Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 60

Sigourney kéo Ash sang một bên, không nói gì. Chỉ lấy ra một món đồ mỏng manh gần như trong suốt ra từ vòng tay không gian. Ấy, đây là cái gì?

Ash có thể trông thấy Sigourney đang cầm thứ gì đó trong tay, nó giống như là màng nước, chỉ có một lớp mỏng, nếu không nhìn kỹ thì gần như rất khó phát hiện ra nó.

Sigourney không nói gì, trực tiếp vén ống tay áo phải của Ash lên, để lộ cánh tay có đường cong cơ bắp mờ nhạt xinh đẹp.

Ash: "?" Cậu mờ mịt nhìn Sigourney, không biết anh đang làm cái gì. Nhưng cho dù khó hiểu, cậu vẫn bình tĩnh đứng đấy, mặc cho Sigourney làm gì thì làm.

Sigourney liếc nhìn cậu, cậu hiểu ý tự giữ ống tay áo, không cho nó tuột xuống.

Sau đó thì sao? Cậu tò mò nhìn về phía Sigourney.

Sigourney: "..." Nếu như thằng nhóc này ngạc nhiên kêu lên, anh sẽ thấy ghét vô cùng, nhưng Ash vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh suốt, anh bất chợt muốn thấy bộ dáng kêu la của cậu.

...Mình bị cái gì vậy?

Sigourney mặt không cảm xúc mà nghĩ, chắc chắn là trúng độc của Ash Erwin.

Hiếm khi anh thấy ghét bỏ bản thân trong lòng, vẻ mặt Sigourney trở nên lạnh lẽo, một tay anh nắm chặt cổ tay Ash, một tay cầm món đồ kỳ quái bọc lấy tay Ash.

Sự chú ý của Ash đầu tiên là bị cảm xúc mát lạnh nhẵn nhụi trên cổ tay hấp dẫn, ánh mắt cậu lưu luyến trên ngón tay khớp xương rõ ràng trong chốc lát, tiếp theo cậu bị món đồ mang trên tay hấp dẫn.

Hóa ra là một bao tay trong suốt!

Còn là bao tay dài bó sát cánh tay.

Sigourney mang vào giúp cậu, ống bao tay đi dọc một đường dọc theo cánh tay, kéo đến hơn cùi chõ mới xong.

Trong chớp mắt mang bao tay xong, Ash cảm giác thấy trên cánh tay mình có thêm một lớp gì đó, sau đó cậu nhanh chóng thích ứng, bao tay giống như hòa làm một với cánh tay, ngay cả cậu cũng không cảm giác được nó. Cậu động đậy ngón tay, không cảm nhận có gì khác thường.

Không chỉ là không cảm nhận được, cũng hoàn toàn không thấy được.

Cậu đặt hai tay cạnh nhau, lật qua lật lại để xem, cũng không nhìn ra hai tay có gì khác biệt. Cũng không hề nhìn ra tay phải cậu có mang bao tay.

Cái bao tay này là...? Cậu dùng ánh mắt hỏi Sigourney.

Sigourney không trả lời cậu, chỉ ném một cái bao tay còn lại cho cậu, ra hiệu cậu đã nhìn hiểu rồi, tự mang vào tay trái đi.

Ash nhận bao tay, chỉ cảm thấy trong tay mát lạnh, giống như là đút tay vào dòng suối. Cậu biết đây là bao tay, cậu nên mang nó vào, nhưng lật đi lật lại nhìn hồi lâu, cậu cũng không tìm được vị trí miệng bao tay.

Sigourney nhìn cậu lăn qua lăn lại, khóe môi lặng lẽ cong lên. Thằng nhóc tay chân vụng về.

Anh cầm lấy bao tay trong tay Ash lần nữa, nhíu mày lại giống như hạ mình.

Ash nhẹ nhàng thở phào, nở nụ cười để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, tự giác vén ống tay áo trái lên, chờ Sigourney giúp cậu mang bao tay.

Sigourney nhanh chóng mang xong bao tay bên trái cho cậu. Khi nhìn thấy dấu ấn lá cây giống như cái bớt trên cánh tay trái của Ash, động tác của anh hơi dừng lại một chút, nhưng anh nhanh chóng che giấu.

Ash đã được mang bao tay xong, lúc này cậu cũng đã hiểu đại khái tại sao Sigourney lặng lẽ kéo cậu đi ra chỗ khác mang bao tay rồi.

Tuy Sigourney không có giải thích, nhưng một bên khác, bà Sharra vẫn đang nói chuyện.

Bà nói, bởi vì nguyên liệu ma pháp có chứa quy tắc, bởi vậy sử dụng nguyên liệu ma pháp làm vật dẫn với một số lượng thích hợp vào lúc thi triển pháp thuật sẽ làm tăng sức mạnh pháp thuật. Sử dụng làm vật dẫn trong các lĩnh vực chế tạo thuốc phép, điêu khắc hoa văn pháp thuật, chế tạo sản phẩm luyện kim cũng có thể nâng cao chất lượng thành phẩm.

Nhưng mà việc sử dụng nguyên liệu ma pháp còn quá xa vời với những đứa trẻ. Nguyên liệu vô cùng quý hiếm, mà nhóm phù thủy nhỏ quá yếu, vẫn chưa tới trình độ cần sử dụng nguyên liệu.

"Trở thành phù thủy chính thức rồi nói sau." Bà rất thích đả kích nhóm phù thủy nhỏ: "Nếu không thì cũng không có tư cách sử dụng nguyên liệu ma pháp."

Tuy không biểu diễn cách dùng nguyên liệu ma pháp cho nhóm phù thủy nhỏ, nhưng hiếm khi thấy được nguyên liệu ma pháp, bà Sharra lấy ra một cây thước thủy tinh, dạy nhóm phù thủy nhỏ làm thế nào để kiểm tra chất lượng của nguyên liệu ma pháp ngay tại đây.

Ash chú ý thấy cây thước thủy tinh được đặt vào trong tay thú nhân tộc gấu, bốn vạch trên thước đo phát sáng, ánh sáng màu nâu xám, không chói mắt lắm, cũng không quá nhạt.

Cậu lập tức nhớ ra quá trình kiểm tra tư chất phù thủy cũng giống hệt lúc này.

Cậu cũng hiểu vì sao Sigourney bỗng nhiên mang bao tay cho cậu.

Lúc nhân loại thuần chủng chạm vào cây thước thủy tinh, thước đo sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì. Nhưng một khi sinh vật ma pháp chạm vào thì nó sẽ phát sáng.

Bao tay mà Sigourney mang cho cậu hẳn là có thể ngăn cản cây thước kiểm tra chăng? Để phòng ngừa cậu bất cẩn chạm phải nó, thước thủy tinh phát sáng, không thể che giấu thân phận nữa.

"Này, bên kia." Giọng nói khàn khàn của bà Sharra hướng về phía hai người: "Có muốn thử không?" Bà giơ thước thủy tinh lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ash... Không phải, là Sigourney mới đúng.

Sigourney nguy hiểm híp mắt lại, giọng nói lạnh lùng: "Bà đang nói với tôi à?"

Sharra cười vài tiếng tối tăm: "Không dám không dám. Hơn nữa ngài Trăng Đỏ chắc chắn là nguyên liệu ma pháp có chất lượng cao nhất mà, không cần kiểm tra chúng tôi cũng biết." Bà lại nhìn sang Ash: "Có muốn kiểm tra thử xem nguyên liệu ma pháp của cậu có chất lượng ra sao không?"

Ash nhíu mày, dù tướng mạo của bà Sharra cực kỳ đáng sợ, lời nói hành động cũng không khiến người khác thích, cậu cũng không ghét giáo viên này. Nhưng bây giờ... Cậu ngước mắt nhìn thoáng qua Sharra, hiếm khi giọng cậu trở nên lạnh lẽo cứng rắn: "Không cần, thưa cô."

"Đây là bài tập trong lớp, nhóc con." Sharra đi qua, muốn nhét thước thủy tinh vào trong tay Ash.

Ash không có ý định nhận nó. Nhưng cậu lại nghe thấy tiếng nói rét lạnh của Sigourney: "Đi đi. Dù sao cũng là chiến lợi phẩm của cậu. Là quỷ hút máu sau này sẽ đi theo cậu suốt, tìm hiểu trước một chút cũng tốt."

Ash ngước mắt nhìn anh một cái, mím môi, nhận lấy cây thước từ trong tay bà Sharra.

Thước thủy tinh không phát sáng.

Mặt Ash không cảm xúc, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh. Cậu đi đến chỗ Quentin bị trói, lúc đến gần cậu đặt thước thủy tinh lên mu bàn tay Quentin.

Năm vạch ánh sáng rực rỡ hiện lên trên thước, màu sắc lúc thì xanh da trời lúc thì xanh nước biển, trong đó còn có vệt tối lay động.

"Ồ!" Sharra cảm khái: "Nguyên liệu ma pháp cực kỳ xuất sắc. Chất lượng cấp năm, ẩn chứa nguyên tố nước, nguyên tố gió dồi dào và quy tắc chết chóc. Thích hợp phù thủy hệ nước, phù thủy hệ gió và phù thủy gọi hồn cấp cao. Nhóc con, rất nhiều năm sau cậu mới có thể sữ dụng gã, trước đó cậu có thể cân nhắc cho thuê gã cho hiệp hội hoặc là học viện."

Ash lắc đầu, lúc cậu định nói thì một tiếng "Hừ" căm ghét vang lên bên tai.

"Đừng hy vọng ta phối hợp." Giọng nói u ám nói: "Nếu bây giờ các ngươi không giết ta, ta sẽ dùng hết tất cả mọi cách để đào tẩu, dùng hết tất cả mọi cách để giết các ngươi trước khi đào tẩu. Rút cạn máu các ngươi hay là bẻ gãy cổ của các ngươi nhỉ, các ngươi nói xem cách nào tốt hơn?"

Ash nghiêng đầu nhìn sang, là Quentin đã tỉnh.

Chắc là vì tác dụng của thuốc còn chưa mất hết, gã không còn nóng nảy điên cuồng như trên đài nguyên hôm đó, giọng cũng không dữ tợn lắm. Nhưng đôi mắt đỏ sậm lại nhìn lướt qua từng người ở đây một cách vô cùng tàn bạo. Có bé gái bị gã nhìn tới mức hoảng sợ nhỏ giọng sụt sùi khóc.

Mà sau cùng ánh mắt của gã cố định trên người Sigourney.

"Ha, ngươi cũng ở đây à?"Gã thở phì phò, cong khóe miệng nói: "Con chó săn đê tiện! Ngươi ung dung đứng đó nhìn bộ dáng thảm hại của đồng loại của mình, chắc là vui lắm vì lựa chọn thông minh của mình nhỉ?"

Sigourney đứng trong góc tối, khóe môi bỗng dưng cong lên một cách lạnh lẽo: "Đúng vậy. May mà không nghĩ quẩn, để rồi rơi vào cảnh thảm hại như ngươi."

"Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể bình yên cả đời trong thế giới con người!" Quentin tức giận nhìn anh chằm chằm: "Con người là đám quái vật ngạo mạn lòng tham không đáy! Sớm muộn gì! Sớm muộn gì cũng có một ngày! Ngươi sẽ đứng vào vị trí của ta bây giờ!"

Sigourney xì khẽ một tiếng châm chọc: "Có lẽ vậy." Thái độ hờ hững, giống như khẳng định, cũng giống như không thèm để ý.

"Được rồi được rồi, Trăng Đỏ." Sharra gõ gậy, cắt ngang cuộc đối thoại của họ: "Hiệu quả thực tế của thuốc phép không lâu lắm. Nếu tên quỷ hút máu này đã tỉnh, mấy tên khác cũng sẽ tỉnh lại sớm thôi."

"Vì để tránh phiền phức, buổi tham quan hôm nay chấm dứt ở đây." Bà nhìn về phía Kirkeby: "Thầy Kirkeby, phiền thầy dẫn bọn trẻ quay về."

"Được rồi." Kirkeby đồng ý.

"Mấy nhóc." Sharra nhìn thoáng qua nhóm phù thủy nhỏ tinh thần uể oải: "Hẹn mai gặp."

Bà dắt dây thừng, kéo hai thú nhân và hai ma thú còn chưa tỉnh táo đi vào tòa nhà khép kín to lớn.

Bóng lưng lom khom thấp bé làm nổi bật dáng người cao lớn của sinh vật ma pháp, họ chậm rãi đi từng bước một một cách máy móc, trông cực kỳ quái lạ và u ám.

"Trong đó đáng sợ quá." Một bé gái sợ hãi nói, "Đám người sư tử sẽ bị nhốt vào trong đó sao? Thật là đáng thương."

Một đứa bé trai khác phản bác cô bé: "Đồ đần, bọn họ đã giết rất nhiều người! Nếu họ là phù thủy thì đã bị thiêu chết tại chỗ từ lâu rồi. Bởi vì là nguyên liệu nên mới giữ được cái mạng."

"Nếu tớ bị nhốt trong đó, tớ thà bị lửa thiêu còn hơn!" Bé gái hờn dỗi.

Kirkeby nghe vậy, ông lắc đầu, nhưng cũng không nói gì, cho nhóm phù thủy nhỏ xếp thành hàng, quay trở về.

Ash không đi cùng với họ, mà ở lại với Sigourney. Bởi vì còn có một tên quỷ hút máu chờ họ xử lý.

Sigourney lấy khế ước ra, chỉ cần Ash ấn dấu ấn tinh thần lên trên đó là có thể trở thành chủ nhân của Quentin, Quentin cũng sẽ bị mệnh lệnh của Ash khống chế.

"Thật sự phải khế ước hả?" Ash chần chờ hỏi.

Không đợi Sigourney trả lời, Quentin đã bật cười một tiếng: "Ồ, lại muốn giả vờ đóng vai thiện lương mềm lòng à? Rồi định nói nguyên liệu ma pháp không khác gì loài người chúng tôi đúng không? Các ngươi nói tất cả mọi người đều như nhau, không đành lòng tổn thương sinh vật ma pháp, không nên khế ước sinh vật ma pháp... Nhưng trên thực tế thì sao?"

Gã nhìn chằm chằm Ash một cách hung ác nham hiểm: "Con người đều giống như nhau. Ngoài miệng nói rất bùi tai, nhưng lòng dạ thì ác độc dơ bẩn!"

"Không muốn sử dụng nguyên liệu ma pháp hả?" Giọng nói của gã trở nên quái lạ: "Được chứ! Ngươi không làm phù thủy là được rồi đúng không?"

"Ngây thơ!" Sau cùng, gã khinh thường dán mác ngây thơ cho Ash.

Ash: "..."

Cậu cũng không suy nghĩ nhiều như Quentin nói.

Cậu quả thật có thể không sử dụng nguyên liệu ma pháp và trở thành một phù thủy mạnh mẽ.

Nhưng cậu suy nghĩ một hồi, không giải thích gì với Quentin. Chỉ nhìn Sigourney, sau đó xấu hổ nói: "Tôi không có gì cả, còn phải nhờ ngài Nance chăm sóc." Trước giờ cậu toàn được người ta nuôi, đào đâu ra tiền nuôi một quỷ hút máu?

Cậu lắc đầu: "Tôi không có tiền nuôi anh."

Quentin: "..."

Sigourney: "..." Vì sao trước khi nói câu đó lại nhìn anh một cái?

"Hơn nữa." Ash lại nhìn Sigourney: "Tôi chỉ muốn nuôi một quỷ hút máu mà thôi."

Quentin: "??"

Sigourney: "..." Vì sao vẫn còn nhìn = =
Bình Luận (0)
Comment