Editor: Aminta.
Chương 135: Lập trường mơ hồ.*** Cách ăn mặc của Sigourney đúng là vậy!
Nhờ Jain đẩy đám người ra, Mon cũng thấy rõ dáng vẻ người bị bao vây bên trong.
Tuy không thấy rõ mặt, nhưng anh ta có thể khẳng định trăm phần trăm người này chính là Sigourney!
Sao cái tên này tự dưng lại thành hiệp sĩ Du Hồn?
Sở dĩ Hiệp sĩ Du Hồn bí ẩn trong truyền thuyết phải giữ sự bí ẩn là vì thân phận thật sự quá giật gân ư?
Mon: "..." Liệu ngài Nance có biết chuyện này của Sigourney không?
Mà người bị bao vây cũng mở miệng, đúng là giọng của Sigourney, anh cũng chẳng buồn che giấu: "Bây giờ tạm thời đã an toàn." Giọng anh vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt: "Nơi này là tầng một của Vực Thẳm – bình nguyên Vạn Uyên, độ nguy hiểm không cao. Nhưng để an toàn thì tốt nhất các người nên đi chung tìm vết nứt ra khỏi Vực Thẳm."
Mũ trùm che khuất ánh mắt của anh, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy như bị một cặp mắt lạnh lẽo thấu xương nhìn lướt qua.
"Trước khi rời khỏi đây, bất kể các người đã từng có ân oán gì, nhớ kỹ cho ta, không được phép nội chiến, không được phép khiêu khích đánh nhau." Giọng anh đanh thép như ra lệnh: "Mạng các người là do ta cứu, ta không cho phép nó bị lãng phí vô ích như thế."
Những con người ít ỏi và nhóm sinh vật ma pháp người đông thế mạnh nhìn nhau, hiểu rõ anh đang cảnh cáo họ.
Dù sao sinh vật ma pháp ở đây chiếm đa số, nếu như họ bắt tay tấn công phù thủy con người, như vậy phù thủy chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
Mệnh lệnh của anh không khiến mọi người phản cảm.
Có thể là do cái danh hiệp sĩ Du Hồn rất đáng nể và uy tín, cũng có thể là do tình nghĩa anh em cùng số phận làm vật tế chung với nhau, tóm lại mệnh lệnh của anh được mọi người chấp nhận không chút do dự.
"Đã rõ!"
"Không thành vấn đề!"
"Ta thề ta sẽ không gây sự với phù thủy trong Vực Thẳm!"
"Ta nghe hiệp sĩ Du Hồn!"
Nhóm sinh vật ma pháp tuy trông có vẻ uể oải, nhưng vẫn phấn khởi cam kết.
Về phần phù thủy con người ở thế yếu, tuy không biết tại sao hiệp sĩ Du Hồn thuộc tầng lớp cao cấp trong liên minh thần bí lại giúp họ, nhưng đây là chuyện có lợi với họ, đương nhiên họ cũng chấp nhận, hứa hẹn không ra tay với sinh vật trên bình nguyên Vạn Uyên.
Dường như trên bình nguyên Vạn Uyên, tất cả đều tạm thời quên mất mối hiềm khích và thù hận giữa con người và sinh vật ma phấp.
"Nơi này là lãnh địa của lãnh chúa linh hồn, các người có thể nghỉ ngơi ở chỗ này, chờ đợi sức mạnh khôi phục, sau đó tự đi tìm lối ra." Sigourney đưa tay chỉ sang chồng đá bên cạnh: "Khí thế của lãnh chúa linh hồn vẫn sẽ tồn tại trong hai ba ngày, trong khoảng thời gian này sẽ không có thực thể mạnh nào tới đây, chỗ này tạm thời an toàn."
Có người chợt nhận ra: "Hiệp sĩ Du Hồn, ngài không đi cùng chúng tôi sao?"
Sigourney túm lấy Jain đi ra khỏi đám người: "Không được." Thái độ chối từ của anh vô cùng quả quyết, bởi vậy không ít người muốn nói lại thôi, muốn đi theo anh nhưng lại e ngại khí thế của anh nên không dám mở miệng.
Thế là trong giây lát, Sigourney đã thành công đi ra khỏi đám người. Căn bản không có ai dám đưa tay giữ anh lại, thậm chí còn chẳng dám níu góc áo, cực kỳ tự giác nhường đường cho Sigourney.
Anh dẫn Jain đi đến bên cạnh Mon và Ash, bình tĩnh lấy ra thảm bay pháp thuật: "Đi."
Đi?
Đi đâu?
Mon còn hơi mờ mịt, nhưng khi thấy những ánh mắt nóng bỏng sau lưng Sigourney, anh ta lập tức liên tục gật đầu, hiểu rằng phải tránh đám người hâm mộ cuồng nhiệt này trước.
"Ngươi, ngươi thật sự là..." Jain vẫn còn hoảng hốt.
Đôi mắt Ash sáng lấp lánh, khi ngồi trên thảm bay cậu lại đến bên cạnh Sigourney, đưa tay sờ lên khuôn mặt giấu dưới mũ trùm, sau đó gật đầu khẳng định với Jain, cậu đích thân kiểm chứng, trăm phần trăm là thật!
"..." Jain lại đờ người như một pho tượng.
Thật là đáng thương.
Mon lắc đầu: "Đi đi đi, rời khỏi đây trước rồi nói sau."
Sigourney khẽ "Ừ" một tiếng, điều khiển thảm bay pháp thuật bay về nơi xa.
Sau lưng liên tục vang lên tiếng tạm biệt...
"Cảm tạ ngài! Hiệp sĩ Du Hồn!"
"Hẹn gặp lại ở Ilov! Hiệp sĩ Du Hồn!"
"Hãy trở về liên minh thần bí đi! Liên minh thần bí thật sự cần ngài!"
Đúng là màn tạm biệt chân thành, tha thiết, nồng nhiệt, vô cùng tình cảm.
Khi đi xa, Mon thờ dài một hơi: "Tạo nghiệp quá, nếu họ biết Du Hồn chính là Trăng Đỏ..." Anh ta nghiêng đầu nhìn sang Sigourney: "Sao cậu làm được vậy? Rốt cuộc cậu nằm vùng cho bên nào đó?"
Sigourney cất áo choàng đỏ sậm và trường kiếm, trở về với quần áo nhẹ nhàng của kiếm sĩ không liên quan một chút nào đến hình tượng vừa rồi, sau đó anh mới tùy ý nói: "Năm đó sau khi quậy tung mấy chỗ như doanh trại Cát Đỏ, tôi được thành viên cấp cao của liên minh thần tìm tới cửa, họ nói là muốn kết nạp tôi vào liên minh thần bí, còn cho tôi một huy chương thân phận nữa."
Mon: "...Bọn họ không biết cậu là ai sao?"
Sigourney hỏi lại anh ta một cách kỳ lạ: "Nếu mà họ biết tôi là ai thì có còn cho tôi huy chương không?"
Mon: "..." Cũng đúng, trong truyền thuyết Du Hồn là một phù thủy, thảo nào không ai nghĩ Du Hồn liên quan đến Sigourney. Phù thủy và quỷ hút máu, nhìn kiểu gì cũng không dính dáng đến nhau.
Chẹp, cũng chỉ có Sigourney là sinh vật ma pháp mà vẫn có thể ngụy trang thành phù thủy thôi.
Trong số sinh vật ma pháp, cũng chỉ có mình Sigourney là có thể học pháp thuật như phù thủy.
Mon nở một nụ cười quái dị, nếu các thành viên cấp cao của liên minh thần bí biết năm đó bọn họ đã nhận Trăng Đỏ vào liên minh thần bí thì họ sẽ mừng như điên hay sẽ hoảng hồn đây?
Bỗng nhiên anh ta rất muốn chứng kiến ngày chân tướng bại lộ.
Chắc chắn khung cảnh ấy sẽ cực kỳ thú vị.
"Nếu ngươi đã gia nhập liên minh thần bí, vì sao còn tiếp tay cho con người?" Cuối cùng Jain đã lấy lại bình tĩnh, hắn yên lặng nhìn chăm chằm Sigourney, trong tròng mắt màu xám chứa đựng cảm xúc nặng nề phức tạp: "Rốt cuộc ngươi đứng về bên nào!"
"Bên nào?" Dường như bị câu hỏi này chọc cười, Sigourney cong môi, nụ cười lạnh lùng lại tràn đầy châm chọc, "Con người và sinh vật ma pháp, hiệp hội phù thủy và liên minh thần bí, ngoại trừ một bên là phe yếu một bên là phe mạnh ra thì có gì khác nhau?"
Giọng điệu anh trở nên lạnh lẽo: "Ngươi thấy đó, cái tổ chức bí ẩn này cũng như vậy thôi, có con người tham gia, cũng có sinh vật ma pháp tham gia, hiệp hội và liên minh thần bí đều bị bọn chúng cài người vào."
Anh cụp mắt như là đang tự hỏi: "Cả hai khác nhau chỗ nào?"
Jain siết chặt tay: "Khác nhau? Con người luôn nô dịch áp bức sinh vật ma pháp, nuôi chúng ta như súc vật để dùng làm nguyên liệu, chà đạp tự tôn và nhân cách của chúng ta, phá hoại quê hương của chúng ta khiến chúng ta cửa nát nhà tan, lưu lạc khắp nơi... Ngươi còn hỏi khác nhau chỗ nào?"
Sigourney khẽ thì thào, không biết là trả lời Jain hay đang tự nói với bản thân: "Nếu như ngược lại thì sao? Nếu như con người là thế yếu, sinh vật ma pháp thống trị Ilov, như vậy sinh vật ma pháp sẽ đối xử với con người như thế nào? Tùy ý chà đạp, tùy ý sử dụng, giẫm đạp tự tôn và nhân cách, khiến con người cửa nát nhà tan lưu lạc khắp nơi chăng?"
"Kh..." Jain dừng một chút, không thể nói chữ "không" một cách chắc chắn. Hắn trầm mặc một lúc lâu mới lạnh lùng nói, "Đừng đặt ra giả thuyết chưa từng xảy ra. Sự thật bây giờ là phù thủy con người không buông tha cho chúng ta, làm hại đồng loại của chúng ta. Chẳng lẽ chỉ vì giả thuyết vô căn cứ đó mà ngươi đi theo Nance sao?"
Trong đôi mắt trước giờ không dao động của hắn cũng xuất hiện những cảm xúc mãnh liệt bị đèn nén: "Liên minh thần bí cần ngươi, sinh vật ma pháp cần ngươi. Nếu ngươi đã là Du Hồn, vì sao không lộ diện!"
"Nếu đã là Du Hồn, sao có thể lộ diện nữa?" Sigourney tùy ý xua tay: "Ash, ra lệnh cho hắn, cấm hắn tiết lộ thân phận thật sự của Du Hồn ra ngoài." Tuy anh cũng không thèm để ý bị người ta biết, nhưng thân phận này sẽ rước lấy phiền phức cho Nance, tốt hơn là đừng để nó bị lộ.
Jain cắn răng: "Ngươi!"
Ash ho nhẹ một tiếng: "Jain, đừng nên tiết lộ thân phận Du Hồn của Sigourney cho người ngoài nhé."
Cặp mắt của Jain trở nên lạnh lẽo lần nữa: "Ta sẽ không tiết lộ ra ngoài." Chuyện hiệpsdĩ Du Hồn đứng về phe hiệp hội phù thủy sẽ mang đến một cú sốc lớn cho các sinh vật ma pháp, hắn không muốn thử đập nát sự chờ mong và niềm tin của đồng loại.
Hắn im lặng, vẻ mặt lại trở nên không cảm xúc, dường như là đã bóp chết tất cả cảm xúc của mình.
Sigourney khẽ gật đầu như là chấm dứt đề tài Du Hồn ở đây, anh xòe tay ra: "Lại đây xem cái này."
Tại trong lòng bàn tay anh có một quả cầu nhỏ trắng muốt, tròn vo đáng yêu đang run lẩy bẩy.
Ồ?
Run lẩy bẩy?
Mon với kiến thức rộng lớn lên tiếng: "Lãnh chúa linh hồn à?"
Ash kinh ngạc: "Đây là lãnh chúa linh hồn sao?" Cậu tò mò nhìn chằm chằm quả cầu nhỏ, không cảm nhận được một chút khí thế mạnh mẽ nào lúc nãy.
Sigourney gật đầu.
Dù sao lãnh chúa linh hồn chỉ là thực thể tập trung năng lượng, từ một thực thể khổng lồ, nó bị anh đánh tan hơn nửa sức mạnh, trong phút chốc đã co lại chỉ bằng một viên thuốc.
Anh không tiêu diệt lãnh chúa linh hồn này hoàn toàn, bởi vì vẫn cần phải hỏi tên này tại sao họ lại bị kéo đến Vực Thẳm.
Lãnh chúa linh hồn đã bị thu phục không dám nói dối, nó ngoan ngoãn kể ra hết.
Việc bọn họ bị dịch chuyển đến Vực Thẳm, lãnh chúa linh hồn chính là kẻ đầu têu.
Điểm đầu tiên được giải thích là nghi thức hiến tế không phải dùng để triệu hồi nó, mà chính là thiết lập quan hệ với nó, sau đó nó mượn sức mạnh từ nghi thức, mở ra một con đường tạm thời nối giữa Ilov và Vực Thẳm.
Thật ra ban đầu tổ chức bí ẩn đã chuẩn bị vật tế đầy đủ, trước khi nhóm vật tế cuối cùng được dịch chuyển đến tế đàn thì đã đủ để mở đường rồi.
Nó đã lén giấu mất gần một nửa số vật tế, tạm giam họ để hưởng riêng.
Sau đó nó thông báo cho các thành viên cấp cao của tổ chức rằng nghi thức có sự thay đổi, cần nhiều vật tế hơn, thế là thỏa mãn ham muốn riêng của nó.
Bởi vì vật tế đã đầy đủ, sức mạnh tích lũy để mở đường đã đủ từ lâu, cho nên khi đến thời gian giao hẹn với tổ chức, lãnh chúa linh hồn lập tức mở ra con đường đến Vực Thẳm, tiến hành quá trình triệu hồi ngược và đương nhiên là thành công.
Sai lầm duy nhất là ngay lúc đó tổ chức bí ẩn đã bị tiêu diệt hết, những người bị triệu hồi đến đây là nhóm vật tế sau cùng và đám người Sigourney.
Chỉ có thể nói rằng tổ chức bí ẩn đã thua từ lúc hợp tác với một lãnh chúa linh hồn tham lam rồi.
Nghi thức hiến tế của họ đã thành công từ lâu, nhưng lãnh chúa linh hồn muốn mượn cơ hội này kiếm bộn thức ăn nên mới nói dối kéo dài thời gian tiến hành nghi thức.
Nếu đúng theo thời gian nghi thức bình thường, con đường đã được mở ra trước khi mấy người Sigourney tới tế đàn.
Theo một nghĩa nào đó, thật ra lãnh chúa linh hồn đã giúp bọn họ một việc lớn.
"Ngươi và bọn chúng hợp tác chuyện gì?" Mon hỏi: "Tại sao phải mở con đường đến Vực Thẳm?"
Cục nắm trắng sữa không muốn nói lắm, nhưng khi Sigourney giả vờ khép năm ngón tay lại, nó lại nhảy dựng, run rẩy khai sạch: "Ta phát hiện một di tích, di tích đó ghê gớm lắm, nó có thể thỏa mãn tất cả ham muốn của người ta..."
Sau khi phát hiện ra di tích, nó lập tức nghĩ cách vào bên trong, tiếc là mãi không tìm được cửa.
Di tích là của phù thủy, nếu nó muốn đi vào thì chỉ có thể dựa vào phù thủy.
Mà dường như tổ chức bí ẩn cũng đang tìm kiếm di tích này, nó suy nghĩ một chút rồi liên lạc với tổ chức, hai bên thỏa thuận với nhau thành công.
Nó dẫn tổ chức bí ẩn đến di tích, còn tổ chức bí ẩn giúp nó mở cửa di tích.
Hai bên cũng ký kết khế ước về vấn đề chia của sau đó.
Nhưng trước khi đến Vực Thẳm thì cần băng qua vết nứt Vực Thẳm.
Vết nứt Vực Thẳm thuộc quản lý của hiệp hội phù thủy, thủ tục vào nó cực kỳ phức tạp.
Tổ chức bí ẩn nhất quyết muốn đến di tích, nhưng nếu tất cả thành viên cấp cao đều đi thì sẽ gây ra động tĩnh lớn, bất cẩn một chút sẽ bị hiệp hội hoặc liên minh thần bí phát hiện ra manh mối ngay.
Vì bảo vệ bí mật về di tích, tổ chức bí ẩn quyết định mở một con đường tạm thời trong đầm lầy linh hồn, âm thầm đến Vực Thẳm.
Dù sao trước giờ bọn chúng không thiếu "hàng hóa", đương nhiên là không thiếu "vật tế".
"Thảo nào chỉ một nghi thức triệu hồi mà tất cả thành viên cấp cao đều xuất hiện." Mon cười nói, hóa ra là vì vào Vực Thẳm đến di tích để vơ vét.
Anh ta nhìn Sigourney và Ash một cách ẩn ý, này, cái di tích này không phải là di tích Dylan chứ?
Ash chớp mắt mấy cái, gật đầu, cậu cảm thấy đúng là nó.
Sigourney nhíu mày, ngón tay anh khề khều cục nắm trắng: "Dẫn đường."