Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn

Chương 20



Lục Tịch từ nhỏ đến lớn đều không quá thân với bất kì ai, càng đừng nói đến việc tiếp xúc thân mật.

Người kia giống như con rắn mềm mại ở trên người cô xoắn đến xoắn đi, làn da lõa lồ không thể tránh né cọ vào nhau. Cái này làm cho Lục Tịch từ đáy lòng sinh ra bài xích, theo phản xạ có điều kiện mà muốn đẩy người ra, khi nghe thấy nàng nói bị người khác khi dễ rất thảm lại dừng một chút, tay vẫn đang nâng lên ngừng ở giữa không trung.

Chỉ do dự một giây, liền cho người trong lồng ngực cơ hội được một tấc lại muốn tiến một thước.

Hai cái đùi của Tư Ngữ giống như dây thừng chặt chẽ quấn lấy eo cô, tư thế như vậy so với cô cao hơn nửa cái đầu, hai tay vuốt ve mặt cô, từ trên xuống dưới nhìn cô, dẩu miệng nói: "Còn muốn ôm ôm."

"...." Huyệt thái dương của Lục Tịch ẩn ẩn đau, cố nén xúc động muốn quăng nàng ra ngoài, tận lực nhẫn nại tính tình nói: "Xuống dưới trước rồi nói. Cô thật nặng!"

"Tôi mới 90 cân* thì nặng chỗ nào!"

(*) 90 cân của Trung Quốc khác với 90 cân của bên mình. 1 cân bên mình là 1000 gam, còn bên TQ thì chỉ 500 gam. Vậy 90 cân ở đây của Tư Ngữ = 45kg bên mình.

Phụ nữ không thể chịu đựng được hai việc: Thứ nhất là bị người ta nói tuổi lớn, thứ hai là bị nói thể trọng nặng.

Hai tay Tư Ngữ dùng sức nhéo nhéo mặt cô, nói nhanh: "Sao cô lại lấy oán trả ơn, ngày đó cô phát sốt hại tôi té ngã, lại còn đè ở trên người tôi thiếu chút nữa áp ngực tôi từ 34C thành 34B, tôi đã nói cái gì chưa?!"

Nàng cơ hồ nói một hơi không vấp phải chỗ nào, miệng nói như bắn súng liên thanh, Lục Tịch chỉ nghe rõ hai con số kia, theo bản năng cúi đầu nhìn.

Váy ngủ chỉ có một lớp vải rất mỏng, nàng lại còn mặc váy màu trắng, chất liệu vải loáng thoáng trong suốt hiện ra hình dáng trước ngực, no đủ, tròn trịa, theo sự chuyển động của thân thể mà giống như hai con thỏ con nhảy nhảy.

Rõ ràng chính là B, trợn mắt nói dối cái gì.

Tư Ngữ chú ý tới ánh mắt của cô, cố ý ưỡn ưỡn ngực.

Nên.... Càng nhìn càng rõ ràng.

Lục Tịch rốt cuộc chịu không nổi, hai tay bóp eo nàng muốn hất người này xuống.

"Ôi chao, các cô....." Triệu a di làm xong bữa sáng chờ các nàng, nghe thấy trên lầu tựa hồ có tiếng cãi vã, lo lắng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy lên xem xét, lại không nghĩ nhìn thấy các nàng ở cửa phòng ngủ ôm ôm ấp ấp.

Hai người nghe thấy tiếng liền nhìn qua.

Phát hiện là Triệu a di, Tư Ngữ sửng sốt một chút, vội từ trên người Lục Tịch nhảy xuống, cười gượng nói: "A di, sớm."

Triệu a di là người từng trải đối với loại chuyện này thấy nhiều không trách, thấy các nàng không giống như là đang cãi nhau, tư thế lại thân mật như vậy, cho rằng quan hệ của các nàng đã hòa hoãn, vui mừng mà nói: "Không có việc gì không có việc gì, các cô cứ tiếp tục, tôi đi xuống đây."

Sau khi nói những lời này, Triệu a di rất thức thời đi xuống, để lại các nàng tuổi còn trẻ bồi dưỡng tình cảm vợ vợ.

Tiếp tục cái gì mà tiếp tục......

Trình diễn được một nửa thì bị chen ngang, Tư Ngữ không còn hứng thú, xốc mí mắt nhìn Lục Tịch, nhìn thấy quần áo chỉnh tề của cô bị mình tạo ra vài đường uốn nếp, khuôn mặt không biểu tình khó lường kia cùng mắt phượng thẳng tắp nhìn chằm chằm ngực nàng.

Tư Ngữ theo ánh mắt của cô cúi đầu, phát hiện dây váy ngủ một bên đã tuột xuống, trước ngực cảnh xuân như ẩn như hiện.....

Suýt chút nữa là mù mắt!

Tay chân Tư Ngữ luống cuống chỉnh lại dây váy ngủ, hai tay kín mít che lại ngực, lại đối diện với đôi mắt của cô, đột nhiên ngượng ngùng.

Bị những cái bình luận bôi xấu đó làm tức giận đến che mờ tâm trí, nhìn thấy người gõ cửa chính là Lục Tịch, Tư Ngữ liền theo bản năng bám vào người trước mặt, chỉ là muốn giả bộ vừa đáng thương vừa thảm, không nghĩ tới diễn diễn một chút liền biến vị.

Lục Tịch có thể cho rằng nàng mới sáng sớm đã phóng đãng hay không?

Tính cách Tư Ngữ thật ra không phóng đãng như vậy, nàng bị Lục Tịch nhìn chằm chằm rất lâu, mất tự nhiên mà nói: "Tôi....."


Điện thoại bị ném ở trong phòng bỗng vang lên.

Tư Ngữ như được đại xá, vội vàng ném xuống một câu "Tôi đi nghe điện thoại", trốn vào phòng.

Chu Kỳ gọi điện thoại tới.

Chu Kỳ dậy sớm nhìn thấy trên mạng nói như vậy về Tư Ngữ, lập tức gọi điện thoại cho nàng, dặn dò: "Trước tiên cô không cần đáp lại, chờ đến công ty thì chúng ta cùng nhau thảo luận."

"Đã biết."

Tư Ngữ xoay người nhìn về phía cửa, phát hiện Lục Tịch đã không còn ở đây.

Nàng thở dài một hơi, buông điện thoại xuống tiến vào trong toilet rửa mặt.

Lúc xuống lầu, Tư Ngữ đã quên cơn xấu hổ vừa rồi, rất tự nhiên kéo ghế dựa phía đối diện Lục Tịch ngồi xuống.

Lục Tịch giống như là không thấy nàng, ưu nhã ăn sủi cảo Triệu a di làm, cho đến khi ăn xong, dùng khăn ướt lau tay với miệng, ngước mắt nhìn nàng, hỏi: "Vừa rồi cô muốn nói cái gì?"

Miệng Tư Ngữ căng phồng vì sủi cảo, thanh âm có chút mơ hồ nói: "Cô có phải chưa bao giờ dùng Weibo đúng không?"

Rất sớm trước kia, Trần Nghiên đã giúp cô đăng ký một tài khoản Weibo, Lục Tịch một lần cũng không lên xem, nhẹ nhàng nói: "Tôi rất bận."

Không có thời gian chơi Weibo.

Tư Ngữ uống một ngụm canh, không chút hoang mang mà nói: "Đêm qua đoàn phim Người Mỉm Cười công bố thời gian khởi động máy, rất nhiều người khen tôi xinh đẹp, ngày hôm sau tỉnh dậy liền có người bôi xấu tôi, nói tôi đi cửa sau vào Quang Ảnh, nói tôi chỉ được mỗi cái mặt, không có kỹ thuật diễn không xứng với vai Trần Sương, còn nói nhân vật Trần Sương này vốn dĩ đã định là của QXX, là tôi đoạt vai diễn của QXX."

Chuyện "Người Mỉm Cười" sắp khởi động máy này Lục Tịch có biết, chỉ là cô chưa bao giờ quan tâm đến bát quái.

Còn chưa có bắt đầu quay phim đã có người bôi xấu diễn viên, hơn nữa bôi xấu Tư Ngữ một người mới xuất đạo như tờ giấy trắng như vậy, có chút không hợp tình hợp lý.

Mày đẹp Lục Tịch nhíu lại, nói: "Cô có phải đã đắc tội với người nào rồi không?"

"Cô đó." Tư Ngữ thuận miệng nói.

Khóe môi Lục Tịch nhếch lên, cười như không cười nhìn nàng: "Ý của cô là tôi muốn bôi nhọ cô?"

Đương nhiên không phải.

Người Tư Ngữ đắc tội có không ít, Lục Vi, Lâm Sảng, Lương Dư Phỉ, hiện tại lại nhảy ra một QXX?

Nàng không muốn nói những thứ linh tinh rối loạn này cho Lục Tịch.

Tư Ngữ nhu nhược đáng thương nhìn người đối diện, nói: "Cô sẽ bảo hộ tôi chứ?"

Cái từ Bảo hộ này quá mức thân mật, không nên dùng giữa các nàng. Lục Tịch quay đầu đi không nhìn vào đôi mắt quá mức sạch sẽ của nàng, lãnh đạm nói: "Xuất hiện loại tình huống này, người đại diện của cô sẽ tìm cô."

Tư Ngữ chưa nói vừa rồi chính là Chu Kỳ gọi điện tới, thật ra loại việc nhỏ này nàng cũng không định tìm Lục Tịch giúp đỡ, chỉ là thấy đối phương lãnh đạm như vậy, có chút uể oải: "Nga."

Sợi tóc dài mềm mại nhỏ vụn bám lên mặt của nàng, khiến khuôn mặt vốn nhỏ nhắn của nàng càng nhỏ hơn, đôi mắt linh động kia như mất đi ánh sáng, vùi đầu xuống, thanh âm lộ ra một cỗ mất mát.

Trong lòng Lục Tịch khẽ nhúc nhích, điều chỉnh lại ngữ khí, nói: "Ekip truyền thông của công ty có thực lực rất mạnh, không có gì là bọn họ không thể giải quyết."

"Nga."

"...."

Lục Tịch chân trước vừa mới đi, Tư Ngữ chân sau đi theo đến công ty.

Nhìn thấy Chu Kỳ, Tư Ngữ vào thẳng vấn đề nói: "QXX là ai? Kịch bản là đưa cho tôi, vì sao trên mạng lại có người nói là tôi cướp vai diễn của cô ta?"

Trên mạng xã hội thích dùng từ viết tắt, Tư Ngữ đối với giới giải trí thế giới này không quá hiểu biết, trong tiểu thuyết tác giả còn không có nói đến nhân vật QXX, suy nghĩ nửa ngày không biết là ai. Nàng lại lười vào trong đống bình luận như chướng khí mù mịt tìm đáp án.

"Là Quan Xảo Xảo." Chu Kỳ nói: "Nhân vật nữ thứ hai này vẫn luôn không tìm được người thích hợp, sau đó đạo diễn Tiền Lỗi tìm được Quan Xảo Xảo rồi, cảm thấy cô ấy rất thích hợp, đã nói chuyện với cô ấy ổn thỏa. Nhưng trước khi ký hợp đồng, trợ lý Trần đột nhiên nói cho tôi, nói nhân vật này để cô tới diễn."

"Kịch bản đưa cho tôi lúc trước không có ký kết cùng Quan Xảo Xảo?"

"Không có."

Tư Ngữ cất cao giọng: "Nếu không ký kết thì cướp vai diễn cái rắm gì a!"

".... Cô hiện tại là người của công chúng, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm." Chu Kỳ khiển trách lời ăn tiếng nói của nàng một chút, lại đổi chủ đề, nói: "Quả thật không có chuyện cô cướp vai diễn của Quan Xảo Xảo như vừa nói. Tôi đã liên hệ với người đại diện của Quan Xảo Xảo, bên kia nói sẽ phối hợp với chúng ta làm sáng tỏ tin đồn."

"Còn việc cô vào Quang Ảnh có phải đi cửa sau hay không, có phải là bình hoa không có kỹ thuật diễn hay không, chuyện này tạm thời mặc kệ đã, chờ sau khi chiếu phim, lời đồn khắc sẽ tự sụp đổ."

Tư Ngữ cũng nghĩ như vậy.

Nửa giờ sau, Chu Kỳ cùng người đại diện của Quan Xảo Xảo sửa sang lại bản thảo. Sau đó, Quan Xảo Xảo đăng một bài Weibo.

Quan Xảo Xảo V: "Về nhân vật Trần Sương trong bộ phim Người Mỉm Cười này, đạo diễn Tiền nửa tháng trước xác thật đã đi tìm tôi, chỉ là thời gian bắt đầu quay trùng hợp với lịch trình của tôi, không thể không tiếc nuối mà từ chối. Lúc trước đăng bài Weibo kia chỉ là cảm khái mình đã bỏ lỡ một kịch bản tốt, không nghĩ tới sẽ khiến cho nhiều người hiểu lầm như vậy, tôi rất xin lỗi. Người nào thích hợp với vai diễn gì là do đoàn phim quyết định, không có ai cướp vai diễn của ai, hy vọng mọi người không bị tin đồn lừa. Phim mới của tôi Lửa Tình thứ hai tuần sau ở trên đài truyền hình phát sóng, hy vọng mọi người chú ý nhiều hơn, yêu mọi người (づ ̄ 3 ̄)づ"

Weibo làm sáng tỏ vừa phát ra, hướng gió của dư luận lại thay đổi.

[ Cho nên là Xảo Xảo từ chối vai diễn, chứ không phải TN cướp vai diễn? ]

[ Đạo diễn hóa ra là muốn cho Xảo Xảo diễn vai Trần Sương sao? Tôi rất thích cô, muốn nhìn cô diễn vai Trần Sương. ]

[ Ồ, còn tưởng rằng có thể cắn hạt dưa, không nghĩ tới là hiểu lầm. ]

[ Dù không có cướp vai diễn, cũng không nên để TN tới diễn đi. Tưởng tượng đến Sương tỷ của tôi phải bị huỷ hoại, lòng tôi đau quá, đạo diễn rốt cuộc nghĩ như thế nào, Xảo Xảo không diễn vai đó được thì cũng nên tìm diễn viên có thực lực chứ! ]

[ Đúng vậy đúng vậy, không tìm diễn viên phái thực lực lại cố tình tìm diễn viên mới chưa từng đóng phim, xem ra chuyện TN đi cửa sau vào Quang Ảnh là sự thật. ]

[ Có thể vào Quang Ảnh, vừa xuất đạo liền vào vai nữ thứ hai, TN rốt cuộc có hậu trường gì đây. ]

[ Không muốn để TN vào vai Trần Sương, xin thay đổi người. ]

[ Tức chết tôi, không đổi người không xem. ]

[ Không đổi người không xem +1 ]

[ Còn chưa có quay phim mọi người biết TN diễn như thế nào, dù sao tôi rất thích nhan sắc cô ấy, cô ấy chính là Trần Sương trong lòng tôi. ]

[ Mọi người đừng bàn luận chuyện này nữa, chú ý tới phim mới "Lửa Tình" của Xảo Xảo chúng ta một chút đi ~ ]

.....

Cộng đồng mạng vẫn hắt bát nước bẩn là Tư Ngữ "đi cửa sau" "không có kỹ thuật diễn", còn nói muốn Quang Ảnh thay đổi người khác.

Quang Ảnh đối với chuyện này không có trả lời gì.


Dùng cách nói của Chu Kỳ, hiện tại càng ồn ào, đến lúc đảo ngược lại tình thế thì vả mặt sẽ càng thú vị.

Còn chưa có quay phim, Tư Ngữ đã vì những tin xấu đó mà bị chú ý, độ chú ý thậm chí vượt qua vai nam nữ chính. Có điều đại bộ phận đều đang mắng nàng và nghi ngờ nàng, còn có một bộ phận nhỏ là thích nhan sắc của nàng.

Chu Kỳ nghĩ nàng là người mới, sợ nàng chịu không nổi áp lực của dư luận, an ủi nàng: "Trong khoảng thời gian này cô không cần lên Weibo, mặc kệ trên mạng nói cái gì cũng không cần đáp lại, an tâm chuẩn bị kịch bản đi."

Trước khi Tư Ngữ xuyên sách đã ở giới giải trí lăn lê bò lết gần mười năm, tuy rằng không quá hot, nhưng cũng là người trải qua đủ chuyện sóng to gió lớn.

Nàng rất thoải mái mà nói: "Yên tâm đi chị Kỳ, tôi biết nên làm như thế nào. Nhưng mà tôi có một nghi vấn, chuyện đạo diễn Tiền đi tìm Quan Xảo Xảo người biết đến hẳn là không nhiều lắm, chuyện cướp vai diễn này, có thể là do Quan Xảo Xảo ở phía sau lưng giở trò quỷ hay không?"

"Có bao nhiêu người biết thì chuyện này khó mà nói, nhưng chắc là không phải Quan Xảo Xảo, chuyện này ồn ào lên thì đối với cô ấy cũng không có chỗ tốt."

"Nhỡ như vậy thì sao?" Tư Ngữ nói: "Tuy rằng chưa có ký hợp đồng, nhưng nhân vật nửa đường bị tôi chiếm mất, Quan Xảo Xảo không có khả năng một chút cũng không tức giận? Lúc trước cô ấy đăng bài viết vịt nấu chín gì gì đó trên Weibo, đã có thể nhìn ra là cô ấy không cam lòng. Cũng có thể là cô ấy cố ý thả tin đồn ra nói tôi cướp vai diễn, làm ồn ào lên sau đó lại làm sáng tỏ, cứ như vậy cô ấy có thể giành được không ít sự chú ý."

Chu Kỳ không như nàng suy nghĩ nhiều như vậy, hơi trầm ngâm, nói: "Tôi cảm thấy không có khả năng. Tôi cùng với người đại diện cô ấy rất quen thuộc, lấy hiểu biết của tôi về Xảo Xảo, tính cách cô ấy khá tùy tiện, hẳn là làm không ra loại chuyện đâm sau lưng này."

Tư Ngữ không hiểu biết gì về Quan Xảo Xảo, cho nên không bày tỏ ý kiến.

Nàng muốn tìm ra người đứng sau màn tung tin đồn, lại không thể nào xuống tay.

Vị "Cố Trạch Ngôn là lão công của ta" dấy lên phong ba kia đăng bài viết Weibo không nói rõ ràng, ở khu bình luận nói về việc Tư Ngữ cướp vai diễn của Quan Xảo Xảo cũng mơ hồ không rõ, muốn tra tìm tư liệu của đối phương cũng không được.

Người sau lưng làm chuyện rất cẩn thận, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến.

Rốt cuộc là ai? Ruột gan Tư Ngữ cồn cào.

Lục gia.

Lục Vi vừa lên Weibo đã thấy tin tức Tư Ngữ cướp vai diễn nữ thứ hai của Quan Xảo Xảo, bị ghê tởm không chịu được, nhấn vào WeChat gửi cho Lương Dư Phỉ một đoạn voice: "Mình còn chưa dám cướp vai diễn của người khác, chị ta lại có thể vừa xuất đạo liền dám cướp vai diễn! Không được, mình phải mắng ả đàn bà không biết xấu hổ này."

Lương Dư Phỉ đang ăn bữa sáng nhạt nhẽo vô vị để giảm béo, nghe đoạn voice xong, khóe miệng lộ ra ý cười, ấn nút voice một đoạn, nói: "Đúng vậy đó, cướp vai diễn là chuyện ghê tởm nhất. Lần trước chị ta đẩy mình xuống nước, lần này lại cướp vai diễn của người khác, haiz, một người phụ nữ ác độc lại không có nhân phẩm như vậy, chị cậu sao lại kết hôn với chị ta. Thật là đáng tiếc cho Lục tổng."

Lục Vi vừa lướt lướt Weibo vừa trả lời cô: "Chuyện lần trước chị mình không tin là chị ta cố ý hại cậu, lần này xảy ra chuyện cướp vai diễn, chị mình hẳn là có thể nhìn rõ ràng bộ mặt thật của chị ta. Đợi tí mình chia sẻ bài viết Weibo kia cho chị ấy."

Không đợi chia sẻ thành công, trên trang chủ Weibo lại xuất hiện bài viết Quan Xảo Xảo tuyên bố làm sáng tỏ, Lục Vi lập tức chụp hình chia sẻ cho Lương Dư Phỉ: "Cái quỷ gì vậy, là Quan Xảo Xảo từ chối vai diễn."

Nhìn thấy bài viết Weibo làm sáng tỏ mọi chuyện, vẻ tươi cười của Lương Dư Phỉ cứng đờ, đến cơm giảm béo cũng không muốn ăn.

Sao có thể là Quan Xảo Xảo từ chối vai diễn???

Ngày đó chụp ảnh tạo hình, cô nghe thấy đạo diễn Tiền Lỗi không phải nói như vậy với trợ lý của hắn a!

Từ lời nói của Tiền Lỗi, Lương Dư Phỉ rõ ràng nghe ra Tiền Lỗi vừa ý Quan Xảo Xảo hơn, bất mãn với việc Quang Ảnh đem nhân vật nữ thứ hai cho Tư Ngữ. Cô tưởng Tư Ngữ cướp vai diễn của Quan Xảo Xảo, cho nên mới tìm account marketing mang lên trên mạng tung tin, kết quả chưa đến nửa ngày đã làm sáng tỏ nói là hiểu lầm???

Lương Dư Phỉ không tin đây là hiểu lầm, cô càng tin tưởng là do Tư Ngữ lạm dụng quyền thế gây áp lực cho Xảo Xảo, uy hiếp Quan Xảo Xảo không thể không làm sáng tỏ.

Thật là đáng giận!

Thật vất vả mới tìm được một điểm đột phá, muốn mượn dư luận áp Tư Ngữ xuống, không nghĩ tới lại đảo ngược nhanh như vậy.

Nhưng cũng không sao, đi cửa sau cùng không có kỹ thuật diễn là hai chuyện ván đã đóng thành thuyền, chờ đến lúc bắt đầu quay, Tư Ngữ sẽ bị nước miếng dìm cho chết đuối.

Nghĩ đến đây, tâm tình Lương Dư Phỉ lại tốt trở lại, chuyên tâm ăn cơm giảm béo.

......

Dư luận phong ba lần này nhắc nhở cho Tư Ngữ một điều.

Trước khi rời khỏi Quang Ảnh, Tư Ngữ từ chỗ Chu Kỳ hỏi phương thức liên hệ với một thám tử tư.

Chu Kỳ hỏi muốn làm cái gì, Tư Ngữ cố ra vẻ huyền bí, nói: "Về sau chị sẽ biết."

Chu Kỳ cũng không hỏi nhiều, chỉ là nhắc nhở nàng về sau làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút.

"Đúng rồi chị Kỳ, chị có thể giúp tôi tìm một lão sư dạy vũ đạo được không."

Nữ thứ hai Trần Sương là một cao thủ Street Dance, ở trong phim "Người Mỉm Cười" này có ba cảnh nhảy. Tư Ngữ thật ra có chút nền tảng vũ đạo, chẳng qua thứ nàng học chính là nhảy cổ điển, đối với Street Dance dốt đặc cán mai.

Quang Ảnh đào tạo nghệ sĩ rất toàn diện, ký hợp đồng với diễn viên, cũng có ca sĩ.

Công ty năm nay vừa mới ký hợp đồng với một nhóm tiểu thịt tươi thực tập sinh, vừa vặn mười mấy thực tập sinh kia là khách mời trong "Người mỉm cười", có mấy người là bạn diễn cùng nhảy múa với nữ hai Trần Sương. Chu Kỳ sắp xếp cho Tư Ngữ theo chân bọn họ luyện tập cùng nhau.

Những người này đều vào công ty sớm hơn Tư Ngữ, nhưng mà bọn họ vẫn nhỏ hơn so với nàng, thân thiết gọi nàng là tiểu tỷ tỷ.

Tính cách Tư Ngữ thân thiện, rất nhanh hòa nhập với bọn họ.

Lúc Lục Tịch cùng Trần Nghiên đi đến phòng luyện tập, nhìn thấy mười mấy thực tập sinh đang vây quanh Tư Ngữ, có người ôm eo nàng, có người ôm chân nàng, có người kéo tay nàng. Tư Ngữ cười rất vui vẻ.

Cách một lớp kính thủy tinh, Lục Tịch nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy Tư Ngữ bị đám tiểu thịt tươi vây quanh ở giữa, mà còn cười đến mức lộ má lúm đồng tiền như hoa, mày đẹp của cô hơi nhăn lại, nói: "Sao cô ấy lại ở chỗ này?"

Đào tạo tiểu thịt tươi là trọng điểm trong hai năm gần đây của Quang Ảnh, nghe nói chất lượng năm nay rất không tệ, Lục Tịch tự mình xuống dưới nhìn xem, phát hiện Tư Ngữ xen lẫn vào trong đó.

Trong nhóm tiểu thịt tươi lại có một bóng hồng, không khí hài hòa có thừa, người không biết còn tưởng rằng Tư Ngữ là thành viên bọn họ.

Đầu óc Trần Nghiên xoay chuyển rất nhanh, nói: "Những người này là khách mời của Người mỉm cười, chắc là Tư Ngữ tới đây học nhảy cùng bọn họ."

Kịch bản lúc trước Lục Tịch đã xem qua, nhớ rõ nữ hai Trần Sương ở bên trong có cảnh nhảy múa.

Chỉ là, học nhảy mà phải dùng nhiều người đến dạy như vậy sao?

Tư Ngữ ở trước mặt mọi người biểu diễn, trang phục vũ đạo có chút ngắn, khi cong người xuống lộ ra vòng eo vừa trắng lại vừa thon.

Mười mấy tiểu thịt tươi bên cạnh vỗ tay hoan hô, thanh âm lớn đến mức bên ngoài cũng có thể nghe thấy được.

Lục Tịch nhìn chằm chằm vòng eo nhỏ kia, mày càng nhăn càng sâu.

Mấy nam sinh lo lắng Tư Ngữ bị té ngã, một đám ân cần nâng nàng dậy.

Lục Tịch nhìn không chớp mắt, nói: "Công ty chẳng lẽ không có nữ lão sư dạy vũ đạo sao?"

Trần Nghiên nghĩ nghĩ nói: "Lão sư dạy vũ đạo đều là người mời ở bên ngoài, nữ lão sư hẳn là cũng có. Lục tổng ngài như thế nào đột nhiên hỏi cái vấn đề này?"

Lục Tịch mím môi nhìn chằm chằm phòng vũ đạo, không biết suy nghĩ cái gì.

Trần Nghiên quay đầu nhìn, chỉ thấy Tư Ngữ cùng nhóm tiểu thịt tươi cãi nhau ầm ĩ. Cô lại nhìn về phía sườn mặt Lục Tịch, giống như ngộ ra điều gì, nói: "Lục tổng ngài có phải muốn cho nữ lão sư dạy Tư Ngữ nhảy hay không?"

Lục Tịch như là không nghe thấy lời nói của cô, thu hồi ánh mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo mà nói: "Đi thôi."

Trần Nghiên không dám nhiều lời.


Trong phòng vũ đạo cười đùa không ngừng.

Có một người chỉ vào hai cái bóng dáng ở xa xa nói: "Mọi người nhìn xem người nọ có phải là Lục tổng cùng trợ lý Trần không?"

"Lục tổng gì?"

"Lục tổng nào?"

"Là tổng tài mỹ nữ của chúng ta sao?"

Những người khác không hẹn mà cùng nhìn qua đó.

Hai bóng dáng một cao một thấp, một đen một trắng. Bóng lưng mặc áo sơ mi màu trắng kia cao gầy nhỏ dài, trang phục nghề nghiệp của cô mặc lại rất ý nhị, chỉ là bóng dáng mà đã đẹp đến mức làm người khác không dời tầm mắt ra được.

Nhóm tiểu thịt tươi còn đang đoán người nọ có phải là Lục Tịch hay không, Tư Ngữ liếc mắt một cái liền nhận ra, trong lòng hồ nghi: Lục Tịch tới phòng vũ đạo làm cái gì?

Lúc này, một người đi WC xong hấp tấp chạy vọt vào nói: "Tôi nhìn thấy Lục tổng! Cô ấy hình như là tới đây xem chúng ta tập nhảy, cô ấy có nói cái gì với mọi người không? Tôi có phải đã bỏ lỡ điều gì rồi không?"

"Lục tổng tới xem chúng ta tập nhảy, thiệt hay giả?!"

Người nọ nói: "Tôi vừa rồi ở xa xa thấy cô ấy đứng ở bên ngoài xem mọi người nhảy a, chờ tôi chạy đến thì cô ấy đã đi rồi. Tôi vốn dĩ muốn lên tiếng gọi, chỉ là vừa nhìn thấy gương mặt kia liền liền liền nói không nên lời. Lục tổng quá đẹp! Không làm minh tinh thật sự là đáng tiếc."

Lòng yêu cái đẹp người nào cũng có, huống chi người nọ lại là tổng tài Quang Ảnh, sếp của bọn họ. Nhóm tiểu thịt tươi kích động không thôi, có người thét chói tai, có người kêu rên.

"Xong rồi xong rồi, vừa rồi tôi móc cứt mũi sẽ không bị Lục tổng nhìn thấy đi?"

"Tôi lúc nãy còn gãi mông, khẳng định bị thấy được."

"Sớm biết rằng Lục tổng tới đây, tôi đã cởi áo khoe thân hình tám múi ra ngoài rồi."

"Cậu muốn dùng sắc quyến rũ sao, đừng có nằm mơ đi, Lục tổng sao có thể coi trọng con gà luộc như cậu."

Những người khác cười vang.

Tư Ngữ cũng suy nghĩ mình vừa rồi làm cái gì. Hình như cũng không có làm gì.

Luyện tập rất khắc khổ, Tư Ngữ tập nhảy một ngày với bọn họ, eo đau lưng đau.

Khoảng 5 giờ nhận được điện thoại của Lục lão phu nhân, bảo nàng về Lục gia ăn cơm.

Nghe nói nàng ở công ty, Lục lão phu nhân nói: "Vậy con cùng Tịch Tịch nói một tiếng, bảo nó buổi tối đừng tăng ca, cùng nhau trở về ăn cơm đi."

"Vâng."

Tắt điện thoại, Tư Ngữ mới nhớ ra mình bị Lục Tịch kéo vào sổ đen, không gọi điện thoại được, nhắn WeChat không trả lời, đành phải lên tầng cao nhất đi tìm người.

Tầng cao nhất là văn phòng tổng tài, Tư Ngữ vừa ra thang máy đã bị chặn lại.

Thật đúng là vừa vặn, người chặn nàng lại là Lưu Mỹ Mỹ lúc trước bị nàng chơi một vố thật đau.

Không biết có phải do lần đó tổn thất hơn mười vạn trong một đêm mà bị thương nặng quá lớn hay không, Lưu Mỹ Mỹ nhìn qua khá mệt mỏi, miễn cưỡng tươi cười mà nói: "Nơi này là văn phòng tổng tài, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?"

Tư Ngữ trả lời cô, cười nói: "Tôi tìm Lục tổng."

"Ngài có hẹn trước không?"

"Không có."

"Vậy không được rồi. Công việc của Lục tổng rất bận rộn, không có hẹn trước thì bất cứ là người nào......"

"Tư Ngữ?" Lưu Mỹ Mỹ còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, Trần Nghiên lập tức đi tới, nhìn Tư Ngữ hỏi: "Cô tìm Lục tổng?"

Không hổ là trợ lý tổng tài, nhãn lực này vừa nhìn đã biết.

Tư Ngữ gật đầu.

Trần Nghiên không rõ ràng lắm quan hệ của Lục Tịch cùng với Tư Ngữ, theo trực giác đoán là quan hệ các nàng không bình thường, nói: "Chờ một lát."

Tư Ngữ mỉm cười: "Được."

Trần Nghiên xoay người đi vào thông báo.

Lưu Mỹ Mỹ kinh ngạc nhìn nàng: "Cô kêu là Tư Ngữ?"

"Cô nghe lầm, tôi kêu là tài xế*." Tư Ngữ nghiêm túc nói hươu nói vượn.

(*) Tài xế (司機): Ghi theo pinyin là sījī. Còn Tư Ngữ (司语) ghi theo pinyin là sī yǔ. Ở đây có thể hiểu là Tư Ngữ đang chơi chữ.

Lưu Mỹ Mỹ: "........."

Trần Nghiên rất mau trở lại, khách khách khí khí nói với Tư Ngữ: "Lục tổng mời cô vào."

Tư Ngữ: "Cảm ơn cô."

Trước lúc nàng gõ cửa, Trần Nghiên dặn dò riêng: "Lục tổng hình như rất không vui vẻ, cô đợi chút nói chuyện riêng với tôi một lát."

Tư Ngữ không rõ nguyên do: "Là bởi vì áp lực của công việc quá lớn sao?"

Vẻ mặt Trần Nghiên có chút cổ quái, chần chờ nói: "Vừa rồi chúng tôi đi xuống dưới lầu xem nhóm tiểu thịt tươi luyện tập, nhìn thấy cô cùng đám tiểu thịt tươi kia thật sự như là lửa nóng.... Sau đó khi trở về thì Lục tổng liền kỳ kỳ quái quái, sắc mặt vẫn luôn âm trầm."




Bình Luận (0)
Comment