh ngạc, ông ta vẫy tay, thanh kiếm bản rộng bình thường trên tay Ivan liền bay ra khỏi vỏ kiếm, rơi xuống tay ông ta.
- Đây là bội kiếm ân sư tôi tặng cho tôi khi tôi làm học trò hồi còn trẻ, đã hơn chục năm không dùng để chiến đấu, hy vọng cậu không làm tôi thất vọng, người trẻ tuổi.
Mikhail vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, mái tóc xám trắng và bộ râu rung động theo gió,
Tần Xuyên cũng trở nên nghiêm túc hơn, “kiếm” nghiêng nghiêng rơi xuống, bày ra chiêu thức mở đầu.
Một giây sau, một luồng ánh sáng xanh và một luồng ánh sáng trắng, kiếm trên tay hai người bắt đầu tỏa ra, vây quanh hai người.
Hai trận gió lớn nổi lên, dưới chân Tần Xuyên cùng Mikhail nổi đầy cát bụi, hai thân ảnh va vào nhau kịch liệt!
- Kiếm khí!?
Đường Vi lắp bắp kinh hãi, bởi vì cô phát hiện, đại sư Mikhail cũng là một kiếm khách, trên thanh kiếm bản rộng kia của ông ta có sức mạnh màu bạc, rõ ràng là một kiếm khí có sức ép.
Nhánh cây và kiếm bản rộng vừa chạm vào nhau, kiếm khí Thanh Liên như vạn cánh hoa sen bay khắp nơi.
Trong trang viên tổ truyền của gia tộc Romanov.
Quản gia vội vội vàng vàng gõ cửa, đánh thức gia chủ Phil VI.
- Rốt cục xảy ra chuyện gì thế?
Phil hơi say rượu gãi đầu, không vui hỏi.
Quản gia ở bên nuốt nước miếng, có chút thất thố mà nói:
- Không ổn rồi, đại sư Mikhail đột nhiên không ở trong tiệm rồi! Không biết ông ấy đi đâu!
- Cái gì?
Phil như bị ác mộng làm bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch, vung tay lên:
- Còn thất thần làm gì? Phái hết người có thể phái đi, mau liên hệ và tìm đại sư Mikhail đi!
Quản gia khoát khoát tay nói:
- Nhưng ngài Ivan sáng sớm đã gửi tin đến nói đại sư đi thi đấu với Kiếm Ma rồi, Kiếm Ma sẽ không đến trang viên nên mời chúng ta không cần tìm kiếm.
Phil có chút không hiểu gì, ngây ngẩn hồi lâu mới nói:
- Ông nói… Kiếm Ma hắn… đến rồi à? Đang thi đấu với đại sư sao?