- Rodolfo! Sao mày có thể làm ra loại chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy? Mày không xứng là hậu duệ của hoàng thất đế quốc La Mã thần thánh!
Phil phẫn nộ gào thét.
- Ha ha ha! Phil, tốt nhất mày nên giữ cho miệng sạch sẽ chút, nếu không tao không đảm bảo qua ngày hôm nay ai sẽ là tộc trưởng của gia tộc Romanov đâu…
Nghe nói chị họ Lukyanova và cậu em thứ ba của mày đều từng là lựa chọn cho chức gia chủ, tao cũng có quan hệ cá nhân với hai người đó, có thể hai người đó làm gia chủ sẽ tốt hơn mày ý chứ?
Nghe thấy lời nói này của Rodolfo, Phil sắc mặt trắng bệch, run rẩy định chửi bậy nhưng chỉ dám giận mà không dám nói gì.
Đây rõ ràng là đang áp chế ông ta, đe dọa ông ta nhưng ông ta lại không cách nào phản kháng.
Một đám thành viên gia tộc ở phía sau đã bùng nổ, cả đám nhao nhao chỉ trích Phil không bàn bạc với họ dẫn đến khốn cảnh hiện tại của gia tộc.
- Phil! Đây chính là chuyện tốt mà anh làm đấy! Tại sao Ulysses đến mà bọn tôi đều không biết?
Lukyanova hai tay khoanh trước ngực bất mãn nói.
- Bây giờ làm sao đây? Nếu đại sư Mikhail có chuyện gì thì sức mạnh thần phạt giả của gia tộc chúng ta sẽ sụp đổ hoàn toàn mất!
- Phil, anh còn xứng làm gia chủ không? Chẳng phải chúng ta đã mời người trong suốt rồi ư? Tại sao còn để người của Habsburg đến chiếm tiện nghi?
Phil bộp cái cắt đứt điện thoại, gầm lên với đám người của gia tộc:
- Các người câm miệng cho tôi! Trước khi xảy ra chuyện, các người dám nói những lời này không? Bây giờ điều quan trọng nhất là tên Kiếm Ma kia mau chết đi! Nếu Ulysses còn không thể xử lý Kiếm Ma thì người trong suốt đến gần như là vô dụng! Chúng ta đều phải chết!
Lời này vừa nói ra, lại khiến cả đám người của gia tộc Romanov tạm thời yên tĩnh, tên nào tên nấy đều căng thẳng nhìn về phía hình ảnh truyền đến.
Trên bờ biển, Ivan phát hiện ân sư đã bị đánh lén trúng độc, mặc kệ trước mặt là ai, anh ta cầm kiếm bản rộng lên lao về phía Ulysses!
- Tiểu nhân hèn hạ!
Ivan tập trung tất cả chân khí toàn thân, thanh kiếm mang theo khí thế như lũ quét bạo phát chém về phía Ulysses.
Nhưng người sau chẳng thèm nhìn gì hết, tay trái đẩy ra một chưởng, như là một bàn tay lớn vô hình áp chế tất cả chân khí của Ivan dưới năm ngón tay.
Ivan bị một luồng tường khí trực tiếp đẩy ngã bay đi, phun ra một ngụm máu tươi, miễn cưỡng giữ cho kinh mạch mình không bị chấn động đến đứt luôn.
- Ivan… đừng động thủ… nguy hiểm…
Mikhail nhịn đau, ngăn học trò của mình mạo hiểm lần nữa.
Ivan đau khổ bò dậy khỏi mặt đất, chạy đến đỡ ân sư, tự trách nói:
- Là con vô dụng! Đại sư! Con quá nhỏ bé!
Mikhail lắc đầu:
- Con trai, con đã tiến bộ rất nhanh rồi, đợi hai mươi năm nữa, chắc chắn con sẽ mạnh hơn nhiều Ulysses!
Ulysses vẻ mặt đáng tiếc chậc chậc miệng:
- Rất không may, Mikhail, mày và học trò của mày e là không đợi được đến ngày đó rồi.
- Chưa chắc, có lẽ chính mày mới không đợi được đến ngày đó.
Tần Xuyên toàn thân khói đen lượn lờ lại lần nữa ngưng tụ ra kiếm Thanh Đế.
Ulysses quay đầu nhìn về phía hắn, híp híp mắt:
- Giỏi thật đấy, đánh lâu vậy mà còn có nhiều chân khí như vậy?
Ông ta không hề biết Tần Xuyên có thân thể thần mộc, hơn nữa năng lượng màu đen trong cơ thể có thể giúp hắn nhanh chóng khôi phục nguyên khí, vì thế Tần Xuyên không sợ trận chiến tiêu hao thể lực.
Đương nhiên, dù Tần Xuyên khôi phục có nhanh đến mấy cũng chỉ có mức độ, thời khắc này chân khí và thể lực của hắn chỉ còn khoảng sáu phần.
- Sao, phát hiện không còn bao nhiêu tiện nghi để chiếm nên sợ rồi à?
Tần Xuyên mỉm cười nói.
Ulysses trong tươi cười lộ ra một tia điên cuồng:
- Thật đúng là người trẻ tuổi bất lịch sự, tao chỉ thưởng thức tài hoa của mày thôi… Đương nhiên, mày càng có tài hoa thì hôm nay càng không thể giữ lại!
Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, tay trái của Ulysses liền rút Cự Kiếm ở sau lưng. Trong lúc rút kiếm, ông ta đã rạch ra một đường cong như mặt trăng lưỡi liềm, bóng kiếm trùng trùng điệp điệp rơi xuống!
Kiếm khí màu vàng như muốn bổ mặt đất thành một hẻm núi, “ầm ầm” một tiếng, nổ ngay ở chỗ Tần Xuyên đứng!
Đá văng tung tóe, cát bụi mù mịt.
Tần Xuyên như một con báo săn nhanh nhạy, nghiêng người tránh đi nhưng vẫn bị kiếm khí mãnh liệt này ảnh hưởng, tạo ra kiếm giáp Thanh Liên.
Ulysses cũng không trông mong một kiếm này có thể xử lý được Tần Xuyên, tay phải của ông ta lại ngay lập tức để gần chuôi kiếm, kiếm khổng lồ khẽ nghiêng, chém ngang một cái, gần như trong nháy mắt đã theo sát hướng né tránh của Tần Xuyên!
Tần Xuyên không ngờ một thanh kiếm lớn như vậy mà ở trong tay Ulysses lại có thể linh hoạt, tốc độ nhanh đến mức độ này.
Kiếm giáp Thanh Liên của hắn bị trùng kích mãnh liệt, kiếm khí “bùm” nổ tung khiến khí huyết của Tần Xuyên cũng theo đó mà sôi trào một hồi!
Thân thể lăn hai vòng, Tần Xuyên mới gỡ bỏ được uy lực của kiếm này của Ulysses.
- Vừa bắt đầu đã chỉ có thể lui về phía sau à? Những lời hùng hồn vừa nãy của mày đâu?
Ulysses cười ha ha, Cự Kiếm không ngừng luân chuyển múa qua múa lại giữa tay trái và tay phải, kiếm thuật đại khai đại hợp đổ ập xuống, chém về phía Tần Xuyên!
Cự Kiếm này có sức mạnh hiệu quả như kiếm St. Peter, giống như là dung nhập sát khí trên vô số chiến trường đông chinh của chiến sĩ Thập Tự Quân, vô cùng áp lực.
Giống như một chiếc dao cầu tử thần, lơ lửng giữa không trung không ngừng rơi xuống, lúc nào cũng có thể chém đầu Tần Xuyên.
Tu vi của Ulysses quả nhiên không kém hơn Mikhail, cộng thêm việc ông ta trẻ tuổi hơn một chút nên khí huyết và tốc độ đều hơn một bậc, khiến Tần Xuyên có chút thở không ra hơi.
Đại sư Mikhail thấy Tần Xuyên rơi vào thế hạ phong, chịu đựng sự đau khổ vì độc tố lan tràn, lớn tiếng nói:
- Đừng để khí thế của hắn áp đảo! Ulysses kế thừa chiến pháp của kiếm sĩ Thập Tự Quân của “đội kỵ sĩ Teuton” thời Trung Cổ, nếu bị khí thế của hắn áp đảo thì cậu sẽ vĩnh viễn không tìm được sơ hở!
Không nên bị hai tay nắm kiếm của hắn mê hoặc! Kiếm thuật của kiếm sĩ Thập Tự Quân đều hoàn thành bằng một cánh tay! Chú ý đến mức độ chấn động, tần suất của cánh tay hắn, cẩn thận cánh tay của hắn thay đổi là có thể phản khắc kiếm thuật của hắn!
Tần Xuyên vừa chống cự rút lui, vừa nghe lời giảng của đại sư, quả nhiên phát hiện chiêu thức của Cự Kiếm của Ulysses không hề phức tạp, chỉ là uy thế của ông ta quá kinh người, giống như núi thở biển gầm vậy. Hơn nữa động tĩnh cực lớn, khiến hắn này sinh ảo giác mình nằm ở thế yếu.
"Liều mạng!"
Trong lòng Tần Xuyên mặc niệm một tiếng, rống lên đạp mũi chân, không lùi mà tiến, bắt đầu dùng kiếm ý Cơn Dông phản công!
Tay Tần Xuyên hóa thành vô số hư ảnh, kiếm cũng theo đó mà trở nên không rõ ràng, một đóa Thanh Liên nở ra vô số cánh hoa.
"Đinh đinh đinh đinh!!
Kiếm Thanh Đế và kiếm khổng lồ của Ulysses đập vào nhau, tóe lửa khắp nơi.
Từng đường kiếm quang quanh co màu vàng quyết đấu kịch liệt với kiếm ý Cơn Dông, giống như những tấm khiên khổng lồ màu vàng, bị laser không ngừng bắn phá.
Dù diện tích che phủ của kiếm khổng lồ rất lớn nhưng Tần Xuyên dựa vào biến hóa cơ bắp của Ulysses để dự đoán góc độ và tốc độ xuất kiếm của ông ta, thành thạo tìm được khe hở tiến hành tấn công mạnh mẽ.
Ulysses rơi vào đường cùng, một số kiếm chiêu đã không thể thi triển thuận lợi, phải tránh lui trước.
Thời gian dần qua, Tần Xuyên bắt đầu đứng vững gót chân, từng bước một áp chế ngược lại Ulysses.
- Lão già chết tiệt! Đáng đời bị độc chết!
Ulysses căm tức không thôi, ông ta không ngờ tới, chỉ một vài lời giải thích của Mikhail mà Tần Xuyên đã có thể lĩnh ngộ thấu triệt như vậy.
Mikhail thấy một màn này liền lộ ra thần sắc vui mừng và tán thưởng, cố hết sức ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm nói:
- Đúng là thiên tài kiếm thuật. Thiên tài mà…
Ulysses phát hiện mình lại bị một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi chèn ép cho chật vật, đặc biệt là trên du thuyền phía sau còn có bộ hạ tùy tùng của mình, chỉ cảm thấy mặt mũi bị ảnh hưởng, vẻ mặt càng hung ác.
- Kiếm ý Cánh đồng hoang vu, răng nanh Sư tử vàng!
Ulysses đột nhiên chém mạnh, thanh kiếm đâm xuống đất, thân kiếm vùi xuống đất đến hơn một mét!
Đang lúc Tần Xuyên buồn bực tại sao đối phương lại có “sai lầm” kiểu này thì phát hiện tình hình không ổn!
"Ah!! —— "
Trong tiếng gầm như dã thú của Ulysses, sức mạnh và kiếm khí toàn thân ông ta đều tập trung trên hai tay ông ta và Cự Kiếm.
Dựa vào lực phản của mặt đất, Ulysses tập trung sức mạnh, đồng thời dùng phương thức bạo phát, lôi kiếm từ trong đất ra chém đến, vẽ một đường kiếm quang vàng lóng lánh!
Giống như một con sư tử sau khi há miệng đầy máu ra lại đóng lại, răng nanh bén nhọn bộc lộ tài năng.
Xen lẫn đá bay và cát bụi, tất cả kiếm khí của Tần Xuyên đều bị chiêu phản kích này đánh tan, kiếm giáp Thanh Liên bị trọng thương.
“Ầm” một tiếng, thân thể Tần Xuyên bay ra ngoài, ở trên không phun ra một ngụm máu.
Ulysses lộ ra nụ cười hưng phấn:
- Chưa hết đâu!
Thân hình cường tráng của ông ta lại lần nữa chạy nước rút, lật tay cầm kiếm, vung ra một tấm lụa!
Tần Xuyên vừa định hạ xuống thì phát hiện Cự Kiếm này đã đến trước mặt mình, vội vàng nhanh nhạy vung kiếm đánh vào Cự Kiếm kia, mượn lực bay lên không, đến sau lưng Ulysses.
Nhưng Ulysses cũng theo đó xoay người 180°, Cự Kiếm cũng đến theo, cánh tay rung cực mạnh, lại lần nữa ra đòn tốc độ cao!