Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 110

Năm mới vừa bắt đầu, vương thành Rực Rỡ đã náo nhiệt.

Bởi vì cuộc chiến đoạt tháp phù thủy thứ ba sắp diễn ra rồi.

Con sóng ngầm của vương thành vốn đã được khuấy đảo do sự kiện ám sát liên tiếp vào khoảng thời gian trước nay lại càng mãnh liệt hơn.

Có rất nhiều nguồn tin bí mật lan truyền trong vương thành về tung tích hiện tại của Sigourney, có bao nhiêu thế lực nhắm vào tháp thứ ba...

Đầu tháng ba.

Hiệp hội phù thủy thông báo với toàn Ilov, cuộc chiến đoạt tháp thứ ba chính thức bắt đầu, người có ý định khiêu chiến chủ nhân hiện tại của tháp thứ ba – phù thủy áo bào xám "Người dệt vận mệnh" Nance có thể xin khiêu chiến với hiệp hội phù thủy trong vòng mười ngày.

Sau khi thông báo này được tuyên bố, phù thủy thuộc mười một tháp phù thủy còn lại của vương tọa khác hoặc của vương tọa Rực Rỡ, phù thủy tự do không rõ thân phận... giống như chỉ chờ đến giờ phút này, họ vội vàng xin khiêu chiến khiến số lượng phù thủy khiêu chiến ngày đầu tiên đã vượt kỷ lục cuộc chiến đoạt tháp cấp một và cấp hai trước đây.

Bình thường tháp phù thủy cấp một là tháp phù thủy thuộc Vương Tọa, chỉ khi sức mạnh đạt đến cấp vương tọa thì mới có tư cách tham gia cuộc chiến đoạt tháp này. Tuy trước kia Elena đã từng cổ vũ Ash rằng chỉ cần có sức mạnh là có thể đoạt tháp Vương Tọa, nhưng trên thực tế nếu như Ash thật sự trở thành Vương Tọa, cậu hoàn toàn không cần phải đi đoạt tháp, chỉ cần cậu muốn là hiệp hội phù thủy chắc chắn sẽ rất tình nguyện phân chia lại lãnh địa giữa các vương tọa, trao thẳng cho cậu một vùng lãnh địa bao la, xây dựng một tháp phù thủy cấp một cho cậu.

Cũng giống như phù thủy Vương Tọa Đinh Hương lên cấp vương tọa vào trăm năm trước. Ông ta cũng không thay thế một trong mười hai Vương Tọa đương thời, mà trở thành Vương Tọa thứ mười ba.

Bởi vì phù thủy vương tọa trên Ilov thật sự quá ít, suốt mấy ngàn năm qua chỉ có mười hai vị. Trong hoàn cảnh nguyên tố dần dần nghèo nàn, nguyên liệu ma pháp gần như biến mất... Mọi thứ trong thế giới phù thủy đều suy yếu khiến không ít phù thủy cảm thấy vô cùng sợ hãi, lo lắng thế giới phù thủy sẽ đi đến hồi kết, lo lắng có một ngày Vương Tọa cũ chết đi nhưng Vương Tọa mới còn chưa xuất hiện. Sự xuất hiện đột ngột của Vương Tọa Đinh Hương tuy khiến lợi ích của nhiều người bị phân chia lại nhưng cũng mang đến niềm vui và niềm tin cho vô số người, giống như chợt thấy một chồi non mới mọc trên cái cây khổng lồ đang dần dần khô héo.

"Tôi nói những chuyện này với cậu là để cậu biết rằng cuộc chiến đoạt tháp giữa các Vương Tọa là hoàn toàn không có khả năng xảy ra." Mon ngồi trên chiếc xe ngựa do nai sừng tấm kéo và thoải mái nói chuyện với Ash: "Nếu một ngày nào đó cậu có thực lực đoạt tháp cấp một, cậu không cần đoạt, hiệp hội phù thủy sẽ lập tức dâng tặng cho cậu luôn."

Họ đang trên đường trở về vương thành Rực Rỡ, Mon từng nói anh ta không muốn bỏ qua trò vui đặc sắc ở vương thành, cuối cùng anh ta vẫn chọn đồng hành với Ash và Sigourney.

Nghe Mon nói vậy, Ash ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Mon bật cười, cảm thấy rằng nói chuyện với Ash đúng là rất sướng, anh ta tiếp tục nói: "Tháp phù thủy phía dưới tháp cấp một của Vương Tọa chính là tháp cấp hai của ngài Nance. Thông thường, cuộc chiến đoạt tháp cấp hai sẽ không diễn ra quá kịch liệt."

"Tại sao vậy chú?" Ash nghiêng đầu nhìn thoáng qua Sigourney ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh, cậu nhỏ giọng nói: "Nghe nói phù thủy muốn khiêu chiến ngài Nance lần này có thể lấp đầy cả đại lộ Abelos."

Đại lộ Abelos là đại lộ kéo dài qua suốt cả vương thành Rực Rỡ, vô cùng rộng và dài.

"Cho nên cuộc chiến đoạt tháp lần này rất đặc biệt." Mon nhún vai: "Phù thủy có năng lực đoạt tháp cấp hai đều là các phù thủy mạnh mẽ khó lường, khó có ai có thể dao động địa vị của họ. Có một câu thế này không biết cậu đã từng nghe hay chưa."

"Câu gì ạ?"

"Khi hai người chênh lệch không lớn, người kém hơn sẽ tìm mọi cách để vượt mặt người kia. Nhưng khi chênh lệch giữa hai người như một trời một vực, người dưới vực thậm chí sẽ còn chẳng có ý định vượt mặt." Mon nói: "Phần lớn phù thủy trên Ilov chỉ có thể ngước nhìn chủ nhân tháp phù thủy cấp hai mà thôi."

"Phù thủy càng có sức mạnh to lớn thì càng biết tự lượng sức mình. Bởi vậy người khiêu chiến tháp phù thủy cấp hai cực ít." Nói đến đây, Mon cũng nhìn thoáng qua Sigourney, sau đó anh ta bật cười nói, "Nhưng mà ngài Nance là trường hợp đặc biệt."

Anh ta nói với Ash: "Mọi người luôn đồn đãi rằng trước đây ngài Nance đoạt được tháp thứ ba toàn là nhờ hộ vệ của ngài ấy, cũng chính là Sigourney. Vì sự ảnh hưởng của lời đồn, sức mạnh của ngài Nance cũng không khiến người ta kính phục như chủ nhân của các tháp cấp hai khác."

Ash đã hiểu, cho nên cuộc chiến đoạt tháp lần này mới có nhiều phù thủy rục rịch muốn kiếm lợi nhân lúc không có Sigourney bảo vệ ngài Nance ư?

"Đương nhiên, ngoại trừ cảm thấy Nance dễ giải quyết ra thì còn là do lợi ích nữa." Mon phân tích cho Ash: "Chẳng phải bình nguyên Đoạn Hà vừa mở ra đó sao? Tài nguyên ma pháp lại trở nên dồi dào lần nữa. Hơn nữa Ash, dù cậu là phù thủy mới lên cấp, nhưng cậu có phát hiện hay không..." Anh ta cười một cách bí ẩn: "Gần đây môi trường nguyên tố trên Ilov tốt hơn lúc trước một chút đúng không?"

Ash chần chờ một chút, sau khi nghe Mon nói như thế, lúc này cậu nhớ lại quá khứ và lập tức kinh ngạc mở to mắt, đúng là như vậy thật!

Sự thay đổi đó không rõ ràng lắm, nhưng nguyên tố thật sự dồi dào hơn so với lúc cậu mới đến Ilov.

Bởi vì sự thay đổi này rất nhỏ và nó mỗi ngày mỗi tăng trong vô thức khiến người ta dễ dàng bỏ qua.

"Nếu như nói rằng từ thời cổ đại tới giờ, thế giới phù thủy đang dần dần xuống dốc không phanh, như vậy bình nguyên Đoạn Hà mở ra giống như là một bước ngoặt khiến phù thủy thấy được hi vọng trở lại thời đại phồn vinh chưa từng suy tàn." Mon đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Ilov có thể sẽ thay đổi hoàn toàn, một thời đại hưng thịnh sắp đến. Dù là phù thủy nào thì chỉ cần bắt lấy cơ hội ở thời đại này là có thể đạt được thành tựu vượt bậc. Tất cả phù thủy bây giờ đều ý thức được điều này."

"Ngay lúc này đây, tháp phù thủy cấp hai dưới vương tọa có tiếng nói, có lợi ích cỡ nào? Ít nhất là gấp trăm lần nghìn lần trước kia. Và sức hút của nó đối với các phù thủy khác cũng gấp trăm ngàn lần trước kia." Mon lắc đầu: "May mà không có quá nhiều phù thủy áo bào xám trên Ilov, bằng không e là số người khiêu chiến lần này chắc chắn gấp trăm ngàn lần lúc trước rồi."

"Nhiều người khiêu chiến hơn thì sao?" Sigourney đang nhắm mắt bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lành lạnh mang theo sự chế giễu: "Chẳng phải họ cũng phải đấu tranh với nhau đến khi chỉ còn một người quyết đấu với Nance thôi sao?"

Quy tắc của cuộc chiến đoạt tháp: Những người khiêu chiến phải đấu với nhau để chọn ra người đứng đầu, sau đó người đứng đầu sẽ khiêu chiến chủ nhân tháp phù thủy đương nhiệm.

Bằng không cả đống người thay phiên đánh nhau với chủ nhân của tháp như vậy, dù chủ nhân tháp phù thủy mạnh cỡ nào thì cũng không chịu nổi.

Hơn nữa chủ nhân tháp phù thủy cũng từng là người chiến thắng nên cũng đáng được ưu đãi.

Ash chớp mắt mấy cái, cho nên dù có bao nhiêu người khiêu chiến, ngài Nance cũng chỉ cần ngồi đợi những người này đấu với nhau và sau đó đấu với người chiến thắng thôi sao?

Mon bật cười ha ha: "Sigourney, cậu chơi ác thật. Cậu không về sớm là vì đợi tới lúc đó mới xuất hiện hả?"

Anh ta cười, nói cho Ash nghe Sigourney chơi ác cỡ nào.

Nếu như Sigourney xuất hiện sớm, những người đó mà thấy Sigourney bình an vô sự thì số người khiêu chiến lần này sẽ giảm hơn phân nửa.

Nhưng nếu Sigourney không xuất hiện sớm thì ngược lại.

Chờ khi họ chậm rãi chạy về vương thành Rực Rỡ, chắc cuộc chiến giữa những người khiêu chiến đã kết thúc và người chiến thắng cũng đã được chọn.

Đến lúc đó Sigourney mà xuất hiện...

Ồ, hiểu rồi.

Sau khi vượt qua vô số cuộc chiến sống còn giữa những người khiêu chiến, gian nan trèo lên đỉnh trở thành người đứng đầu, kết quả đối thủ của người đứng đầu này không phải là Nance mềm yếu mà là hộ vệ quỷ hút máu Trăng Đỏ của Nance...

"Tuyệt vọng. Quả thật là tuyệt vọng." Mon lắc đầu chậc lưỡi, đương nhiên biểu cảm của anh ta không nên hả hê quá.

Sigourney cong môi: "Chẳng phải như thế thú vị lắm sao?"

...

Đã đến tháng tư, người đứng đầu trong cuộc chiến giữa những người khiêu chiến đã xuất hiện.

Đó vốn là một phù thủy áo bào xám tự do tên là Thomason nhưng ông ta đã gia nhập tháp thứ nhất trước cuộc chiến, nghe nói ông ta giỏi chiêm tinh, pháp thuật gọi hồn, đồng thời cũng rất có tài luyện kim.

Hôm nay chính là ngày Thomason và Nance cùng tiến vào tháp phù thủy vương tọa, hoàn thành cuộc chiến cuối cùng dưới sự giám sát của Vương Tọa Rực Rỡ.

Thời gian vào tháp là lúc tờ mờ sáng.

Tháng tư ở vương thành Rực Rỡ vẫn còn nằm dưới sự bao phủ của Cực Dạ, chỉ có người hiểu viết về tinh tượng mới có thể biết rõ thời gian cụ thể từ bầu trời tối như mực.

Nhưng phù thủy, dân chúng bình thường lại không có khả năng này, bọn họ chỉ cần chạy tới chỗ phụ cận tháp vương tọa trước giờ và ngồi đợi đến lúc tờ mờ sáng là được. Chuyện đoạt tháp rất quan trọng, cho dù bọn họ hoàn toàn không thể xem cuộc chiến nhưng họ vẫn tràn đầy phấn khởi tới làm người tham dự chuyện quan trọng này.

Biết đâu chủ nhân tháp thứ ba sẽ là người khác sau ngày hôm nay thì sao?

Bọn họ cũng được coi như là người chứng kiến chuyện này.

Vương Tọa Rực Rỡ cũng chấp nhận cho mọi người đứng ngoài quan sát và cử đội cảnh vệ xác định khu vực quan sát bên ngoài ở hai bên đường cũng như duy trì trật tự trước giờ.

"Mà kỳ lạ thật." Có người dân sinh sống trong vương thành đứng trong đám người vừa nhón chân nhìn con đường để trống ở giữa định nhìn xem hai vị phù thủy đã tới hay chưa, thần thái ra sao, vừa lôi kéo người bạn bên cạnh nói chuyện: "Trước giờ tháp cấp hai khó đổi chủ lắm đúng không? Nhưng tháp thứ ba thì khác. Tầm mười năm trước chủ nhân của tháp đổi thành ngài Nance, nhưng bây giờ xem ra chủ nhân của tháp sẽ đổi thành Thomason."

Bạn bè của anh ta tới từ nơi khác nên có hơi không hiểu: "Còn chưa bắt đầu quyết đấu mà, sao cậu nói chắc cú vậy?"

"Cậu biết ngài Trăng Đỏ không?" Anh ta hỏi lại người bạn.

Người bạn liên tục gật đầu: "Biết biết."

"Ngài Trăng Đỏ là hộ vệ của ngài Nance đó." Anh ta nói: "Nhưng ngài Trăng Đỏ mất tích lâu rồi, có người đồn rằng ngài ấy đã..." Giọng anh ta nhỏ dần trong vô thức.

"Ồ. Hóa ra là như thế." Bạn của anh ta thốt lên kinh ngạc: "Không có ngài Trăng Đỏ, e là ngài Nance sẽ gặp nguy hiểm!"

Anh ta thở dài: "Đúng vậy. Năm đó ngài Nance đoạt tháp thành công đều là nhờ ngài Trăng Đỏ đó."

Người bạn lẩm bẩm: "Như vậy nếu không có ngài Trăng Đỏ, ngài Nance ắt thua rồi. A! Tôi lỡ đặt cược rồi!" Người bạn lập tức nhảy dựng lên, không thèm đứng chờ hai vị phù thủy trong cuộc nữa, anh ta tranh thủ thời gian chen lấn đi ra ngoài.

"Ấy, cậu đi đâu vậy!" Người kia kinh ngạc đưa tay giữ chặt bạn mình lại: "Sắp đến giờ rồi đó!"

Người bạn gấp đến độ đổ mồ hôi: "Sắp tới giờ nên tôi mới gấp đó! Đợi hai người đó vào tháp thì ván cược đóng lại rồi!"

Người kia cũng đã phản ứng lại, anh ta kinh ngạc nói: "Cậu cược ngài Nance thắng à? Sao cậu không hỏi tôi trước?"

Vương thành Rực Rỡ với nền chiêm tinh phồn thịnh có sòng bạc lớn nhất Ilov. Chiêm tinh vốn nên là khắc tinh của bài bạc, một nhà chiêm tính ưu tú có thể khiến sòng bạc thua sạch ngân khố. Nhưng mà bởi vì vương thành Rực Rỡ xuất sắc trong lĩnh vực chiêm tinh nên mới có thể đảm bảo tính công bằng ở sòng bạc, không có bất cứ nhà chiêm tinh nào có thể giở trò ở sòng bạc vương thành Rực Rỡ, bởi vì nhà chiêm tinh làm việc trong sòng bạc chính là những nhà chiêm tinh giỏi giang nhất Ilov.

Lấy ví dụ thế này, Nance cũng là một trong những cố vấn của sòng bạc.

Sòng bạc đương nhiên cũng mở ván cược giữa Nance và Thomason nhân cuộc chiến đoạt tháp lần này.

Phần lớn mọi người đều cược cho Thomason.

Có lẽ ngoại trừ những người ủng hộ Nance như Elena và đám bạn nghĩa khí của Ash ra, chắc cũng chỉ có những người đến từ nơi khác nên không hiểu tình hình như người bạn này mới chọn Nance.

Nhưng khi người bạn này nghe bạn mình phân tích xong, anh ta cũng lập tức đổi ý, dự định đặt cược lần nữa cho Thomason để gỡ tiền thua.

"Trời ạ, sao tôi biết chứ?" Người bạn trả lời, sau đó than thở: "Theo lý thuyết, bình thường trong cuộc chiến đoạt tháp bên thua luôn là người khiêu chiến đúng không? Tại tôi hết, tôi thấy tỉ lệ đặt cược lớn như vậy nên tham lam, không suy nghĩ kỹ càng..."

Anh ta lo lắng xua tay với bạn mình và tiếp tục chen ra bên ngoài.

Nhưng mới đi được một bước anh ta đã đụng phải một thiếu niên cao gầy... Có lẽ nên nói là thanh niên nhỉ?

Đó là một người thanh niên có mái tóc hơi dài màu trà, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn trông có vẻ là một thanh niên điềm tĩnh, nhưng trên người cậu lại có cảm giác non nớt như thiếu niên. Khi bị người bạn hấp tấp đụng vào, cậu ta cũng không trách cứ.

"Xin lỗi, xin lỗi." Người bạn ngại ngùng nói, vừa nói vừa tiếp tục chen ra ngoài để cứu vãn khoản tiền cược của mình.

"Giờ anh đi ra ngoài cũng không kịp thêm tiền cược đâu." Thanh niên bị anh ta đụng phải giơ ngón tay chỉ ngôi sao di chuyển trên bầu trời: "Sắp đến giờ rồi."

Rõ ràng người thanh niên này thuộc những người có thể biết chính xác thời gian thông qua tinh tượng.

Người bạn sửng sốt, anh ta cực kỳ đau lòng: "Ôi, thua rồi thua rồi, tôi cược nhiều tiền lắm!"

"Cũng chưa chắc là thua đâu." Người thanh niên mỉm cười an ủi anh ta: "Biết đâu kiếm được một khoản lớn đấy chứ."

Anh ta kinh ngạc: "Thật không?"

Thanh niên kiên định gật đầu: "Ừ." Cậu ta cười nói: "Thật ra tôi cũng cược ngài Nance đó."

Người bạn ngước mắt nhìn hai lúm đồng tiền cạn nhỏ bé trên gương mặt thanh niên khiến cậu trông có vẻ dịu dàng ôn hòa. Có lẽ là do tìm được người xui xẻo như mình, hoặc có lẽ là do người thanh niên này cười rất đẹp, giọng nói cũng làm người ta tin tưởng... Tóm lại, dù bị những người xung quanh nhìn bằng cặp mắt chế giễu hay thương hại, anh ta cảm thấy sự nóng nảy trong lòng bị quét sạch và yên tâm một cách kỳ lạ.

Anh ta lắc đầu, cũng bật cười theo: "Nếu thật sự đúng như lời cậu nói thì tốt quá."

"Tôi tên Cook, còn cậu thì sao?"

"Tôi tên Ash."
Bình Luận (0)
Comment