Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn

Chương 29.1



Tác giả cho Lục Tịch một mỹ nhan thịnh thế* không thể bắt bẻ được, đáng tiếc người này quá lạnh lẽo, luôn có một vẻ mặt, rất khó đoán cảm xúc. Tư Ngữ không rõ ràng lắm Lục Tịch rốt cuộc có giận dỗi hay không, nhưng nàng biết mình đã nói sai.

(*) Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.

Nàng cầm điện thoại trốn vào toilet, gọi điện thoại cho Lục Tịch với ý đồ cứu mình lại một chút.

Tiếng nhạc kêu rất lâu, chuyển được rồi, chỉ là thanh âm của người nọ lạnh đến mức cách qua màn hình mà cũng có thể làm người khác run bần bật: “Chuyện gì?”

Tư Ngữ xoa xoa da gà trên cánh tay, thật cẩn thận nói: “Tôi thật sự không quen biết Lâm Diệc Ngôn, cũng không có bởi vì xem phim điện ảnh của cô ấy mà thích cô ấy. Cô suy nghĩ xem, cô ấy còn không có xinh đẹp bằng một nửa của cô, tôi lại không mù, như thế nào sẽ coi trọng cô ấy. Tôi vừa rồi nói hươu nói vượn, muốn trêu chọc cô chút thôi. Thật xin lỗi. Tôi vĩnh viễn chỉ yêu cô moah moah ~”

Lục Tịch thờ ơ, nói: “Giữa chúng ta không có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, không cần giải thích chuyện này với tôi.”

Làm nũng hay bán manh cũng đều không được, đành phải bán thảm.

Tư Ngữ cắn cắn môi dưới, nói: “Cô cũng biết đầu của tôi vừa bị chấn động, đầu óc không thanh tỉnh, hiện tại còn đang đau.”

Đầu dây bên kia dừng một chút, thanh âm lãnh đạm lại lần nữa truyền tới: “Đau thì nói chuyện ít thôi, có vấn đề gì thì tìm bác sĩ.”

“....”

Cô sao lại không nói uống nhiều nước ấm!

Tư Ngữ nghẹn khuất đến mức nói không nên lời, giây tiếp theo lại nghe thấy Lục Tịch nói: “Nếu muốn ly hôn, chờ cô đóng phim xong....”

Chuông cảnh báo trong lòng Tư Ngữ vang lên, cất cao giọng ngắt lời nói: “Ly cái rắm hôn, đánh chết tôi cũng không ly hôn!”

Nàng cũng mặc kệ nói bậy chửi tục như vậy có thể chọc Lục Tịch phiền chán hay không, không đợi bên kia đáp lại đã vội vàng kết thúc.

Trước khi gọi điện thoại, Tư Ngữ còn có một chút hoài nghi Lục Tịch là bởi vì nàng nói là tình địch nên mới ghen tị, nghe thấy hai từ ly hôn vừa rồi mới thanh tỉnh.

Nào có ăn dấm cái gì, Lục Tịch đây là ước gì ly hôn được với nàng.

Khổ tâm thể hiện hơn hai tháng, thật vất vả mới làm cho Lục Tịch đối với nàng có chút thay đổi, lại bởi vì nàng nhất thời lỡ miệng, lại trở về như trước kia.

Gọi xong cuộc điện thoại này, đầu Tư Ngữ đau đến muốn nứt ra.

Nàng thậm chí lo lắng sáng sớm ngày mai Lục Tịch sẽ lại đem theo "Giấy thỏa thuận ly hôn" tới tìm nàng, cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ nổi.

Ngày hôm sau Lục Tịch không có tới, người tới là Trần Nghiên.


Trần Nghiên đến mang bữa sáng, cái hộp đồ ăn cùng với hộp tối hôm qua Lục Tịch mang đến kia giống nhau như đúc, rất tinh xảo, giá cả cũng đắt muốn chết.

Trần Nghiên thấy nàng vẫn luôn nhìn phía sau mình, đột nhiên nhanh trí mà nói: “Chuyện trong công ty có quá nhiều, Lục tổng đêm qua đã đi về, ngài ấy bảo tôi ở lại nơi này chăm sóc cho cô.”

“Nga.”

Trong lòng Tư Ngữ có chút may mắn, lại có chút vắng vẻ, tiếp nhận đồ ăn Trần Nghiên đưa qua, ăn một ngụm, ăn mà không biết có mùi vị gì.

Ngày hôm qua cũng không biết là ai nói “Cô là vì tôi mới bị thương, cô không xuất viện tôi như thế nào trở về”. Còn nói cái gì “Bà nội nếu biết tôi mặc kệ cô như vậy, sẽ mắng chửi mất”.

Kết quả nói trở mặt liền trở mặt, nói chạy lấy người liền chạy lấy người, cũng không thèm tiếp đón.

Trần Nghiên thấy nàng uể oải không vui, nghĩ đến tối hôm qua bộ dáng Lục Tịch về khách sạn hàn khí bức người, nghĩ thầm: Chẳng lẽ là cãi nhau?

Lúc Lục Tịch mỗi ngày từ sáng sớm đến tối muộn ba lần hỏi cô về tình hình của Tư Ngữ, Trần Nghiên càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng: Hai người này đang cãi nhau.

Tư Ngữ ở lại viện quan sát thêm mấy ngày, xác định không có bất luận chỗ nào không khoẻ, cũng không có lưu lại di chứng gì mới xuất viện.

Trần Nghiên thấy nàng không có việc gì, cũng muốn rời đi.

“Cô chờ tôi một chút được không?” Tư Ngữ nói: “Một giờ là đủ rồi.”

“Được.” Trần Nghiên không hỏi lí do.

Đi cùng Tiểu Hạ xuống dưới, Tư Ngữ đi đến trung tâm thương mại gần đây, mua một cái đồng hồ, sau khi để nhân viên đóng gói xong vội vàng trở về giao cho Trần Nghiên, nói: “Giúp tôi đưa cho cô ấy, cảm ơn.”

Trần Nghiên biết “Cô ấy” là chỉ Lục Tịch, cầm đồ vật rời đi.

Tiểu Hạ nghe không hiểu các nàng đang nói chuyện bí hiểm gì, nhịn không được hỏi: “Tiểu Ngữ, chị mua đồng hồ đắt như vậy là muốn đưa cho ai a?”

Lúc mua, đôi mắt của Tư Ngữ cũng không thèm chớp một cái, Tiểu Hạ nhìn một chuỗi con số kia, vừa hâm mộ vừa đau lòng.

Tư Ngữ cũng đau lòng. Mua một cái đồng hồ như này cơ hồ đã dùng hết thù lao đóng phim của "Người mỉm cười", mấu chốt là còn chưa có đóng phim xong, thù lao đóng phim cũng chưa lấy được, nàng là dùng tiền của nguyên nữ phụ trước đây.

Nhìn Trần Nghiên càng đi càng xa, Tư Ngữ phảng phất như nghe thấy trái tim đang nhỏ máu, che lại ngực đau lòng nói: “Đưa cho một tòa băng sơn không hiểu phong tình.”

“Băng sơn cái gì???” Tiểu Hạ bị nàng nói đến phát ngốc.

Tư Ngữ xua xua tay không muốn giải thích.

Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Tư Ngữ, Tiểu Hạ liền từ một thân hàng hiệu của nàng phán đoán ra nhà nàng hẳn là rất có tiền. Lúc trước Chu Kỳ cũng đã ám chỉ thân phận của Tư Ngữ không đơn giản, Tiểu Hạ tuy rằng tò mò, nhưng đối phương không muốn nói cô cũng không dám hỏi.

.....

Sau khi Trần Nghiên trở lại công ty, đi đến ban nhân sự trước, sau đó cầm quà tặng của Tư Ngữ đưa cho cô gõ gõ cửa văn phòng tổng tài.

“Đây là cái gì?” Lục Tịch hỏi cô.

“Tư tiểu thư bảo tôi chuyển cho ngài.”

Lục Tịch chần chờ mấy giây, lấy đồ từ trong hộp ra, mở ra nhìn thì phát hiện là một cái đồng hồ nữ của A gia.

A gia chuyên môn sản xuất đồng hồ xa xỉ, Lục Tịch ngày thường rất ít khi mang trang sức, không rõ ràng lắm giá cả cụ thể, ở trong hộp tìm được cái nhãn ghi số tiền, trên mặt viết 23 vạn.

Hơn hai mươi vạn không phải là số lượng nhỏ, nhưng cái đồng hồ này ở trong A gia thì thuộc về loại giá cả trung bình. Đối với loại giá trị con người tầm cỡ như Lục Tịch mà nói, đồng hồ như vậy căn bản không mang ra ngoài được.

Cô đóng hộp lại, để qua một bên, dưới cái nhìn chăm chú muốn nói lại thôi của Trần Nghiên, bình tĩnh nói: “Cô đi ra ngoài trước đi.”

Trần Nghiên đi ra ngoài.

Lục Tịch mở thông báo hàng tháng của ban tài vụ ra, ngày thường vừa xem số liệu đã hiểu ngay, hôm nay không biết xem như thế nào cũng không vào.

Dư quang thoáng nhìn cái hộp bên cạnh, cô nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại.

“Leng keng ——”

Trên đường trở về đoàn phim, Tư Ngữ nhận được tin nhắn WeChat của Lục Tịch.

Lục Tịch: “Vì sao đưa đồng hồ cho tôi?”

Kể từ lần trước kết thúc điện thoại của Lục Tịch, Tư Ngữ không có liên hệ lại với cô, nhìn chằm chằm tin nhắn trên WeChat thật lâu, chậm rì rì gõ chữ: “Cô tặng tôi vòng cổ, tôi tặng lại cho cô một cái đồng hồ, huề nhau.”

Phía dưới cửa sổ nói chuyện phiếm vẫn luôn hiển thị “Đối phương đang nhập”, nhưng lại chậm chạp không có gửi đi. Tư Ngữ không biết cô muốn nói cái gì, liền nhìn điện thoại phát ngốc.

Lục Tịch cuối cùng cũng không trả lời.

Đáy lòng Tư Ngữ buông ra một tiếng thở dài.

Một lần nữa trở lại đoàn phim, Tư Ngữ có loại ảo giác dường như đã qua mấy đời. Mọi người đều rất nhiệt tình hoan nghênh nàng trở về —— trừ bỏ Lương Dư Phỉ.


Lương Dư Phỉ đứng ở bên ngoài đám người, trên mặt giăng đầy mây đen, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Tư Ngữ được mọi người vây quanh hỏi han ân cần.

Lúc Tư Ngữ nhìn qua chỗ cô, lệ khí trên người cô còn chưa kịp giấu đi, biểu tình trên mặt vặn vẹo, nhìn có chút buồn cười.

Lương Dư Phỉ không che dấu chút nào mà đối diện với nàng.

Cô thật sự hận chết Tư Ngữ người phụ nữ ác độc này!

Trong tiểu thuyết rõ ràng là nữ chính suýt chút nữa bị va chạm, Lục Tịch kịp thời ra tay cứu nữ chính, sau đó hai người nảy sinh tình cảm. Lương Dư Phỉ nhớ rõ cốt truyện, biết cái máy móc kia sẽ xảy ra chuyện, cho nên buổi tối ngày hôm đó mới cố ý ngăn Lục Tịch lại, muốn dẫn Lục Tịch đi qua, chờ đợi cốt truyện “Anh hùng cứu mỹ nhân” trong tiểu thuyết phát sinh.

Nhưng mà tất cả đều bị Tư Ngữ quấy rầy.

Cô nhìn thấy Tư Ngữ kêu Lục Tịch đi qua đó, nhìn thấy cái máy móc kia nện xuống dưới, nhìn thấy Tư Ngữ nhào vào trên người Lục Tịch, bị máy móc đập phải, cuối cùng té xỉu ở trong lồng ngực Lục Tịch.

Một khắc kia Lương Dư Phỉ hoàn toàn ngốc hỏng. Người bị đụng phải hẳn là cô, ngã vào trong lồng ngực Lục Tịch cũng nên là cô, vì sao lại biến thành Tư Ngữ???

Cô thậm chí hoài nghi chuyện này là do Tư Ngữ thiết kế tốt trước. Tư Ngữ là nữ phụ ác độc, vì để tranh thủ sự đồng tình của Lục Tịch mà sử dụng khổ nhục kế như vậy.

Không chỉ có ác độc, còn có tâm cơ như vậy!

Lục Tịch như thế nào có thể bị loại người phụ nữ này mê hoặc?

Nghe nói Lục Tịch ở trong bệnh viện trông chừng Tư Ngữ một đêm, Lương Dư Phỉ vừa hâm mộ vừa ghen ghét, lại thay Lục Tịch cảm thấy không đáng giá. Cô thật sự rất muốn chạy đến trước mặt Lục Tịch, vạch trần bộ mặt thật của nữ phụ ác độc Tư Ngữ, nhưng mà đoàn phim quay chụp rất gấp gáp, cô một phút cũng không rời đi được.

Cốt truyện “Anh hùng cứu mỹ nhân” vào Thất Tịch liền bị Tư Ngữ đoạt đi như vậy rồi, Lương Dư Phỉ vô cùng đau đớn. Cô không cam lòng! Cơ hội đã không còn, cô cũng phải chế tạo cơ hội!

Mấy ngày nay Lương Dư Phỉ tâm tâm niệm niệm ngóng trông Lục Tịch tới phim trường, muốn cùng cô trình diễn cốt truyện “Anh hùng cứu mỹ nhân”, sau đó lại nghe nói Lục Tịch đã rời khỏi thành phố H, tâm cô như tro tàn, đần độn, đóng phim liên tiếp bị lỗi, bị đạo diễn mắng thật nhiều thứ.

Hết thảy chuyện này đều là do Tư Ngữ làm hại!

Lương Dư Phỉ hận không thể xông lên xé đi mặt nạ ngụy trang của nàng, nhưng mà cô không thể.

Cô gặp thời khắc nhắc nhở mình không thể OOC*, sợ người khác cảm thấy cô quá lạnh nhạt, cô miễn cường tươi cười đi qua, trong lòng ước gì người phụ nữ này đi tìm chết, lại muốn làm bộ rất quan tâm, nói: “Tư Ngữ, chúc mừng thân thể chị khỏi hẳn.”

(*) OOC: Là viết tắt (bằng cách lấy các ký tự đầu tiên) của cụm từ Out of Character, tạm dịch “vượt ngoài tính cách”.

Tư Ngữ vui vẻ phối hợp diễn với cô, cười như không cười mà nói: “Cảm ơn.”

Lương Dư Phỉ cắn chặt răng, đôi tay nắm chặt thành quyền.

Hàn huyên xong, Tiền Lỗi bảo Tư Ngữ đi hoá trang để tạo hình, làm xong lập tức bắt đầu quay.

Tiền Lỗi lo lắng nàng mới ra viện, sợ nàng còn mệt nên quay rất chậm rãi. Tư Ngữ lại cảm thấy phần diễn của mình tích lại quá nhiều, muốn nhanh chóng đuổi kịp bước chân của mọi người, nói với Tiền Lỗi là không sao.

Vì không muốn chậm trễ tiến trình quay chụp, Tiền Lỗi cũng không khách khí cùng nàng, sắp xếp phần diễn của nàng tràn đầy.

Tư Ngữ ở bệnh viện mấy hôm đã sớm nghiện diễn đến khó nhịn, buổi sáng đạo diễn an bài cho nàng năm cảnh diễn, nàng càng đóng càng phấn khởi, càng quay trạng thái càng tốt.

Cùng nàng hình thành trạng thái đối lập, là Lương Dư Phỉ liên tiếp bị NG.

Cảnh diễn nữ thứ hai Trần Sương phối hợp diễn cùng với nữ chính Dư Tô rất đơn giản, lời thoại không đến hai mươi câu, Tư Ngữ vốn dĩ muốn quay một lần là qua, kết quả Lương Dư Phỉ liền NG một lúc bảy lần.

Tiền Lỗi tức giận đến mức quăng đập đồ vật, hoàn toàn không màng tình cảm mà nói: “Dư Phỉ cô rốt cuộc sao lại thế này?! Diễn đơn giản như vậy cô một người NG đến bảy lần! Cô nói dạo này cô không có tâm trạng, cô nói nguyên nhân là đến tháng thân thể không thoải mái, vậy cũng được, phụ nữ mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy tôi có thể hiểu. Hiện tại mấy ngày qua đi cô vẫn là như vậy, kỳ kinh nguyệt của cô như thế nào lại dài hơn so với các phụ nữ khác, có phải muốn tới một tháng hay không?!”

Giọng Tiền Lỗi rất lớn, rống đến mức đất rung núi chuyển, ở đây có người run run.

Từ lúc bắt đầu quay tới nay, đây là lần đầu tiên Tiền Lỗi mắng mỏ tàn nhẫn nhất cũng khó nghe nhất, Lương Dư Phỉ cảm thấy không chỗ dung thân, hốc mắt tức khắc đỏ lên.

Không phải là cô không muốn diễn cho tốt, mà là cô không biết nên khống chế cảm xúc như thế nào!

Đối diện với Tư Ngữ, Lương Dư Phỉ liền không tự chủ được nhớ tới chuyện Tư Ngữ quấy rầy kế hoạch của cô, làm hại cô bỏ qua cơ hội tốt để nảy sinh tình cảm với Lục Tịch. Hiện tại trong lòng cô chỉ có oán hận và bất mãn, căn bản diễn không ra cái loại cảm giác nữ chính Dư Tô thuần khiết linh động này.

Tiền Lỗi nhìn cô như vậy thật sự rất phiền lòng, cho cô mười phút để cô điều chỉnh cảm xúc cho tốt.

Lương Dư Phỉ hung hăng liếc xéo Tư Ngữ một cái.

Biểu tình Tư Ngữ bày tỏ “Trừng cái gì mà trừng, tin hay không tôi ăn cô”, ôm cánh tay mắt lạnh nhìn cô rời đi.

Lương Dư Phỉ dưới sự giúp đỡ của trợ lý Hiểu Yến, “Thương tâm muốn chết” mà đi đến khu nghỉ ngơi.

Lúc này, ở bên ngoài khu nghỉ ngơi, có hai nữ sinh đang nhón chân ngẩng cổ nhìn về phía nơi này.

“Người kia có phải là Phỉ bảo bối không?”

“Đúng đúng đúng! Đi mau đi mau!”

Lương Dư Phỉ vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy hai nữ sinh chạy như bay mà đến: “Các em là Lông chim?”


Lông chim là nick name chỉ fans của Lương Dư Phỉ.

Nữ sinh mang kính đen cười đến mức đôi mắt híp lại, vô cùng kích động mà nói: “Đúng vậy Phỉ bảo bối, chúng em là Lông chim a! Chúng em tới thăm đoàn phim của chị!”

Một nữ sinh khác cắt tóc rất ngắn, giống như một Tomboy, so với em gái mắt kính kia thì bình tĩnh hơn, thanh âm hơi trầm khàn, nhìn đôi mắt Lương Dư Phỉ hồng hồng, nhíu mày nói: “Phỉ bảo bối, chị vừa rồi diễn cảnh khóc sao?”

Thiết lập của nguyên nữ chính rất tốt, có rất nhiều fans, fans lại rất nhiệt tình, từ khi vào đoàn phim tới nay cơ hồ mỗi ngày đều có Lông chim tới thăm đoàn phim, Lương Dư Phỉ đã thấy nhiều nên không lạ.

Chỉ là cô vừa mới bị đạo diễn mắng đến máu chó phun đầy đầu, giờ gặp phải fans có chút xấu hổ.

Nhưng mà nghe em gái tóc ngắn hỏi như vậy, hình như không biết vừa rồi đã xảy ra cái gì.

Lương Dư Phỉ tâm niệm vừa động, làm ra vẻ lã chã chực khóc, ấp a ấp úng mà nói: “Không phải diễn cảnh khóc, là.... Là tôi không tìm được trạng thái tốt, diễn không tốt bị đạo diễn mắng, có chút khó chịu.”

Em gái mắt kính đau lòng không chịu được, vội cổ vũ cô nói: “Chị đừng khóc, chị diễn hay nhất!”

Em gái tóc ngắn lòng đầy căm phẫn mà nói: “Ai cũng có thời điểm trạng thái không tốt, đạo diễn như thế nào lại có thể mắng một người con gái như chị đến mức phải khóc, thật quá đáng!”

Lương Dư Phỉ lau lau nước mắt, miễn cưỡng cười vui nói: “Không liên quan đến chuyện đạo diễn. Có thể là diễn vai phối hợp với Tư Ngữ có áp lực quá lớn, nhân vật Trần Sương này quá hung ác, người bình thường rất khó chống đỡ. Kỳ thật chỉ là tôi không diễn tốt, không liên quan gì đến cô ấy.”

Lương Dư Phỉ liên ngôn liên ngữ một phen, nhìn như đang đẩy trách nhiệm đến trên người mình, kỳ thật là đang trách Tư Ngữ: Không phải tôi không muốn diễn tốt, mà là đối phương quá hung ác, tôi sợ wá.

Thời gian mười phút nghỉ ngơi rất mau kết thúc, Lương Dư Phỉ đứng dậy đi đóng phim.

Hai fans cũng cùng đi qua, tự giác đứng bên ngoài an tĩnh xem.

“ "Người mỉm cười" cảnh 89 lần quay thứ 8, bắt đầu!”

Dư Tô mặc đồng phục dưới ánh mặt trời, ôm mấy quyển sách chạy chậm đuổi theo người phía trước: “Trần Sương, cậu... Cậu chờ một chút!”

Trên trán Trần Sương cột băng đô, mặc một thân toàn là màu đen, quay đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn mà nhìn cô: “Làm gì?”

Dư Tô thở hắt ra, nói: “Trương Dạng nói thành tích trước kia của cậu rất tốt, tôi cảm thấy cậu hẳn là người yêu học tập.”

“Cho nên?” Trần Sương tản mạn* mà nheo nheo mắt.

(*) Tản mạn: Ở trong tình trạng rời rạc, không có sự liên hệ với nhau, không tập trung, thiếu tập trung.

“Cho nên tôi muốn giúp cậu học bù.”

Biểu tình Trần Sương cứng lại, ngay sau đó bừa bãi cười to, cười xong lại khôi phục bộ dáng lãnh khốc, câu môi, khinh miệt nói: “Cô đến xách giày cho tôi còn không xứng, còn muốn giúp tôi học bù?”

Dư Tô: “Cậu!”

“Cắt ——”

Tiền Lỗi đứng lên, nhìn Lương Dư Phỉ vốn nên biểu hiện sợ hãi, hiện tại lại bày ra biểu tình hung tợn, muốn mắng người, nhưng mà lại nghĩ đến bộ dáng của cô vừa rồi chỉ chực khóc, đột nhiên không đành lòng.

Lúc trước tuyển chọn nữ chính, Tiền Lỗi liếc mắt một cái liền nhìn trúng Lương Dư Phỉ, cảm thấy cái loại khí chất linh động trên người Lương Dư Phỉ này rất giống với Dư Tô. Nhưng trước kia Lương Dư Phỉ diễn rất khá, mấy ngày này hoàn toàn tan vỡ kéo như thế nào cũng không trở lại.

Tiền Lỗi cũng nói không rõ rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở nơi nào, kỹ thuật diễn của Lương Dư Phỉ vẫn quá thiếu sót, chỉ là nếu đã diễn phim, hắn muốn từ trên người Lương Dư Phỉ nhìn thấy cái loại hồn nhiên linh động thuộc về Dư Tô, nhưng mà cô diễn không tới được, đặc biệt là ánh mắt, tựa hồ đã trộn lẫn với thứ cảm xúc phức tạp nào đó.

Nếu là một nam diễn viên cần phải mắng thì liền mắng, cố tình lại là nữ diễn viên. Tiền Lỗi không thể nào buông lời nặng nề.

Nhưng mà không mắng chửi, nhìn Lương Dư Phỉ đem nhân vật nữ chính một người thanh thuần ngoan ngoãn diễn thành giương nanh múa vuốt, hắn lại rất thất vọng.

Không chờ Tiền Lỗi suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, Tư Ngữ phối hợp diễn với Lương Dư Phỉ liên tiếp chịu liên lụy đã không nín được: “Cô rốt cuộc có thể diễn được hay không?”

***

Editor có đôi lời muốn nói:

Vì chương này quá dài nên mình chia ra làm hai chương nhó. Dạo này mình khá bận học & bận đi làm nên sẽ ra chương chậm hơn một chút, cụ thể là cứ hai ngày 1 chương đều như vắt chanh nhé. Và nhớ vote truyện cho mình nếu bạn thấy hay ^^ Cảm ơn các bạn đã đọc những dòng này của mình, chúc các bạn có một ngày vui vẻ.




Bình Luận (0)
Comment