*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhóm chị em của hội mê Tống Nghiên gặp nhau ở Bình Thành vô cùng thuận lợi.
Trên thực tế có mấy người cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, vào thời điểm chương trình trại tập trung idol, các cô cũng đã gặp qua hai lần, lần này tới đây ăn cũng không vội rời đi, dứt khoát ở trong tiệm nói chuyện phiếm.
...... Nói là nói chuyện phiếm, trên cơ bản cũng là kể về quá trình lọt hố, chụp ảnh làm màn hình nền, chia sẻ những khoảnh khắc tuyệt mỹ của bé con Nghiên Nghiên, cùng với những từ như "Ngọa tào" "A a a" rất thiếu thốn mà thét chói tai.
Phương Phương cảm thấy rất mỹ mãn mà cướp lấy hàng lậu của một số chị em, chọt chọt cánh tay Thụy Gia bên cạnh: "Nè, cậu xem kia."
Thụy Gia quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân đội mũ lưỡi trai đang chôn đầu ăn ngấu nghiến, bên cạnh...... Một chồng chén cao vút.
Một hai ba bốn năm, khoảng chừng năm cái!
Hơn nữa cộng thêm cái chén mà hắn đang ăn, là sáu chén!
Thụy Gia đè thấp thanh âm: "...... Người này ăn thật giỏi nha?"
Phương Phương nhỏ giọng cảm thán: "Đúng vậy, hơn nữa ăn rất nhanh, giống như có ai muốn cướp của ảnh vậy."
Nói xong, bên người liền tối sầm lại, hai người ngẩng đầu lên nhìn, lại một người nam nhân nữa xuất hiện.
Người đó cũng đội mũ, đeo kính râm, một khuôn mặt đồng dạng che đến kín mít.
Còn mặc một chiếc áo thun đồng dạng.
Mũ lưỡi trai vừa thấy nam nhân này, lập tức khẩn trương hề hề mà che cái chén lại, hung tợn: "Đệt, ngươi muốn cướp đồ ăn của ta sao, ta liều mạng với ngươi!!!"
Thụy Gia: "......"
Phương Phương: "......"
Chỉ là một chén mì mà thôi, đến mức này hở trời!
Bất quá rất nhanh, hai người bọn họ cũng không hóng được chuyện, bởi người đội mũ vào lần sau ngó trái ngó phải, đề thấp thanh âm.
Dụ Ứng Giản kéo ra một nụ cười cười, thấp giọng: "Ta đoạt của ngươi làm gì, ngốc hở? Ha hả, chẳng lẽ ta không mua nổi một chén?"
Hắn nhẹ giọng, "Ông chủ."
Tiểu Linh mới vừa thu tiền bàn bên kia xong, bước nhanh tới hỏi, "Anh muốn ăn gì?"
Dụ Ứng Giản nhàn nhạt: "Giống đó, cho mười chén."
Tiểu Linh líu lưỡi: "Mười, mười chén??"
"Ừ." Dụ Ứng Giản mặt không đổi sắc, "Còn có người tới."
Tiểu Linh bừng tỉnh: "À à."
Cảnh Dư: "...... Đờ mờ."
Sao lúc đó hắn không nghĩ ra được??
Trước đó gọi một lần mười chén, một bên ngửi một bên ăn, thật hạnh phúc nha!
Nhìn Cảnh Dư lộ ra thần sắc ảo não, Dụ Ứng Giản cong cong môi, trên mặt mang theo chút đắc ý.
A, con thỏ ngốc.
Chẳng qua nét cười còn chưa giữ được hai giây, liền đông cứng bên môi.
Bên tai là thanh âm của Tiểu Linh mang vẻ xin lỗi: "Ngại quá tiên sinh, sốt thịt bò của chúng tôi hôm nay chỉ làm đủ một chén nữa thôi."
Hôm nay đột nhiên có nhiều khách tới như vậy, còn cố ý gọi món có sốt thịt bò...... Khụ, đặc biệt là anh chàng mang mũ lưỡi trai kia, mỗi lần đều liếm sạch bách sốt thịt bò.
Hai vợ chồng làm người thành thật, mỗi lần đều cho vào hai muỗng thiệt lớn.
Bây giờ, mì thì vẫn còn một đống, nhưng sốt thịt bò chỉ còn một muỗng cuối cùng......
Vẻ thong dong trên mặt Dụ Ứng Giản liền không giữ được: "Cái gì?"
Sốt thịt bò, chỉ còn một muỗng cuối cùng??
Hắn cứng ngắc quay đầu nhìn năm cái chén trống trơn ở bên cạnh, nhất thời tức giận đến không thể kiềm chế được.
Cái con thỏ đáng chết ngu xuẩn này, một mình mà xử lý hết tận năm chén!
Mà người thông minh là hắn đây, chỉ tới chậm một bước, cũng chỉ còn lại một chén cuối cùng!
Dụ Ứng Giản cắn chặt răng: "Vậy ——"
Còn chưa nói xong, liền nghe một trận tiếng bước chân dồn dập, lại còn xuất hiện một giọng nói quen thuộc: "Ông chủ, mì sốt thịt bò! Mau mau mau!"
Ngay sau đó, giọng nói không cứng thở hổn hển của Lôi Thắng Hổ vang lên: "Cái thằng nhóc tiểu tư thúi này, chạy nhanh như vậy làm gì! Bách thiện hiếu vi tiên*, biết không? Ông chủ, tôi là ba nó, làm tốt một phần cho tôi đi hắc hắc."
*Bách thiện hiếu vi tiên: Trong trăm cái thiện, chữ hiếu là đứng đầu. Lôi Nguyên Hạo: "Ba, ông......"
"Khụ khụ, hai vị tiên sinh," Tiểu Linh khó xử liếc mắt nhìn hai người, "Mì sốt thịt bò chúng tôi chỉ còn một chén cuối cùng."
Hai nam nhân nhà Lão Lôi thong thả quay đầu, liếc mắt nhìn nhau một cái.
Lôi Nguyên Hạo ha hả cười gượng nói: "Ba, ngài lớn tuổi rồi, nên kiềm chế chút đi, ăn nhiều mì không tốt lắm đâu, không bằng......"
Lôi Thắng Hổ tri kỷ mà tiếp nhận câu chuyện, "Con trai ngoan, vậy không bằng con ăn mì đi, ba ba ăn sốt thịt bò thế nào?"
Lôi Nguyên Hạo: "......" Phi!
Kế sách không thành, hắn lập tức đảo mắt đổi lại, "Ông chủ, mì sốt thịt bò bao nhiêu tiền một chén? Ta mua 100 đồng, mua chén cuối cùng này của ông."
Lôi Thắng Hổ: "Ta ra 500."
"Một ngàn!"
"5000!"
"Một vạn!"
"Mười vạn!!"
So có tiền, Lôi Thắng Hổ còn không sợ ai, hắn tin tưởng tràn đầy mà vỗ vai Lôi Nguyên Hạo, vỗ một lại tay liền dừng lại.
Không đúng!
Tiền của tên tiểu tử này, không phải là hắn cho sao?
Hắn tức khắc nhướng lông mày: "Tên tiểu tử nhà ngươi thật tốt, muốn cùng lão ba này tranh chấp đúng không? Vậy con yêu tâm đi, tiền tiêu vặt nửa đời sau của con cũng không còn đâu!"
Lôi Nguyên Hạo cắn răng: "Không có thì không có, dù sao món mì sốt thịt bò này phải là của con!"
Quá thơm! Thực sự quá thơm!
Hắn hiện tại đã mất đi lý trí, chỉ nghĩ nếu có thể nếm một miếng thì tốt rồi.
Không phải chỉ là mỏ tiền thôi sao, sao có thể so sánh được với sốt thịt bò trân quý mà vương tự tay làm a!
Lôi Thắng Hổ: "Con!"
Hai cha con tranh luận không thấy điểm dừng, liền thấy Viên Uy bưng một chén mì rất thơm đi tới, đi tới trước mặt hai người.
Tức khắc bốn mắt của hai người tỏa sáng, phát ra một thanh âm ừng ực nuốt nước miếng.
Rầm.
Này này này, đây là sốt thịt bò?
Ă một một ngụm có thể thăng thiên trong truyền thuyết...... Sốt! Thịt! Bò!
Nhưng mà giây tiếp theo, chén mì phủ một tầng sốt thịt bò thần tiên nhanh chóng đi lướt qua hai người, đặt trước mặt Dụ Ứng Giản.
Lớn nhỏ nhà họ Lôi vẻ mặt ngơ ngác: "?"
Viên Uy khom lưng, đem chén mì đặt ở trước mặt vị khách đội mũ, đối với hai nam nhân tranh giành đến mặt đó tía tai mà cười cười xin lỗi: "Ngại quá, vị tiên sinh này, hắn đã trả tiền rồi."
Lớn nhỏ nhà họ Lôi tiếp tục ngu ngơ: "Khi nào mà trả tiền rồi? Sao hai chúng tôi không nhìn thấy?"
Viên Uy trầm mặc một giây: "...... Vào thời điểm hai người cãi nhau."
Dụ Ứng Giản sung sướng mà cười cười, giơ di động lên, nhướng mày: "Ngại quá, thanh toán qua WeChat, ngay lập tức là xong."
Mắt to trừng mắt nhỏ lớn nhỏ nhà họ Lôi: "............ Mẹ nó!!"
Dụ Ứng Giản nhìn hai khuôn mặt nghẹn tới mức đỏ bừng, trên mặt nhịn không được mang theo chút đắc ý, hắn cảm thấy mỹ mãn lấy đôi đũa ra, kiềm chế nội tâm vội vàng, làm bộ không chút hoang mang mà lau đũa.
Đang chuẩn bị hạ đũa, cúi đầu, liền sửng sốt.
Trên một tầng màu sắc tươi sáng của sốt thịt bò, không biết khi nào, lại nhiều thêm hai cái lỗ nhỏ do đũa tạo ra.
Dụ Ứng Giản ngẩng đầu, hồ nghi nhìn về phía Cảnh Dư ngồi đối diện.
Người nọ làm bộ dáng mình rất bận rộn, rồi sau đó ngẩng đầu vẻ mặt thản nhiên nhìn phía hắn: "Làm sao?"
Dụ Ứng Giản nhìn hai mắt hắn, không hé răng.
Lại cúi đầu, ánh mắt lại một lần nữa dừng lại.
Sốt thịt bò ở mặt trên......
Lại nhiều thêm bốn cái lỗ nhỏ!
Ánh mắt Dụ Ứng Giản trầm xuống, nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đối diện.
Đối diện ngồi ba người, mỗi người cầm trong tay một đôi đũa, trên đầu đũa đều có đầy...... Sốt thịt bò.
Ba người cùng một lúc cho đũa vào trong miệng, dùng sức ăn sạch.
Đồng thời lúc đó cũng lộ ra biểu tình si mê.
Nụ cười của Dụ Ứng Giản vô cùng thân sĩ nháy mắt sụp đổ: "...... Chết tiệt."
Chó chết! Súc sinh a!
Bởi vì thanh âm "Chết tiệt" này quá mức chân thực tình cảm, thanh âm chợt cất cao, thế cho nên toàn bộ quần chúng trong quán mì ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Thụy Gia thật cẩn thận thò qua tới: "Nè Phương Phương, tớ sao cảm thấy bộ dạng mấy người này thật quái dị."
"Tớ cũng cảm thấy vậy." Phương Phương tràn đầy đồng cảm, "Cậu nhìn bốn người đó, mỗi người đều lén lút, che che dấu dấu, vừa nhìn liền không phải loại người gì tốt!"
"Cái vị đại thúc kia, cái vòng cổ mà ông ta mang trên người có thấy không, to như vậy! Vừa nhìn là giống như xã hội đen đó!"
"Má ơi, cậu xem cái túi trong tay người bên cạnh kìa, túi bện...... Có thể hay không, khụ, giết người cướp của gì......"
Hai người càng phân tích càng cảm thấy có đạo lý, ánh mắt nhìn về phía bốn người càng thêm quỷ dị: "Chậc chậc, nhìn còn khá xinh đẹp, vậy mà làm điều không tốt, đã vi phạm các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội rồi."
Phương Phương khẽ meo meo mà lấy di động, chụp lén một tấm, khẩn trương hề hề đăng lên trên mạng.
Phương Phương tại P trực tuyến: 【 tại quán mì nhỏ mà Nghiên Nghiên quảng cáo, đột kích thành công, tích. Mì sợi ăn rất ngon nha, đương nhiên sốt thịt bò mà bé con Nghiên
Nghiên tự tay làm vô địch mỹ vị, hội chị em ăn khen ngon không dứt miệng. Thời điểm ăn mì, đụng phải mấy người lén lút này, nhìn dáng vẻ như là đại ca của địa phương XX, run bần bật.jpg】
Đăng lên ba tấm hình.
Tám hình thứ nhất là toàn cảnh quán mì, tấm hình thứ hai là tô mì sốt thịt bò hương thơm ngào ngạt, tấm hình thứ ba là...... Bốn người nam nhân.
Trong đó có ba người đều thống nhất là đội mũ kính râm, che kín hơn phân nửa khuôn mặt, nhìn qua cực kỳ giống ba nghi phạm đang lẩn trốn.
Người còn lại là một đại thúc, không mang kính râm, nhưng cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn, trên cổ còn mang chiếc dây chuyền vàng to như ngón tay út.
Cả bốn người đều viết trên mặt —— chớ lại gần lão tử.
Phương Phương ở trong nhóm mê Nghiên Nghiên danh khí không nhỏ, là một fans nổi danh, cũng là người khởi xướng thành lập nhóm có hơn ba vạn fans.
Sau khi Weibo này được đăng lên, hấp dẫn rất nhiều chú ý của đồng bọn, rất nhiều người vô cùng hâm mộ, có mấy người sôi nổi nhắc nhở:
【 thật là đáng sợ nha! Mọi người nhớ chú ý an toàn đó! 】
【 càng phải tăng thêm tính cảnh giác, có chuyện gì nhớ báo cho cảnh sát! 】
【 mẹ ơi, còn có cái bện túi kìa! Đựng cái gì thế? Thật khiến người ta sợ hãi! 】
Tuy nhiên, ở ngoại trừ các bình luận nhắc nhở, còn có những ý kiến trái chiều:
【 ha ha ha nhìn bộ dạng ăn mì đó thật là buồn cười, cảm giác ăn thật ngon nha! 】
【 chị em nhớ chú ý nha! Bất quá thật sự, nhìn thấy thật sự rất muốn ăn, cầu vị trí của quán mì này nha 】
【 cái kia, là ảo giác của tôi sao? Vì cái gì tôi cảm thấy mấy người này hơi quen quen. 】
【 +1! Cảm giác rất quen thuộc nha...... Hơn nữa, mặc dù che mặt nhưng tôi thấy mấy người này thật soái 】
【 phí lời, có thể không quen thuộc sao! Mấy đại ca trong phim cũng na ná như vậy mà? Cái áo thun màu xám kia, như trong bộ phim 《 Hắc Cật Hắc Hệ Liệt 》, Dụ ảnh đế diễn diễn vai đại ca tàn nhẫn ít nói đó? 】
【 hô hô, đừng nói nữa! Thật con mẹ nó giống ha ha ha ha ha ha ha 】
【 từ từ, cái áo thun này, có phải Dụ ảnh đế cũng có một cái giống như vậy đúng không? 】
【 không sai đâu chế, cùng một kiểu với Tống Nghiên đưa đó 】
【 thật không dám dấu diếm, chiếc mũ kia, hình như ảnh đế nhà tôi cũng thường đội đó 】
【 giày......là bản giới hạn toàn cầu của XX, là thứ ảnh đế thích đó 】
【 chiếc đồng hồ cũng rất quen thuộc, này mẹ nó không phải là nguyên một series mà ảnh đế làm người đại diện sao】
Phương Phương nhìn mọi người bình luận trong nhóm, không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn về phía đối diện.
Cũng không biết có phải là do tác động tâm lý hay không, mọi người càng nhìn càng thấy quần áo của người nọ, thật sự có chút giống ảnh đế!
Chẳng là, chỉ nhìn thoáng qua, mọi người liền phủ nhận cái ý nghĩ không thực tế này.
Dụ ảnh đế có tiếng là thân sĩ ưu nhã, như thế nào lại biến thành một gã đàn ông ăn mì mà giống như ăn luôn cả chén?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Năm cô gái đang nghĩ ngợi, liền nhìn thấy một cái bình luận: 【 làn fans mười năm của ảnh đế phát biểu, không phải giống, này con mẹ nó chính là ảnh đế được không! Cái gì mà đại ca xã hội đen chớ, không phải ảnh đế nhà tôi thì tôi liền livestream ăn phân】
Chúng chị em: "???"
Cư dân mạng cũng lâm vào trầm tư.
Còn chưa trầm tư bao lâu, một số bình luận mới xuất hiện làm oanh tạc.
【 ngọa tào, bùm bùm! Áo thun xám có phải Dụ ảnh đế không thì tôi không biết, nhưng người mặc áo thun màu xanh bên cạnh kia chính xác là Cảnh Dư Cảnh thiên vương! Là fans trùm của Cảnh thiên vương, tuyệt đối sẽ không nhận sai!! 】
【 bên cạnh không phải là túi bện gì cả mà là túi xách nilon mới tung ra hồi năm ngoái của Balenciaga đó, có cần thiết phải dìm như vậy không ok? 】
*Tầm 27 - 28tr đó mấy bạn. 【 nói thật, mọi người không nhận chủ sở hữu của chiếc túi xách đắt tiền đó sao? Đây là lão công mà mọi người kêu hằng ngày đó! lão công quốc dân Lôi công tử, hiểu biết một chút đi 】
【 dây xích vàng là đại ca xác thật không sai, bất quá không phải là đại ca xã hội, mà là bất động sản đại ca lão công đó, là tổng tài của Lôi thị ST, là bố chồng của các bạn đó, Lôi Thắng Hổ [ đầu chó ]. Đừng hỏi tôi là ai, tôi chỉ là công nhân dọn gạch từ công ty bất động sản thôi [ trang web liên tiếp ]】
Vị này công nhân dọn gạch để lại một tấm hình của một tạp chí kinh tế rồi rời đi.
Nhóm cư dân mạng run rẩy mộ đôi tay, click mở.
Trầm mặc một lát, hoàn toàn nổ tung.