Khoảng thời gian này Phương Phương đều sống trong cảm giác sám hối.
Cô rốt cuộc làm sai điều gì, cơ hội gặp idol hoàn mỹ như vậy mà!!!
Sám hối thật nhiều ngày, làm cái gì cũng ủ rũ, mãi đến khi Gia Thụy đâm cô một cái nói là cuộc chiến đua top* gặp an nguy, cô mới vực dậy tinh thần, tích cực tham gia sự nghiệp đua top.
*打榜: lúc trước mình không hiểu từ này nên để nguyên từ QT là "đánh bảng", nay mình xin sửa lại là "đua top" tức là leo hạng cho nghệ sĩ. Xin lỗi mấy bạn, không biết lúc trước mấy bạn có hiểu không, sau này mình sẽ sửa lại toàn bộ nhá. Một lần nữa bắt đầu đua top mới phát hiện tình hình thật sự không lạc quan, đặc biệt là giải thưởng có trọng lượng người mới xuất sắc nhất của năm này, hai ngày trước con yên ổn ở vị trí thứ nhất, lúc này nhìn lại, đã bị quán quân Lương Nguyên Lâm của chương trình《 Cất Cánh Đi Thần Tượng 》 đoạt lấy, hơn nữa bỏ xa một số phiếu rất lớn.
Thanh âm Gia Thụy rất sốt ruột: "Hiện tại các thành viên trong nhóm đều vội vàng đua top, ngay cả hai vị thổ hào kia cũng đã ra trận cùng với chúng ta."
"Hai thổ hào" chính là hai người một trước một sau quyên mười vạn cho hoạt động của người hâm mộ tiến hành tuyên truyền idol, hai người này ngày thường rất bận rộn, tuy lúc trước đã gia nhập nhóm hội viên, nhưng rất hiếm khi ngoi lên, ngoại trừ thời điểm cung cấp bức hình mới và đi theo mọi người liếm màn hình, câu nói được nhắc tới nhiều nhất chính là —— có còn tiền không?
Hai ngày nay tình thế đua top không tốt, hai người này liền tự mình xắn tay áo lên, tự mình ra trận đua top.
Gia Thụy lại nói: "Phương Phương cậu không biết đâu, tối hôm qua hai người bọn họ thức tới hai ba giờ sáng mới ngủ, sáng sớm hôm nay lại bò dậy tiếp tục làm việc. So với chúng ta còn chiến đấu dữ dội hơn nhiều!"
Phương Phương nhanh chóng chạy vào trong nhóm, quả nhiên, mới sáng sớm hai vị thổ hào này đã bắt đầu đua top, một bên đua top một bên nhàm chán mà xỉa xói lẫn nhau.
Bé con là giỏi nhất: Lão Dụ, ngươi có ổn không đó, mất bao lâu để gọi được mười số thế? Già rồi sức khỏe kém sao?
Dụ: Cút.
Bé con là giỏi nhất: Cho ngươi một vài hình ảnh của bé con để nâng cao tinh thần nè [ mỉm cười ]
[ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Thời điểm Phương Phương vào xem, vừa vặn nhìn thấy vị thổ hào này tung ra hình chụp, đắc ý mà liếm màn hình, lúc nhìn thấy tấm hình cuối cùng liền vô cùng sửng sốt.
Đây là ảnh chụp khi nào thế?
Chưa từng thấy qua nha!
Đang suy nghĩ thì hiện lên tin nhắn của Gia Thụy: 【 Phương Phương, cậu thấy bức ảnh cuối cùng của đại lão gửi lên chứ! 】
Phương Phương: 【 thấy rồi, là hình ảnh riêng tư gần đây chưa thấy qua. 】
Gia Thụy: 【 đờ mờ! Cậu nói xem vị đại lão này có phải là nhân viên bên người bé con không? 】
Trên thực tế hai người cũng đã từng thảo luận vấn đề này, nhất trí cho rằng hai vị thổ hào này thường tới đây tung hình ảnh rất có thể là người trong nghề.
Lần này không cẩn thận tung lên bức ảnh riêng tư ở hiện trường, từ đó có thể lờ mờ đoán được thân phận.
Đang thảo luận, hình như bên kia cũng đã phát hiện ra bức ảnh có chút sai sai nên lập tức rút lại.
Phương Phương: 【 a a a tại sao lại rút lại chứ!! Bức ảnh đó đẹp như vậy!! Thiếu niên bé con mặc đồ trắng nha, góc nghiêng tuyệt mỹ như thế! 】
Gia Thụy: 【 này em yêu, chị đây là lưu về rồi ha ha ha ha ha ha 】
Phương Phương: 【 hay lắm, chị em tốt! 】
Phương Phương: 【 thôi nói sau, mẹ tới cũng đang đua top, để tớ giúp bà ấy đăng nhập tài khoản đã. 】
Gia Thụy: 【??? Dì...... Còn đang nhập diễn sao??? Ha ha ha ha ha ha ha 】
Phương Phương: 【............】
Gia Thụy: 【 này này? Mấy cái dấu ba chấm đó là ý gì? Chẳng lẽ là sự thật? Này cậu đừng làm tớ sợ nha! 】
Phương Phương không trả lời, cô đã chạy đến chỗ mẹ mình Lưu nữ sĩ giúp bà đăng nhập tài khoản, sau vài phút làm mã xác minh vân vân các kiểu rồi mới hoàn thành.
Lưu nữ sĩ vô cùng cao hứng, đối với điện thoại rống lên: "Các vị hàng xóm ơi, có nghe được không, tất cả mọi người toàn bộ đến nhà tôi đi, con gái tôi sẽ giúp mọi người đăng nhập đua top! Nhà tôi ở tòa nhà thứ 3 căn số 2......"
Phương Phương: "???"
Mười phút sau, một nhóm cô dì chú bác đứng ở phòng khách nhà cô mồm năm miệng mười:
"Này con gái, cái này làm sao?"
"Một số điện thoại có thể đăng ký nhiều tài khoản không?"
"Muốn chuyển tài khoản thì làm thế nào?"
"Sao còn muốn bà đây gặm cái mã xác nhận này? Này, kính viễn thị của tôi đâu......"
Phương Phương: "......"
"Khụ, các vị hàng xóm láng giềng, mọi người ngồi xuống đi! Nghe con nói này, một số điện thoại có thể đăng ký hai tài khoản để đua top, sau khi đăng nhập sẽ xuất hiện một giao diện, góc trên bên phải có một cái nút "thiết lập", nhìn thấy không, nhấn vô cái này......"
Phương Phương nói tới miệng lưỡi khô khốc, rốt cuộc cũng giảng dạy xong cho nhóm hàng xóm láng giềng này, đang muốn uống miếng nước để giải khát, liền nhìn thấy một ông bác lắc lư di đến trước mặt cô: "Con gái, có thể phiền con hướng dẫn giáo trình vào trong nhóm này của bác không, đám bạn của bác đã về hưu rồi không có việc gì để làm, bác rủ cái đám đó cùng đua top với bác!"
Ánh mắt Lưu nữ sĩ sáng lên: "Đúng vậy! Ông từng là chỉ huy đại đội trước khi về hưu mà, không nói tôi cũng quên mất!"
Phương Phương nhìn một nhóm người khuôn mặt già như được tiêm máu gà, phát ra cảm thán hổ thẹn: "...... Mọi người...... Cũng quá liều mạng rồi!"
Lưu nữ sĩ trợn mắt liếc cô một cái: "Đã ra trận thì phải dốc toàn quân! Nghiên Nghiên nhà chúng ta còn đang kém phiếu so với người phía trước kia? Nói thêm, Nghiên Nghiên vì việc này cũng đã gửi hết một vòng bạn bè, chúng ta còn không nhanh chóng xuất toàn lực sao?"
Trên thực tế, Tống Nghiên không chỉ gửi một vòng bạn bè, cũng đã đăng Weibo.
Võ ca cố ý gọi điện thoại tới để giải thích chuyện này, đại ý là Lương Nguyên Lâm bên kia lưng dựa công ty lớn, giải thưởng người mới xuất sắc nhất có thể sẽ không có được, cho nên trước tiên cũng phải dự phòng, nhưng mà, cho dù không thể đoạt giải, ít nhiều gì cũng phải làm một số điều tích cực để thu hút.
Vì thế Tống Nghiên vội vàng viết ra một bài văn ngắn, sau đó gửi đến các vòng bạn bè và trang Weibo chính thức.
Mới vừa gửi xong, liền nhận được điện thoại của viện trưởng nãi nãi.
Mang khăn quàng cổ và khẩu trang vào, cùng Lục Trăn cùng nhau đến cô nhi viện, mới vừa bước vào sân liền nhìn thấy một cây đại thụ nằm trên mặt đất.
Ước chừng cao mười mấy mét, gần như kéo dài toàn bộ con đập, tán cây đập vào bức tường bên ngoài khu vui chơi, những nhánh cây dài đập vào trung tâm con đập, có một cái hố rõ ràng ngay tại ngay gốc rễ bị bứng lên.
Tống Nghiên nhìn một màn trước mắt này, có chút không lấy lại tinh thần: "Nãi nãi, chuyện này......"
Viện trưởng tiểu lão thái thở dài: "Đêm qua bị gió to quật ngã, hazz, bão táp diễn ra nhiều ngày như vậy, bà nhìn là biết chẳng có chuyện gì tốt cả, con nhìn xem, cây ngô đồng già của chúng ta cũng đã bứng gốc luôn rồi!"
Tống Nghiên nhíu mày: "Sao lại bị quật ngã như vậy chứ?"
Lực chú ý của tiểu lão thái lập tức bị dời đi, bước từng bước nhỏ đến chỗ rễ cây: "Hazz, gốc rễ bị thối rữa rồi, nếu không sẽ không có khả năng bị gió quật ngã."
Tống Nghiên ngồi xổm xuống, duỗi tay.
Quả nhiên, một mảnh gỗ bị bóp vụn mà không cần dùng bất cứ công phu gì.
Cậu vô cùng đau lòng, "Cây ngô đồng này đã sống chung với chúng con nhiều năm rồi."
Tiểu lão thái: "Đúng vậy, khi con còn nhỏ còn nghịch ngợm leo cây! Mông bị đánh đến nở hoa rồi mà còn không nghe."
Lục Trăn đứng ở ngoài gọi điện thoại, kêu Lý đặc trợ gọi người tới đây dọn dẹp, mới vừa cúp điện thoại, liền nghe những lời này của tiểu lão thái, nghiêng người liếc mắt nhìn cậu một cái, cong môi: "Còn có thể leo cây?"
Tống Nghiên đắc ý hất cằm lên: "Không đúng đâu nha! Tôi khi còn nhỏ phải nói là leo cây vô cùng lợi hại, nói đứng thứ hai không có ai đứng thứ nhất! Viên Uy Triệu Hưng Nghiệp lớn hơn tôi mấy tuổi, cũng không thể trèo lên nha!"
Cậu vừa nói như vậy, tiểu lão thái cũng hứng thú: "Ồ nha, Nghiên Nghiên lúc ấy leo cây giỏi vô cùng, thắng thật nhiều giấy gói kẹo."
Lục Trăn hơi khó hiểu: "Giấy gói kẹo?"
Tống Nghiên cười tủm tỉm: "Đúng rồi! Khi còn nhỏ không được ăn kẹo, lại thèm vô cùng, mọi người ở ven đường nhặt lấy giấy gói kẹo đủ màu sắc tích cóp lại, vừa có thể chơi vừa có thể nhìn đã thèm. Tôi còn thắng sạch sẽ lấy hết những cái giấy gói kẹo mà mấy bạn nhặt được!"
Tiểu lão thái cũng nhớ tới hồi ức xa xôi này, khuôn mặt già nua dần dần hiện ra nụ cười hiền từ, ngẩng đầu vừa định nói gì đó, lại thấy nam nhân cao lớn đối diện quay đầu đi, rũ mắt nhìn Tống Nghiên, đôi mắt thần sắc đạm mạc cũng nhiễm một tầng ý cười nhu hòa.
Tiểu lão thái ngây người một chút, dạo qua một vòng ánh mắt của hai người, lại cười lắc lắc đầu, lắc lư chống gậy đi từng bước tới chỗ bọn nhỏ đang chơi đùa.
Tống Nghiên hoàn toàn không phát hiện khác thường, còn sôi nổi kể lại những sự việc lúc còn nhỏ với Lục Trăn, kể chuyện ánh mắt sáng rực lên: "Đúng rồi, khi tôi còn nhỏ còn khắc tên mình lên cây ngô đồng này đó!"
Cậu tràn đầy phấn khởi cúi người xuống, dọc theo thân cây lật trái lật phải, "Ủa, chỗ nào ta?"
Lục Trăn nhấc chân, đi hai bước, ngồi xổm xuống, tầm mắt nhìn lên phía trên một chút.
Duỗi tay, sờ lên thân cây lồi lõm: "Chỗ này?"
Tống Nghiên đến gần, cúi đầu nghiêm túc nhìn vài lần, thanh âm đột nhiên cất cao vài độ: "Đúng đúng đúng! Chính là chỗ này!"
Cậu hưng phấn vươn tay, ngón tay xoa xoa vết khắc đã nhạt "Tôi khi đó mới học viết chữ chưa được bao lâu, thừa lúc viện trưởng nãi nãi không chú ý, trộm đem con dao nhỏ tới đây lặng lẽ khắc lên."
Tống Nghiên liếc nhìn bên trái bên phải một cái, phóng thấp thanh âm, "Viện trưởng nãi nãi cho tới bây giờ còn chưa biết đâu."
Lục Trăn cười một cái, thấp giọng: "Nghịch như vậy? Không có gì lạ khi bị đánh đòn."
Ngón trỏ của hắn dịch lên hai tấc, đặt phía trên chữ "Tống", rồi sau đó vuốt qua nét bút non nớt của thiếu niên đến khi chạm đến chữ "Nghiên", lòng bàn tay ôn nhuận lơ đãng cọ qua đầu ngón tay của thiếu niên.
Phảng phất mang theo hương vị ngô đồng thanh đạm.
Đầu ngón tay của Tống Nghiên có chút ngứa, mấy ngón tay khác không tự chủ được mà cong lại.
Cậu không được tự nhiên mà khụ một tiếng, "Ừm, đúng vậy, khi còn nhỏ tôi rất nghịch."
Nói xong, liếc mắt nhìn cây đại thụ ngã trên mặt đất, ánh mắt có chút cảm khái: "Bất quá hiện tại có muốn nghịch cũng không có cơ hội."
Trong lúc nói chuyện, một đám người bước vào, không bao lâu liền đem cây đại thụ ngã xuống đất xử lý sạch sẽ, Tống Nghiên nhìn cái sân đột nhiên trống rỗng, nhớ tới những cảnh lúc còn nhỏ chơi đùa quanh cái cây, đang rất thương tâm.
Bất quá, mới vừa thương tâm chưa được bao lâu, liền thấy một nhóm người mang theo xẻng cùng với những dụng cụ khác, người phía sau mang theo một cái cây nho nhỏ, gốc rễ cùng với đất được một cái bao nilon lớn bọc lại cùng nhau tiến vào.
Lục Trăn nghiêng đầu nhìn cậu, cong cong môi: "Muốn nghịch vẫn có cơ hội."
"Hả?"
Lục Trăn không nói nữa, chỉ đứng dậy, đi đến bên cạnh nhóm người này, đạm mặt thấp giọng nói vài câu.
Công việc của những người này lập tức bận rộn lên, có người đưa cho hắn một cái xẻng rồi ở giữa không trung khoa tay múa chân, tựa hồ như đang dạy hắn cách sử dụng.
Lục Trăn gật đầu, tỏ vẻ đã biết, cởi áo khoác ném lên cái ghế bên cạnh, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, cầm cái xẻng đi đến chỗ cái hố lúc trước.
Tống Nghiên phục hồi lại tinh thần: "Lục Trăn?"
"Hửm?"
"Anh muốn trồng một cây con mới sao?"
"Ừm."
Lục Trăn không nói nhiều, trực tiếp làm bộ dáng của công nhân, khom lưng, đào một cái hố mới rồi lấp đi cái hố cũ bên cạnh.
Thời điểm mới bắt đầu còn rất là ngượng tay, làm còn bị vấp ngã.
Nhưng càng về sau lại càng thuần thục.
Tống Nghiên đứng cách đó không xa, nhìn hắn khom lưng, đạm mặt, lặp lại động tác xúc đất, trông rất tập trung.
Cậu giật giật môi, "...... Lục Trăn."
Lục Trăn dừng động tác, nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: "Lại đây giúp một tay."
Tống Nghiên dừng lại, rồi sau đó cong con mắt nhanh chóng gật gật đầu: "Ừm ừm!"
Khi đến gần, Lục Trăn hất cằm chỉ về cây giống có đường kính chưa tới 10cm: "Cây ngô đồng này năm nay đã ba tuổi, lại qua hai mươi năm nữa là có thể lớn như cũ rồi."
Hắn dùng tay ra hiệu một cái, quay đầu lại đối mặt với Tống Nghiên, "Đến lúc đó, em muốn nghịch như thế nào cũng được."
Tống Nghiên tính toán, hai mươi năm nữa sao!
Cậu trưng khuôn mặt cay đắng, "Tới lúc đó tôi thành ông già rồi, sao mà nghịch được nữa chứ!"
Lục Trăn bật cười: "Mới 40, sao mà thành ông già được?"
Tống Nghiên nghĩ tới hai mươi năm sau, có chút hạnh phúc: "Rèn luyện thân thể thật tốt, hẳn là lúc 40 tuổi sẽ không khó để leo cây, chỉ sợ tới lúc đó không thể xuống được."
Lục Trăn cầm lấy cái xẻng, nhàn nhạt nói, "Cứ nhảy xuống là được."
Dừng lại, "Tôi sẽ ở dưới tàng cây đỡ lấy em."
Tống Nghiên ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Lục Trăn đã lại lần nữa khom lưng, nghiêm túc trồng cây.
Mùa đông ở Bình Thành rét lạnh, giờ phút này hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên trán lại rịn ra một chút mồ hồi nhễ nhại, nghiêng người sang một bên, một mạt tro đen trên sống mũi dễ dàng nhìn thấy.
Quần áo giày dép cũng dính một chút bùn đất còn mới.
Tống Nghiên cúi đầu, đuôi lông mày nơi khóe mắt chậm rãi cong lên, nhỏ giọng không ai nghe thấy mà "ừ" một tiếng.
Nửa tiếng sau, một cái cây ngô đồng nho nhỏ thay thế cho cây ngô đồng lúc trước, thẳng tắp đứng trong cái hố.
Nhân viên công tác giết côn trùng và thụ tinh, lại lấy công cụ cố định thân cây, vây quanh lấy cái cây đó.
Lục Trăn cầm lấy chiếc áo khoác, nhìn vào đôi mắt đầy phấn khích của Tống Nghiên, cười hỏi: "Thích không?"
Tống Nghiên quay đầu lại, nhìn hắn, nhẹ giọng nói, "Thích."
Qua vài giây, giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng vang lên trong không khí tỏa ra mùi thơm của đất: "Em trả lời, là câu hỏi ngày hôm qua của anh."
Đôi tay đang mặc áo của Lục Trăn hơi dừng lại.
Hắn đột nhiên giương mắt, thẳng tắp nhìn về phía thiếu niên đứng đối diện cách đó hai mét.
Câu hỏi ngày hôm qua?
—— em thích tôi không, Tống Nghiên? ——
Tống Nghiên cúi đầu, đi đến trước mặt hắn, duỗi tay mặc áo khoác vào cho hắn.
Ngón tay của cậu chạm vào nút thắt chiếc cà vạt không biết méo xệch từ khi nào, chỉnh lại cho thẳng một chút.
Tống Nghiên có chút khẩn trương.
Lỗ tai đã một mảnh đỏ bừng, móng tay vô ý thức cuộn vào lòng bàn tay đầy mồ hôi, yên lặng hít sâu hai lần, dũng cảm ngẩng đầu lên, đối diện với tròng mắt đen sâu không thấy đáy của hắn.
"Thích."