Toàn Thế Giới Đều Vì Ta Mà Tranh Giành Tình Cảm

Chương 65

Hiện tại Tống Nghiên cảm thấy suy đoán khi trước của Lục Trăn rất có đạo lý, cậu thật sự có thể là yêu.

Vì thế, cậu ôm tâm thái muốn học tập, nghiêm túc nghiên cứu Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ, kết quả không nghĩ tới, còn...... Khá hay, cậu một hơi xem liền năm tập!

Chẳng những xem một mình, còn lôi kéo Lục Trăn cùng nhau xem.

Hai người làm ổ trên sô pha, trong TV phát ra âm thanh già cỗi của phim truyền hình, ngoài cửa sổ mây đen dày đặc, bầu trời bị che phủ đến tối tăm, tiếng mưa rơi bùm bùm, trong phòng khách lại ấm áp mà tốt đẹp.

Lục Trăn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng gương mặt Tống Nghiên gần trong gang tấc.

Ánh đèn vàng miễn cưỡng chiếu vào gương mặt thiếu niên, khiến cho làn da trắng sứ nhiễm một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Mềm mại, sạch sẽ.

......

Tống Nghiên xem đến say mê, ngày hôm trước nhìn thấy 12 giờ mới bị Lục Trăn bắt lên giường, sang sáng ngày hôm sau lại bò dậy nhanh chóng mở TV.

Chính là đang thích thú xem phim, lại nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.

Thanh âm của viện trưởng tiểu lão thái truyền từ đầu bên kia: "Nghiên Nghiên, con gần đây có khỏe không?...... Có chuyện này, có người tới cô nhi viện hỏi thăm chuyện về con dó."

Tống Nghiên đột nhiên cảnh giác: "Người nào thế?"

Viện trưởng tiểu lão thái: "Bà cũng không biết, nhưng nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, bà không biết đã xảy ra cái gì, chuyện tốt hay là chuyện xấu, nên nhanh chóng gọi điện thoại cho con. Con trai, con nghĩ lại xem gần đây có phát sinh chuyện gì không? Như thế nào đang êm đẹp, lại có nhiều người tới hỏi thăm thân thế của con thế?"

Gần đây phát sinh chuyện gì?

Ngoại trừ đột nhiên biến thành con chó nhỏ, hình như không có gì khác.

Tống Nghiên suy nghĩ một chút, đột nhiên toát ra một ý nghĩ.

Hỏi về thân thế của cậu, có phải là cùng chủng tộc gì đó không?

Hoặc là, cha mẹ thân sinh của cậu?

Trong điện thoại, tiểu lão thái nói cũng không rõ ràng bao nhiêu, cô nhi viện ở gần khu Cảng Vọng Thành này, khoảng cách di bộ chưa tới mười phút.

Tống Nghiên nhanh chóng nói: "Nãi nãi bà chờ con, con lập tức tới đó một chuyến."

Tiểu lão thái: "Ai da, bây giờ trời mưa lớn như vậy......"

Tống Nghiên hướng mắt nhìn ngoài cửa sổ, "Không sao đâu, con ở gần đây."

Nói xong, cúp điện thoại, hỏa tốc thay quần áo, vọt vào toilet, chuẩn bị rửa mặt.

Mới vừa mở cửa liền sững sờ.

Trong phòng tắm, tiếng nước ào ào, tấm kính ngăn cách trong suốt bị sương mù mờ mịt bao phủ mông lung mà ái muội.

Lục Trăn chân trần đứng ở bên trong, cúi đầu, sườn mặt càng lộ vẻ lãnh đạm.

Vòi hoa sen xối ra một cột nước mảnh khảnh, chảy trên đầu của hắn, xuống người, theo đường cong cơ bắp đẹp đẽ nhưng không khoa trương chậm chạp chảy xuống.

Nghe được động tĩnh, hắn quay đầu, một đôi đen sâu thẳm trầm thấp quét qua.

Tống Nghiên đứng ở cửa, nhìn hắn chằm chằm suốt ba giây, mới giật mình phản ứng.

!!!

Cậu quay mắt đi rồi lắp ba lắp bắp: "A, thực xin lỗi."

Cậu che lại khuôn mặt nóng bừng, xoay người, muốn chạy ra ngoài.

Tiếng nước đột nhiên dừng lại, sau đó: "Tống Nghiên."

"Hả?"

Tống Nghiên theo bản năng đáp lời, lại không dám quay đầu nhìn lại.

"Giúp tôi lấy khăn tắm." Thanh âm Lục Trăn trầm thấp, ngăn cách với tấm thủy tinh nóng hổi hơi nước, chậm rãi truyền tới, "Ở bên tay trái em."

Tống Nghiên ngẩng đầu nhìn, do dự một chút, lấy cái khăn tắm nhanh chóng đưa qua.

Lục Trăn rũ mắt, nhìn thiếu niên cạnh cửa với đôi tai đỏ bừng, thật cẩn thận đưa khăn tắm trắng tinh tươm qua, cổ tay nhỏ gầy, các mạch máu lúc ẩn lúc hiện dưới lớp da, lộ ra màu xanh nhàn nhạt.

Tầm mắt hắn dừng trên cổ tay, vươn bàn tay to ra.

Tống Nghiên thấy đối phương nửa ngày không có động tĩnh, cánh tay ở giữa không trung dường như thúc giục mà quơ qua quơ lại, qua một giây, khăn tắm bị người ta nhận lấy, cùng lúc đó, đầu ngón tay nam nhân mang theo hơi ẩm lơ đãng mà cọ qua lòng bàn tay cậu, ngứa.

Mặt cậu...... Càng nóng, vèo vèo chạy trốn ra ngoài, đóng cái cửa lại cạch một tiếng: "Cái kia, tôi, tôi đi ra ngoài một chuyến!"

Cách hai cánh cửa, thanh âm Lục Trăn có chút mơ hồ: "Chờ tôi."

Tống Nghiên xua tay: "Không cần không cần, chỉ là tới cô nhi viện mà thôi, rất gần, tôi đi một chút rồi về!"

Dứt lời, không đợi Lục Trăn trả lời, liền ra ngoài.

-

Trong văn phòng viện trưởng ở cô nhi viện.

Viện trưởng tiểu lão thái thao thao bất tuyệt nói: "Hỏi cái gì hả? Rất nhiều! Chuyện lớn chuyện nhỏ đều hỏi một lần, hỏi bà như thế nào mà con tới cô nhi viện của chúng ta, sống ở trong viên bao lâu, khi còn nhỏ......"

Tống Nghiên trầm mặc một lát: "Đến mấy người."

"Ba người." Tiểu lão thái suy nghĩ một chút, "Nghiên Nghiên, không phải là bên cha mẹ thân sinh của con di?"

Tống Nghiên lắc đầu: "Không biết, nhưng mà......"

Trực giác của cậu mách bảo những người này có liên quan tới thân thế của mình.

Cậu không nói nữa, chuyển đề tài câu chuyện, hỏi: "Nãi nãi, bà có nhớ những người này trong như thế nào không?"

Viện trưởng tiểu lão thái nhớ lại một phen: "Không có gì đặc biệt, đúng rồi, cái người đứng ở giữa có đôi mắt rất nhỏ, hình như bà nghe người ta gọi hắn là Hoàng tổng."

"Hoàng tổng?"

Tiểu lão thái đột nhiên nhớ tới một việc: "Đúng rồi, lúc người nọ đi có để lại danh thiếp, bà đi tìm xem."

Mà liên tục mở mấy cái ngăn kéo, rốt cuộc ở trong góc tầng thứ hai tìm được một tấm danh thiếp nho nhỏ.

Tống Nghiên nhận lấy rồi nhìn vào, thở ra một hơi: "Há, thì ra là hắn!"

Tiểu lão thái: "Con quen sao?"

Tống Nghiên gật đầu: "Dạ, là ông chủ công ty mới của con!"

Viện trưởng tiểu lão thái xoa xoa trái tim, nở nụ cười: "Thì ra là ông chủ mới cua con nha, điều này cũng không có gì là lạ, cái gì mà số tiền, cái gì...... Ngạch, điều tra nhận chức!...... Làm ba sợ nhảy dựng, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, hại con tới đây một chuyến không được gì!"

Tống Nghiên cười hì hì: "Sao lại không được gì, con tới đây thăm lão nhân gia ngài không được sao, đáng giá lắm đó!"

Khuôn mặt già của tiểu lão thái cười tới nở hoa, "Cái thằng nhóc này, hôm nay ăn mật ong à? Vừa lúc chỗ này của bà hai lọ sốt thịt bò, cầm đi cầm đi!"

Tống Nghiên vui mừng: "Wow! Nãi nãi ngài quá hiểu con nha!"

Cầm lấy hai lọ sốt thịt bò, Tống Nghiên đắc ý mở dây kéo túi ra rồi bỏ vào trong, nhớ tới những lời vừa rồi của viện trưởng tiểu lão thái, cậu hỏi: "Đúng rồi, viện trưởng nãi nãi, con là tới cô nhi viện như thế nào?"

Tiểu lão thái: "Nhặt a! Lúc đó mới vào xuân chưa được bao lâu, thời tiết còn rất lạnh, ba mẹ của con cũng thật nhẫn tâm, thậm chí cũng không quấn vải vào cho con, chỉ có cái thân thể nhỏ bé này, khóc đến oa oa......"

Tống Nghiên không phải lần đầu tiên nghe chuyện cũ, nhưng thật là đầu muốn hỏi từ đầu tới cuối: "Còn gì nữa không?"

Tiểu lão thái: "Không còn nữa."

Dừng một giây, bà lại nói, "Đúng rồi, hình như bên cạnh có cái ổ chó."

Tống Nghiên: "......"

Tốt, cậu quả nhiên là chó tinh!

Không cần trốn chạy.

Tiểu lão thái tiễn cậu ra cửa, nhịn không được cứ nhắc mãi: "Mưa lớn như vậy, đừng chạy lung tung."

Tống Nghiên nhìn dưới chân mình, cơn mưa lớn làm mực nước dâng lên hai mươi cm, tiểu lão thái còn ở lải nhải: "Nhanh chóng trở về rồi tắm nước nóng."

Hiện tại Tống Nghiên nghe tới hai từ "tắm rửa" liền 囧, vừa nghe đến liền nhớ sự tình phát sinh sáng nay.

Cậu bung dù, nhanh chóng trở về: "Bà ơi mau vào đi, mưa lớn lắm."

Vậy mà tiểu lão thái còn ở sau người tê tâm liệt phế mà nhắc nhở cậu: "Trở về đừng quên tắm rửa nha!"

Tống Nghiên: "QAQ"

Thanh âm tiểu lão thái thanh quả nhiên có lực xuyên thấu, dọc theo đường đi, trong đầu cậu cứ quanh quẩn hai từ —— tắm rửa tắm rửa tắm rửa......

Chẳng những có văn tự, còn tự động não bổ ra hình ảnh.

Bất quá, người tắm rửa không phải là mình, mà là Lục Trăn.

Xung quanh tiếng mưa lớn rơi bùm bùm, cực kỳ giống vơi âm thanh của vòi sen lúc sáng nay......

Giọt mưa từ ven dù nhỏ giọt, rơi xuống mu bàn tay cậu, Tống Nghiên lại không thể tránh khỏi mà nghĩ tới đầu ngón tay lạnh lẽo mang theo độ ẩm cọ qua da mình......

Muốn chết muốn chết!!

Tống Nghiên hiện không rõ ràng lắm rốt cuộc mình bị làm sao vậy, chỉ cảm thấy càng nghĩ, lỗ tai càng nóng.

Nóng quá, cậu đột nhiên cảm giác hình như có chỗ nào không đúng, nhìn mặt đất gần trong gang tấc, lại cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo lông lông mềm mềm của mình.

"......"

Trời ạ, cậu lại biến thành chó rồi!!!

Tống Nghiên khẩn trương nhìn xung quanh bốn phía, nhẹ nhàng thở ra.

Còn may trời đang mưa, lại là cái khu phố cổ lạc hậu, lúc này một người đi đường cũng không có.

Cậu nhấc móng vuốt nhỏ lên và nhìn nó, cảm thấy thân thể mình hình như lớn hớn nha.

Bất quá, hiện nay cũng không phải thời điểm chú ý mấy cái này, cậu nhìn quần áo, cái ô cùng những đồ vật rớt một đống bên cạnh, cố sức với móng vuốt vào túi quần, ý định lấy điện thoại ra gọi cho Lục Trăn.

Nếu thật sự không mở khóa được, chỉ có thể chờ Lục Trăn gọi cho mình nha.

Bên ngoài trời mưa lớn như vậy, nếu như mình vẫn không liên lạc được với Lục Trăn, thì trong vòng nửa tiếng khẳng định cậu sẽ nhận được điện thoại của hắn.

Tống Nghiên nghĩ như vậy, yên tâm không ít.

Sắp chạm được điện thoại, lại nghe một trận tiếng bước chân dồn dập phía sau: "Nè, tránh ra!"

Tống Nghiên quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát hùng hổ chạy tới, cậu sợ tới mức co rụt móng vuốt lại, bốn cái chân ngắn nhỏ dùng sức giẫm một cái.

Ngay khi vị cảnh sát kia mới vừa chạy tới, liền nhìn thấy con chó nhỏ đứng gần đó phóng đi một cái vèo, không thấy nữa......

Hắn nhìn quần áo, dù, ba lô hỗn độn trên mặt đất, nói thầm hai câu: "Của ai đây, đồ vật rớt đầy đất, thiếu chút nữa bị con chó lấy đi rồi."

Nói xong, đánh giá xung quanh, lực chú ý bị cái túi tiền lộ ra hấp dẫn, ngồi xổm xuống, móc ra xem, là một cái điện thoại.

Đúng lúc này, màn hình sáng lên.

Hắn trả lời điện thoại: "Alo."

Đầu kia điện thoại trầm mặt trong chớp mắt, thanh âm bốc lên hơi lạnh: "Anh là ai?"

Hắn bị dọa nhảy dựng, trong gió rét không nhịn được mà rung mình một cái: "Không phải, tôi mới vừa nhặt được...... Anh là bạn của người này sao?...... Quần áo giày dù ba lô gì đó đều ở chỗ này, cũng không biết là như thế nào...... A, tôi ở......"

-

Tống Nghiên cảm thấy mình chạy trốn thật nhanh nha!

Thời điểm làm người đã chạy rất nhanh, lúc này thành chó, tốc độ quả thực không thay đổi gì.

Vài giây cũng đã chạy như bay rồi...... Ách, cậu cũng không biết mình chạy như bay tới chỗ nào rồi nữa, một bên chạy một bên nhìn mọi thứ xung quanh, dưới chân nhất thời không chú ý, tõm một tiếng.

...... cậu rớt vào trong nước rồi!

Độ sâu của mực nước này đối vơi cậu mà nói không đáng kể gì, nhiều lắm ngập đến cẳng chân, nhưng hiện tại cậu chỉ có hai cái bàn tay lớn, hai cái chân lại ngắn khủng khiếp...... Phành phạch nửa ngày cũng không giẫm tới mà.

Quan trọng nhất chính là cậu căn bản sẽ không bơi được!

Tống Nghiên hoảng sợ cực kỳ, cậu dùng hết toàn lực, bốn móng vuốt không ngừng bay nhảy, thân mình lại không chịu khống chế mà chìm xuống.

Mắt thấy nước sắp ngập qua miệng cậu, may mà lúc này, không biết từ chỗ nào trôi tới một tấm ván xốp, cậu nhanh chóng mua may hai chân trước, nắm chặt lấy tấm ván.

Hô, nguy hiểm thật.

Nếu như bị chết đuối trong một con mương nhỏ, kia cũng quá mất mặt rồi.

Mưa to bàng bạc.

Trên đường căn bản không thấy bóng người, cho dù có một hai thân ảnh, cũng là bung dù vội vàng đi qua, căn bản không chú ý đến bên cạnh chỗ trũng của một công trường hẻo lánh, có một con Tiểu Cẩu Tử lẻ loi.

Mây đen giống như một bức màn sân khấu khổng lồ, bao phủ trên không trung, đen ngòm mà âm trầm.

Tống Nghiên duỗi hai cái chân ngắn ra, nắm chặt lấy ván xốp.

Cô đơn, sợ hãi, rét lạnh, tất cả cảm xúc dồn nén vào người cậu.

Trong nháy mắt, cậu phảng phất nhớ về trận lũ lụt vẫn còn khắc sâu trong lòng khi cậu còn bé.

Những đứa trẻ bên cạnh đều được ba mẹ đón về, cậu cùng với những đứa nhỏ trong cô nhi viện run bần bật mà ôm lấy nhau, mở to từng đôi mắt hoảng sợ, bất lực chờ đợi cứu viện của đội phòng cháy chữa cháy.

Lúc ấy, những người bạn ở cô nhị viện đều bồi bên người cậu, Viên Uy, Triệu Hưng Nghiệp...... Còn có viện trưởng nãi nãi.

Nhưng hiện tại, chỉ có một mình cậu.

Chẳng những không có người cùng cậu cùng nhau chờ đợi, càng sẽ không có người tới đón cậu.

Tống Nghiên mơ màng mà nghĩ, lại mơ hồ nghe một tiếng âm thanh quen thuộc, kèm theo sự vang vọng của tiếng mưa rơi, xa xa mà truyền vào tai cậu.

"Tống Nghiên."

Tống Nghiên mở to đôi mặt mờ mịt, lọt vào trong tầm mắt là một đôi giày da sang quý, không sáng bóng như thường lệ do còn dính bùn lầy quanh đó, trên ống quần cũng có.

Nước mưa cùng nước bùn hòa tan vào nhau, có vẻ chật vật lại gian nan.

Giây tiếp theo, chủ nhân đôi giày da không chút do dự dẫm vào vũng nước đọng bẩn thỉu.

Giày cùng ống quần bị nước bẩn bao phủ.

Ngay sau đó, một đôi bàn tay to ấm áp vòng lấy cái bụng lạnh băng của cậu, đem toàn bộ thân cậu ôm vào lồng ngực.

Nam nhân lấy tây trang bọc cậu lại, dùng nhiệt độ cao hơn một chút sưởi ấm cơ thể lạnh băng của Tống Nghiên.

Lỗ tai Tống Nghiên dựa sát vào ngực hắn, cách chiếc áo sơmi lụa mịn màng, lồng ngực hắn hơi hơi chấn động, thanh âm trầm thấp run rẩy thì thầm từ trên cao: "Tìm được em rồi."

Hóa ra, lúc này đây, thật sự có người tới đón cậu.

-

Trên thực tế, Tống Nghiên cũng không chạy quá xa.

Một lúc sau, đã bị Lục Trăn che chắn trở về nhà.

Dọc theo đường đi Tống Nghiên đã bị cảm động muốn thò đầu ra ngoài ngao ô hai câu, lại bị một đầu ngón tay Lục Trăn chọc trở về: "Đừng ra, bên ngoài lạnh lẽo."

Tống Nghiên đành phải kìm nén sự vui sướng ngập tràn, ngoan ngoãn ghé vào ngực hắn, thẳng đến khi về đến nhà cái đầu nhỏ mới vèo một cái thoát ra từ bên trong tây trang của hắn.

Rướn cổ nhìn phía hắn.

Có lẽ là bởi vì dầm trong mưa quá lâu, cả người hắn ướt đẫm, vài sợi tóc dán lên trán, những giọt nước trên khuôn mặt gầy gò lạnh lẽo lại hiện rõ hơn.

Vài giọt nước theo cằm chảy xuống mặt đất, một số giọt nước theo cổ, hầu kết thong thả uốn lượn chảy xuống tới xương quai xanh gợi cảm, thấm vào bên trong chiếc áo sơ mi lộ ra một nửa trong suốt.

Tống Nghiên nhìn chằm chằm một lát, vươn hai cái móng vuốt nhỏ, cọ cọ bò đến xương quai xanh của nam nhân, đệm thịt mềm mại đặt lên giọt nước.

Lục Trăn ôm cậu đến phòng tắm: "Đừng quậy, tắm rửa trước đã."

Tống Nghiên hoàn toàn không quan tâm tới hắn, chỉ ỷ vào hiện tại mình là một con chó nhỏ, đem đầu nhỏ nghiêng qua một bên, quang minh chính đại cọ cọ hai má Lục Trăn.

Dùng đôi tai lông xù xù cọ còn chưa đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lông cũng với qua, thân mật mà cọ trái cọ phải.

Cọ xong, Tống Nghiên cảm thấy hình như chưa biểu đạt đủ sự vui vẻ của mình.

Cậu suy nghĩ một chút, len lén nhìn Lục Trăn, thật cẩn thận mà vươn đầu lưỡi, liếm lấy gương mặt nam nhân.

À, cậu hiện tại là con chó nhỏ mà, thời điểm cảm động liếm gương mặt bạn tốt cũng là bình thường thôi.

Bàn tay to của nam nhân đang ôm cậu đột nhiên siết chặt, nghiến răng: "Tống, Nghiên!"

Tống Nghiên hiện tại một lòng chìm đắm trong giả thiết mình là chó, hoàn toàn không để ý tới cảnh cáo về sự nhẫn nhịn của nam nhan, lại lần nữa vươn đầu lưỡi nhỏ phấn nộn nộn, vui sướng mà liếm mặt hắn.

Dù sao cậu cũng là chó, Lục Trăn sẽ không thể làm gì cậu được.

Hì hì.

Hở, không đúng!

Đang liếm liếm, Tống Nghiên phát hiện không đúng rồi.

Con chó nhỏ đâu rồi?

Cậu cậu cậu, cậu như thế nào biến thành người rồi!

Lục Trăn mặt mày đen ngòm nhìn thiếu niên trước mặt.

Thân mình ướt dầm dề, không có mặc quần áo, cánh tay tinh tế trắng trẻo lười biếng vòng qua cổ hắn, đôi mắt mở to giống như nai con, vô tội mà nhìn hắn.

Thiếu niên đột nhiên phản ứng, phát ra một tiếng kinh hô nho nhỏ, lập tức giống như chim sợ cành cong, nhanh chóng bay ra, đỏ mặt trốn ra bên ngoài.

Lục Trăn duỗi tay, chuẩn xác không sai chế trụ lấy cổ tay của cậu, mạnh mẽ dùng lực kéo người vào trong vòng tay, rồi sau đó bóp vòng eo mảnh khảnh của cậu, đem người cậu áp trên vách tường phòng tắm.

Phía sau Tống Nghiên là vách tường lạnh băng, cậu bị kích thích không nhịn được mà run rẩy, trước người là một mảnh nóng bỏng.

Cậu kinh ngạc giương mắt, đối diện với hốc mắt đỏ tươi của nam nhan, ánh mắt thâm u, lộ ra một chút ẩn nhẫn cùng khắc chế.

Tầm mắt Lục Trăn đảo qua từng tấc từng tấc trên người thiếu niên, khí tức bất ổn mà thở hổn hển, hầu kết gian nan lăn lên lăn xuống.

Tống Nghiên có chút sợ hãi mà giãy giụa, tiếng nói run run: "Lục Trăn......"

Thanh âm run rẩy mang theo một phần nào đó khiến người ta mê hoặc, hoàn toàn chặt đứt một dây phòng thủ cuối cùng trong đầu của Lục Trăn, hắn cong lưng, cúi người.

Tống Nghiên mới vừa phun ra hai chữ này, liền cảm giác bên hông bị bàn tay to bóp đến đau đớn, ngay sau đó, nam nhân đột nhiên cúi người, hung hăng hôn lên môi cậu.

- -----------------------------------------------

Thiệt không biết khi nào hai người mới xác định quan hệ.
Bình Luận (0)
Comment