Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 139

Editor: Aminta.

Chỉ riêng nhiệm vụ "Nói ra điểm bạn thích ở người ấy" thôi đã khiến Sigourney và Ash đi qua rất nhiều bậc thang, thông qua câu trả lời qua từng bậc thang, chẳng biết từ lúc nào cả hai đã phác họa sống động hình tượng đối phương trong lòng mình từ nông đến sâu, từ xác thịt đến linh hồn.

Điểm khác nhau giữa hai người là Ash luôn đưa ra câu trả lời ngay tấp lự khi đặt chân lên bậc thang.

Dường như trong mắt cậu, từ sợi tóc đến đầu ngón tay, từ bề ngoài lạnh nhạt đến linh hồn dịu dàng của Sigourney, không có chỗ nào là không đáng yêu, không đáng ca ngợi cả.

Nếu bảo cậu nói những điểm cậu thích ở Sigourney, cho cậu một ngày một đêm cậu cũng không thể nói hết.

Cậu có thể khen Sigourney bằng vô số lời khen tốt đẹp từ tận đáy lòng. Ngay cả các điểm trừ như tự kỷ, khó chịu, tùy hứng, lòng dạ hẹp hòi trong mắt người khác, cậu cũng thấy vô cùng đáng yêu.

Trong lòng của cậu có một Sigourney yêu dấu, cậu đối chiếu với người yêu dấu ấy để vẽ ra những nét trôi chảy, không hề dừng bút và phác hoạ ra một Sigourney hằn sâu trong mắt, trong lòng cậu.

Mà Sigourney thì có chút trở ngại trong quá trình "vẽ".

Nói điểm anh thích về Ash ngay trước mặt cậu... Độ khó này với Sigourney thật sự là quá cao.

Hơn nữa...

Sigourney sầm mặt, sao mấy cái bậc thang này dài quá vậy? Rốt cuộc anh phải nói đến khi nào mới xong? Thằng nhóc Ash Erwin làm gì có nhiều chỗ khiến anh thích đến vậy!

Đúng là làm khó!

Anh chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, tuy nhiên anh vẫn thuận lợi bước tiếp qua các bậc thang.

Từ "Tóc rất mềm mại" đến "Màu mắt trong vắt như bầu trời", từ "Lúc đọc sách rất nghiêm túc" đến "Ngân hà trong ngày Sao Rơi rất đẹp"...

Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, đáp án lập tức tuôn ra một cách tự nhiên.

Hoàn toàn không cần vắt hết óc để suy nghĩ như trong tưởng tượng, thuận lợi đến mức ngay cả Sigourney cũng cảm thấy kinh ngạc.

Nếu như không có con đường hỏi đáp này, có lẽ ngay cả chính anh cũng không biết chẳng biết từ lúc nào anh đã nhớ rõ tất cả những hình ảnh của Ash đến vậy.

...

Sau khi ý thức được chuyện này, Sigourney trả lời chậm hơn và khó khăn hơn.

Nếu là câu trả lời bịa đặt thì còn miễn cưỡng nói ra được, nếu là câu trả lời thật lòng thì rất khó.

Suy nghĩ chân thật bị bóc trần giống như là bị lôi đến dưới ánh mặt trời vậy.

Quỷ hút máu hấp hối.

Lại là một bậc thang nữa...

"Cuối cùng, xin hãy nói ra điểm bạn thích ở người đó nhất."

Thích nhất ư?

Ash vẫn trả lời không chút do dự: "Dịu dàng."

Bởi vì là thích nhất, cho nên lúc nãy cậu mới trả lời như thế với câu hỏi đầu tiên.

Cuối cùng?

Sigourney mừng rỡ, đang muốn nói đại một điểm để kết thúc cuộc hành hình công khai dài đằng đẵng này, nhưng trước khi mở miệng anh lại chần chờ mấp máy đôi môi mỏng, một lúc lâu sau anh mới nhỏ giọng nói ra cụm từ trước đó anh chưa bao giờ nói đến: "...Chân thật."

Chân thật sao?

Ash cười cong mắt, nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của Sigourney.

Cậu vô cùng biết ơn bậc thang này vì đã để cậu nghe được những lời bình thường Sigourney sẽ không bao giờ nói ra. Thì ra trong mắt Sigourney cậu là như thế, thì ra Sigourney thích điểm này của cậu, thì ra trước giờ Sigourney luôn dõi theo cậu. Những chuyện này Sigourney không nói cậu cũng biết, nhưng nghe Sigourney thẳng thắn chính miệng nói ra lại có cảm giác vừa ngọt ngào vừa ấm áp.

Cậu rất vui vẻ đó!

Những gì họ nói đều là suy nghĩ trong nội tâm, chân thực không giả dối, con đường nhân chứng lại để bọn họ qua lần nữa.

Câu hỏi "Điểm ưa thích" đã kết thúc, nhưng vẫn còn những bậc thang xa xôi chờ bọn họ.

Sigourney nắm tay Ash bước lên bậc thang tiếp theo.

Trong khoảnh khắc bước lên bậc thang trước mặt, Sigourney vốn nên cảm thấy kiệt sức tinh thần, vốn nên thở phào nhẹ nhõm lại chợt cảm thấy thất vọng và... lưu luyến?

Sắc mặt anh hơi kỳ lạ, anh cảm thấy chắc mình bị bệnh rồi.

Ash giống như có cảm giác mà ngẩng đầu nhìn anh: "Sigourney còn muốn nghe tôi nói hả?" Cậu nở nụ cười: "Không thành vấn đề, tôi còn thích Sigourney ở nhiều điểm lắm, còn chưa nói hết nữa." Đúng là dáng vẻ của cậu như chưa thỏa mãn.

Sigourney: "...Im miệng."

Mới nói xong, Sigourney nhớ lại những câu từ miêu tả điểm tô tột cùng của Ash vừa nãy, anh không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Có phải mắt của thằng nhóc này có vấn đề ở chỗ nào không, dịu dàng tốt bụng săn sóc... Cái hình tượng lấp lánh hào quang chính nghĩa đó là anh sao?

Dù Sigourney đã tự kỷ tận trời trong mắt Nance, nhưng anh vẫn không chịu nổi kiểu khen thẳng thắn, thản nhiên "Sigourney là tốt nhất thế giới" của Ash.

Chỉ nghe câu trả lời của Ash trước đó đã là một kiểu hành hình công khai rồi.

Cộng thêm câu trả lời của anh... thì là hành hình gấp đôi = =

Nếu Nance ở chỗ này, có lẽ ông có thể trả lời anh, ha ha ha ha, cảm nhận được sự đáng sợ của đôi mắt điểm tô của Ash chưa!

Không đợi Sigourney bình tĩnh, nhiệm vụ mới đã ập tới.

"Xin hãy ôm nhau."

So với trò chơi xấu hổ trước đó, Sigourney lại nghĩ rằng nhiệm vụ này cũng không tệ lắm.

Cũng không tệ lắm ư?

Khi ý thức được mình đang suy nghĩ gì, khuôn mặt hoàn mĩ của Sigourney hơi vặn vẹo. Giới hạn cuối cùng của anh đã bị những bậc thang trước tra tấn tới mức hạ thấp đến vậy sao?

Tại sao lại so sánh với nhiệm vụ trước đó?

Con đường nhân chứng tràn đầy ác ý này sao mà không tệ lắm được!

Vì sao nãy giờ anh còn nhịn không phá nát con đường này?

Muốn đi ra khỏi không gian này, chắc cũng còn những cách khác nhỉ?

Không chắc chắn phải làm theo lời sinh mệnh luyện kim kia nói.

Không chắc chắn phải ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ mỗi bậc thang.

Tuy anh nghĩ như vậy, nhưng khi Ash nhào vào trong ngực anh, anh vẫn vô thức ôm cậu lại.

Đó là một cái ôm nhẹ nhàng.

Anh cúi đầu, đối diện với gương mặt mỉm cười của Ash, bỗng dưng trong lòng cũng thả lỏng, anh khẽ chậc một tiếng như bỏ cuộc, vẫn tiếp tục nắm tay Ash dẫn cậu đi về phía trước.

"Sửa tóc giúp người ấy."

Có lẽ đây là nhiệm vụ Sigourney hiếm khi bình tĩnh chấp nhận.

"Nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt người ấy một phút."

Ash: Thật là đẹp quá đi!

Sigourney:...Rất đẹp.

Một phút sau, tai Ash ửng đỏ, Sigourney yên lặng nghiêng đầu đi.

"Hãy ôm ngang người ấy."

Sigourney tốc chiến tốc thắng ôm lấy Ash, sau khi ôm thì anh hơi ngẩn ra, không biết có phải là do trước đó trả lời quá nhiều câu hỏi của con đường nhân chứng nên khơi gợi lại nhiều ký ức hay không, lúc này anh lại nhớ đến lần đầu tiên thật sự gặp Ash trên đài nguyên, chàng trai bị quyển trục dịch chuyển ngẫu nhiên rơi từ trên trời vào ngực anh.

Giống như là ăn ý, Ash cũng nhớ đến lúc đó, cậu không khỏi bật cười.

Nhưng đến tận giờ, nhiệm vụ của họ vẫn chưa xong.

Có lẽ là muốn hai bên đều ôm nhau một lần?

Ash chớp mắt nhìn Sigourney, trong vẻ mặt lạnh nhạt "tôi từ chối" của Sigourney, cậu dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chụp lấy Sigourney, ôm ngang lên... Oa, nhẹ quá.

Sigourney quá nhẹ: "..." Ồ.

Nhiệm vụ thế mà hoàn thành.

"Nói ra một chuyện người ấy làm bạn cảm động."

Ash cười nói: "Lần đầu tiên đến vương thành Rực Rỡ, Sigourney đặt tôi trong quan tài, dẫn tôi tới đài chiêm tinh. Tôi đã nhìn thấy vương thành lần đầu tiên, không phải trên trạm xe lửa náo nhiệt, không phải trong dòng người lui tới vội vã, mà là nhìn trọn vẹn cả vương thành từ trên đài chiêm tinh cao cao. Sau này bất kể bao nhiêu năm trôi qua, khi tôi nhớ đến vương thành, thứ xuất hiện đầu tiên trong đầu sẽ không phải là trạm xe lửa, cũng sẽ không phải là những khuôn mặt mơ hồ của người đi đường, mà là một vương thành như ảo ảnh."

Đôi mắt Sigourney hơi dao động, cũng khẽ nói: "Trên đài chiêm tinh, khi nghe thấy cậu ấy nói muốn xây dựng một lãnh địa nơi con người và sinh vật ma pháp sẽ có thể sống theo ý muốn của mình."

Ash nhìn về phía Sigourney như có cảm giác, một suy nghĩ nào đó xẹt qua trong đầu cậu, nhưng không đợi cậu túm được nó thì suy nghĩ đó đã biến mất tăm.

...

Đủ mọi loại nhiệm vụ, giống như là hợp thể của Nance và Yolande.

Nance – Chỉ thích gây chuyện.

Yolande – Nhiều chuyện, cố chấp đào móc bí mật riêng tư của người khác.

Ash chơi rất vui vẻ.

Thế mà Sigourney cũng phối hợp trong cả hành trình.

Rốt cuộc hai người cũng đi tới nấc thang cuối cùng.

Sigourney và Ash nhìn nhau, đặt chân lên nó.

Cảnh sắc xung quanh loang ra như màu nước và nhanh chóng thay đổi.

Bầu trời xanh mực, ánh trăng bạc lạnh lẽo.

Bọn họ đứng trên một sân khấu cao, xung quanh là các lá cờ đầy màu sắc tung bay.

Đúng là cái sân khấu trong lễ hội buổi tối ở thôn Dogo ấy.

"Mời người ấy nhảy một điệu múa." Nhiệm vụ nói.

Sigourney ngẩn người một chút, sau khi lấy lại tình thần anh cười nhẹ một tiếng, tao nhã đưa tay ra với Ash.

"Cậu có muốn nhảy cùng tôi không?"

"Tôi đồng ý."

Ánh trăng và ánh sao rọi trên sân khấu, dịu dàng bao phủ hai bóng người cao gầy mơ hồ. Hai cái bóng đung đưa trong tiếng nhạc du dương, dần dần cả hai hòa làm một.
Bình Luận (0)
Comment