Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 86

Nhờ việc mỗi tháp phù thủy đều treo nhiệm vụ có mức thưởng to lớn, ba người phải đi vòng qua các thành phố và thị trấn để tránh phiền phức.

Cũng may Mon giàu kinh nghiệm sống ở nơi hoang dã có đủ đồ đạc sinh hoạt để cho Ash trải nghiệm phong cảnh xinh đẹp tự nhiên của cánh đồng tuyết Bắc Địa.

Ash cảm thấy chú Mon thật sự rất thần kỳ.

Mon tìm một khóm cây và dùng ngón tay vẽ lên cây mấy vòng, thân cây lập tức được chặt gọn gàng sau đó Mon dựng lên một xe ngựa thô sơ. Mon cúi đầu quan sát dấu vết dưới chân, thế là dù không dùng thuật chiêm tinh nhưng Mon giống như biết tiên tri, anh ta dễ dàng tìm được bầy lộc và thuần hóa hai con lộc sừng to kéo xe cho bọn họ.

Trên đường đi Mon còn biết rõ những cây cỏ, động vật thậm chí là côn trùng như lòng bàn tay, từ đó anh ta tìm ra loại nào ăn ngon nhất.

Dù là thứ có bề ngoài ghê tởm đáng sợ thì cũng trở nên vô cùng ngon trong tay Mon.

Bởi vậy cho dù ở nơi hoang dã nhưng Ash cũng cảm thấy mình đã lên một kí.

Cậu học được rất nhiều từ Mon. Mon là một người có kiến thức uyên bác, kiến thức của anh ta không phải đến từ sách vở mà là đến từ những kinh nghiệm anh ta có được khi đi khắp Ilov.

Tuy trong khoảng thời gian này cậu không đến học viện nhưng cậu còn học được nhiều hơn trong học viện.

Ngoại trừ mở mang kiến thức, Ash còn khám phá ra một tài năng khác của bản thân khi ở với Mon.

...Hình như tài nấu nướng của cậu rất tốt, nhất là khi hầm đồ ăn.

Không phải kỹ thuật xắt đồ ăn cũng không phải gia vị, tóm lại không phải là nấu nướng giỏi theo lối bình thường. Nếu để cậu nướng thịt hoặc xào rau, cậu hơi bất cẩn một tí thì sẽ khét thịt hoặc rau nửa sống nửa chín ngay.

Nhưng nếu như cho cậu một mớ nguyên liệu cậu không biết để hầm một nồi đồ ăn và để mặc cho cậu loay hoay bỏ nguyên liệu vào nồi thì món ăn lúc nào cũng đạt đến mức mùi vị cân bằng nhất ngon lành nhất.

Giống như như có thần giúp đỡ cậu lựa chọn đúng những nguyên liệu phù hợp nhất vậy.

Bởi vậy Mon mới đùa rằng Ash nấu ăn không nhờ kỹ thuật mà là nhờ vận may.

Sigourney cảm thấy bình thường về chuyện này, anh đã quá quen với vận may của Ash rồi.

Nhưng anh lại không thể giả vờ như không nhìn thấy. Mấy ngày nay Ash liên tục ở bên cạnh Mon, ngoại trừ thời gian thiền cố định mỗi ngày ra thì cậu cứ thủ thỉ gì đó bí mật với Mon gần như suốt cả ngày.

Hôm nay lại đến lúc dựng lều nghỉ ngơi.

Bọn họ lựa chọn một không gian chắn gió tuyết sau một gò đất và dựng lều vải pháp thuật.

Sigourney không cần ăn, Ash thì lại loay hoay làm bữa tối với Mon.

Chuyện Ash có thể nấu ra mùi vị gì vừa mới mẻ vừa ngon đã trở thành chuyện Ash và Mon cùng chờ mong mỗi ngày.

Không có công thức cố định, lần nào món ăn cũng có vị ngon khác nhau giống như một món quà bất ngờ, hai người coi đây là một trò chơi thú vị.

Sigourney ngồi ở cửa lều vải, anh nhìn hai bóng người phấn khởi ngồi cạnh nhau bên đống lửa.

Nhìn trong chốc lát anh dời mắt đi, dứt khoát lấy ra một quyển sách từ trong vòng tay không gian. Vừa khéo đó là quyển tiểu thuyết anh cướp của Elena, anh cúi đầu nhàm chán lật xem.

Lật vài tờ thì thấy nữ chính đang quơ roi giận dữ mắng mỏ nam chính: "Joseph! Anh là tên bịp bợm vô tình! Có được tình yêu của tôi rồi thì anh không thèm trân trọng nữa! Tôi nguyền rủa ác quỷ sẽ nuốt chửng linh hồn của anh!". Nam chính hờ hững đáp lại: "Này cục cưng bé nhỏ đáng yêu của anh ơi, chẳng phải tất cả đàn ông đều như vậy sao?"

"..." Sigourney mặt không cảm xúc khép sách lại, quyển sách trong tay anh lặng lẽ hóa thành tro bụi.

Lúc anh ngẩng đầu lần nữa thì vừa khéo trông thấy Ash nghiêng đầu cười với Mon.

Ngón tay anh hơi giật giật, anh cực kỳ muốn bóp mạnh khuôn mặt của thiếu niên một cái.

Nhưng anh vẫn không đi qua.

Lúc con người ăn uống, quỷ hút máu đi sang làm gì?

Anh đứng dậy đi vào lều và nằm vào cái quan tài đen của mình. Trên quan tài đen có khắc hoa văn pháp thuật có tác dụng rất lớn với quỷ hút máu, nhất là có thể làm chậm trạng thái khát máu của anh để anh không đến mức đói quá nhanh, bởi vậy gần đây anh toàn nghỉ ngơi trong quan tài.

Mà ở bên kia, Mon nhìn Ash bận rộn đi qua đi lại giống như con ong mật chăm chỉ, cậu làm một lượt mười món mới dừng lại.

Mười món này là mười món ngon nhất anh ta và Ash chọn ra trong những lần sáng tạo món ăn gần đây của họ, món nào món nấy cũng siêu ngon.

"Vậy đủ chưa?" Mon nghi ngờ nói: "Cậu ăn hết không?"

Ash vỗ vỗ bụng của mình, rất tự tin: "Chú yên tâm đi, dung lượng nơi này to lắm!"

Mon vẫn còn hơi nửa tin nửa ngờ, anh ta lắc đầu: "Sao hôm nay tự dưng lại làm nhiều món như vậy? Hôm nay là ngày lễ gì hả?"

Ash chớp mắt mấy cái, cậu chỉ cười không nói lời nào.

"Tôi ăn no rồi." Mon đứng lên, bất đắc dĩ nhìn cậu: "Cậu từ từ giải quyết đi, nếu lãng phí thức ăn thì coi chừng chú tét mông cậu đó." Dù nói vậy nhưng vẻ mặt của anh ta lại nói cho Ash biết nếu cậu thực sự ăn không hết thì có thể chờ anh ta về giúp.

Ash gật đầu và nhìn Mon đi sâu vào trong bóng tối. Lúc dựng lều Mon cũng đã nói ở gần đây có một thợ săn là bạn của anh ta, người đó chỉ là một con người bình thường, đêm nay anh ta dự định đến thăm một chút.

Gần đây Sigourney và Ash được truy lùng quá nhiều nên không thể đi theo, hai người chỉ có thể ở lại.

Sau khi Mon rời đi, Ash lấy ra một quả cầu thủy tinh màu tím từ trong vòng tay không gian.

Đây là món quà Mon cho cậu.

Mon đã từng đi đến rất nhiều nơi, gặp rất nhiều động vật thậm chí là động vật ma pháp. Một khi gặp sinh vật thú vị, Mon sẽ thu thập tất cả thông tin từ đầu đến chân của sinh vật đó.

Bởi vậy anh ta có một dụng cụ thu thập mùi hương mà anh ta tự đặt tên là "Quả cầu vạn vật".

Anh ta thu thập và chứa tất cả mùi hương của sinh vật mà anh ta thấy hứng thú vào trong quả cầu vạn vật này.

Mà những sinh vật Mon thấy hứng thú, ngoại trừ những sinh vật hi hữu hiếm thấy ra thì phần lớn những sinh vật còn lại là những sinh vật dữ tợn, mạnh mẽ. Nhất là các loại động vật ma pháp suýt khiến anh ta mất mạng, anh ta chắc chắn sẽ thu thập mùi hương của chúng.

Khi Ash nghe Mon nói những trải nghiệm mạo hiểm của mình thì vừa lúc cậu nghe thấy Mon nhắc đến quả cầu vạn vật này.

Vì để cho Ash cảm nhận sâu sắc cảm giác của anh ta lúc ấy, Mon kích hoạt quả cầu vạn vật và lựa chọn động vật ma pháp cấp năm – Giáp vàng nhọn.

"Đây là mùi hương của nó tỏa ra lúc ngủ, vẫn còn khá ôn hòa, cậu cảm nhận một chút nhé?" Dù Mon nói như thế nhưng lúc ấy Ash vẫn run rẩy, đó là phản ứng của bản năng khi gặp nguy hiểm, lông trên người cậu gần như dựng đứng lên hết.

Gần đây cậu vẫn bâng khuâng mãi một chuyện, lúc ấy ánh mắt cậu sáng lên, cậu phát hiện cậu có thể giải quyết vấn đề của mình nhờ quả cầu vạn vật này.

Mon cảm thấy cậu rất hứng thú với quả cầu vạn vật, thế là anh ta dùng quả cầu trống rỗng khác để làm một bản sao quả cầu vạn vật từ quả cầu gốc và tặng nó cho Ash. Anh ta nói rằng nếu gặp động vật ma pháp không thông minh lắm thì cũng có thể dùng mùi hương trong quả cầu này để ngụy trang và dọa sinh vật khác.

Quả cầu màu tím của Ash bây giờ chính là quả cầu bản sao.

Cậu ngửi ngửi mùi thơm của thức ăn, cậu hơi căng thẳng mím môi.

"Nhất định phải thành công đó!"

Cậu nhỏ giọng lầm bầm, sau đó cậu lựa chọn mùi hương của động vật ma pháp cấp tám – Rùa cá sấu lửa và cho nó tỏa ra.

Một giây sau, một khí thế vô cùng kinh khủng bỗng nhiên xuất hiện bên đống lửa rồi lại bỗng nhiên biến mất.

Mon đã đi xa vẫn cảm thấy mùi hương quen thuộc, anh ta cười lắc đầu: "Gan to thật." Anh ta từng nói với Ash mùi hương của con rùa cá sấu lửa này là do anh ta vội vàng thu thập trong lúc bị nó săn đuổi, lúc ấy anh ta phải kích hoạt trận pháp dịch chuyển trong di tích thì mới có thể thoát.

Lúc đó trong lằn ranh chết sống, anh ta thu thập mùi hương của rùa cá sấu lửa theo bản năng thế mà lại thành công, đó cũng chính là mùi hương đáng sợ nhất trong quả cầu vạn vật.

Sự chết chóc khi bị rùa cá sấu tấn công, sự áp bách của động vật ma pháp cấp cao và sức mạnh khủng khiếp đã tạo nên một mùi hương như hóa thành thực thể. Nếu là người bình thường thì khi đối mặt với mùi hương này một giây thôi là sẽ không chịu nổi và bất tỉnh.

Mon không cảm thấy Ash sẽ không chịu nổi, mấy ngày nay thiếu niên đã khiến anh ta bất ngờ nhiều lần. Hơn nữa... Chẳng phải ở đó còn Sigourney sao?

Mon nghĩ như vậy nên cũng không có ý định quay lại kiểm tra, anh ta vui vẻ tiếp tục đi thăm bạn mình.

Mà Ash đang đứng tại chỗ, đúng như Mon nghĩ, khi đối mặt với mùi hương chết chóc của vô cùng chân thật của rùa cá sấu trong khoảng cách gần, cậu vẫn đứng yên.

Chỉ là cậu nhắm nghiền hai mắt giống như cũng bị mùi hương này làm giật mình.

Nhưng mùi hương ấy biến mất rất nhanh, Ash cũng mở mắt ra.

Nhưng kỳ lạ là đôi mắt xanh lạm nhạt của cậu không còn trong veo nữa, trái lại nó giống như một mặt hồ đóng băng lạnh lẽo, đáy hồ tối tăm.

Nếu như Mon còn ở nơi này, có lẽ anh ta sẽ nhận ra ánh mắt này thuộc về Sigourney.

Giống như là Sigourney đã đi vào cơ thể của Ash.

Quả thật người khống chế cơ thể của Ash lúc này chính là Sigourney.

Vốn anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong quan tài.

Anh cũng nghe thấy Mon nói tạm biệt Ash.

Anh còn đang mong chờ cảnh tượng thằng quỷ nhỏ này ăn bể bụng.

Lúc đang hờ hững suy nghĩ, đột nhiên anh cảm nhận được một mùi hương áp lực to lớn, sắc bén đáng sợ như muốn đưa người ta vào chỗ chết.

Mùi hương này rất gần, nó xuất hiện ngay bên ngoài lều.

Khi anh còn chưa nghĩ ra làm sao loại sinh vật có mùi hương này có thể né tránh cảm giác của anh và lập tức đi ra ngoài lều thì bỗng nhiên mắt anh tối sầm lại. Cảm giác này rất quen thuộc, anh và Ash Erwin trao đổi cơ thể lần nữa.

Anh cũng không bất ngờ.

Ash ở bên ngoài đối mặt với sinh vật này, chắc chắn tính mạng của cậu như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có đường chết. Khế ước vì cứu cậu nên trao đổi anh và cậu, chuyện này nằm trong dự đoán của Sigourney.

Thế là trong khoảnh khắc mở mắt ra, Sigourney lập tức cảnh giác nhìn xung quanh...

Gió êm sóng lặng.

Một đêm yên bình, một cánh đồng tuyết trống trải.

Không phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào.

Anh nghi ngờ nhíu mày, chuyện này là thế nào?

Sau đó anh chú ý thấy quả cầu vạn vật trong tay Ash.

Anh lập tức hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Khế ước bị mùi hương trong quả cầu vạn vật đánh lừa.

Khế ước cảm thấy mùi hương đáng sợ đó nên nhận định Ash gặp nguy hiểm trước mùi hương này, không thể tự vệ, thế là nó quyết đoán kéo anh qua, trao đổi hai người với nhau.

Không phải vừa rồi anh cũng bị gạt như thế sao?

Hay lắm, thông minh lắm, ngay cả khế ước mà cũng dám lừa gạt và thí nghiệm.

"Ash Erwin!" Anh kêu tên cậu bằng chất giọng trầm cực kỳ đáng sợ, khiến người ta kinh ngạc vậy mà Ash cũng có thể nói bằng giọng như thế.

"Sigourney!" Một người thanh niên cáo ráo chạy ra khỏi lều, thanh niên cười rất vui vẻ làm khuôn mặt xinh đẹp hoàn mĩ kia như tỏa sáng, vô cùng rạng rỡ.

"Tôi thành công rồi!" Cậu hưng phấn nói. 
Bình Luận (0)
Comment