Editor: Aminta.
Chương 183: Ilov Đỏ.*** Không chỉ là thôn dân của thôn Dogo.
Không chỉ là đám người trên bình nguyên Đoạn Hà.
Gần như là toàn Ilov, chỉ cần người nào ngẩng đầu nhìn bầu trời sao vào đêm đó đều nhìn thấy chùm sáng cắt ngang bầu trời cực nhanh ấy.
Vào thời khắc chùm sáng xuất hiện, các nhà chiêm tinh kết nối với nhau dưới ánh sao nhận được gợi ý từ nơi xa xăm.
Đó là một giọng nói trong tiềm thức, không thể nghe bằng tai, nhưng trong lòng họ sáng tỏ trong chớp mắt.
Giọng nói kia chỉ nói hai chữ...
"Hi vọng."
Buổi chiêm tinh tập thể hoành tráng cuối cùng chỉ nhận được lời tiên đoán và gợi ý là hai chữ như thế.
Như vậy chùm sáng ấy lại trở thành một mấu chốt quan trọng.
Các phù thủy khẩn trương, nghiêm túc bám theo quỹ tích chùm sáng, đi tới bình nguyên Đoạn Hà, tìm đến thôn Dogo.
Họ kinh ngạc phát hiện ngài Mercator thế mà lại ở chỗ này.
Mercator nói rằng lời tiên đoán của người vợ Dylan đã dẫn ông tới đây.
Điều này khiến các nhà chiêm tinh đến đây nổi lòng tôn kính, đúng là nhà chiêm tinh cổ đại, bọn họ chiêm tinh tập thể mới được chút gợi ý, một mình quý nương Dylan lại tiên đoán ra kết quả tương tự.
Mercator lại nói một lời tiên đoán khác của Dylan cho họ.
Cứu vớt thế giới cần hai người, một là Trăng Đỏ Sigourney, hai là Ash Erwin.
Đương nhiên, ông vẫn không nói ra chuyện hai người yêu nhau là có thể cứu thế giới.
Ông cảm thấy một khi nói ra, các phù thủy bán tín bán nghi lúc đầu sẽ hoàn toàn không tin.
Nance cũng tới thôn Dogo theo các phù thủy khác, khi ông nghe thấy Mercator thẳng thắn, trái tim ông đập thình thịch.
Bọn họ đã cam kết là sẽ không để lộ Sigourney và Ash để tránh một đống phiền phức.
Nhưng bây giờ Mercator lại nói ra.
Nance đứng trong đám người, nhìn Mercator với ánh mắt nặng nề, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trong hàng ngũ phù thủy có các phù thủy khác vội vàng hỏi Nance: "Hai người đó thuộc tháp của ông, bây giờ họ ở đâu?"
Mặc kệ lời tiên đoán của Dylan có chính xác hay không, dù chỉ có một chút khả năng, các phù thủy cũng sẽ nhắm vào hai người, khống chế họ trong tay.
Cũng là vì điều này cho nên Nance mới không muốn để lộ Sigourney và Ash. Nance cau mày lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Trước khi đối phương trách cứ Nance cố ý bao che, Mercator lại mở miệng.
Ông nói: "Trăng Đỏ và Ash Erwin đã biến mất trong chùm sáng." Ông tới trước đội ngũ phù thủy, vốn ông đến để truyền đạt kết quả chiêm tinh tập thể, nhưng ông hoàn toàn không ngờ khi vừa đến thôn Dogo thì lại biết tin tức lạ thường này từ những người đang bối rối lo lắng.
Ông dùng phương pháp bí mật của mình để tìm hai người và Jain cùng Quentin, nhưng không có kết quả.
Bốn người như biến mất khỏi cõi đời này.
Cho nên ông mới có thể để lộ Sigourney và Ash cho người của hiệp hội phù thủy.
Có thêm nhiều người tìm kiếm thì lại càng tốt.
Hơn nữa, Mercator đã có một số suy đoán trong lòng, ông cảm thấy nếu trước kia Sigourney có thể đi từ Ilov Đỏ đến Ilov Bạc, vậy tại sao bây giờ bốn người không thể đi ngược lại đến Ilov Đỏ chứ?
Nếu Ash và Sigourney đã không còn ở thế giới này, vậy hiệp hội phù thủy muốn tìm họ gây chuyện e là cũng không có cách nào đúng không?
Nếu họ thật sự muốn gây phiền phức, vậy xin mời giúp tìm về hai người đó từ thế giới bên kia rồi nói sau.
Nance bỗng nhiên mở to mắt, đầu ông bị hai chữ "biến mất" đập mạnh một cái. Nhưng sau khi ông nghĩ kỹ lại thì cũng cho ra suy đoán giống Mercator.
Ông đã hơi yên lòng.
Nhưng tình hình hiện giờ...
Ông hít sâu một hơi, đi một vòng tại chỗ ra vẻ nôn nóng luống cuống, còn gần như vô lễ mà chất vấn Mercator: "Xin hỏi ngài, biến mất là sao? Là ngài nói muốn đến bình nguyên Đoạn Hà để xem thử nên ta mới bảo mấy người Sigourney dẫn đường cho ngài! Bây giờ họ đâu rồi?"
Mercator phối hợp một cách hoàn mĩ, ông nói như đã đến đây ngay từ đầu: "Ta rất xin lỗi. Nhưng khi chùm sáng giáng xuống, gần như trong chớp mắt họ đã mất hết tung tích. Ta cũng bất lực."
Nance nhịn lửa giận: "Bây giờ vẫn chưa tìm thấy sao?"
Các phù thủy còn lại cũng đồng loạt nhìn về phía Mercator, cực kỳ để ý câu trả lời này.
Bọn họ biết Nance vô cùng quan tâm Trăng Đỏ, nhìn dáng vẻ tức tối của Nance hiện tại, họ còn cảm thấy rất hợp lý. Những nghi ngờ Nance bao che lúc trước đều phai dần.
Mercator lắc đầu.
Không tìm thấy.
Ông còn đề nghị: "Các người cũng có thể tìm thử xem. Có đủ loại pháp thuật biến hóa khó lường, ta không rành việc tìm người, nhưng có lẽ các người có cách riêng có thể làm được."
Các phù thủy nhìn nhau, họ còn có thể làm gì nữa?
Mau chóng tìm người thôi!
Khó khăn lắm mới có kết quả chiêm tinh tập thể, còn là hai chữ "hi vọng" có ý nghĩa tích cực, không thể chùn bước ở đây được!
Nhất là nhóm các nhà chiêm tinh, họ kiên định tin tưởng họ đi theo quỹ tích chùm sáng tới nơi này, gặp ngài Mercator ở đây, tất cả đều là do vận mệnh. Điều này khiến họ tràn đầy hi vọng rằng họ có thể đi từng bước một về phía hi vọng chân chính, về phía tương lai sáng rỡ.
Sau đó Nance và Mercator tiếp tục khống chế cục diện một cách hoàn hảo, làm thế nào để lợi dụng hiệp hội phù thủy tìm người, làm thế nào để xử lý công việc sau này... Bọn họ tính trước kỹ càng, rất thành thạo.
...
Khi Nance và Mercator đang cố gắng tìm bốn người biến mất, Ash giống như lách qua một con đường vô cùng chật hẹp, các gian quan bị tước đoạt, cậu cảm thấy cả người mình như bị kéo dài bóp méo.
Trong quá trình này, cậu vốn nên hoảng sợ hay bàng hoàng, nhưng kỳ lạ là những cảm xúc này giống như cũng bị đông cứng, chúng không cách nào kích thích cậu.
Tựa như rơi vào trạng thái thiền sâu, bản thân biến thành một viên đá mặc người mài mòn.
Nếu như trạng thái này kéo dài lâu chút nữa, có lẽ cậu sẽ quên luôn sự tồn tại của bản thân, bị đồng hóa trong con đường này mãi mãi.
Cũng may cậu rất may mắn, trải qua hơn mười giây, cậu lại cảm nhận được nhiệt độ, độ ẩm, âm thanh và cảm giác đặt chân lên mặt đất lần nữa.
Sao cảm giác lơ lửng, bị hút vào lúc nãy giống như là dịch chuyển vậy nhỉ? Cậu lập tức mở mắt ra, đúng như cậu suy nghĩ, cậu đã không còn ở trên bãi đất trống ở thôn Dogo.
Cậu đang đứng trong một rừng cây, bốn phía là thân cây cao lớn thẳng tắp, chúng có những tán cây dày đặc to lớn, lá cây xanh biếc vô cùng, dù đang ở ban đêm, màu sắc cũng vô cùng nổi bật, dường như còn mang theo ánh... đỏ?
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu, cậu vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, quả nhiên là vậy!
Một vầng trăng đỏ treo cao giữa trời, rọi xuống ánh sáng xinh đẹp.
Được ánh trăng đỏ tô điểm, phong cảnh nơi này tràn đầy màu sắc huyền ảo so với phong cảnh ở dưới ánh trăng bạc.
"Chào mừng đến cố hương của tôi, Ash." Một giọng nói bình tĩnh vang lên từ bên cạnh.
Ash ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn sang: "Sigourney, anh cũng ở đây à!"
Tinh thần căng thẳng bởi vì bầu trời đêm xa lạ lập tức thả lỏng khi nhìn thấy quỷ hút máu đi ra từ trong rừng sâu.
Sigourney đi đến bên cạnh cậu, anh cũng ngẩng đầu nhìn mặt trăng đỏ, anh nói một cách lạ lẫm: "Không ngờ cũng có ngày tôi trở về đây."
Độ ẩm xung quanh rất cao, nhiệt độ không khí trong đêm vẫn khá thấp, sau khi đứng một lát trong rừng cây, Ash cảm thấy quần áo trên người mình trở nên ướt sũng nặng trĩu, ngay cả lông mi của cậu cũng đọng những giọt nước nhỏ.
Cậu nhìn Sigourney, trên hàng mi trắng bạc cũng đọng mấy giọt nước trong suốt, nhìn cực đẹp.
"Nơi này từng là vùng lân cận căn cứ liên minh Tự Do của tôi." Sigourney biết khu rừng này, mỗi một chỗ đều quen thuộc đến mức hằn sâu trong ký ức của anh: "Muốn đi xem căn cứ bị sinh vật ma pháp phá hủy của chúng tôi... Nơi tôi chết không?"
Anh cụp mắt, giọt nước trên mi nhẹ nhàng trượt xuống, rơi xuống lá cây dưới đất và vỡ tan, nó phản chiếu ánh trăng đỏ giống như nở một đóa hoa đỏ nhỏ bé.