Editor: Aminta.
Chương 179: Chào buổi sáng.*** Không thể trông cậy các thành viên của đội đi săn ngoan ngoãn trở về nhà, ngủ một giấc tới sáng sau khi gặp Ash được.
Không thể nào luôn đó được không?
Họ kích động đến mức không hề buồn ngủ!
Những người biết Ash rời đi trước đây chỉ có Vaughn, Derek và Lannon ở ngay lúc ký khế ước.
Khi mọi người trong thôn biết Ash đã rời đi với phù thủy thì đó đã là chuyện của ngày hôm sau.
Ba người cũng không nói cho các thôn dân biết lý do thật sự Ash rời đi.
Họ chỉ nói Ash ra ngoài học hỏi cùng phù thủy.
Lúc ấy Vaughn không thể nói rõ lý do cậu rời đi vì sự tự do của cả thôn cho mọi người. Chủ yếu ông lo các thôn dân sẽ để lộ khế ước giữa tháp phù thủy thứ ba và thôn Dogo, nếu bị các thế lực phù thủy xung quanh khác biết được, đến lúc đó mọi cố gắng của Ash sẽ đi tong.
Nhưng thời gian dần trôi qua, các thôn dân thôn Dogo cũng không ngốc nghếch, sao họ lại không thể thấy có vấn đề chứ?
Thôn họ khác với các thôn xóm thành trấn phụ cận, họ được đối xử, có quyền lợi,... khác hẳn.
Ngoại trừ cửa thôn cắm lá cờ Rực Rỡ, trong thôn xây tháp phù thủy, mang cái danh thuộc tháp phù thủy thứ ba cửa vương tọa Rực Rỡ ra, cuộc sống của họ cũng chẳng khác trước đây là bao.
À, điểm khác biệt duy nhất nằm ở chỗ họ có thể bắt đầu học pháp thuật.
Họ vẫn tự do, không bị quản lý nghiêm ngặt giống thành trấn khác như ở tù, hoặc là bị quản lý kỹ lưỡng như dược liệu quý giá phải trồng ở môi trường tốt như nhà kính, bị khống chế từ nhiệt độ đến độ ẩm, đến thành phần dinh dưỡng trong đất đai không được phép sai số.
Cuộc sống vô cùng ngột ngạt. Không có chỗ để thở.
Mà họ không bị trói buộc, trái lại cuộc sống của họ càng tốt hơn.
Ví dụ như đã đèn pháp thuật mà Ash và Derek khó khăn lắm mới có được, hiện giờ toàn thôn đều lắp đặt nó.
Ví dụ như những thứ thuốc của Rachel mà dược sư Nathan từng rất quý trọng, hiện giờ Nathan đã có thể tự điều chế.
Càng khỏi nói đến tháp phù thủy trong thôn, theo hiểu biết sau này của các thôn dân, trên bình nguyên Đoạn Hà không có tháp phù thủy nào do người dân bản địa quản lý.
Bọn họ nhận được ưu đãi.
Các thôn dân thôn Dogo càng hiểu rõ tình hình bình nguyên Đoạn Hà, họ càng hiểu điều đó.
Lý do của sự ưu đãi này là gì?
Họ bắt đầu hồi tưởng từ chiếc thuyền đen đến sau này, điều duy nhất họ có thể nghĩ đến chính là Ash.
Người tiếp quản thôn Dogo vốn là người của vương tọa Đỏ Thẫm trên Ilov.
Nhưng bởi vì Ash nên đổi thành người của vương tọa Rực Rỡ.
Trước khi phù thủy của vương tọa Rực Rỡ tiếp quản lãnh địa thôn Dogo và xây dựng tháp phù thủy, Ash đã rời khỏi thôn.
Sau đó, thôn Dogo nhận được ưu đãi duy nhất trên bình nguyên Đoạn Hà.
Nếu nói chuyện này và Ash không liên quan với nhau, các thôn dân hoàn toàn không tin.
Ngay cả bà Lena cũng run rẩy chống nạng đứng trước cửa nhà thôn trưởng Vaughn, muốn ông nói rõ ràng.
Nhưng ba người Vaughn, Derek và Lannon lúc ấy đã thề với linh hồn tổ tiên tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện khế ước.
Bởi vậy dù bà Lena có ra mặt, Vaughn vẫn giữ kín như bưng.
Ép hỏi thôn trưởng cũng chỉ là hành động kích động nhất thời muốn xác nhận của các thôn dân sau khi đoán được chân tướng mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy thái độ kiên định của Vaughn, họ cũng dần dần tỉnh táo lại, họ nhận ra những suy tính nặng nề của Vaughn vì cả thôn.
Ngay từ đầu Vaughn không nói là do lo lắng họ sẽ lỡ miệng ra ngoài chăng?
Thôn Dogo trên bình nguyên Đoạn Hà là đặc biệt, độc nhất vô nhị, một khi bại lộ, họ sẽ thu hút sự chú ý.
Bây giờ họ đã không còn ngây thơ về thế giới phù thủy, họ đã thấy nhiều thay đổi trên bình nguyên Đoạn Hà, chính họ cũng đã trải qua điều này, nhưng họ cũng sẽ không lỡ mồm.
Bọn họ bắt đầu tự giác bảo vệ bí mật này.
Không cần tìm Vaughn xác nhận nữa, họ đã có đáp án chắc chắn trong lòng.
May mà có Ash.
Cảm kích, cảm động, lo lắng, nhớ nhung...
Mọi người trong thôn Dogo cố gắng học pháp thuật để tăng sức mạnh, từ tận đáy lòng họ đều nhớ cậu bé yên tĩnh ngoan ngoãn ấy.
Bây giờ Ash họ nhớ nhung gần một năm đã trở về.
Còn ngủ cái gì nữa!
Tranh thủ thời gian báo cho những người bạn của mình dậy luôn!!!
Vì không quấy rầy người già trong thôn, cũng vì để Ash và các người bạn mệt mỏi của cậu nghỉ ngơi thật tốt, các thành viên tinh anh trong đội đi săn phát huy tối đa bản lĩnh của mình, họ lặng lẽ lẻn vào nhà, đi tới giường của bạn mình, vừa nhanh trí che miệng họ, vừa nhỏ giọng hưng phấn nói: "Này, dậy đi, tôi nói cho mà biết, Ash về rồi đó!"
Nói một câu thì vẫn chưa thỏa mãn, chưa đủ để biểu đạt sự kích động trong lòng họ giờ phút này, thế là họ lại chép miệng, cảm khái: "Bạn trai của cậu ấy cũng tới, cực kỳ đẹp luôn."
...
Một truyền mười, mười truyền trăm.
Thôn Dogo trong đêm nhìn từ bên ngoài vẫn yên tĩnh, nhưng lại có sóng gió ngầm dâng trào mãnh liệt.
Chân trời vừa mới nổi lên ánh bạc mà đã có rất nhiều người trong thôn ra ngoài tập thể dục.
Phần lớn là thanh niên, bọn họ bắt đầu lấy nhà của Ash làm tâm và chạy bộ vòng quanh đó, phát huy trọn vẹn truyền thống toàn dân rèn luyện của thôn Dogo bắt đầu từ năm trước.
Ash nằm trên giường của mình, mỗi khi đội ngũ chạy bộ đi qua cửa sổ của cậu, ánh mắt của cậu vô thức lướt sang cửa sổ.
Cậu nói là trở về phòng ngủ thật ngon, nhưng trên thực tế cậu lại cả đêm không ngủ.
Dòng máu trong mạch máu của cậu dâng trào đánh trống reo hò, con tim xao động cứ đập mạnh trong ngực, vô số suy nghĩ xoay vần, chất đầy trong đầu óc, cậu hoàn toàn không ngủ được. Cậu cảm thấy mình suy nghĩ rất nhiều, rồi lại giống như chẳng nghĩ gì cả.
Cậu nằm thẳng trên giường, dù cho không ngủ được nhưng cậu vẫn giữ yên lặng để không đánh thức Sigourney ngủ bên cạnh cậu.
Nhưng cậu biết Sigourney vẫn chưa ngủ.
Có lẽ là bị tiếng tim đập mạnh mẽ của cậu làm ồn. Cậu ủ rũ nghĩ.
"Dậy." Sigourney im lặng nằm chung với Ash hơn nửa đêm bỗng nhiên ngồi dậy: "Mặt trời sắp mọc rồi."
Những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Ash giống như là bị một cái tay túm lấy và lôi về, cậu lập tức tỉnh táo lại và cũng ngồi dậy: "Anh muốn vào quan tài không?"
Sigourney xuống giường, nhìn cậu từ trên cao: "Không. Chẳng phải hôm nay có rất nhiều người muốn gặp tôi sao?"
Ash chớp mắt, không cách nào phủ nhận.
"Cậu cũng muốn gặp họ đúng không?" Sigourney hất cằm ám chỉ những thanh niên im lặng chạy bộ ngoài cửa sổ.
Ash nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.
"Vậy thì đi thôi." Sigourney nói như ra lệnh.
Ash vô thức rời giường mặc quần áo, mặc được một nửa, động tác của cậu chậm dần, cậu chần chờ ngước mắt nhìn thoáng qua Sigourney, quỷ hút máu khoanh tay, lạnh lùng nhìn cậu giống như cậu còn do dự nữa thì anh sẽ ném cậu ra cửa sổ vậy.
Cậu đưa tay sờ lên dấu ấn lá cây trên cánh tay trái, cảm giác hết sức yên tâm vô căn cứ nó mang đến cho cậu giống hệt như năm ngoái.
Khi quay về thôn Dogo, một cảm giác bối rối và nôn nóng do càng gần quên hương lòng càng lo lắng nào đó lập tức tan thành mây khói.
Câu hỏi "Nhìn thấy đám Aubrey thì nên nói gì đầu tiên" lặp đi lặp lại trong đầu khiến cậu băn khoăn đột nhiên trở nên không thành vấn đề gì nữa.
Cậu cười nhẹ: "Ừ, tôi lập tức đi ngay."
Cậu nói lập tức chính là lập tức.
Cậu nhoài người qua bệ cửa sổ, nhìn đám bạn đang chạy bộ nhiệt tình cách đó không xa và la lớn: "Tôi đã trở về! Chào buổi sáng mọi người!" Đây quả thật là âm lượng lớn nhất của Ash rồi.
Đội ngũ chạy bộ đồng loạt thắng gấp, họ đứng vững lại rồi ngẩng đầu cười rạng rỡ: "Ash, chào buổi sáng nhé!"
Họ lớn giọng đồng thời hô lên khiến toàn bộ người trong thôn Dogo đều có thể nghe thấy: "Bạn trai của cậu đâu?"
Ash chỉ vào phòng: "Ở đây nè!"
"Hai người ngủ chung hả?"
"Ừ!"
Sigourney: "..."
Cho nên tại sao anh lại bảo Ash "Vậy thì đi thôi" vậy?