Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 58

Dựa theo thời khoá biểu, sau môn phân tích pháp thuật, ngày học hôm nay sẽ kết thúc.

Nhưng dường như đã có chuyện gì đó, khi thầy Kirkeby tuyên bố tan học, lại có một giáo viên khác đi đến. Là một bà lão vóc dáng thấp bé, mặt mũi nhăn nheo, cực kỳ khớp hình tượng phù thủy xấu xa thời cổ đại trong truyện cổ tích.

Khi bà đứng trên bục giảng, mấy bạn nhỏ phía dưới đều ngồi nghiêm chỉnh, không dám thở mạnh.

"Tôi là Sharra. Là giáo viên nguyên liệu ma pháp của các trò." Giọng nói của bà cũng u ám, trông có vẻ không vui lắm, càng hợp với hình tượng bà phù thủy già trong đầu bọn trẻ.

Mọi người bên dưới đồng loạt hít vào một hơi.

"Vốn ngày mai tôi mới gặp các bé con." Bà Sharra nói bằng giọng khàn khàn: "Nhưng hôm nay có một nhóm nguyên liệu ma pháp được đưa đến học viện. Các trò may mắn lắm, có thể qua đó để xem thử."

Bà không phải kiểu người thích nói nhảm, dứt lời bà chỉ vào Ash: "Trò là người lớn nhất trong lớp. Trò cho các bé con này xếp hàng rồi đi theo tôi."

Ash bỗng nhiên bị điểm danh: "...Vâng."

Tuy sợ bà phù thủy này, nhưng nghĩ đến việc có thể mở mang kiến thức về nguyên liệu ma pháp sớm hơn một chút, nhóm bạn học bé nhỏ của Ash vẫn cực kỳ háo hức cực kỳ hưng phấn, bởi vậy chúng nó cũng rất phối hợp, xếp thành hai hàng dựa theo chiều cao.

Ash hành động rất nhanh, không có gì để chỉ trích. Bà Sharra trông có vẻ không tốt tính lắm chỉ hừ nhẹ một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài phòng học.

"A, chỉ có lớp chúng ta thôi hả?" Có đứa trẻ bén nhạy phát hiện điều này.

Thầy Kirkeby cũng đi theo bọn họ, lúc này thầy tốt tính giải thích: "Bởi vì bà Sharra cũng là một trong những người phụ trách chỗ quản lý nguyên liệu ma pháp của học viện đó." Nói cách khác, các lớp khác không có giáo viên như vậy cho nên không có quyền lợi được dẫn đi xem thế này.

Bọn trẻ kinh ngạc thán phục nhìn về phía bà Sharra chống gậy gỗ đi đầu... Bà lão này quả nhiên ghê thật!

Khi các học sinh của lớp khác đã tan học biết bọn họ sắp đi quan sát nguyên liệu ma pháp, chúng đều nhìn bằng ánh mắt ước ao hâm mộ. Trong sự hâm một của mọi người, lớp Thực tập 1 ngẩng đầu ưỡn ngực, sắc mặt cực oai, thậm chí khi nhìn dáng vẻ u ám của bà Sharra, chúng cũng cảm thấy có hào quang rực rỡ.

Nhưng mà chờ đến khi dần dần tới chỗ quản lý nguyên liệu ma pháp, bọn nó dừng ưỡn ngực, run lẩy bẩy như chim cút, ước gì có thể thu nhỏ bản thân rồi nhảy vào trong túi giáo viên.

Chỗ quản lý nằm ở bên ngoài trường, cách xa nội thành, gần vùng ngoại ô bên kia. Tuy vẫn tọa lạc trong học viện, nhưng cách khu dạy học rất xa.

Bọn họ đi từ lâu đài dạy học tới đây, ban đầu vẫn còn thấy được nhiều giáo viên học sinh ở xung quanh, nhưng khi tiếp tục đi tới Ash phát hiện bốn phía trở nên yên tĩnh.

Không có tòa nhà nào, cũng không có ai đi lại, băng qua một vùng đất rất rộng mới rốt cuộc thấy một tòa nhà lớn khép kín ngột ngạt. Lối kiến trúc của tòa nhà này cũng khác với phong cách thống nhất của học viện và vương thành, bên ngoài màu xám, không có chút cảm giác óng ánh trong suốt nào.

"Xấu quá!"

Một đứa trẻ sống trong vương thành không nhịn được mà chê. Nhưng nó chỉ nói một câu rồi nhanh chóng ngậm miệng lại.

Có lẽ trẻ con là nhạy cảm nhất, khi đến nơi này, chúng nó ngay lập tức cảm nhận được sự ngột ngạt và lạnh lẽo kỳ lạ, cực kỳ đáng sợ!

"Đây là do Hiệp hội phù thủy xây dựng." Là giọng của Anjar, dường như nó biết rất nhiều thông tin, lúc này nó kiềm chế nỗi sợ, nhỏ giọng giải thích cho đám bạn mới: "Đây không phải là phong cách của vương thành Rực Rỡ chúng ta."

Nó được cả đám nhóc hùa theo.

"Đúng đó! Tớ đã nói rồi mà, xấu như vậy sao có thể là của vương thành Rực Rỡ chúng ta!"

"Trong Hiệp hội phù thủy, ngoại trừ vương tọa Rực Rỡ chúng ta ra thì toàn là một đám có gu thẩm mỹ chẳng ra gì."

"Đúng! Gu tệ quá!"

"Ấy, mà tại sao để cho bọn họ xây chứ! Chúng ta tự xây không được hả?"

"..."

...

Đề tài bất ngờ này khiến tụi trẻ mở máy phát thanh, cũng phá vỡ bầu không khí im lặng vì sợ hãi lúc nãy.

Ash kinh ngạc nhìn thoáng qua Anjar, đúng là đại ca, chưa gì đã kiểm soát được tình hình.

Cậu không tham gia thảo luận của bọn nó, ánh mắt cậu nhanh chóng nhìn về tòa nhà đằng trước.

Lúc này trời tối, nhưng đèn đuốc ven đường sáng trưng, chiếu sáng như ban ngày.

Chỗ quản lý nguyên liệu ma pháp tức tòa nhà khổng lồ này giống như một con quái thú to lớn ẩn nấp trong góc tối, bao phủ bọn họ bằng cái bóng của nó.

Hoang vắng, khép kín, lạnh lẽo.

Khiến Ash nghĩ đến một từ: Ngục giam.

Một cảm giác cực kỳ không ổn.

Đi đến dưới cái bóng của tòa nhà, mọi thứ trước mắt tối sầm lại một cách rõ ràng. Mấy đứa trẻ vừa rồi líu ra líu ríu như lấy lại sức sống cảnh giác nhìn xung quanh, tự giác trở nên im lặng. Giống như sợ nếu lớn tiếng, sẽ có con quái vật gì nhảy ra từ trong góc nào đó.

"Chúng ta phải đi vào hả cô?" Đứa nhỏ đầu hàng lấy can đảm hỏi bà Sharra, trong giọng nói tràn đầy kháng cự và từ chối.

"Đi vào à?" Bà Sharra dừng chân lại, xoay người lườm đứa nhỏ một cái: "Nghĩ hay lắm."

Đứa nhỏ bị bà lườm một cái gần như sợ tới khóc, nhưng nghĩ tới việc không phải đi vào đó nó lại nhẹ nhàng thở phào. Toà nhà này thật đáng sợ, nó cứ cảm thấy nếu đi vào là sẽ không ra được.

"Cứ đứng ở đây chờ đi." Thầy Kirkeby cũng lên tiếng nói, "Người vận chuyển cũng sắp tới rồi."

Bà Sharra không nói gì, nhưng cũng không đi về phía trước nữa.

Bởi vì Ash cao nên cậu đứng cuối hàng. Thấy bà Sharra và thầy Kirkeby đều nhìn về một hướng, cậu cũng nghiêng đầu nhìn về phía đó. Rất nhanh, một chiếc calorie đi trên đài nguyên xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Sáu cái chân không ngừng di chuyển loẹt xoẹt, chạy về phía bọn họ từ một hướng khác.

Ash suy đoán hướng đó chắc là cũng có một cổng bên hông đi vào học viện.

"Đến rồi đến rồi!" Mấy đứa trẻ trở nên kích động.

Dường như bị bọn nó lây nhiễm, Ash cũng có hơi kích động.

Chiếc calorie dừng lại trước mặt bọn họ, cửa xe mở ra.

Dưới ánh mắt trông chờ của bọn trẻ, một cái chân dài bước ra trước, dẫm lên trên mặt đất. Bắp chân được bao bọc trông đôi bốt dài làm từ da cứng, vẽ nên đường cong gầy gò nhưng mạnh mẽ.

"?" Ash nheo mắt, ơ ơ ơ? Trông quen quá!

Một cái tên quen thuộc nhảy ra trong lòng cậu, được cậu đè lưỡi nói ra trong im lặng...

Sigourney.

"Oa..."

"Đẹp quá!"

"Siêu đẹp luôn!"

"Tớ biết! Tớ biết người này! Là Trăng Đỏ!"

"Tớ cũng biết! Anh ta đứng đầu bảng xếp hạng sắc đẹp!"

"..."

Trong tiếng la kinh ngạc hưng phấn của đám trẻ, con quỷ hút máu cực kỳ xinh đẹp tao nhã xuống xe, đứng sang một bên, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua một đống ánh mắt sáng lấp lánh, đám quỷ nhỏ này đều chen hết lên phía trước.

Tâm trạng của anh trở nên vui vẻ, khi nhìn về phía Ash đang ngơ ngác, anh còn hài hước nhướng một bên lông mày, chẳng phải mới nói là sẽ gặp lại à?

Ash thở phào một hơi, bất đắc dĩ nhìn anh, ai bảo anh lại xuống xe vận chuyển nguyên liệu ma pháp làm chi? Vừa rồi trong một cái chớp mắt, Ash nghĩ đến Sigourney sẽ bị xem như là nguyên liệu và bị đưa vào toà "ngục giam" sau lưng này, trái tim cậu bỗng thít chặt.

Tuy lý trí biết rõ chuyện này là không thể nào, nhưng chỉ cần suy nghĩ về nó thôi, lưng cậu đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.

Mang theo suy nghĩ đó, khi nhìn thấy những ma thú, thú nhân và quỷ hút máu vì tác dụng của thuốc phép mà ánh mắt đờ đẫn thất tha thất thểu đi xuống xe, tâm trạng của cậu trở nên cực kỳ phức tạp.

Những sinh vật ma pháp này cũng có người thân, bạn bè, người yêu đúng không? Nếu như biết bọn họ sắp được đưa vào toà nhà quản lý này, người thân bạn bè người yêu của họ cũng sẽ hoảng sợ như cậu vừa rồi chứ?

Rõ ràng là sinh mệnh có tư duy có trí tuệ, nhưng lại bị đối xử như nguyên liệu...

Ash nhíu mày, cảm nhận sâu hơn về cái bóng tối to lớn ẩn chứa trong chữ "nguyên liệu ma pháp".

Khi suy nghĩ của cậu sắp chuyển sang vùng nguy hiểm, tiếng báo cáo bình thản của người vận chuyển vang lên bên tai.

"Thưa bà Sharra, có hai tên thú nhân tộc gấu, một tên là sư tử hệ lửa hai cánh cấp năm, một tên là chim cắt lớn hệ gió cấp bốn đã được đưa đến vẹn toàn."

"Thú nhân tộc gấu Watson, thuộc liên minh thần bí, từng sát hại hai phù thủy trung cấp, mười ba phù thủy cấp thấp, ba mươi người thường, bị tiểu đội Innis của học viện bắt được vào tháng sáu năm nay."

"Thú nhân tộc gấu Gein, thuộc liên minh thần bí, từng sát hại một phù thủy cao cấp, bốn phù thủy trung cấp, chín phù thủy cấp thấp, ba mươi bảy người thường, bị tiểu đội Blake của học viện bắt được vào tháng bảy năm nay."

"Sư tử hệ lửa hai cánh..."

"Chim cắt lớn hệ gió..."

Mỗi sinh vật ma pháp ở đây đều giết nhiều người.

Vậy người thân, bạn bè, người yêu của những người đã chết thì sao?

Lần đầu tiên Ash nhìn thẳng vào sự mâu thuẫn, cậu cũng bắt đầu tự hỏi, suy nghĩ sâu xa.

Sinh vật ma pháp chống lại vận mệnh của bọn họ, vậy có đúng hay không?

Chắc là đúng.

Chẳng phải cậu cũng vì chống lại vận mệnh của mình, của thôn Dogo, của bình nguyên Đoạn Hà nên mới đến Ilov sao?

Dùng cách thức bạo lực đẫm máu để trả thù con người, là đúng hay sai?

...Chắc là đúng.

Nếu như mọi người trong thôn Dogo, Sigourney bị tổn thương, cậu cũng không có cách nào thuyết phục bản thân chấp nhận kết quả bắt tay làm hòa được. Chắc chắn phải có người phải trả giá đắt vì chuyện này, nếu không ngọn lửa thù hận trong tim không có cách nào bình tĩnh.

Nhưng nếu như trong lúc trả thù làm liên lụy đến người vô tội thì sao?

...Có lẽ là sai.

Nhưng có thể làm sao đây?

Thù hận làm người ta mù quáng, khiến người ta mất lý trí trong lúc báo thù, thậm chí chệch hướng mục tiêu ban đầu, biến thành một kẻ ngay cả bản thân cũng không nhận ra. Dù biết chuyện này, nhưng có bao nhiêu người có thể dừng cương trước vực thẳm, khống chế bản thân trước khi sẩy tay phạm sai lầm chứ?

Chỉ cần còn phản kháng, chỉ cần lòng còn thù hận, trong quá trình chống lại vận mệnh, chắc chắn sẽ có người vô tội, người có tội, vô số sinh mệnh chết đi.

Mình là con người.

Mình cũng là nguyên liệu ma pháp.

Sau này sẽ có sinh vật ma pháp mang thù với con người muốn giết cậu. Cũng sẽ có các phù thủy con người muốn đặt cậu trên bàn thí nghiệm, lợi dụng cậu triệt để.

Ash im lặng hỏi bản thân, mình nên làm sao đây?

Cậu tạm thời không nghĩ ra đáp án.

Trong vô thức cậu nhìn về phía Sigourney. Giống như muốn tìm thấy đáp án từ người thanh niên đã từng là tinh linh căm hận quỷ hút máu nhất, sau đó bị chuyển hóa thành quỷ hút máu này.

Chỉ nhìn một cái thôi mà cậu đã ngây người.

Khi toàn bộ sự chú ý của mọi người tập trung vào mấy sinh vật ma pháp kia, Sigourney đứng ở một bên tựa như một bóng ma, che dấu hơi thở của mình một cách hoàn mỹ, hòa vào trong bóng tối.

Quỷ hút máu hạ thấp tối đa cảm giác tồn tại của mình, hơi cụp mắt, khóe môi nhạt màu nhếch lên, mặt nghiêng lạnh lùng tới gần như sắc bén.

Sự vui vẻ hài hước vừa rồi giống như một lớp mặt nạ mỏng manh bị lặng lẽ tháo xuống ở một nơi không ai nhìn thấy.
Bình Luận (0)
Comment