Đỗ Minh Khải ngồi trước máy theo dõi, trầm mê mà nhìn thiếu niên ở phía chính diện, trong lòng thỏa mãn không thôi.
Quá hoàn mỹ!
Gương mặt quả là vì màn ảnh mà sinh ra!
Đỗ Minh Khải thậm chí muốn đem mấy diễn viên khác quăng ra khỏi màn hình, chỉ quay một mình Tống Nghiên là tốt rồi.
Hắn ngăn chặn nội tâm đang kích động không thể hiểu được, quay đầu lại hỏi: "Là ai tuyển người thế? Ánh mắt không tồi."
Trợ lý:...... Ngài vừa mới cũng không phải nói như vậy a.
Đỗ Minh Khải căn bản không quản người khác nghĩ như thế nào, hắn hiện tại chỉ chuyên chú mà nhìn chằm chằm thiếu niên trong màn ảnh, phảng dường như nhìn như thế nào cũng không đủ.
Giây tiếp theo, hắn lại nhăn mi.
Trong màn hình, năm thiếu niên từ chỗ ngồi đứng lên, ở trước ống kính, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo là nói lời quảng cáo.
Năm thiếu niên trong tay cầm một khối chocolate Wedel, tươi cười sáng lạn.
Nhìn qua không xấu gì.
Nhưng cái tên kêu Ngụy gì đó, lại chạy đến vị trí chính giữa!!
Còn đẩy Tống Nghiên ra bên cạnh!
Bên này Đỗ Minh Khải tức giận, Lý đặc trợ giờ phút này cũng không quá dễ chịu.
Hắn nhìn Lục Trăn đang phát ra áp suất thấp, "Lục tổng?"
Lục Trăn không hé răng, chỉ trầm mặt nhìn nhìn về mấy thiếu niên trong phim trường, hơi hơi giơ tay.
Ngón tay thon dài hữu lực ở trên không trung cung nhẹ hai lần.
Lý đặc trợ lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, xoay người ra cửa, gọi điện thoại.
Cũng trong lúc đó.
"Dừng!" Khuôn mặt Đỗ Minh Khải nghiêm túc, nhìn về phía mấy diễn viên, "Cái kia ai? Ngụy......"
Trợ lý ở bên cạnh nhắc cái tên, hắn quát, "Đúng vậy, Ngụy Tử Dương!!"
Ngụy Tử Dương thành công đẩy Tống Nghiên qua một bên, chiếm lấy vị trí chính giữa, không nghĩ tới lại nghe được đạo diễn kêu hắn, hắn mới vừa quay đầu lại liền bị một cuốn sách đập thẳng vào đầu.
Còn đang bức xúc, thì nghe Đỗ Minh Khải đang tức giận mà mắng: "Chen đứng chính giữa làm cái gì đó? Đứng qua bên cạnh cho ta!"
Ngụy Tử Dương nắm chặt bàn tay, hắn khẽ cắn môi, cùng Đường Húc Dịch bên cạnh thay đổi vị trí.
Đỗ Minh Khải còn chưa hài lòng, đang muốn kêu hắn đem Tống Nghiên đổi vị trí chính giữa, lại thấy có người bên bộ phận quảng cáo đến bên tai Tôn tổng giám giao thiệp vài câu.
Tôn tổng giám sắc mặt biến đổi, ngón tay chỉ Ngụy Tử Dương: "Ngươi đi theo ta một chút."
......
Ngụy Tử Dương đột nhiên bị kêu đi, mấy thiếu niên kia liếc mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
La Kiệt Linh có chút kỳ quái: "Ai, cậu nói xem sao Tôn tổng giám chỉ kêu có mình hắn đi?"
Bên cạnh có người nhỏ giọng nói: "Ai biết được? Bất quá cậu cũng nghe nói đi, công ty đang nâng đỡ hắn đó, nói không chừng......"
"Nói không chừng là đang lén an bài chỗ tốt gì cho hắn đâu!"
"Công ty lớn a, thật khiến tụi này hâm mộ không thôi."
"......"
Mấy thiếu niên mỗi người một lời mà thảo luận vài câu, trong lời nói đều tỏ ra chút hâm mộ.
Phó đạo tới an bài suất diễn, giảng giải lời kịch, mấy người liền nhanh chóng luyện tập.
Không bao lâu, đột nhiên truyền đến âm thanh rầm rầm.
Tống Nghiên theo bản năng nhìn về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy Ngụy Tử Dương nổi giận đùng đùng mà đứng ở cửa, cánh cửa vì dùng sức quá mức, còn không ngừng đung đưa.
Hắn nhìn chằm chằm Tống Nghiên đang đứng trong nhóm thiếu niên, lửa giận trong mắt như muốn vọt ra.
Hắn vốn cũng cho rằng, Tôn tổng giám kêu mình đi, là an bài tốt gì đó của công ty.
Không nghĩ tới, lại nghe đến hai chữ "thay thế"!
Hiện tại hắn minh bạch.
Vị trí trung tâm, vị trí trung tâm vốn thuộc về hắn, bị Tống Nghiên cướp đi!
Mà tư cách quay quảng cáo của hắn lại bị hủy bỏ?
Vì cái gì mỗi lần đều là hắn!
Ngụy Tử Dương không thể nhịn được nữa.
Tống Nghiên, nhất định là Tống Nghiên!
Hai mắt hắn đỏ bừng nhanh chóng tiến lên, một phen đẩy Tống Nghiên ra, nghiến răng nghiến lợi mà gầm lên: "Là ngươi đúng không, ngươi rốt cuộc dung trò quỷ gì, thế nhưng có thể để Tôn tổng giám đem ta đánh rớt!"
Lời này vừa ra, chung quanh một mảnh ồ lên.
Cái gì??
Ngụy Tử Dương bị đánh rớt?
Đang quay rất tốt, nhưng lại thay người ngay taị chỗ, mọi người chưa từng nghe đến việc đó trong nhiều năm qua nha!
Điều này mà truyền ra, không chừng sẽ tạo thành một tin chấn động.
Mấy thiếu niên mới vừa rồi còn hâm mộ hắn, khụ khụ, không thèm hâm mộ nữa.
La Kiệt Linh nhanh chân đỡ lấy Tống Nghiên: "Cậu điên rồi hả? Cậu bị thay ra, đẩy Tống Nghiên làm gì!"
Ngụy Tử Dương căn bản không để ý đến hắn, chỉ phẫn nộ mà hét lớn: "Con mẹ nó Tống Nghiên ngươi thật là giỏi, nhìn đơn thuần như vậy, không nghĩ tới ngươi con ẹ nó thật là tâm cơ! Ngươi hay lắm, lúc này là ngươi thắng, ta nhận thua! Lần sau, chúng ta chờ coi!"
Tống Nghiên:??? Hắn lại làm sao vậy??
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ mình tâm nhãn cái gì, liền thấy Ngụy Tử Dương oán hận nhanh chân, duỗi tay túm cổ áo của mình, chỉ là chưa bắt được thì bị Đỗ Minh Khải ngăn lại.
Đỗ Minh Khải bị cái gì Tử Dương này làm cho tức chết rồi!
Vừa rồi đẩy Tống Nghiên ra, hắn liền đau lòng đến mức muốn làm gì đó, giờ phút này thế nhưng còn muốn động thủ!
"Hồ ngôn loạn ngữ cái gì?" Hắn bước nhanh về phía trước: "Còn dám động thủ! Bảo an đâu? Thất thần làm gì! Kéo cậu ta ra cho ta!"
Sau đó...... Ngụy Tử Dương đang giương nanh múa vuốt, bị một nhóm bảo an kéo ra ngoài.
Tư thế trước khi đi, vô cùng khó coi.
Một hồi trò khôi hài kết thúc, tinh thần mọi người còn chưa kịp hồi phục lại.
Con mẹ nó rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì??
Có người đánh bạo nhỏ giọng hỏi Đỗ Minh Khải: "Đỗ đạo, này, này đến tột cùng sao lại thế này?"
Đỗ Minh Khải hừ lạnh một tiếng: "A, sao lại thế này? Còn nhìn không ra sao? Tự làm bậy, phía trên không muốn để cho cậu ta quay nữa."
Người nọ nín thở, ngoan ngoãn, đây là đắc tội tôn đại Phật a!
"Vậy có phải bồi thường hợp đồng không?"
Đỗ Minh Khải ngược lại nở nụ cười: "Bồi thường hợp đồng cái gì! ký hợp đồng là năm thành viên của 《 Trại Tập Trung Idol》,chúng ta không muốn chỉ định Ngụy Tử Dương, tìm người khác thay thế không phải là được sao."
Người nọ lắc đầu: "Đáng tiếc, nghe nói nhân khí của cậu ta là cao nhất."
Đỗ Minh Khải giật giật môi: "Nhân khí cao mà như thế sao? Những nghệ sĩ cho dù chuyên nghiệp nhưng nhân phẩm như thế, cho dù nhân khí cao tới đâu ta cũng không cần!"
Nhìn một màn khôi hài lớn như vậy, nhân viên công tác xung quanh không nhịn được mà nhỏ giọng thảo luận:
"Không nhìn ra là loại người như vậy nha!"
"Nhìn qua thực lễ phép, không nghĩ tới bạo lực như vậy."
"Cho nên mới nói nhân khí trên mạng thật không thể tin a." "Đương nhiên không thể tin, bằng không làm sao phải có người bố trí, nhìn thì cũng lễ phép, không cẩn thận một chút thì đã bại lộ." "Chính là, rõ ràng bản thân mình biểu hiện không tốt, lại không nghe đạo diễn an bài, bây giờ bị đuổi trách ai?"
"Thật sự đem bản thân mình thành long phụng kỳ lân sao, người tốt nhất trong phương diện này không phải cậu ta đâu......"
La Kiệt Linh cũng vui sướng khi người gặp họa mà nhỏ giọng nói thầm: "Phốc, làm chúng ta còn tưởng rằng chuyện tốt gì, cư nhiên bị đuổi ngay tại chỗ! Buồn cười chết bảo bảo, nhìn mặt hắn lúc nảy, để xem tên tiểu tử đó về sau còn kiêu ngạo được không ha ha ha!"
Tống Nghiên chống cằm, cảm thán: "...... Lời thoại này của cậu, không đi diễn vai ác quả là đáng tiếc."
La Kiệt Linh cười mắng: "Cút!"
Hai người chơi đùa một trận, La Kiệt Linh đột nhiên thần sắc nghiêm lại: "Đúng rồi, cậu nên cẩn thận một chút đi nha, cái tên Ngụy Tử Dương này, tôi xem lúc nảy hắn thật sự ghi hận cậu rồi đó."
Đang trong cảnh quay lại thay đổi người không phải là việc nhỏ, phải chờ tổ tiết mục an bài người mới mới tiếp tục quay, vì thế toàn bộ phim trường bước vào thời gian nghỉ ngơi.
Không bao lâu, Tống Nghiên nhận được điện thoại của tổ tiết mục gọi tới, đối với La Kiệt Linh chỉ chỉ di động: "An Bình tới rồi, tôi đi đón hắn nha."
Dứt lời, lộc cộc chạy về hướng thang máy.
Ánh mắt của Đỗ Minh Khải vẫn luôn dính trên người Tống Nghiên, thấy thân ảnh của cậu biến mất khỏi cửa, mới lưu luyến mà thu hồi tầm mắt.
Giây tiếp theo, lại nhớ tới một việc.
Chờ đã, bên kia hình như là thang máy chuyện dụng cho tổng tài......
Tống Nghiên chạy đến cửa thang máy, vừa vặn nhìn thấy cửa thang máy đang muốn khép lại, chạy nhanh vươn bàn tay nhỏ ngăn lại: "Chờ một chút!"
Cánh cửa kim loại thong thả mở ra, Tống Nghiên chạy nhanh vào trong.
Mới vừa đứng yên, lại phát hiện bên trong là ba nam nhân với âu phục tây trang giày da.
Tuy rằng ở trong mắt Tống Nghiên, ba người này ăn mặt không khác nhau lắm, thế nhưng ánh mắt của cậu lại dính vào nam nhân đứng ở giữa.
Nam nhân thân hình đĩnh bạt, một thân cao vơi âu phục thủ công, cắt may khéo léo, tôn lên một cặp chân thon dài.
Màu da lạnh hơi nhợt nhạt, khuôn mặt nhàn nhạt nhìn về phía trước, chỉ đứng như vậy, liền cho người ta một loại cảm giác áp bách vô cớ.
Ngoài ra, còn có chút...... Quen mắt?
Tôn tổng giám đang cúi đầu nhẹ giọng hội báo bên tai Lục Trăn, thấy Tống Nghiên tiến vào, khẽ cau mày: "Cậu......"
Mới vừa mở miệng, lại nhìn Lý đặc trợ nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, hắn lập tức ý thức được cái gì, đem lời ra nuốt vào trong bụng.
Bên trong thang máy, trong nháy mắt tựa hồ hơi an tĩnh.
Ngay sau đó, một thanh âm trầm thấp không không gian kín nhẹ nhàng vang lên: "Đến tầng mấy?"
Tống Nghiên sực nhớ mình còn chưa nhấn tầng, thuận miệng đáp: "Tầng một."
Cậu vừa muốn đưa tay ra ấn, một bàn tay to lại đưa về phía trước, thay cậu ấn "1".
Tống Nghiên quay đầu lại, nhìn về hắn cong mắt lên mà cười cười: "Cảm ơn a!"
Nam nhân không đáp lời, thang máy lại khôi phục an tĩnh.
Tống Nghiên nhìn chằm chằm hắn hai giây, đột nhiên kinh hô: "A tôi nhớ ra rồi! Anh là......"
Cái kia, là nam nhân bị dựt đồ?
Hình như có chút giống, nhưng Tống Nghiên không xác định có đúng hay không.
Hắn tiến lên hai bước, mặt sát vào chút.
Lục Trăn nhìn thiếu niên đang híp mắt cười dẫm lên chân mình, tiến đến trước mặt hắn, rồi sau đó hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn phía mình.
Mặt thật sự nhỏ, còn không to bằng lòng bàn tay.
Làn da cũng là thật sự trắng, trắng đến hỏng mắt người.
Chiếc cằm khéo léo hơi giương lên, xuống chút nữa, là chiếc cổ thon dài non mịn, cùng với một nửa xương quai xanh tinh xảo.
Nửa còn lại ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp áo thun rộng, là người ta mơ màng.
Lục Trăn rũ rũ mắt, nhìn chằm chằm hai giây.
Sau đó dời tầm mắt.
"Là ta." Hắn thấp giọng nói.
Tống Nghiên có chút kinh ngạc, mắt cười càng cong: "Thật là anh nha! Thật là trùng hợp, ở chỗ này lại gặp được anh."
Giờ phút này khoảng cách hai người rất gần, hơi thở trong veo dễ ngửi của thiếu niên như có như không mà tiến vào trong mũi của Lục Trăn.
Lục Trăn không dấu vết mà cúi đầu, hơi hơi để sát, trên mặt lại là nhàn nhạt: "Đi làm."
Tống Nghiên có chút hâm mộ: "Thì ra anh làm ở đây a! Công ty lớn đó!"
Khóe miệng Tôn tổng giám không tự giác mà giật giật.
Lục Trăn không hé răng, trong mũi phát ra một tiếng trầm thấy, đột ngột đổi đề tài, "Cùng nhau ăn cơm đi."
Khóe miệng Tôn tổng giám...... Lại giật giật.
Tống Nghiên cũng phản ứng lại: "A?"
Trên mặt Lục Trăn không có biểu tình gì: "Chuyện lần trước, còn chưa có cảm ơn cậu."
Tống Nghiên nhanh xua xua tay: "A cái việc kia, không có việc gì không có việc gì! Chuyện nhỏ thôi không tốt sức gì hết!"
Lục Trăn: "Muốn ăn cái gì? Lẩu sao?"
Tống Nghiên: "A?"
Lục Trăn: "Thịt bò? Xâu thịt dê? Vịt? Bò kho?"
Lần trước lúc đang quay tiết mục, cậu ta đã nhắc qua mấy món này.
Bộ dáng...... Thực thèm.
Tống Nghiên nuốt nuốt nước miếng.
Những thứ đó đều là cậu thích ăn a!!!
Hơn nữa lại đến giờ cơm!
Chính là......
"...... Thật sự không cần." Tống Nghiên nỗ lực nhịn xuống nước miếng, uyển chuyển cự tuyệt nói, "Tôi còn có việc phải làm."
Lục Trăn đạm mặt, nhìn mắt Tôn tổng giám.
Tôn tổng giám thập phần khẩn trương lấy điện thoại ra, ra thông báo cho tổ quay phim.
Chỉ trong chốc lát, Tống Nghiên nhận được tin nhắn của tổ quay phim: 【 nghỉ ngơi hai giờ. 】
Tống Nghiên: "......"
Ra khỏi thang máy, Tôn tổng giám yên lặng nhìn bóng dáng Lục tổng càng ngày càng xa, trong lòng hiện lên vô số dấu chấm hỏi ——
???
Lục tổng muốn mời người ta ăn cơm......
Lục tổng muốn ăn lẩu......
Lục tổng muốn ăn vịt......
Bình dân như vậy, con mẹ nó đây là Lục tổng sao!!
Đều là lão già đời, Tôn tổng giám nhanh chóng hồi tưởng toàn bộ sự tình diễn ra trong thang máy, rồi sau đó đem cái tên Tống Nghiên này chặt chẽ ghi tạc trong lòng.
-
Tống Nghiên ở ghế trên cọ cọ.
Cái kia, mông cậu có chút ngứa......
Chính xác mà nói, là từ khi bước vào thang máy, tại cái nơi xương cụt bắt đầu ngứa.
Cậu phải vô cùng nghị lực, mới nhịn xuống muốn cù lét trước mặt mọi người!
Lục Trăn nhìn thực đơn trong tay, nheo mắt lại, nhìn thân thể cậu đang vặn vẹo, hỏi: "Còn muốn ăn gì không?"
"Đều được." Tống Nghiên nhịn không được một chốc chọc chọc, một chốc cọ cọ, đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút ngượng ngùng mà thấp cúi đầu, "Cái kia, tôi, tôi có chút ăn hơi nhiều."
Lục Trăn gật đầu, tầm mắt dừng lại một giây ở đôi tai đang phiếm phiếm hồng: "Cho nên, còn muốn ăn thêm cái gì?"
Tống Nghiên nhìn vào giá tiền trong thực đơn, xua xua tay: "Không cần, tôi ăn ít món thôi, ăn thêm mấy chén cơm là được!"
Lục Trăn: "......"
Hắn từ những lời này đánh giá sức ăn của Tống Nghiên, trực tiếp thu thực đơn lại, "Tất cả các món, một món một phần."
Nhân viên phục vụ: "............"
Hello? Là còn hai mươi người chưa tới sao??
Kỳ thật Tống Nghiên hôm nay ăn có chút không ngon miệng, bởi vì xương cụt thật sự là quá ngứa, hơn nữa, vị trí này quá xấu hổ, làm cậu không quá dám quang minh chính đại mà cào......
Bất quá còn tốt nha, lúc đang ăn cũng không ngứa như vậy, cũng không biết vì cái gì, có cảm giác cái quần đang mặc hơi chật một chút.
Nhưng mỹ thực trước mặt, thân thể cũng thoải mái hơn nhiều rồi, Tống Nghiên không nghĩ quá nhiều, chỉ chuyên tâm ăn cơm.
Ăn xong, đánh một cái ợ nho nhỏ, liền khẩn trương lo lắng sốt ruột hỏi một câu, "Cái này, hết bao nhiêu tiền a?"
Cậu giống như đã ăn rất nhiều thịt!
Tống Nghiên bấm đầu ngón tay, trộm tính, đưa ra một con số đáng kinh ngạc, cậu nhịn đau, "Nếu không......"
Cậu căn bản muốn chia tiền ra, nhưng đối phương rõ ràng không ăn nhiều, chia tiền như vậy là đang chiếm tiện nghi của người ta sao?
Vì thế, xoắn xuýt nột chút, "Nếu không, để tôi mời anh nha."
Cậu nhấn nút dịch vụ, sợ Lục Trăn cướp lấy hóa đơn, lúc nhân viên phục vụ tiến vào, nhanh nhảy dựng lên, cọ cọ chạy đến trước mặt, vươn tay Nhĩ Khang: "Để tôi!"
Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Chào ngài, vị tiên sinh này đã thanh toán rồi."
A, đã thanh toán?
Tống Nghiên đồng thời kinh ngạc, lại rất không phúc hậu mà cảm thấy có chút may mắn.
Hô, liền bớt được chút tiền.
Chính là, sao có thể chiếm tiện nghi của người ta như vậy?
Ai......
Lục Trăn không nói chuyện, thân mình hơi ngả ra sau, một bàn tay tùy ý đặt lên thành ghế, thần sắc nhàn nhạt mà nhìn dáng đi cà tưng cùng biểu tình đặc sắc của Tống Nghiên.
Quay mắt đi, khẽ cười.
Nhưng mà giây tiếp theo, tầm mắt của hắn dừng lại.
Đó là cái gì?
Thân mình Lục Trăn hơi nghiên về phía trước, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm mông của Tống Nghiên.......
Áo thun, quần hưu nhàn.
Là trang phục phổ thông của thiếu niên, nhìn qua không có gì đặc biệt.
Nhưng ngay tại bờ mông đó, lại đột ngột có một thứ...... hình cầu đang nổi lên.
Một trận gió từ cửa sổ thổi vào, thổi qua bên trong áo thun Tống Nghiên, vạt áo đột nhiên bay lên, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn trắng ngần.
Cùng với.
Từ lưng quần lộ ra...... Trắng như tuyết...... Một nhúm lông...... Cái đuôi nhỏ?