Đến cuối cùng, Lục Trăn cũng không nhìn thấy thứ muốn nhìn.
Không chỉ như thế, còn suýt chút nữa bị Tống Nghiên một chân đá xuống giường.
Tống Nghiên quấn chặt chăn, quay mông về phía hắn.
...... Còn vấn đề vào ngày mai có thèm để ý tới hắn nữa không.
Đó còn tùy thuộc vào trình độ phong phú của bữa sáng.
Lục Trăn nghe thấy hô hấp thiếu niên dần dần vững vàng, bất đắc dĩ cười một cái, cánh tay dài đưa ra nhẹ nhàng moi người lại đây, đầu ngón tay vừa muốn vuốt ve mái tóc của cậu, lại thấy cái túi nhỏ bên cạnh vẫn nhắm hai mắt, miệng lầm bàm vô thức trở mình, trực tiếp chui vào lòng ngực hắn.
Trên người thiếu niên chỗ nào cũng mềm mại.
Hô hấp mềm mại, gương mặt cọ cọ vào bả vai hắn cũng mềm mại, ngay cả sợi tóc cũng mềm mại hơn người khác.
Giống như một chiếc lông chim, gãi gãi trong lòng Lục Trăn mềm mại đến rối tinh rối mù.
Khuỷu tay hơi cong, bàn tay to vòng lấy người trong lòng, đem người yêu ôm chặt một chút, lại chặt thêm một chút.
Rồi lại sợ khiến cho người yêu không thoải mái, hơi hơi giảm lại lực độ.
Lục Trăn cúi mặt xuống, trong ánh mắt nhàn nhạt toàn bộ là bóng dáng người hắn yêu.
-
Trên thực tế, ngay khi vừa tỉnh dậy, Tống Nghiên đã sớm đem chuyện ngày hôm qua trước khi ngủ quên đến sạch sành sanh.
Nhanh chóng rửa mình, đem toàn thân tắm rửa thơm tho ngào ngạt, lập tức tràn đầy sức sống chạy tới nhà bếp, hôn Lục Trăn một ngụm thật mạnh, sau đó cong con mắt chạy tới bàn ăn, thấy những món ăn ngon trên bàn mới đột nhiên nhớ tới——
Từ từ, cậu không phải là đang tức giận à!
Không phải cậu đã quyết định dựa vào trình độ phong phú của bữa sáng mới thèm để ý tới Lục Trăn sao!
Vì cái gì mà một chuyện quan trọng như vậy mà cậu đột nhiên mất trí nhớ chứ!
Tống Nghiên yên lặng ảo não một hồi lâu, hai mắt nhìn thấy bánh bao chiên nhỏ xinh, cháo rau dưa nóng hổi, sandwich thơm ngào ngạt, rau trộn dấm mặn mà ngon miệng, trứng gà chiên ánh vàng rực rỡ......
Quên đi, phong phú như vậy, sớm để ý tới hắn cũng không phải là không thể.
Nghĩ như vậy, cũng không rối rắm nữa.
Khuôn mặt mới vừa rồi nhăn lại thành một đống lập tức giãn ra, vui sướng dọn chén đũa, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế chờ đầu bếp cùng nhau ăn sáng.
Ăn xong, thúc giục Lục Trăn nhanh chóng thay quần áo, vừa thắt cà vạt vừa trộm liếc nhì hắn, thuận tiện thăm dò mà hỏi: "Mấy giờ thì anh tan làm vậy?"
Lục Trăn cúi đầu thuận tiện trả lời cậu: "Có một cuộc họp lúc 5 giờ, kết thúc thì tan làm. Em muốn ăn cái gì thì chuẩn bị trước đi tôi về rồi nấu cho."
Trong khoảng thời gian này, mỗi này hắn đều thay đổi món ăn cho Tống Nghiên, phương diện tay nghề đã tiến bộ vượt bật.
Biết Tống Nghiên thích, dù mỗi ngày bận rộn tới đâu hắn cũng tự mình làm việc đó.
Tuy nhiên Tống Nghiên cũng không nhàn rỗi, đau lòng Lục Trăn công việc bận rộn, luôn xung phong nhận việc chạy đến nhà bếp, đem nguyên liệu chuẩn bị xong xuôi rồi chờ nam nhân về nấu.
Qua vài lần, sự ăn ý càng ngày càng sâu sắc hơn.
Lúc này, Tống Nghiên đang cầm lấy nút thắt đẩy đẩy lên trên: "Hôm nay không ăn ở nhà."
"Hả?"
"Nhóm người Hùng lão hôm này muốn tới công ty con, anh sau khi họp xong thì đi với em đi." Tống Nghiên giương mắt nhìn về phía hắn, "Sau đó, cùng nhau tiệm mì của Uy ca, lúc đó em làm mì sốt thịt bò cho anh ăn nha."
Lục Trăn cứng người, rũ mắt nhìn cậu.
Tống Nghiên bị nam nhân nhà mình nhìn đến đỏ mặt, vùi đầu xuống: "Em muốn cho mọi người đều biết,"
Cậu đốn hạ, tiếp theo mới nhỏ giọng nói, "...... Anh là bạn trai của em."
Lục Trăn nhìn chằm chằm cậu, liếc mắt một cái, nhẹ nhàng cong cong môi.
Bước chân của hắn dần nhanh hơn, đi tới cửa, thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại màu đen bên cạnh, bấm số gọi cho Lý đặc trợ: "Cuộc họp lúc 5 giờ, sớm hơn một tiếng...... Ừm......"
Tống Nghiên sửng sốt: "Ủa ủa, sớm hơn một tiếng để làm gì chứ?"
Lục Trăn mỗi ngày đều vội vã về nhà bồi cậu, lịch làm việc của hắn đều được sắp xếp kín mít, đột nhiên yêu cầu mở họp sớn hơn một tiếng, Lý đặc trợ ở đầu bên kia hơn phân nửa đã bắt đầu co giật khóe miệng.
Lục Trăn không hé răng, chỉ xoay người cúi đầu chuyên tâm hôn môi cậu: "Không làm gì cả."
Mãi đến khi người trong lòng tim đập nhanh mặt thật đỏ, hắn mới thong thả ung dung ngước mắt nhìn Tống Nghiên.
Một nụ cười trầm thấp chậm rì rì bổ sung, "Chỉ muốn cho mọi người sớm biết một chút, tôi là bạn trai em."
-
"Cái gì!" Một giọng nói già nua run rẩy phát ra từ trong văn phòng, "Điện hạ, ngài, ngài có bạn trai?!"
"Ừm ừm ừm!" Tống Nghiên hung hăng gật đầu.
Thanh âm già nua càng thêm run rẩy: "Ngài nói hắn, hắn là con người???"
"Ừm ừm ừm!" Tống Nghiên tiếp tục gật đầu, rồi lại nhớ tới Lục Trăn, một nụ cười ngọt ngào hiện ra trên khuôn mặt nhỏ của cậu.
Vẻ mặt Hùng hia khiếp sợ nhìn về phía Tống Nghiên.
Vốn dĩ ban đầu ông tớ đây là để bẩm báo chuyện đại ma vương cho điện hạ, thuận tiện...... Có thể ngốc bên cạnh điện hạ trong chốc lát, khụ.
Không nghĩ tới mới vừa ngóc đầu lên, lại nghe thấy một đại sự to lớn từ miệng của điện hạ.
Điện hạ...... Con người...... Bạn trai......?
Ba cái từ này được kết hợp ở bên nhau, lực sát thương lớn tới mức không bình thường.
Cái loại thấp kém như con người, làm sao xứng đáng với điện hạ tuyệt thế vô song chứ!
Lão nhân gia nhất thời nổi lên một trận hoa mắt chóng mặt, cả người run run rẩy rẩy lui về phía sau hai bước.
Đặt trường hợp này vào lúc bình thường, ở phía sau ông khẳng định sẽ có một đám yêu sôi nổi đưa tay đỡ lấy bộ xương già này của ông, nhưng mà giờ phút này...... Tất cả mọi người đều trưng bộ mặt khiếp sợ nhìn Yêu Vương điện hạ, hoàn toàn không công phu phản ứng đến ông.
...... Khiến ông thiếu chút nữa là bị ngã như chó ăn cứt!
Cũng may điện hạ lanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đỡ lấy cái thân già của ông.
Tống Nghiên đỡ lấy Hùng lão, ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình như bị sét đánh của mọi người.
Từng đôi mắt mở thật to, từng cái miệng há thật lớn, trên đầu phảng phất như có mấy viên đạn bắn ra——
Cái gì! Là nghe nhầm sao?
Con người!! Bạn trai!
Không biết cái tên quỷ sứ này lòi ra từ đâu, dùng thủ đoạn gì thế nhưng câu dẫn Yêu Vương điện hạ thiện lương đơn thuần đi mất rồi.
Bình dưỡng khí đâu rồi, ở nơi nào rồi! Chúng tôi cần tiếp khí oxy!
Trải qua vài giây làm lạnh, đại não của Hùng lão cũng thoát khỏi trạng thái bất tỉnh, ông hít sâu hai hơi, thanh âm run rẩy: "Điện hạ, trăm triệu lần không thể được! Ngài, ngài còn nhỏ mà!"
Đao của ông đâu?
Cái tên bạn trai chết tiệt kia ở đâu rồi!
Thậm chí ngay cả một bé con nhỏ bé như vậy cũng không buông tha!
Quả thực quá cầm thú rồi!
Phảng phất như hai giây sau Hùng lão sẽ khóc thành tiếng, Tống Nghiên đầu đầy hắc tuyến: "Tôi đã 20 tuổi, không còn nhỏ nữa! Mọi người lúc trước không phải là tuyển phi cho tôi sao?"
Hùng lão sửng sốt: "...... Nhưng đó là chuẩn bị cho một trăm năm sau của ngài mà."
Đỉnh đầu Tống Nghiên chậm rãi hiện ra dấu:?
Gì? Một trăm năm sau?
Nếu như phải chờ đến lúc đó, bạn trai cậu đã sớm vào lò thiêu rồi!
Hùng lão bày ra một tư thế trung thần khuyên can, run run rẩy rẩy: "Điện hạ à ——"
Không chờ ông nói xong, Tống Nghiên liền bày ra một gương mặt nghiêm túc: "Được rồi, đừng nói nữa, tôi đây là muốn thông báo cho các người, không phải trưng cầu sự đồng ý."
Tuy rằng thanh âm mềm nhẹ, nhưng cả người Hùng gia đều chấn động.
Ông lau chút mồ hôi trên trán: "Điện hạ nói rất phải, là lão phu quá phận rồi."
Chúng yêu cũng sôi nổi phản ứng lại, trời ạ, bọn họ đã làm cái gì cơ chứ!
Điện hạ chịu tới thông báo cho bọn họ, đã là ân đức trời ban, chính mình không mang ơn đội nghĩa còn chưa tính, thế nhưng còn mưu toan làm trái lại lời điện hạ?
Quả thực là tội đáng muôn chết!
Chúng yêu chấn động, cố kìm nén sự chua chat từ trong tim, nhanh chóng tiến lên:
"Tuy rằng bản thể điện hạ vẫn còn là bé con, nhưng hình người đã trưởng thành rồi, đúng là thời điểm rất tốt để có bạn trai."
"Đúng vậy, điện hạ thật sự quá anh minh, hiện tại tìm bạn trai, không những có thể nói về một câu chuyện yêu đương ngọt ngào, còn có thể thái dương bổ dương."
"Không hổ là điện hạ! Một phương án hoàn mỹ như vậy cũng có thể nghĩ đến."
"Tôi vừa mới vừa nghĩ sâu xa một chút, một người bạn trai cũng quá ủy khuất điện hạ chúng ta rồi, tôi đề nghị, ít nhất là mười ——"
Đây là não bị động đến lung ta lung tung luôn rồi sao?
Còn mười người!
Mười cái gì mà mười! Nếu để Lục Trăn nghe thấy khẳng định sẽ tức chết!
Còn có, chỉ một người thôi cậu đã phải chịu đựng, còn tới mười người......
Mắt thấy cái tên yêu này sắp nói ra ý nghĩ to gan lớn mật, Tống Nghiên nheo mắt nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Khụ, không phải lúc trước mọi người đang nói cái gì về đại ma vương sao?"
Cả đám lúc này mới nhớ tới —— má ơi, đúng rồi! Còn có đại ma vương!
Vì thế, liền chuyển đề tài:
"Điện hạ, La Hải ở dưới công ty ngửi thấy hơi thở của đại ma vương!"
"Trời ạ, là đại ma vương đó!"
"Thật là đáng sợ!"
Tống Nghiên trầm mặc một lát: "À, cho nên, đại ma vương là......?"
Nhóm yêu bây giờ mới nhớ tới Yêu Vương của bọn họ hình như cái gì cũng không biết, dừng lại một chút, bắt đầu điên cuồng phổ cập kiến thức:
"Điện hạ, ngài không biết đâu! Đại ma vương là ma trung chi ma, hơi thở đặc biệt đáng sợ, từ rất lâu trước kia, chính là đối thủ một mất một còn của Yêu tộc chúng ta."
"Ông nội của ông nội tôi còn nói, diện mạo của đại ma vương đặc biệt xấu xí, là cái loại có thể dọa khóc trẻ nhỏ luôn đó!"
"Khuôn mặt hắn giống như một quả bí đao lớn, đôi mắt tối om, giống y chang bộ xương khô, miệng hắn ta to như một quả bóng, một ngụm ăn hết một con tiểu yêu hòn toàn không có vấn đề gì."
"Đúng đúng đúng, tên thật của đại ma vương gọi là La Sát ăn yêu, đặc biệt đặc biệt thích ăn yêu, một ngụm ăn một cái, có đôi khi còn được chiên trong chảo dầu váng óng......"
Nhóm yêu đứng một bên nói năng run rẩy, Hùng gia thấy bọn họ càng nói càng thái quá, ho khan một tiếng đánh gãy lời nói của đám tiểu yêu, thong thả nói: "Những cái đó đều là lời đồn."
Chúng yêu:
"Hả???"
"Tôi xem trên app chúng yêu đều nói như vậy hết đó!"
"Bên trong ghi chép của gia tộc nhà tôi cũng nói như vậy mà!"
"Ý của Hùng lão là, đại ma vương căn bản không đáng sợ như vậy?"
Bản thể của Hùng gia là một con gấu nước, là một loại động vật đã tồn tại trăm triệu năm, thời gian xuất hiện còn sớm hơn cả khủng long, là một loại động vật có sức sống mạnh mẽ nhất.
Gấu nước có thể tồn tại trong bất kỳ môi trường sống khó khăn nào, ngay cả vũ trụ cũng không ngoại lệ.
6000 năm trước, linh khí trời đất đột nhiên khô kiệt, mặc dù Yêu Vương đã trích dẫn máu thịt của mình để đổi lấy một con đường sống cho Yêu tộc, nhưng đại bộ phận yêu đều bị thương nặng, theo thời gian trôi qua, chậm rãi chết đi.
Vì thế cho tới ngày hôm nay, một con cổ yêu tồn tại tới bây giờ chỉ còn Hùng gia là con gấu nước đập cũng không chết này.
Tất cả những câu chuyện về linh khí cổ xưa của Yêu tộc đều được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, nhưng Hùng gia, lại là tận mắt nhìn thấy.
Hùng gia trương khuôn mặt già nua nghiêm túc và uy phong, chậm rãi lắc lắc đầu: "Không, hắn tuy rằng không ăn yêu, nhưng còn đáng sợ hơn so với những gì các ngươi nói."
Ông tựa hồ lâm vào hồi ức nào đó, ánh mắt xa xăm, một lát sau ông hít sâu một hơi, "Vào khoảng thời gian 6000 năm về trước, đại ma vương chân chính không những không xấu xí, ngược lại còn vô cùng tuấn mỹ. Đương nhiên, trình độ tuấn mỹ sẽ không bao giờ so kịp với điện hạ chúng ta."
Tống Nghiên đột nhiên được khen liền bối rối không hiểu ra sao.
Không phải ông đang kể chuyện xưa tích cũ sao, sao lại đột nhiên so sánh sự tuấn mỹ rồi?
Cậu quay đầu lại nhìn khuôn mặt mấy yêu khác, muốn tìm một chút đồng cảm, không ngờ lại thấy chúng yêu gật đầu một cách nghiêm túc.
Trên mỗi khuôn mặt phảng phất được viết —— đương nhiên, điện hạ chính là thiên hạ đệ nhất tuấn mỹ!
Tống Nghiên: "......"
Cũng may Hùng lão cũng chỉ nói ra một câu vậy thôi, rất mau thì chuyển đề tài: "Ma chung quy là ma, cho dù túi da tuấn mỹ tới đâu cũng không thắng nổi cái tâm độc ác, hắn thế nhưng ——"
Chúng yêu nín thở ngưng thần nghe Hùng gia phổ cập kiến thức Yêu tộc bí sử, đột nhiên thanh âm của Hùng gia im bặt.
Ngay sau đó, sắc mặt ông đột nhiên biến đổi, nhanh chóng quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa.
Giây tiếp theo, tất cả sắc mặt chúng yêu đều biến đổi thật lớn, theo tầm mắt của Hùng gia cùng, thần sắc hoảng sợ.
Cánh cửa lớn cọt kẹt một tiếng mở ra, một nam nhân thân hình cao lớn thong thả bước vào.
Môi mỏng, mũi cao, mặt mày lãnh đạm.
Mặt rất gầy, đường nét hàm dưới lạnh lùng, hiện ra không có tình người.
Một thân tây trang phẳng phiu, khiến cho dáng người hắn ta phá lệ đĩnh bạt.
Trên mặt người đàn ông không có biểu tình gì, khí thế lại vô cùng ép người.
Hắn nhấc chân, đôi giày da đi trên sàn nhà, phát ra âm thanh lộc cộc.
Nặng nề mà thong thả.
Nhóm yêu hiện tại đã sắp hít thở không thông!
Theo từng bước chân của người đàn ông, ma khí càng ngày càng cường liệt khiến cho toàn thân bọn họ khó chịu như muốn đòi mạng, có mấy yêu không đủ tu vi, hô hấp thậm chí đã bắt đầu khó khăn lên.
Tất cả ý thức của mọi người đều báo động khủng bố —— đại ma vương!
Người đàn ông trước mặt này, chính là, là là là đại ma vương trong truyền thuyết!
Mọi người kinh hãi nhìn về phía đại ma vương, thân thể tự động run thành cái sàng.
Người nọ lại phảng phất như không biết gì, chỉ nâng nâng tầm mắt không nhanh không chậm quét một vòng lên người chúng yêu, rồi sau đó ngừng trên người thiếu niên đứng giữa.
Nhóm yêu:!!!
Ôi trời ơi!
Điện hạ!!!
Mọi người tuy rằng theo bản năng run bần bật, lại sôi nổi cắn răng răng, run rẩy thân mình đem thiếu niên gầy yếu xinh đẹp bảo hộ ở bên trong, ăn ý trao đổi với nhau một ánh mắt kiên định.
—— cho dù chết, cũng phải bảo hộ điện hạ chu toàn.
Hùng gia đã từng trải nghiệm qua sự đáng sợ của Ma Vương, thân hình càng run rẩy không thôi.
Nhưng ông đã cố gắng nhẫn nhịn sự khủng hoảng ở trong lòng, nơm nớp lo sợ tiến lên một bước, đưa hai cánh tay không gầy ra, "Bảo hộ ——"
Lời còn chưa nói xong, đã bị một bàn tay nhỏ trắng như tuyết gõ bả vai.
Ông quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy điện hạ khó khăn đi ra từ trong núi biển chúng yêu: "Hùng gia, nhường đường một chút nha."
Nói xong, cẩn thận di chuyển cánh tay, dựa vào thân thể nhỏ bé gầy yêu, mất công tốn sức từ phía biển người đi ra ngoài.
Sau đó......
Chúng yêu trơ mắt nhìn Yêu Vương điện hạ vĩ đại vui sướng chạy đến bên người đại ma vương, đem bàn tay tôn quý nắm lấy bàn tay của đại ma vương, vui vẻ mà quay đầu lại: "Giới thiệu một chút, bạn trai của tôi, Lục Trăn!"