【 Hùng gia mới vừa nói cái gì đó? 】
【 tôi cũng không nghe rõ......】
【 nhóm đồng bào ơi! Hiện tại trọng điểm không phải là Hùng gia nói cái gì! Hai mắt các ngươi có nhìn rõ ràng Hùng gia rốt cuộc đang làm gì không! 】
【 tôi nhìn lầm rồi sao? Ông ấy lấy quạt Yêu Vương, quạt gió cho SY??? 】
【 quạt gió? Cười đến rụng răng ha ha ha ha ha! 】
【 tôi cũng cười chết ha ha ha, Hùng gia đây là đối phó với Tống Nghiên sao! Truyền thuyết nói rằng quạt Yêu Vương uy lực thật lớn, chỉ cần quạt nhẹ nhàng một chút như vậy thì sẽ nổi lên một trận gió mạnh, ngay cả con yêu nghìn năm tuổi cũng không có sức mạnh chống trả, chứ đừng nói tới một con tiểu yêu có tuổi đời vài chục năm như Tống Nghiên, chỉ sợ sẽ lập tức mất mạng. 】
【 chậc chậc chậc, thật thảm! Hùng gia đã quạt bao nhiêu lần rồi? Một hai ba bốn......】
【 hô, sao tôi lại cảm giác rằng Hùng gia không phải sử dụng pháp khí, mà là...... Thật sự dùng quạt để quạt nha! 】
【 không có khả năng! Tống Nghiên là cái thứ gì cơ chứ, thế nhưng muốn Hùng gia của chúng ta quạt? Cha cậu ta là ai! 】
【 được rồi, lầu trên sao lại nói bậy như vậy? Đừng có làm loạn tiết tấu! Dùng quạt để quạt sao? Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng không bao giờ có khả năng đó! 】
Chúng yêu hết sức ồn ào nhốn nháo, trong màn hình thì thiếu niên mở miệng.
Cậu ngượng ngùng sờ sờ lỗ tai, giọng nói trong sáng như trẻ vị thành niên truyền tới: "Ông à, con không nóng, cảm ơn ông."
"À, không nóng sao?" Hùng lão nhân gia cười đến vẻ mặt hiền từ, "Ha hả, chờ chút nữa ngài nóng lão lại quạt cho ngài."
Nói xong, thật cẩn thận cất quạt Yêu Vương.
Chúng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp:
【......】
【......】
【......】
Mọi người trầm mặc, hơn nửa ngày mới có một con yêu yếu ớt nói: 【 cái kia, hình như thật sự là dùng quạt để quạt mà thôi......】
【 Hùng gia sao lại thế này! Nói là kiên quyết sẽ không cho tên tiểu tử này bước vào đây một bước mà! Sao lại cất chiếc quạt đi rồi! 】
【 đệt, ta đây muốn chửi thề rồi đó! Này con mẹ nó là hướng đi huyễn hoặc gì vậy? Không có bệnh gì đi! 】
【 mọi người bình tĩnh một chút! Mục đích của chúng ta không phải trừng phạt Tống Nghiên, mà là tìm được Yêu Vương nha! 】
【 +1! Hiện tại ai quan tâm tới cái gì Tống Nghiên hay không Tống Nghiên! Tìm được Yêu Vương mới là đại sự số một của Yêu tộc chúng ta! 】
【 đúng, sự tập trung của mọi người không cần bị con tiểu yêu đó dời đi! 】
【 hở, đồng chí phóng viên đâu rồi? Sao không nói gì hết vậy? 】
【 đúng vậy, sao mà không nghe Ân Vũ nói chuyện? Ở đâu rồi?? 】
Đại quân đạn mạc cãi cọ ầm ĩ, nhưng Ân Vũ vẫn là không hé răng.
Trên thực tế, cô đâu chỉ không có hé răng, cô ấy như thể không di chuyển được.
Chuẩn xác mà nói, kể từ lúc Tống Nghiên bước vào hiện trường trong nháy mắt kia, cô giống như đang bị ma pháp thôi miên, hai con mắt dại ra dính vào thiếu niên từ cửa bước vào, vẫn không nhúc nhích.
Cô tuy là phóng viên tiếng tăm lừng lẫy cua Yêu tộc, nhưng rốt cuộc và là một con tiểu yêu với tu vi chưa tới nghìn năm, không giống Hùng gia chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra thân phận của Tống Nghiên, chỉ là dùng ánh mắt trầm mê nhìn cậu, trong lòng cô dâng lên một loại bản năng muốn thân cận và hướng tới.
Nói thật, Ân Vũ trước kỳ phát sóng trực tiếp này đã làm rất nhiều công khóa, bao gồm những chương trình của Tống Nghiên cô cũng đem xem qua một làn từ đầu tới cuối, tuy rằng thiếu niên diện mạo xinh đẹp, nhưng là một phóng viên thành thục của Yêu tộc. nội tâm của cô không hề dao động.
Nhưng hiện tại......
Nội tâm của cô đã rít gào giống như con chuột đất.
Quá xinh đẹp rồi! Quá đáng yêu rồi!
Sao trên đời này lại có một thiếu niên đẹp trai đang yêu như vậy chứ!
A a a mỗi sợi tóc đều lộ ra đáng yêu luôn!
Ân Vũ hiện tại đâu thèm quan tâm tới cái gì mà phát sóng trực tiếp nữa!
Cô chỉ ngừng thở, hai con mắt sáng lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang bị các thành viên của đội thực thi pháp luật vây quanh, không biết qua bao lâu, mặt cô bị nghẹn đến mức đỏ bừng, mới nhớ hình như nãy giờ mình quên thở rồi......
Cô nhanh chóng hít vào một hơi, sau đó...... Toàn bộ thân chim trở nên...... Cứng đờ.
Trong không khí, một mùi thơm kỳ lạ hấp dẫn khiến người ta mê muội hòa trộn vào với một nguồn linh khí nồng đậm, theo đường hô hấp của cô mà lan ra khắp người......
Trời ơi!!!
Ân Vũ một bên khiếp sợ, một bên dùng mũi cố sức mà hít, cố gắng hít thêm thật nhiều hương khí.
Cùng lúc đó, cô ra sức mở linh quan ra, cảm thụ được nguồn linh khí cuồn cuộn không ngừng tranh nhau chen lấn tiến vào trong cơ thể, trong mắt còn si mê nhìn thiếu niên bị Hùng gia cùng đội thực thi pháp luật vây quanh, nội tâm thản nhiên dâng lên một cảm giác hạnh phúc mãnh liệt.
Cô không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là hạnh phúc."
Chúng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp phát ra linh hồn chất vấn:?
Lại cứ có mấy con tiểu yêu không quen biết ở bên cạnh giống như tìm được tổ chức, đôi mắt sáng lên, liên tục gật đầu phụ họa:
"Đúng rồi, thật là hạnh phúc! Sinh thời thế nhưng có thể nhìn thấy một dung nhan tuyệt thế như vậy!"
"Còn có linh khí, các ngươi có cảm giác được hay không ——"
Còn chưa dứt lời, liền bị một tiếng thét chói tai đánh gãy:
"A a a Tống Nghiên thế nhưng nhìn về phía tôi mỉm cười đó! Có nhìn thấy không nhìn thấy không!"
"Thấy rồi thấy rồi! Trời ạ! Tôi muốn hôn mê luôn rồi!"
"Quá đáng yêu luôn!"
"......"
Chúng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp tiếp tục:???
Mọi người mờ mịt một lúc lâu, càng là cực kỳ phẫn nộ:
【 đáng yêu? Tuyệt thế dung nhan? Tôi không nghe lầm đi? 】
【 mặc dù SY lớn lên giống như sao biển, nhưng dùng phương thức hình dùng này cũng quá não tàn rồi 】
【 cái này mà tuyệt thế dung nhan? Xong rồi, khiếu thẩm mỹ của chúng yêu đã bị loài người ô nhiễm rồi! Nhan sắc đỉnh cao của Yêu tộc chúng ta chỉ có một được không! 】
【 đúng vậy, tùy tiện chọn ra mấy bức chân dung của điện hạ chúng ta đều đẹp hơn gáp mấy lần so với tiểu tử kia! Tôi sẽ cho mọi người xem mấy bức họa mà tôi ấp ủ bao lâu nay, để cho chư vị rửa mắt 】
Vị này rõ ràng là một người theo trường phái hành động, những lời này vừa xuất hiện ở đạn mạc, liền lập tức gửi tới mấy bức hình.
Trong hình, là một con thú toàn thân màu trắng, hình thú không lớn, lại khí thế phi phàm.
Hai chân trước mạnh mẽ đứng thẳng, hai chân sau ngồi xổm trên đỉnh núi nguy nga, đôi mắt nhìn xa xăm vô cùng trang nghiêm, lộ ra một cảm giác uy nghiêm khiến mọi người phục tùng dưới chân.
Bức họa vừa xuất hiện, đạn mạc liền bị một đám mê muội "A a a a a" điên cuồng spam:
【 vương thật sự quá tuyệt! 】
【 má ơi quá soái rồi! Quỳ xuống 】
【 cảm ơn, đôi mắt đã được tẩy rửa ồi 】
【 đừng nói nữa, cả nhà chúng tôi đã quỳ xuống rồi 】
【 được rồi, các vị đồng bào Yêu tộc, ta muốn phóng đại sát khí! [ hình ảnh ]】
Lần này vai chính vẫn như cũ là một con thú, chẳng qua là một thần thú uy vũ bất phàm biến thành một cục bông trắng nhỏ bé dễ thương.
Bốn chân ngắn ngủn, bụng nhỏ tròn vo, trông giống như một con chó nhỏ, nhưng lỗ tai vừa nhọn vừa dài, một cái lười biếng mà gục xuống, một cái khác thẳng tắp dựng đứng tên đỉnh đầu, phảng phất giống như nghe được thanh âm gì thú vị lắm, đang thử thăm dò tìm kiếm, tròng mắt đen nhánh cũng xoay chuyển về hướng kia, toàn bộ qua bóng như tươi sáng lên.
Chúng yêu đã chịu không nổi:
【 trời ạ, là thời kỳ ấu thú của điện hạ!! 】
【 a a a thanh máu đã cạn về không! 】
【 điện hạ sao lại có thể đáng yêu như vậy! Còn không phải là muốn mạng tôi sao, mau lấy đi! 】
【 nói thật, nhìn thấy bức chân dung này khiến tôi điên rồi......】
【 cảm ơn đại thần ô ô ô, những bức họa này tôi tìm kiếm rất lâu rồi cũng chưa thấy, hôm nay rốt cuộc được như ý nguyện rồi 】
【 được rồi, xem ra thẩm mỹ của Yêu tộc chúng ta tại đây vẫn còn, vậy tôi liền yên tâm 】
【 tôi cũng vậy, mới vừa rồi một đám tiểu yêu thổi phồng nhan sắc Tống Nghiên, thiếu chút nữa dọa hư tôi rồi, đây mới gọi là thịnh thế mỹ nhan được không! Không phải ai kia cũng có thể so! 】
【......】
Trong lúc chúng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp vui sướng liếm màn hình, cuộc họp mặt thường niên tại hiện trường cũng đâu vào đó mà tiến hành.
Nhóm đại yêu toàn bộ hành trình không chút tiết tháo mà vây quanh người Tống Nghiên, tranh tiên khủng hậu* muốn nói chuyện với cậu ấy.
*Tranh tiên khủng hậu: chen lấn, tranh lên phía trước sợ tụt lại đằng sau. Do góc nhìn toàn diện và độc đáo của phòng phát sóng trực tiếp, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng những động tĩnh bí mật của nhóm đại yêu.
Chẳng hạn, phó đội trưởng đội thực thi pháp luật híp mắt nhỏ, lặng lẽ dùng móng tay nhòn nhọn không chút lưu tình mà chọc chọc mỗ đại yêu bên cạnh, rồi sau đó thừa dịp người nọ che lại miệng vết thương, cấp tốc chiếm lấy vị trí gần Tống Nghiên......
Lại chẳng hạn, Nhậm đội trưởng vẫn luôn chặt chẽ chiếm cứ vị trí bên trái Tống Nghiên, vân đạm phong khinh đem mỗ yêu đang mưu toan lột da rắn ném qua một góc......
Lại lại chẳng hạn, Hùng gia lợi dụng thân phận của mình, tuổi tác cùng với cái đầu ưu thế, trường kỳ chiếm lấy vị trí bên phải Tống Nghiên, cũng vẫn luôn thao thao bất tuyệt mà bốp bốp bốp bốp, thành công thu thập ánh mắt xem thường mình của đám yêu.
Lại lại lại chẳng hạn......
Quên đi, không chẳng hạn nữa!
Giận quá rồi!!
Nhóm tiểu yêu trong phòng phát sóng trực tiếp mặc dù tức muốn bùng nổ, tuy rằng bọn họ kiên quyết không thừa nhận Tống Nghiên có cái gì đẹp, nhưng đôi mắt vẫn rất thành thật mà đi theo ống kính của Ân Vũ, không xê dịch mà rơi xuống trên người gia hỏa này.
Trong màn ảnh, buổi họp mặt thường niên đã tiến tới phân đoạn dùng cơm.
Nhậm đội trưởng đặt một chiếc cốc nhỏ vào trong tay Tống Nghiên, rồi sau đó cùng chúng yêu ở đây nâng ly.
Tống Nghiên có vẻ hơi xấu hổ, cùng với mọi người nâng ly nhỏ trong tay, sau đó ùng ục ùng ục mà uống xuống.
Quá vài giây, cậu lắc lắc cái ly rỗng của mình, quay đầu hỏi Nhậm Bạch: "Nhậm giáo sư, đây là cái gì nha?"
Nhậm Bạch cúi đầu hỏi: "Uống được không?"
Tống Nghiên lập tức gật đầu: "Uống rất ngon!"
Nhậm Bạch mỉm cười: "Là một ly cocktail tự tôi pha đó."
Tống Nghiên cũng cong cong đôi mắt: "Chính anh pha nha, trách không được uống ngon như vậy."
Qua hai giây, cậu đột nhiên phản ứng, "Cái gì! Cocktail...... Rượu?"
Đôi mắt đen lúng liếng không thể tưởng tượng được mà trừng lớn, mang theo chút mờ mịt, lại mang theo chút sợ hãi, có thể là không thắng được độ mạnh của rượu, đồng tử nhanh chóng phủ kín một tầng hơi nước mỏng......
Chúng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp:......
Hở, hình như có vẻ khá đáng yêu!
...... A phi!
Mọi người cảm thấy chính mình bị tẩy não rồi, mới có một suy nghĩ xàm xí như vậy!
Vì thế, mọi người lại sôi nổi đem bức họa thời kỳ ấu thú của yêu vương ra ngắm, lúc này mới kịp thời điều chỉnh lại thẩm mỹ của mình.
Đang thở phào nhẹ nhõm, giương mắt nhìn về phía màn hình, lại bị một màn trước mắt dọa cho khiếp sợ khiến cả đám đồng thời hít một hơi thật sâu, chầm chậm há to miệng.
Trong màn ảnh, Tống Nghiên hoảng loạn lại vô tội đảo đảo tròng mắt, lắp bắp nói với Nhậm Bạch: "Nhậm giáo sư, tôi, tôi có việc nên đi trước!"
Nói xong, không đợi người ta trả lời, cầm lấy di động, vội vàng nhắm ngay phía cửa.
Mới vừa nhấc chân lên, nhưng mà giây tiếp theo......
Không hề có dấu hiệu báo trước mà biến thành một cục bông trắng mềm mụp!
Trong nháy mắt, tất cả con yêu có mặt ở hiện trường động tác nhất trí quay mặt, nhanh chóng nhìn về hướng bánh báo nhỏ, trong mắt mang theo thần sắc không dám tin tưởng.
Thế giới phảng phất như bị ấn nút tạm dừng, hình ảnh phát sóng trực tiếp dường như bị đình trệ, thậm chí hơi thở cũng khó có thể nghe được.
Ngay cả những con yêu trong phòng phát sóng trực tiếp cũng lập tức ngừng thở, đồng tử đang nhìn chằm chằm màn hình vô thức phóng đại đến cực hạn, vô cùng khiếp sợ nhìn một màn trước mặt.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng có con yêu có chút tố chất tâm lý tốt hơn hồi phục, run rẩy đôi tay, lấy hết can đảm click mở bức họa mới với liếm một trăm lần.
Nhìn vào tiểu thú mềm mại đáng yêu trên hình, lại từ từ chuyển ánh mắt sang cục bông trắng đang đánh Tuý Quyền say sưa trên màn hình.
...... Vì thế, khuôn miệng càng há to hơn.
Tống Nghiên, chính là điện hạ???
Bọn họ dường như mất đi tiếng nói của mình, họ không thể tạo ra bất kỳ thanh âm nào, nhưng trong cùng một thời điểm lòng họ đã biến thành một đám chuột đất:
—— a a a a a!!!!!
—— vương a a a a a!!!!
【 a a a tôi đã nói cái gì! Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tống Nghiên liền biết khí chất của ngài ấy bất phàm mà! Hóa ra ngài ấy chính là điện hạ của chúng ta aaaa! 】
【 đúng đúng đúng! Kỳ thật cũng không khó đoán nha! Tống Nghiên với vương lớn lên giống nhau như đúc! Đặc biệt là một thân khí chất kia! 】
【 to gan, các ngươi cũng dám gọi thẳng tên húy của điện hạ sao! 】
【 tôi sai rồi......】
【 sai rồi 】
【 có thể yên lặng đi được không, các ngươi đang che chắn mỹ nhan thịnh thế của điện hạ đó! 】
【 nói bậy cái gì! Nhan sắc cấp thần của điện hạ há có thể bị đạn mạc ngăn trở? 】
【 các ngươi còn có tâm tư phát đạn mạc, ta mẹ nó nãy giờ khóc đến hiện nguyên hình rồi......】
【 haizz, ai mà không như vậy! 】
【 ông ngỗng trên trời ơi, bé con Yêu Vương mà ta tha thiết ước mơ, hôm nay thế nhưng nhìn thấy sống sờ sờ! Tổ tiên phù hộ! 】
【 a a a bé con nhìn vào màn ảnh kia, tôi chết đây!!!! 】
Chính là như si như say mà liếm, giây tiếp theo, màn hình chợt tối sầm.
!!!!!
Cái quỷ gì!!
Điện hạ đâu!!!
Nhóm yêu trước màn hình rất phấn khích đến nổi chảy nước mắt, thì nhóm tiểu yêu ở hiện trường đang bị sốc tới nổi không nói ra được một chữ nào, một hội trường chen chúc giống như bị đóng băng.
Một trận an tĩnh quỷ dị.
Rồi sau đó, là một trận bùm bùm của thanh âm rớt đồ vật.
Điện thoại của Ân Vũ cũng bang một tiếng mà rớt xuống mặt đất, không chỉ có màn hình bị vỡ, ngay cả việc phát sóng trực tiếp cũng bị gián đoạn.
Nhưng cô hoàn toàn không để ý tới những chi tiết nhỏ này, vẫn không nhúc nhích nhìn vào vật nhỏ bất động nằm chính giữa, đôi mắt của cô một mảnh đỏ bừng vì quá phấn khích.
Cô mở môi ra nhưng lại không thể phát âm ra một âm tiết nào.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy một thân ảnh già nua từng bước từng bước đi tới chỗ mọi người, chậm rãi nâng lên cánh tay khô gầy......
Tống Nghiên giờ phút này...... Hoảng loạn thành một nùi!!!
Trong đầu cậu hiện tại chỉ có một ý niệm —— xong rồi!
Cậu thế nhưng ở trước mắt bao nhiêu người, hiện nguyên hình!!
Trời ạ, sao cậu lại không cẩn thận như vậy chứ!
Kể từ lần cuối cùng khi cậu uống rượu kia, sau khi mọc ra lỗ tai nhỏ thì cậu đã kiên quyết sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Lúc này vốn dĩ cậu đang vui sướng cùng mọi người nói chuyện phiếm, trong lúc nói chuyện thì đã bị mọi người đẩy đến chính giữa sân khấu, nói muốn cùng nhau nâng chén chúc mừng buổi họp mặt thường niên, cậu cũng không nghĩ nhiều, nâng ly lên đem loại nước màu cam trong ly thủy tinh uống một hơi cạn sạch.
Kết quả......
Sao nói là nước trái cây! Bây giờ lại biến thành rượu cocktail rồi ô ô ô......
Tống Nghiên sống không còn gì luyến tiếc nhìn về một đống đầu người rậm rạp phí dưới, từ trong ánh mắt nho nhỏ của bọn họ thấy được một sự khiếp sợ to to.
Ô ô ô, một người đang yên đang lành lại đột nhiên biến thành chó.
Có thể không khiếp sợ sao!
Xong rồi xong rồi xong rồi!!!
Làn này khẳng định bị bắt tới vườn bách thú!
Tống Nghiên chán nản co rúm lại thành một quả bóng, đôi tai hồng phấn nộn nộn héo rũ dính sát vào đầu.
Bất quá giây tiếp theo, cậu đột nhiên giật thót lên.
Không được, cậu không thể bị bắt!
Như vậy thì sẽ không nhìn thấy Lục Trăn nữa!
Tống Nghiên một bên hoảng loạn mà nghĩ, một bên cố gắng trấn an lấy hết can đảm, đạp bốn cái chân ngắn lên, làm đủ mọi tư thế chuẩn để chạy trốn theo cái hướng an toàn nhất.
Mới vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hùng gia mới vừa quen biết run run rẩy rẩy đi đến trước người cậu, trong đôi mắt vẩn đục của ông lập lòe hiện lên ánh sáng.
Ông run rẩy vươn cánh tay giống như cành cây khô quắt, thành kính để trước mặt cậu, dùng một loại tư thế thần phục.
Thanh âm già nua kích động lại run rẩy không thôi: "Vương ——"
Ngay sau đó, mọi người ở đây cùng khom lưng, thanh âm chỉnh tề không ngừng vang vọng trong hội trường: "Vương ——"
Tống Nghiên, người đã an bài hậu sự xong xuôi, móng vuốt nhỏ đột nhiên dừng lại.
Cậu che lại đôi tai bị thanh âm lớn đến mức chấn động, khuôn mặt nhỏ ngơ ngác: "Ngao ô?"
Hả???