Hai giờ qua đi, trị liệu chấm dứt.
Chu Phương Tinh mặc quần, mới phát hiện Tần Xuyên đầu đầy mồ hôi, hơn nữa môi trắng bệch, dường như rất mệt mỏi.
- Tần Xuyên, anh không sao chứ?
Cô quan tâm hỏi.
- Không có chuyện gì, mấy ngày nay hơi mệt.
Tần Xuyên gượng cười, vừa mới bị nội thương lại sử dụng chân khí trị liệu cho đối phương, đúng là nguyên khí đại thương mà!
Chu Phương Tinh rất áy náy, lại cảm động, hốc mắt đã sớm ướt.
- Đều do tôi không tốt, không nghĩ tới thân thể của anh. Trị liệu cho tôi khiến thân thể bị thương sao? Nếu không anh nghỉ ngơi một thời gian, dù sao tôi đã đợi hơn mười năm, không quan tâm một hai tháng.
Chu Phương Tinh dịu dàng nói.
Tần Xuyên đưa tay sờ trán cô:
- Chớ ngốc vậy, nào có nghiêm trọng thế, qua vài ngày là tốt rồi.
Đợi khi nói xong, Tần Xuyên mới phát hiện động tác của mình có phần thân mật quá.
Quả nhiên Chu Phương Tinh như thỏ con, thân thể rụt lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Lại nói Chu Phương Tinh lớn hơn Tần Xuyên vài tuổi, mặc kệ dung mạo hay dáng người có thể con là một thục nữ trẻ tuổi..
Nhưng vì ngồi xe lăn, lại ít đi ra ngoài, quanh năm được người chăm sóc, vì vậy ngược lại giống như em gái nhỏ nhà bên, khiến người thương tiếc.
Tần Xuyên ho khan hai tiếng, cảm thấy không khí có chút mập mờ, khoan thai cười nói:
- Phương Tinh, chúng ta đi ra ngoài, tôi đói bụng rồi.
- Vâng…
Chu Phương Ngữ cảm thấy tim đập rộn ràng, giọng đáp như tiếng muỗi kêu.
Không biết từ khi nào cô đã nghe lời Tần Xuyên, trong đầu giờ mơ mơ màng màng, không biết đang nghĩ gì.
Đợi hai người tiến ra phòng khách, Chu Vân Phong vội vàng đi tới hỏi tình hình trị liệu.
- Tần tiên sinh, có phải là chỉ cần một đợt trị liệu nữa là Tinh nhi sẽ khôi phục?
- Sau này có thể bắt đầu tập luyện khôi phục được rồi. Đợi tuần sau tôi sẽ tới tiến hành trị liệu tận gốc lần cuối, trong một tháng là có thể khôi phục trạng thái người bình thường.
Tần Xuyên nói.
Chu Vân Phong kích động, hai tay bái trời:
- Đúng là lão tổ tông phù hộ, nếu không phải gặp được Tần tiên sinh, Tinh nhi đã có thể gặp nguy hiểm.
Tôn Vĩ ở cạnh lạnh lùng nhìn Tần Xuyên, nghĩ tới việc tiểu tử thối này còn cần nhìn Chu Phương Tinh một lần nữa, gã hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng gã cũng biết, Chu Phương Tinh khôi phục còn cần nhờ Tần Xuyên, cho nên đành phải chịu đựng.
- Tinh nhi, em xem quà anh mang từ Anh về cho em này.
Tôn Vĩ nở nụ cười như vương tử, mang quà đưa tới cho Chu Phương Tinh.
Cô nhìn thoáng qua, trong mắt liên tục thay đổi, nhận ra lai lịch chữ viết:
- Chẳng lẽ đây là quyển thơ huyện Hồng của Mễ Phất?!
- Tinh nhi có ánh mắt thật tốt, anh biết em thích chữ thảo, thư pháp của danh gia như Mễ Phất lưu truyền rất ít.
Anh cũng tốn nhiều công sức mới tìm ra một nhà sưu tầm, tốn 2 triệu bảng Anh, mua bức tự thiếp này tặng em, mong em sớm khôi phục!
Tôn Vĩ vẻ đầy chân thành.
Chu Phương Tinh là phó giáo sư khảo cổ, rất có hứng thú với văn hóa cổ đại. Nhìn thấy bức tự thiếp của Mễ Phất này, lập tức chăm chú quan sát, căn bản không có tâm tình ăn cơm.
Tần Xuyên liếc mắt nhìn tự thiếp, nhếch miệng, trực tiếp chạy tới bàn ăn, bắt đầu ăn uống thả ga.
Chu Phương Tinh đột nhiên đột nhiên nhớ tới cảnh ngày đó Tần Xuyên viết chữ, tràn ngập thần vận, không khỏi hỏi:
- Tần Xuyên, sao anh không đến xem, tác phẩm thư pháp của Mễ Phất rất hiếm có.
- Tinh nhi, anh đoán bác sĩ Tần xem cũng không hiểu loại thư pháp nghệ thuật này, tài nữ lan tâm huệ chất như em mới hiểu được nghệ thuật cao nhã.
Tôn Vĩ cười nhẹ, hạ thấp Tần Xuyên, thuận tiện thổi phồng Chu Phương Tinh.
Tần Xuyên nghiêng đầu lại, một tay cầm chân gà, một tay cầm cốc Cocacola, khẽ lắc đầu.
- Vốn tôi không có ý địch vạch trần anh, nếu anh nói như vậy, tôi xin hỏi anh một chút. Anh cầm đồ dỏm tới cho Phương Tinh xem tính toán là cao nhã gì chứ?
- Đồ dỏm?
Chu Vân Phong và Chu Phương Tinh đều giật mình.
Tôn Vĩ nhíu chặt lông mày, tức giận nói:
- Bác sĩ Tần, thứ này do tôi bỏ ra hơn 2 triệu bảng Anh, mời chuyên gia xem xét qua. Cậu nói năng linh tinh như vậy, là không tôn trọng tôi và Tinh nhi!
- Thôi đi, nếu như không phải anh cố ý, vậy chính là anh bị làm thịt. Chuyên gia và người bán cùng nhau lừa anh.
Tần Xuyên lại cắn một miếng đùi gà.
Tôn Vĩ hừ lạnh:
- Bác sĩ Tần, y thuật của anh rất cao minh, nhưng tranh chữ cổ thì tôi tin Tinh nhi có hiểu biết hơn. Tinh nhi, em nhìn kỹ xem đây có phải là của Mễ Phất không?!
Chu Phương Tinh chần chừ, bắt đầu chăm chú phân tích…
Trường an hựu đáo nhân đồ lão ngô đạo hà thì định phục đông.
Đề trụ biển châu chân lão hĩ cánh vô sự nghiệp tấu phu công.
Mấy câu thơ này đúng thực là câu chữ trong quyển thơ huyện Hồng, tuyệt đối không sai.
Mà tấm tự thiếp này mỗi chữ nặng nhẹ đều được đắn đo, tiết tấu cực mạnh, đậm nhạt khi dùng mực, phong cách tự nhiên phóng khoáng, hoàn toàn ăn khớp với phong cách của Mễ Phất.
Chu Phương Tinh nghi hoặc nhìn về phía Tần Xuyên:
- Chất liệu giấy cũng tốt, mực cũng tốt, với kinh nghiệm của tôi thì đúng là tác phẩm thư pháp thời Bắc Tống, không nhìn ra dấu vết đồ dỏm.
Tôn Vĩ vỗ tay, khen:
- Vẫn là Tinh nhi có kiến thức, đây đương nhiên là bút tích thực, sao anh có thể múa rìu qua mắt thợ mà lừa gạt Tinh nhi.
- Haizzz…
Tần Xuyên thở dài, cầm đùi gà chỉ vào phần lạc khoản trên tự thiếp:
- Vậy cô xem thời gian trên lạc khoản, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?
- Thời gian?
Chu Phương Tinh đọc thoáng qua:
- Huy Tông Sùng Ninh năm thứ hai… Có vấn đề gì sao? Mễ Phất đúng là làm quan vào thời Huy Tông mà.
Tôn Vĩ liên tục gật đầu:
- Đúng vậy, Tinh nhi, anh thấy bác sĩ Tần căn bản là rảnh rỗi sinh nông nổi, em không cần để ý tới.
- Hừ.
Tần Xuyên mỉm cười, cắn nốt một cái đùi gà, uống ừng ực hai ngụm Cocacola, mới mở miệng nói:
- Huy Tông Sùng Ninh năm thứ hai, là năm 1103 sau công nguyên, khi đó Mễ Phất 53 tuổi, nhận chức Thư học bác sĩ.
Mà quyển thơ huyện Hồng viết khi Mễ Phất trước khi tới Biện Kinh nhận chức Thư họa học bác sĩ, khi đi qua huyện Hồng nảy sinh cảm hứng mà thành. Bài thơ này miêu tả phong cảnh ven bờ cùng tâm cảnh của ông.
Lúc đó là Huy Tông Sùng Ninh năm thứ năm, Bính Tuất, cũng chính là năm 1106 sau công nguyên, là khi Mễ Phất 56 tuổi.
Tần Xuyên hời hợt nói ra một đống tư liệu lịch sử với thời gian chính xác, hạ bút thành văn.
Nói đến đây, Chu Phương Tinh và Chu Vân Phong đều lộ ra vẻ giật mình, còn Tôn Vĩ thì xanh mặt, ánh mắt có chút bối rối.
- Thì ra là thế!
Chu Vân Phong vui mừng nói:
- Thời gian trên lạc khoản nếu so với thời gian bài thơ xuất hiện thì sớm ba năm, cho nên tuyệt đối không phải là thật.
Tần Xuyên gật đầu:
- Những chuyện này đều có thể tra tài liệu, nếu không tin có thể đối chứng.
Tôi đoán chừng là do cao thủ thư pháp nào đó sùng bái Mễ Phất, phỏng chế một tác phẩm, chỉ là trên lạc khoản có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng cũng có thể coi là một thứ đồ cổ dỏm.
- Đúng là đã được mở rộng tầm mắt, Tinh nhi nhà ta tuy hiểu được phân biệt niên đại và phong cách đồ cổ, nhưng không để ý tới tư liệu lịch sử, vẫn là Tần tiên sinh tài học uyên bác.
Chu Vân Phong vui vẻ cười, vỗ mông ngựa vài cái.
Ánh mắt Chu Phương Tinh lóng lánh nhìn đối phương, hé miệng cười hỏi:
- Tần Xuyên, không ngờ anh có kiến thức về giám định và thưởng thức tranh chữ cổ như vậy, trước kia anh từng học qua sao?
- Tôi không có hứng thú học, hiểu một chút mà thôi.
Tần Xuyên nói thật.
Từ nhỏ hắn bị lão đầu tử yêu cầu đọc rất nhiều tác phẩm cổ điển, dựa vào trí nhớ bá đạo như vậy, dù rất nhiều loại sách không thích xem nhưng vẫn khắc ghi trong đầu.
Tuy không dám nói gì cũng tinh thông nhưng quả thực là đọc nhiều hiểu rộng.